iv

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có biết mt điu, rng em rt yêu anh không?"

"Anh có biết mt điu, rng em rt nh anh không?"

Đôi khi tôi đã từng vô thức nhìn mình trong gương, vô tình đặt ra những câu hỏi mà vốn dĩ không có câu trả lời. Cho dù vốn biết bản thân không đủ cam đảm, thế nhưng mỗi giây mỗi phút trôi qua, tôi vẫn muốn nói yêu anh rất nhiều.

Trong một chiều mưa nọ, Minhee đã từng ngốc nghếch hỏi rằng, sao tôi lại yêu anh tha thiết tới mức như vậy. Khi đó tôi chỉ lặng thinh, chẳng biết trả lời thế nào. Bởi lẽ sâu thẳm trong tim, chính tôi cũng không thể hiểu sao lại yêu anh dại khờ đến vậy. Tôi yêu mái tóc nâu thẫm xoã xuống chạm vào đôi mắt tuyệt đẹp, tôi yêu giọng nói ấm áp cất lên như một thăng trầm lặng lẽ, tôi yêu tất cả mọi thứ vốn dĩ luôn thuộc về anh.

*

Tí tách mưa rào tuôn rơi tầm tã, sương mù bay lên với mùi đất ẩm, mây đen phủ kín tia nắng mùa hạ.

Chẳng mấy chốc, Seoul tấp nập đã rực rỡ đèn điện mập mờ hiện lên trong làn sương mù trắng xoá, bao phủ cả một phồn vinh đô thị. Những tán lá dù sặc sỡ dần dần nhấp nhô xuất hiện, từng học sinh mang dù đều lần lượt đưa mình hoà trong cơn mưa, chỉ còn mình tôi là phải ở lại.

Từ trước đến giờ, dù thời tiết nắng mưa thế nào, tôi cũng chẳng hề lo lắng vì Minhee luôn là người chuẩn bị hết tất cả mọi chuyện. Thế nhưng thật trớ trêu làm sao khi hôm nay trời lại bất chợt đổ mưa, còn thằng nhóc ấy lại trốn tiết từ tiết ba mất rồi. Ủ rũ ngó nhìn xung quanh thì chẳng bắt gặp một bóng người nào, mọi người dường như đã nhanh chóng về hết do cơn mưa. Bất đắc dĩ, tôi liền lôi điện thoại ra bấm gọi cho mẹ, mặc dù bản thân không muốn mẹ phải đi trong cơn giông nguy hiểm để tới đón mình.

Chết tiệt, máy hết pin rồi...

Đây chính là khoảnh khắc mà tôi mới có thể hiểu được cảm giác khi cả thế giới quay lưng lại với mình là thế nào, cuộc sống của mình thật đen đủi làm sao. Bởi bao nhiêu sự rủi ro đều dồn dập kéo đến, tôi gần như không chịu được mà nóng nảy dùng chân đá mấy phát vào tường để nguôi đi cơn tức giận trong mình. Đấm đá nãy giờ rồi cũng kiệt sức, tôi thở dốc mệt mỏi, rồi lại thở dài não nề.

Cảm giác khi phải một mình đứng giữa một không gian rộng lớn nhưng trống trải mới cô đơn làm sao. Tôi buồn bã vô thức quay đầu lại, đúng lúc ấy, ngay phía sau lưng mình, tôi đã vô tình bắt gặp bởi một người, người mà có thể khiến mọi giác quan trong tôi đều có thể tê cứng, trái tim đều có thể mệt mỏi vì đập loạn.

"H-học trưởng..."

Đôi mắt tôi tròn xoe, khó tin nhìn vào người đột nhiên xuất hiện đang đứng trước mắt, bờ môi mấp máy cất lên tiếng gọi mà bản thân trước giờ chỉ dám thủ thỉ trong lòng.

Dường như anh cũng bất ngờ khi thấy một mình tôi vẫn ở nơi đây, anh đứng ngốc một hồi rồi khó hiểu hỏi:

"Nãy giờ em đang làm cái gì thế..."

Nghe được câu hỏi từ anh, gò má tôi bất chợt nóng bừng, bản thân lúc này chỉ có thể bất lực khóc thầm trong lòng. Có lẽ từ nãy đến giờ, anh đã đứng đây được một hồi và chứng kiến toàn bộ mọi hành động đáng xấu hổ của tôi rồi. Một lần nữa, Song Hyeongjun tôi đây lại mất điểm với anh, tổng cộng ba lần tương ứng với số lần gặp mặt...

Trông thấy một chiếc dù đang nằm gọn trong tay anh, tôi cố nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể, ngại ngùng nói:

"Học trưởng...Liệu anh có thể cho em đi nhờ ô được không?..."

Nói đến đây, anh cũng giương mắt hướng theo thứ mà tôi đang nhìn trên tay. Và rồi anh bối rối gật đầu, nhẹ giọng nói:

"Đ-được thôi, nhưng nó hơi nhỏ một chút..."

Và đúng là chiếc dù ấy có "hơi nhỏ" thật, nó dường như không thể che đủ hai người chúng tôi.

Ngoài trời mưa lớn vẫn tuôn không ngớt, từng hạt mưa rơi lộp bộp hạ trên tán dù rồi lăn xuống bờ vai của người bên cạnh. Bầu không khí giờ đây đột nhiên ngột ngạt đến kì lạ, chỉ có tiếng mưa lấn át ngoài tai, che đi nhịp đập của tôi lúc này.

Phát hiện phần dù nghiêng về phía mình nhiều hơn, và bờ vai bên anh đã ướt một mảng. Khuôn mặt tôi giờ đây nóng bừng, có lẽ từ khi nào gò má đã ửng hồng rồi. Lúc này tôi ngại ngùng cất tiếng để phá vỡ sự im lặng vốn có, thanh quản có chút run run:

"Anh có thể nghiêng ô để che đi phần bờ vai kia của mình."

Lời nói vừa dứt, người đi bên cạnh vẫn không một chút dao động, đôi chân bước đều như lẽ hẳn nhiên. Phút chốc, giọng anh ấm áp từ từ cất lên, ôn nhu tới mức có thể sưởi ấm cơ thể tê tái của tôi trong cơn lạnh của trời mưa này:

"Không sao, trước giờ tôi vẫn muốn một lần được đi chung ô với người khác."

Câu nói giản đơn mà anh vừa cất nói, thế nhưng lại khiến tim tôi đau xót vô cùng. Có lẽ lòng anh đã phải chịu đựng từ lâu, trong tâm cảm thấy tổn thương rất nhiều, thế nên cho dù bản thân có thuộc về thứ hào quang lấp lánh, thì anh vẫn sẽ mãi cô đơn thế này.

"Bình thường anh có bạn không?" - Tôi khẽ hỏi

"Tôi không có hứng thú."

"..." Oce được thôi.

"Tôi đùa đấy."

Cái đấy mà được gọi là đùa à? Học trưởng của chúng ta thật nhạt nhẽo làm sao...

"Lũ bạn lớp tôi... À, tôi cũng chẳng biết đó có được gọi là bạn không nữa. Nhưng dù sao thì họ chẳng bao giờ muốn trò chuyện với tôi."

Học trưởng à, sao lúc nào lời nói của anh cũng khiến tâm trạng tôi lên xuống thất thường như thế??

Tôi ngước mắt lên nhìn người con trai đi ngay bên cạnh, nước mắt bắt đầu cảm thấy rưng rưng. Cho dù bản thân luôn bị xa lánh, thế nhưng anh vẫn có thể thản nhiên kể ra những nỗi đau ấy bằng một cảm xúc rất chi bình thường. Như thể, anh đã chai mòn đối với cuộc sống cô đơn này rồi.

Ngay khoảnh khắc này, tôi quyết nắm lấy cổ tay anh giữ lại. Wonjin dừng bước, khó hiểu quay lại nhìn những ngón tay run rẩy ấy đang nắm trên cổ tay anh, sau đó chuyển hướng đối diện nhìn tôi.

"Vậy, em có thể trở thành người bạn đầu tiên của anh được không?" - Tôi bối rối nói, từng tiếng nói về sau càng lúc càng giảm dần, như thể nghẹn lại trong cuống họng.

Anh bất ngờ nhìn tôi một lúc, sau đó cười nhẹ và nói:

"Thật buồn cười. Tại sao em lại-"

"Vì em thích anh..."

Chưa để người nói hết câu, tôi vội ngắt lời. Lúc này tôi liền nhắm chặt mắt lại, gò má nóng ran, trái tim thổn thức đập loạn. Dường như đã lấy hết mọi dũng khí và tình cảm sâu nặng trong lòng, tôi ngại ngùng nói, cất lên dõng dạc vô cùng.

Mọi tâm tình bao lâu nay của tôi, cuối cùng cũng được giãi bày...

Ngoại trừ tiếng mưa rơi tầm tã bên tai, một lời đáp trả từ anh tôi đều không nghe thấy. Tựa như thời gian đang ngừng trôi đi, giờ đây đối phương cứ thế chết lặng không một tiếng nói hay dao động gì.

Chờ đợi không thấy bất kì một lời hồi đáp, đôi hàng mi tôi lúc này vẫn không ngừng run, dần dần hé mắt mở ra nhìn anh. Sắc mặt Wonjin không chút biến đổi, mắt anh hướng xuống lặng lẽ nhìn tôi, dường như ẩn trong ánh mắt lại có một sự buồn đau và uỷ khuất mà tôi không thể thấu nhìn.

Trông thấy sắc mặt sau lời tỏ tình của anh, lồng ngực tôi lúc này bỗng nhiên nghẹn lại, trái tim lo lắng đập loạn vô cùng. Thế giới vạn vật ngoài kia vẫn cứ chuyển động theo quỹ đạo, chỉ còn thế giới của riêng anh và tôi thì lại bị ngưng đọng lại tất cả. Chúng tôi chạm mắt một hồi, sau đó anh mới ngập ngừng cất lên:

"À ra vậy, cảm ơn em."

Nói rồi anh liền đưa dù cho tôi, lặng lẽ chạy đi hoà vào cơn mưa, để lại mình tôi đứng giữa chốn phường đông người.

Tôi đưa mắt nhìn bóng dáng anh đang xa đi dần mãi mãi sau làn sương mù trắng xoá. Trái tim lúc này chết lặng, nước mắt thì khô khan chẳng thể oà khóc, dường như không để lại chút cảm xúc đau thương gì.

Bởi có lẽ, vốn dĩ ngay từ đầu tôi đã biết rõ câu trả lời từ anh.

-Continue

-09/03/2020

-HHY

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net