Vượt Không Gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe du lịch dừng lại ngay trước cổng rào to lớn. Có thể ước chừng nó cao cỡ hai ba mét. Không nhìn rõ được khung cảnh xung quanh vào lúc này. Nhưng có vẻ sinh thự này được bao bọc bởi núi rừng, xung quanh toàn cây cỏ dại. Le lói những ánh đèn từ trong dinh thự rực rỡ rọi ra. Vài người đàn ông cao to mặc vest đen, cùng với một ông lão tóc bạc cũng mặc đồ vest đen đã đợi sẵn. Họ chính là vệ sĩ và quản gia của Du gia.

- Chào tiểu thư cùng các bạn của người! – Những người đàn ông trung niên đứng nghiêm đồng thanh hô to.

- Chào mọi người, chào lão Hoành! – Du Giang Thanh vui vẻ đáp lại.

Những người bạn của cô cũng xuống xe. Họ nhìn vẻ to lớn và sang trọng của dinh thự mà mặt chữ a mồm chữ o. Rõ ràng cả năm người đều rất ngạc nhiên. Rồi đồng loạt ngưỡng mộ nhìn về cô gái xinh đẹp tên Giang Thanh. Trí trầm trồ trêu ghẹo bằng chất giọng không nghiêm túc:

- Du tiểu thư à... Không phải như thế này là quá phô trương rồi sao...

- Đây chỉ là dinh thự được xem là khu nghỉ dưỡng để Du gia tránh xa sự ồn ào của thành phố. Và nó cũng chỉ là một dinh thự nhỏ đối với Du gia thôi thưa cậu. – Hoành quản gia trịnh trọng.

- Thật ra tớ mong được dẫn các cậu đến khu dinh thự bên Úc cơ. Nhưng vì đi trong thời gian ngắn quá nên chỉ đi được những nơi trong nước thôi. Mọi người thông cảm nha. – Thanh tỏ vẻ không hài lòng lắm.

Cả nhóm nhìn nhau vì câu trả lời như vẻ rất bình thường của cô bạn giàu có. Hành lý của cả nhóm nhanh chóng được nhóm vệ sĩ khuân vác xuống khỏi xe, rồi đem vào trong. Chiếc xe du lịch cũng lăn bánh rời đi ngay sau đó. Hoành quản gia trịnh trọng cúi đầu đưa tay, ý mời mọi người tiến vào dinh thự. Vừa vào cổng, một chiếc xe jeep đã chờ họ từ trước, đống hành lý đã được những người vệ sĩ to lớn chất ngay ngắn lên sau xe. Sau khi ổn thỏa, người đàn ông họ Hoành mời họ lên xe:

- Các vị tiểu thư và thiếu gia mời lên xe, đường còn khá xa nên... – Ông lão nói với giọng khách sáo và kính trọng.

Dinh thự này quá lớn nên phải tiếp tục ngồi xe để đến được nơi để họ nghỉ ngơi. Chiếc xe lăn bánh đưa họ đi ngang qua một hồ nước lớn. Ở giữa là một đài phun nước bằng đá hình một con đại bàng to lớn đang sải cánh, phía sau là phiến đá hình ngôi sao được chạm khắc tinh tế. Nước được phun ra từ những đỉnh nhọn của ngôi sao đó. Xung quanh thành hồ, những bóng đèn phát ra ánh sáng màu vàng được lắp đặt rải đều xung quanh. Chúng đồng loạt rọi thẳng lên đài phun nước. Vì thế mà nó hiện rõ ràng vẻ uy nghiêm dù đang là trời đêm. Nhóm năm người bạn trầm trồ trước vẻ hào nhoáng đó. Thấy vậy, người quản gia mới nói:

- Biểu tượng ngôi sao đó là gia huy của gia tộc này.

Họ đi tiếp qua những bụi cây được trồng cách đều nhau và thẳng tắp. Có vẻ như là được chăm sóc rất chu đáo. Chúng đều được cắt tỉa gọn gàng, chỉ bằng ánh đèn đường cũng có thể nhận ra vẻ tươi tốt của chúng rồi. Chiếc xe chạy được thêm năm phút là đến được một tòa nhà. Có thể dễ dàng nhận ra nó được thiết kế theo kiến trúc châu Âu cổ. Dĩ nhiên nó cũng cực kì to lớn lớn và hào nhoáng rồi. Cửa gỗ rộng mở, đại sảnh hiện ra. Bên trong, hai dãy người giúp việc đang cuối đầu trang nghiêm chào đón họ từ lúc nào rồi.



(Ảnh minh họa, nguồn: internet.)

- Ta sẽ dẫn các vị tiểu thư cùng thiếu gia đây lên phòng để nghỉ ngơi, họ đã mệt sau chuyến đi đường dài rồi! – Hoành lão ra lệnh cho những ng

ười nữ giúp việc, xong quay qua nói với những người nam. – Mấy cậu mang hành lí lên giúp họ.

- Trời phật ơi... Cậu đúng là một công chúa đó Thanh Thanh. – Thiếu Tư trầm trồ.

- Tất cả những thứ này cũng thường thôi. – Thanh cười khiêm tốn.

- Thường á? Đây là ước mơ của bao nhiêu còn người đấy tiểu thư ạ. – Trí nói giọng bất bình.

- Thôi bớt tâng bốc đi, mau dẫn chúng tôi lên nhận phòng Hoành Lão.

Quản gia họ Hoành mỉm cười rồi đưa tay mời họ theo. Họ theo sau Hoành quản gia qua đại sảnh lớn. Giữa trần là một cái đèn chùm lớn rực sáng, ngay phía dưới là một cái bàn tròn được bày trí một bình hoa hồng lớn ở giữa. Xung quanh trên vách tường có thêm những chiếc đèn treo tường cũng kiểu châu Âu thời trung cổ sang trọng, dưới chân học là tấm thảm đỏ, được trải khắp gian phòng lộng lẫy. Nhìn từ trên xuống mới thấy được họa tiết hoa cực lớn ở giữa. Ở các góc tường lại là những thứ bình lọ dùng để trang trí, mà nhìn sơ qua đã có thể nhận ra đều là rất đắt tiền.

Hoành quản gia dẫn họ đi lên từng bậc thang ngay phía trước. Thành vịn cầu thang bằng gỗ nâu láng mịn và bóng bẩy. Đi hết các bậc thang là một vách tường, với tấm rèm treo màu đỏ, có thêu gia huy của Du gia trên đó. Hai bên tấm rèm là hai lối đi riêng biệt, dẫn tới hai dãy phòng vòng theo kiến thiết kế vuông góc của đại sảnh. Cụ thể hơn, mọi người đều có thể nhìn xuống đại sảnh từ cửa phòng. Theo sự chỉ dẫn của Hoành quản gia, họ chia ra theo nhóm nam và nữ, tương ứng với hai dãy phòng đó. Tới đây, những người giúp việc nam đảm nhiệm tiếp tục việc dẫn họ nhận phòng của mình.

- Nếu có gì sai sót mong các vị bỏ qua cho... - Hoành quản gia khách sáo. – Không phiền mọi người nữa, chúc mọi người ngủ ngon!

Nói rồi vị quản gia lớn tuổi cùng những người giúp việc bước xuống các bậc thang.

- Đây chắc chắn là cuộc sống của hoàng gia rồi còn khách sáo gì nữa... – Trí thầm nghĩ.

- Chúc mọi người ngủ ngon... – Lâm nói rồi vừa ngáp vừa bước vào căn phòng ở cuối dãy hành lang.

- Này, khoang đã! – Trí chụp lấy vai của người con trai đeo kính. – Người anh em, ngủ chi sớm, lâu lâu có dịp chúng ta thoải mái một hôm!

- Sao cơ? – Lâm khó hiểu.

Trí như vẻ mặt rất nham hiểm nhìn về phía Vũ Sinh. Cậu này cũng khó hiểu một lúc, rồi nở ra một nụ cười nham hiểm, trông không thua Trí bao nhiêu. Cậu vội mở cửa phòng lục trong đống hành lí lấy mớ hộp nhỏ ra. Tay còn lại lôi ra mấy đĩa game giơ lên. Ra là hai ông tướng rủ Lâm chơi game kinh dị, nhận ra rồi Lâm than thở:

- Ôi thôi nào chúng ta vừa đi chuyến dài đó! Làm ơn đi...

Trí hiểu tên bạn chí cốt vốn gương mẫu, cũng vào phòng lục trong túi hành lí ra vài lon bia đem ra giơ cho Lâm xem:

- Làm vài hớp là khỏe lại liền. Nè! Cả một năm học mệt mỏi hôm nay cũng có học hành gì đâu. Thoải mái một đêm! Lần nào cậu uống rồi cũng tỉnh hẳn ra, tôi chuẩn bị trước cho người anh em rồi đây.

- Cậu! – Lâm á khẩu trong khi hai người bạn cười nham hiểm.

Mấy cô gái bên kia nhìn thấy lại lắc đầu. Thanh cáu gắt:

- Nè, lo mà ngủ sớm, chúng ta mai còn đi leo núi mà!

Mặc cho mấy cô gái nói gì họ vẫn cứ đóng cửa mà làm theo kế hoạch, Trí nói giọng gian xảo:

- Biết rồi mà. Mai bọn này hứa dậy đúng giờ. Ok? – Chàng trai cười sảng khoái, đồng thời gia ba ngón tay kí hiệu chữ ok ra.

- Thôi mặc kệ họ đi, đi ngủ dưỡng nhan. Tớ không muốn bị quầng thâm mắt đâu. – Thiếu Tư nói rồi đóng cửa căn phòng ở giữa

Hai cô gái còn lại nhìn nhau. Triệu Phương Nghi nhún vai, còn cô tiểu thư thì thở dài rồi cả hai cũng vào phòng của mình nghỉ ngơi.

Không gian đang yên tĩnh. Ánh trăng mờ ảm đạm len qua khung cửa sổ, gió nhè nhẹ thổi làm tấm màn thêu hoa đung đưa. Trằn trọc, lăn tới lăn lui, Triệu Phương Nghi mở mắt, bật dậy gãi gãi đầu khiến tóc rối xù lên. Nhìn vào chiếc smartphone trên bàn, bây giờ đang một giờ rưỡi.

- Chẳng lẽ ngủ nhiều quá rồi nên không ngủ được nữa sao nhỉ? - Cô tự trách.

- Phương Nghi!

Một giọng âm quen thuộc vang lên trong đầu của Nghi, cô nhìn về hướng cửa phòng. Cô gái bất giác vén chăn bước xuống giường và ra mở cửa trong vô thức. Đôi mắt trở nên vô hồn. Cửa mở, cô gái đi dọc theo dãy hành lang và đại sảnh lúc này đã tắt hết điện, tối om. Từng bước một, cô gái đi qua khỏi cửa phòng của hai cô bạn mình...

Lúc này bên phòng của Lâm mấy cậu vẫn còn ồn ào bừa bộn với mớ lon bia. Đúng như lời Trí nói, có vẻ như anh bạn học giỏi này uống bia vào thì tỉnh hẳn. Trong khi hai người kia có vẻ lèm nhèm rồi thì cậu này vẫn tỉnh rụi để mà chơi game. Trí nói:

- Đúng thật là game này phải có người với cái đầu như Lâm Ca đây thì mới phá đảo được.

Sinh gật đầu rồi đưa lon bia lên, giọng nhựa nhựa:

- Cụng! Mừng vì nhờ có Lâm Ca chúng ta lại sắp phá đảo game này đó hả!

Lâm nhếch mày, miễn cưỡng cầm lo bia lên cụng, rõ ràng tất cả chỉ là cái cớ, đáng lẽ ra ở độ tuổi này họ không được phép uống thứ thức uống này. Gió thổi cửa sổ bật hẳn ra, phát ra âm thanh cộc cạch nghe khó chịu. Lục Khả Trí đứng dậy đóng cửa sổ, vô tình cậu thấy dáng người quen thuộc đang bước đi phía ngoài biệt thự.

- Này mọi người, mắt tớ có bị mờ không ra xem xem người kia quen vậy?

Phòng của Du Thanh Lâm nằm ở vị trí ngoài bìa của tòa dinh thự. Từ đây có thể nhìn thấy được bãi sân rộng lớn mà họ đã đi qua ban tối. Lúc này chỉ còn Lâm tỉnh nhất nhóm ba người có mặt. Cậu nhìn cậu con trai với gương mặt đỏ ửng vì bia bằng ánh mắt nghi ngờ. Phải chăng là vì say rồi nên hoa mắt? Nghĩ vậy, nhưng cậu ấy vẫn tạm ngưng game lại rồi ra xem thử.

- Chẳng phải Hạng Nhất đó sao?

Ba chàng trai bất ngờ nhìn nhau. Dực Vũ Sinh vừa nấc cụt vừa nói:

- Không lẽ bị mộng du?

- Ngủ từ sáng tới tối mấy chập mà mộng du gì giờ này. Không chừng không ngủ được nên đi dạo đó. – Lâm nói.

Cả đám lặng nhìn nhau vài giây, nhìn lại xuống thấy Phương Nghi đang tiến lại phía hồ nước.

- Khoang đã! Con nhỏ đó không biết bơi! – Trí với vẻ mặt nghiêm trọng, cậu lớn tiếng rồi lập tức lao ra về phía cửa.

Hai cậu còn lại cũng dí theo. Chẳng hiểu đi đứng kiểu gì, Vũ Sinh vấp té một cú nghe đau điếng rồi thét lên. Cách đó vài giây, Thiếu Tư mở cửa bực tức hét lớn:

- Mấy tên này bớt ồn ào được không? Không ngủ để người ta ngủ!

Giang Thanh cũng mở cửa ngay sau đó ú ớ ngáp:

- Chuyện gì vậy A Tư, đang ngủ ngon mà...

Thanh và Tư thấy mấy đứa con trai hớt hơ hớt hải chạy về phía cuối hành lang, rồi hục hục chạy xuống sảnh. Cả hai lấy làm lạ rồi đuổi theo ngay sau đó. Có vẻ giờ này những người giúp việc, quản gia lẫn vệ sĩ đều đã nghỉ ngơi, xung quanh không một bóng người, mọi ngóc ngách đều vắng lặng. Lúc này, Phương Nghi vẫn với gương mặt vô thần, từng bước một tiến tới hồ nước, nơi có đài phun nước uy nghi vẫn được đèn rọi sáng.

- Phương Nghi! Tỉnh dậy mau! – Trí hét lớn khi cánh cửa gỗ vừa bật ra.

Cậu chạy thục mạng tiến về phía của Phương Nghi. Nhóm còn lại ở ngay phía sau của Khả Trí. Cô gái đang cách họ khá xa, và như gần đến hồ nước lắm rồi. Khoảng sân khá rộng, từ cửa ra hồ nước cũng phải mất một khoảng thời gian nếu chỉ chạy bộ. Không kịp rồi. Ùm! Nghi rơi xuống hồ nước. Cả đám giật mình. Thanh thốt lên trấn an:

- Không sao, hồ nước đó cạn! Mực nước chỉ cao cỡ nửa thân người thôi!

- Nhưng đối với người không biết bơi dễ hoản loạn và khó mà đứng lên lắm... – Lâm nói giọng trầm trọng.

- Khốn thật không phải hồi sớm rầm rộ lắm sao? Bây giờ có chuyện sao không có ai vậy? – Trí thầm nghĩ.

Vừa đến thành hồ, Trí nhảy nhào ngay xuống. Cậu lấy hơi rồi khom người xuống để tìm cô bạn. Hai cậu trai còn lại xuống hồ ngay sau đó.

- Thấy rồi! – Trí hô lớn ngay sau khi xốc được cơ thể cô bạn đặt lên khỏi mặt nước.

Cậu con trai đặt cơ thể của cô bạn lên thành hồ. Có gì đó không ổn. Trên gương mặt tái mét, vẫn đôi mắt mở nhưng vô hồn đó như không có cảm giác. Mọi người bắt đầu lo lắng.

- Trễ rồi sao? - Lục Khả Trí lo lắng.

- Để mình! – Dực Vũ Sinh lên tiếng.

Cậu này từng học về sơ cứu, cấp cứu. Sau khi nói liền lập tức áp dụng những gì đã học để cứu cô bạn. Du Giang Thanh bắt đầu khóc lóc. Chu Thiếu Tư bên cạnh dỗ dành cô bạn. Sau một lúc ra sức thực hiện các thao tác, đồng tử của Triệu Phương Nghi bỗng giãn rộng, trợn trừng rồi sặc sụa, ọc nước ra. Thành công rồi, cô ấy đã được cứu! Cả nhóm bạn đã một phen hú vía. Dực Vũ Sinh ngồi bệt xuống, mừng thầm vì đã thành công.

- Phương Nghi! May quá cậu tỉnh lại rồi! – Hai cô gái ôm chầm cô bạn của mình.

Lục Khả Trí dường như đã ngừng một nhịp thở, khi nhận ra cô ấy đã an toàn, rồi cũng ngồi bệt xuống bên cạnh Vũ Sinh. Du Thanh Lâm ôm mừng rỡ lấy vai hai người bạn vì hai người đã làm rất tốt.

- Mọi người... – Phương Nghi yếu ớt nói. – Chuyện gì vừa xảy ra...

- Còn gì xảy ra hả? Hù chết bọn này rồi! – Trí quát lớn.

Tự nhìn lại mình ướt sũng cũng như ba cậu trai, rồi nhìn vệt nước từ phía hồ, cô gái tự sợ hãi nhận ra chuyện gì.

- Về phòng đi, ướt hết rồi mà còn gió to nữa, cảm bây giờ đấy... – Dực Vũ Sinh nói với cô bạn.

Mọi người lấy lại bình tĩnh rồi tiến về tòa biệt thự. Thanh và Thiếu Tư đỡ cô bạn yếu ớt. Mấy cậu trai đi ngay phía sau. Đến cửa căn biệt thự, Giang Thanh đưa tay mở cửa, nhưng không hiểu sao không mở được. Cô cố sức vặn nắm cửa. Cô nhìn mọi người rồi bối rối.

- Nè nãy thì không có ai ứng cứu, giờ thì khóa cửa nhốt chúng ta. Có quá đáng rồi đó nha! – Lục Khả Trí cảm thấy khó chịu.

Đèn đường lẫn đèn chỗ hồ nước với đài phun nước bỗng tắt ngấm. Không gian xung quanh chìm vào bóng tối, chỉ còn lại ánh trăng mờ. Một sự tĩnh mịch bao trùm lấy nhóm bạn. Mấy đứa con gái có phần sợ hãi. Dực Vũ Sinh vẫn tỉnh táo đảo mắt nhìn xung quanh, tự nói một mình:

- Ôi trời, có khi nào được mời tham gia show kinh dị trên tivi không vậy?

- Xin lỗi nha Du tiểu thư, nhưng tớ buộc dùng vũ lực để phá cửa!

Khả Trí bước ra phía trước, nhún người hai ba cái. Khi vừa lấy thế định phá cửa vào biệt thự thì cánh cửa tự bật ra. Chàng thanh niên bất ngờ nên nhoài người về phía trước suýt té. Ánh sáng từ phía trong lóa đến nỗi mọi người đều đưa tay che bớt lại. Ánh sáng đó tắt ngấm, mọi người mở mắt ra bàng hoàng. Trước mắt họ là khung cảnh một khu rừng tối tăm lạnh lẽo. Khung cảnh này có chút phần quen thuộc với Phương Nghi, gương mặt cô lộ rõ sự sợ hãi tột cùng rồi khụy chân ngồi phịch xuống.

- Phương Nghi? – Giang Thanh, níu cánh tay cô bạn lại.

- Nè nè, cái vụ kỹ xảo này mình chưa được nghe qua nha... Làm sao mà... – Trí quay lưng lại nói với nhóm bạn, nét mặt lại lộ vẻ ngạc nhiên và bối rối. – Mấy cô... Hãy nói rằng tớ uống quá nhiều nên đang say phải không?

Cả đám quay lại phía sau theo ánh mắt bàng hoàng của Khả Trí. Khung cảnh sân dinh thự nhà họ Du biến mất, thay vào đó họ đã bị bao quanh bởi khu rừng tăm tối đáng sợ này...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net