v

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Buổi sáng thức dậy, vội chạy bên đường, tiếng còi xe cộ, dòng người vội vã. Một ngày nắng đẹp chấp nhoáng trôi qua, diễn ra như bao thước phim chạy lại.

 Từng bước chạy nhanh vào đúng chỗ ngồi, đồng thời tiếng chuông vào lớp cũng thế reo lên, như là một lời thông báo về việc tôi đã chiến thắng thời gian lúc này. Một dòng cảm xúc sung sướng ồ ạt kéo đến lan tỏa trong người, vô thức tôi nhếch mép cười đắc ý, thế nhưng thằng nhóc Minhee ngồi cạnh thì lại tỏ ra thái độ bất lực vô cùng.

 "Ngày thứ 5 trong tuần lại đi học muộn."

 Giọng cậu đanh lại nói, vô tình phá vỡ mọi cảm xúc vui sướng của tôi đang dâng trào lúc này. Bực bội tôi liếc xéo cậu, tự hào đưa tay vỗ ngực, hãnh diện nói:

 "Nhưng ngày hôm nay tớ đã đến lớp kịp thời trước khi chuông báo reo lên!"

 Minhee bĩu môi không nói gì, tay theo thói quen mang sách vở ra. Đúng lúc giáo viên vào lớp, học sinh cùng đứng lên chào, một tiết học nữa lại nhàm chán diễn ra, như một trình tự trọn vẹn tựa bao ngày khác.

Giọng thầy giảng bài đều đều cất lên ngay giữa căn phòng tĩnh lặng. Dù rằng mắt đang nhìn về mục bảng như thể ngoan ngoãn chăm chút nghe bài, thế nhưng thực chất, tâm trí trong tôi lúc này lại bận mải mê nghĩ tới sự việc của ngày hôm qua, về việc bản thân đã lỡ nói lời tỏ tình và anh đã ngại ngùng lẩn tránh điều ấy. 

 Bao nhiêu câu hỏi phức tạp cứ thế chồng chất đặt ra trong đầu, làm tôi cảm thấy rối ren và rồi sốt ruột đến mức phát điên. Lúc này không thể chịu đựng được nữa, tôi nghĩ mình nên kể hết cho Minhee nghe để cho lòng bớt trĩu nặng. Suy nghĩ vừa dứt, tôi đưa mắt nhìn sang người con trai đang say sưa ngủ ngon bên cạnh, ew, cậu ta chảy nước dãi kìa.

 "Dậy đi!"

 Tôi khẽ cất gọi nhỏ nhất có thể, thế nhưng vẫn không trông thấy đối phương cử động. Bực mình thở hắt một hơi, tôi đưa mắt dè chừng giáo viên trên bảng, sau đó dùng lấy khủy tay mình đẩy mạnh lấy khủy tay cậu.

 Không một phản ứng...

 "Minhee, hôm qua tớ đã tỏ tình anh Wonjin."

 Giọng tôi khe khẽ cất lên và rồi nhỏ dần trong không gian. Lời nói vừa kết thúc, trong tức khắc, đột nhiên đôi mắt đang nhắm của cậu bỗng chốc mở choàng. Minhee ngồi thẳng dậy, tròn mắt sững sờ nhìn tôi, cánh môi cậu giật lên như thể không tin vào lời tôi vừa nói ban nãy.

 "T-Thật?"

 Trông thấy đối phương mấp máy trả lời, tôi chỉ có thể buồn phiền thở dài, nằm trải ra bàn để che đi gương mặt đỏ bừng lúc này, và rồi ngại ngùng gật đầu. Cho tới thời điểm hiện tại, Minhee vẫn không khỏi ngây ngốc nhìn tôi. Phải tới một đến hai phút sau, cậu mới có thể bình tĩnh trở lại.

 "Tuần trước cậu vừa nói sẽ tỏ tình vào ngày có kết quả thi đại học mà??"

 Tỏ tình lúc ấy để anh vượt khỏi tay tôi à?

 "Và sự việc diễn ra từ đầu là như thế nào?? Sao tớ không biết gì hết vậy??"

 Làm sao một tên ngốc như cậu có thể biết được, khi chiều ngày hôm qua dám trốn tiết để bỏ tôi lại dưới cơn mưa tầm tã cơ chứ.

 Lúc này tôi liền kể hết cho cậu nghe tất cả mọi chuyện, kể cả sự việc anh đã nhanh chóng rời đi sau khi nhận được lời tỏ tình gượng gạo ấy. Việc đầu tiên Minhee phản ứng, chính là bật cười.

 "Ya, cậu định để cho hai đứa mình lại bị đuổi ra ngoài như lần trước à?"

 Trong tức khắc tôi liền cốc đầu cậu, sau đó dè chừng đưa mắt nhìn lên mục bảng. Trông thầy vẫn đang đi đều từng bước và rồi say sưa giảng bài, tôi mới thở phù nhẹ nhõm, xem ra ông vẫn chưa để ý chúng tôi.

 Minhee bịt miệng cười ná thở cho đã, rồi mới ngắt quãng trả lời:

 "Haha... Hắn ta ngoài sách thì có để ý đến ai. Lần đầu không chỉ được tỏ tình, mà chủ nhân của nó còn là một tên khả ái như cậu, làm sao không hổ thẹn bỏ chạy cơ chứ!"

 Tôi ngây người nghe Minhee nói, sau đó mới ngẫm lại một chút để nhớ lại sự việc.

 "Nhưng mà khi ấy trông ánh mắt của anh ủy khuất lắm, tựa như đang rất buồn phiền. Cậu có nghĩ vì tớ là con trai nên mới tỏ thái độ vậy không...."

 Minhee nhe răng cười giống hệt một chú mèo ranh mãnh, bỗng nhiên đưa tay vỗ vỗ đầu tôi như thể đang trêu chọc một con cún vậy!

 "Đừng lo. Chỉ sợ hắn không muốn yêu, chứ nếu muốn rồi sẽ không thể từ chối cậu đâu."

 Hừ, cái tên này lâu lâu cũng nói hay đấy.

 "Bảo sao sáng nay hắn ta cảm lạnh. Thì ra là vì chiều qua dầm mưa chạy trốn đây mà!"

 Minhee vừa cười vừa nói, trong khi tim tôi lại hẫng một nhịp. Giờ mới nhớ lại, sáng nay khi tôi chạy vội qua cổng thì lại không thấy anh đứng làm việc như bao lần khác, thay vào đó lại được đón nhận một lời chào hỏi của anh phó hội trưởng Kim Mingyu. Từng đầu ngón tay siết chặt, tôi đưa mắt nhìn cậu, ngỡ ngàng khẽ hỏi:

 "C-cảm á?..."

 "Ừ nhưng mà chỉ bị nhẹ thôi, có gì tan học cậu có thể đến nhà chăm sóc hắn. Đúng lúc hôm nay gia đình hắn đi công tác nên phải nhờ tớ chăm lo giùm."

 Nhận ra câu nói của cậu có chút nham hiểm, mặt tôi không kiểm soát được mà đỏ bừng lên trong tức khắc, lúc này không khỏi giận dỗi đánh vào vai cậu mấy trận. 

 Đúng lúc ấy, từ trên mục giảng, một giọng nói trầm lặng bất chợt quát lên khiến cho cả hai chúng tôi chết đứng.

 "Kang Minhee và Song Hyeongjun, hai em đi ra ngoài cho tôi!!!"

 Agh, lại nữa rồi...

 *

 Đứng trước ngôi nhà thân quen mà ngày trước mình luôn lén lút nhìn vào. Lồng ngực trong tôi lúc này nôn nao và hồi hộp tới mức từng hơi thở của mình cứ thế khó khăn nghẹn lại. Trái tim thổn thức đập mạnh, từng đầu ngón tay run lên, căng thẳng tôi nhìn chằm chằm lấy cánh cửa lạnh lẽo một lúc. Sau khi kiểm soát được nhịp đập trong tim cùng với sự hoảng loạn trong tâm trí, trong tức khắc, tôi dứt khoát đưa tay đặt lên chiếc chuông, nhấn xuống.

 Nghe thấy tiếng chuông reo vang từ phía đằng sau cánh cửa, tôi hít một hơi thật sâu để rồi thở ra tất cả bao nhiêu lo lắng và buồn phiền, sau đó đưa mắt nhìn xuống một túi thực phẩm được mình mang theo lúc này. Chút nữa, tôi sẽ nấu cháo cho anh.

 Bận rộn dằn vặt bản thân bằng những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, trong phút chốc, cánh cửa đột nhiên hé mở.

 Xuyên qua kẽ cửa nhỏ hẹp ấy, tôi có thấy được gương mặt tuấn tú của anh đang một lấp ló xuất hiện. Đừng đầu ngón tay siết chặt, tim tôi bất ngờ mà hẫng lại một nhịp. Giờ đây khi được đối diện với anh, lòng tôi có chút hoảng loạn, ngôn từ có chút vụng về.

 "N-Nghe nói em, à nhầm, anh bị cảm lạnh... Em có thể tới thăm anh không?"

 Vừa nói, từng câu từng chữ ở trong cuống họng của tôi cứ thế hỗn loạn tuôn trào ra ngoài. Tôi căng thẳng nhìn lấy nét mặt mệt mỏi của anh, trông thấy đôi mắt có chút ngỡ ngàng và rồi sáng lên khi bắt gặp tôi, trái tim nằm trong lồng ngực càng thêm thổn thức đập loạn.

 Không nói một lời, dứt khoát anh mở rộng cửa ra đón chào. Góc khuất ở bên cạnh tôi cuối cùng cũng được lộ diện, thế nhưng khi vừa nhìn thấy sự hiện diện của người vốn dĩ luôn được cánh cửa che đi ban nãy, mặt anh bỗng nhiên tối sầm.

 "Kang Minhee, mày tới đây làm gì?"

-Continue

-05/04/2020

-HHY

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net