Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hani POV

- Tôi có làm ma cũng không tha cho ông.

Ông ta vẫn chĩa súng thẳng vào người tôi, tôi vẫn hiên ngang đứng thẳng. Nếu tôi chết thì ai sẽ chăm sóc cho Junghwa đây, tôi vẫn không thể làm em hạnh phúc. Xin lỗi em!

Bất giác tôi thấy có một lực đạo kéo mạnh từ đằng sau, tôi lờ mờ nhìn lên ghế tài xế thì ra đó là Minho. Tôi nghe thấy vang vảng tiếng gọi của mấy người vệ sĩ của tôi, và sau đó là cả một mảng đen tối sầm.

End POV
.
.
.
.
.
Junghwa POV

Sau khi nghe được điện thoại của Hani, trong lòng tôi dấy lên một chút bất an. Lời Hani nói với tôi làm tôi thấy có chút lạ lùng. Nó giống như một lời từ biệt hơn là một lời nói bình thường. Tôi thấy có chút khó hiểu rồi lại đặt điện thoại xuống mà tập tiếp vũ đạo.

Tập xong được một lúc, tôi ngồi xuống. Tay cầm chai nước mà uống một hơi, điện thoại của tôi vang lên. Thì ra là Minho thân cận của Hani, nhưng tại sao anh ta lại gọi tôi chứ? Lạ thật. Tôi mở máy lên nghe, thì đó là giọng nói gấp gáp của Minho.

- Cô Park bây giờ không vận việc gì chứ?

- Vâng, có gì sao? Tại sao anh lại gọi điện cho tôi vậy.

- Hiện tại thì Hani đang được cấp cứu ở bệnh viện, cô ấy bị đạn bắn nên mất máu rất nhiều. Tôi biết rằng Ahn tổng sẽ thấy an tâm hơn khi cô đến. - Gì chứ? Tên ngốc này làm gì mà để bị bắn chứ. Tôi run lẩu bẩy vì lo sợ cho Hani

- Được, tôi sẽ đến.

Tôi nơi với 3 người bọn họ rồi bọn tôi cùng nhau lấy xe đi thẳng đến bệnh viện, ngồi trên xe tôi không khỏi lo lắng bồn chồn. Tay tôi chúng đan chặt vào với nhau chuyển màu trắng bệch, vừa đỗ xe xong. Chúng tôi đi thẳng một mạch đến phòng cấp cứu, đập vào mắt tôi là Minho với chiếc áo sơ mi trắng chuyển đỏ, chắc là máu của Hani. Tôi hỏi Minho

- Tình hình sao rồi, tại sao Hani lại bị bắn chứ. Chỉ là đi gặp bố của Hani thôi mà

- Người ra lệnh bắn chính là bố của cô ấy. Nếu chính tôi không chạy đến cứu kịp thời thì tôi không chắc về việc cô ấy bảo toàn được tính mạng

Tôi ngồi sụp xuống đất, nếu như Minho không đến kịp thì có lẽ tôi đã mất Hani thật rồi. Thời gian 6 năm tôi đã chịu đừng quá nhiều. Tôi thật sự rất sợ mất cô ấy một lần nữa, Solji đỡ tôi đứng dậy, để tôi ngồi xuống chiếc ghế chờ. Tất cả mọi người đều mang tâm trạng rất nặng nề, tôi cũng vậy. Có khi còn rất lo lắng là đằng khác. Cánh cửa phòng cấp cứu vừa mở ra, tôi đứng bật thẳng dậy đi đến chỗ bác sĩ hỏi

- Cô ấy sao rồi bác sĩ

- Hiện tại thì cũng đã ổn rồi, chỉ là do mất máu nhiều nên mới dẫn đến tình trạng hôn mê thôi. Đạn cũng đã được gắp ra, vết thương trên đầu cũng đã được xử lí ổn thỏa. Bây giờ bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng hồi sức đặc biệt, tôi cần một người để đi làm thủ tục nhập viện cho bệnh nhân

- Để tôi - Minho nói rồi cùng đi theo bác sĩ, tôi đứng đó thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Hani được chuyển vào căn phòng hồi sức đặc biệt, tôi đi đến chiếc giường bệnh, nhìn con người nằm ở trên với băng vải trắng xoá ở bả vai trái. Vầng trán cao cũng được phủ bởi
Một lớp băng, tôi cầm lấy đôi tay còn lại không cắm kim truyền, tôi hôn nhẹ lên đôi tay đó rồi nhìn lên khuôn mặt vì thiếu máu mà tái nhợt xanh xao. Tôi nắm chặt lấy cánh tay đó rồi gục đầu xuống chiếc giường của Hani mặc thiếp đi lúc nào không hay.
.
.
.
.
.
Đến khi tôi tỉnh dậy thì Hani vẫn nằm đó, mắt nhắm chặt. Tôi thở dài rồi đứng dậy, chắc việc công khai chúng tôi đang hẹn học sẽ bị hoãn lại chút ít bởi tôi định lần này ở buổi diễn ở New York tôi sẽ công khai nhưng Hani bị thương nặng như vậy thì chắc không đi được, đành lui lại vậy. Tôi đứng thất thần nhìn Hani một lúc rồi thấy vang lên tiếng gõ cửa, tôi đến lại gần mở cửa ra. Thì ra đó là Minho, trên tay anh ta cầm theo một số đồ đạc cần thiết cho Hani, tôi cầm đỡ bớt giúp anh ta rồi đặt xếp đồ lên chiếc bàn gần đó.

- Cô Park, tôi có mua cho cô một hộp cơm. Tôi thấy cô trông Ahn tổng cả ngày rồi mà chưa bỏ chút gì vào bụng cả. Cô cầm lấy mà ăn một chút đi.

- Cảm ơn cậu - Thật ra thì tôi cũng không có tâm trang để ăn cho lắm, thấy Hani vẫn còn chưa tỉnh lại. Tôi thấy có chút nghẹn trong lòng, nhận lấy hộp cơm từ tay Minho, tôi mở nó ra rồi đặt lên bàn, lấy đũa rồi ăn - Này Minho-ssi cậu đã ăn chút gì chưa?

- Tôi cũng đã lót dạ một chút bánh vì rồi, cô cứ ăn thoải mái đi.

Tôi gật đầu, rồi bắt đầu gắp thức ăn cùng với miếng cơm bỏ vào miệng.

- Này Minho, anh quen biết Hani được bao lâu rồi

- Tôi biết cô ấy cũng được 4 năm rồi, ngày đó tôi cũng là một du học sinh ở bên mỹ. Tôi là con của một gia đình khá giả, nhưng công ty của bố tôi đã bị phá sản, bố mẹ tôi vì phải đi trốn nợ mà tôi đã mất liên lạc với họ, ngày đó tôi trở thành một kẻ không nhà không cửa, lang thang đầu đường xó chợ kiếm miếng ăn, có lần đói quá đi ăn cắp rồi cuối cùng lại bị đánh đập. Ngày mà tôi gặp Ahn tổng, lúc đó tôi đang nằm rạp ở dưới đất vì đã 3 ngày rồi tôi chưa có ăn và uống chút gì cả. Đúng như kiểu tôi nằm đó chờ chết vậy, ngay lúc đó thì Ahn tổng đi qua tôi. Nếu như người khác thì sẽ bỏ mặc mà đi qua nhưng cô ấy thì không, cô ấy đặt lại đồ ăn và đồ uống mà cô ấy vừa mới mua cho tôi. Lúc đó tôi quá đói mà cầm chiếc hamburger ăn vội ăn vàng. Rồi cô ấy nói rằng Tôi có muốn đi theo cô ấy không? Cô ấy sẽ cho tôi có một công việc ổn định. Tôi dập đầu cảm ơn Hani, tuy ngữ khí lạnh lùng xa cách nhưng bên trong là con người lương thiện. Cô ấy đã giúp tôi có việc làm, hơn nữa lại còn trả nợ giúp bố mẹ tôi. Lại còn mua một ngôi nhà cho họ sống nữa, tôi thật sự không thể quên ơn của Hani. Tôi nguyện dâng của cuộc đời mình chỉ để phục tùng cho cô ấy, vậy là tôi rất mãn nguyện.

Minho nhìn tôi rồi cười mỉm, tôi cũng đáp lại anh ta lại một nụ cười. Bay giờ tôi cũng hiểu tại sao Minho luôn hết lòng mà làm việc, chạy đôn chạy đáo không ngại khó.

- Minho, tôi cũng biết qua được rằng cậu đã giúp Hani điều tra mọi việc trong quá khứ. Trong quanh thời gian mà 6 năm kia, tại sao Hani lại mất trí nhớ chứ? Bác sĩ chỉ nói rằng có một màng điện bao quanh não nhưng tại sao lại có màng điện ở đó?

- Cô thật sự muốn nghe?

- Phải.

- Trong này không tiện nói, chúng ta ra ngoài kia nói chuyện một chút.

Tôi gật đầu, chúng tôi cùng đi ra ngoài hành lang của bệnh viện. Ngồi xuống dãy ghế chờ ở bên ngoài rồi Minho bắt đầu nói.

- Thật ra, Hani bị mất trí nhớ không phải là do tai nan hay gì cả. Cô ấy bị như vậy là do Ahn chủ tịch, tôi có mua chuộc và điều tra một số vệ sĩ thân cạnh của ông Ahn nên tìm ra được một chút manh mối. Tôi nghe được tên vệ sĩ ngày đó đi bắt Ahn tổng trở về nhà ngày đó, chính anh ta đã là người chứng kiến toàn bộ sự việc ông Ahn đã sử dụng chiếc ghế chết tiệt đó, tôi tuy là vào làm cho nhà Ahn muộn nhưng lại được quý trọng nên chiếc ghế đó tôi cũng có biết đến.

- Chiếc ghế gì? Nó là cái thứ quái quỷ gì chứ? - giọng tôi có chút khẩn trương vì sợ, tôi không hề hay biết rằng trong 6 năm qua Hani phải chịu đừng cái gì.

- Chiếc ghế đó là chiếc ghế điện dùng để tra tấn, thường thì chiếc ghế đó là để tra hỏi nhưng tên gián điệp hay những tên làm hụt ngân sách công ty hay tham nhũng. Nhưng tôi không ngờ ông ta lại dùng với chính đứa con gái của mình chỉ vì ngày đó không chịu theo Ông Ahn mà chỉ chú trọng vào việc ở bên cạnh cô đấy Junghwa-ssi. Đừng nghĩ gì lung tung cả, đó cũng không phải lỗi do cô, cô hoàn toàn không gây ra lỗi gì cả.

Tuy tôi biết là Minho đang an ủi tôi nhưng tôi thấy trong lòng tôi lại hình thành thêm một vết thương mới, chỉ vì ở cạnh tôi mà Hani phải chịu nhiều đau đớn đến vậy. Tôi như là một thứ đen đủi luôn bám theo cô ấy một cách dai dẳng. Liệu tôi có nên rời xa Hani để cô ấy được an toàn.

- Ngày đó, tôi cũng rất sợ khi đưa cho Ahn tổng tệp hồ sơ mà tôi đã điều tra được. Nhưng tôi không thể giấu cô ấy việc hệ trọng đến như vậy. Cô ấy đáng để biết sự thật về người cô ấy gọi là bố. Tôi cũng không muốn thấy Ahn tổng đau khổ chút nào, tôi coi cô ấy như chị gái vậy, trước khi gặp lại cô thì Ahn tổng luôn là người trầm lặng, luôn chỉ chú tâm vào công việc, mặc kệ bản thân mệt mỏi hay không. Nhưng khi cô xuất hiện thì Ahn tổng bắt đầu cười, đó là lần đầu tiên mà tôi thấy Ahn tổng cười một cách trân thực đến vậy. Khác hẳn như nụ cười xã giao khi tiếp khách. Lúc mà Ahn tổng đọc xong tệp hồ sơ đó, tôi thấy rõ được cô ấy suy sụp đến nhường nào. Người mà cô ấy tôn trọng, goi là bố thì lại đi tẩy não cô ấy, làm cô ấy trở thành 1 quân cờ mà lời dụng. Và người mà cô ấy đi tìm sau khi biết được trân tướng sự việc thì đó là cô.

Nói đến đây, tôi thấy trong lòng bứt dứt. Dù có mệt hay dù có khó khăn thì vẫn luôn tìm đến tôi. Dù biết chẳng đi về đây nhưng vẫn một mực muốn bên cạnh tôi, tại sao tên ngốc này lại chịu nhiều đau khổ đến vậy chỉ vì một người như tôi chứ? Nhưng tôi cũng bị tên ngốc đó làm tôi không thể ngừng yêu lại được, đồ ngốc luôn chỉ biết nghĩ cho người khác mà không bao giờ nghĩ đến mình, đồ ngốc mang tên Ahn Hani.

Nói chuyện một lúc xong thì tôi và Minho cũng quay trở lại phòng bệnh. Nhưng tôi thấy cánh cửa phòng mở và có tiếng la hét chống cự, bác sĩ và nhiều y tá chạy vào bên trong, tôi nhìn Minho rồi cũng đi vào bên trong.

Hani đã tỉnh lại!

________________

Đọc và vote tiếp cho truyện nha, tôi sẽ chăm để cho các rds kp đợi lâu

Thank for reading

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net