Chương 174

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ thi đại học rất nhanh đã đến. Tịnh Di đã chờ đợi nó gần 10 năm ròng rã, với hy vọng thật nhanh có thể rời xa vùng ngoại thành đầy rẫy những kí ức đau thương này, bắt đầu cuộc sống mới, một Thẩm Tịnh Di thật mới.

Cách ngày thi 3 ngày, Tịnh Di quyết định đến con sông cách trường gần ba cây số, chính xác hơn là con sông nơi mẹ cô đã từng tự vẫn. Dòng sông này quanh năm chảy xiết, người dân xung quanh thậm chí còn phải chăng dây thép gai khắp nơi, tránh cho trẻ con đến gần. Mẹ cô khi ấy lựa chọn nhảy xuống đây không những không giữ được mạng mà đến xác cũng bị nước cuốn trôi.

Trên đời này không thiếu gì cách chết, nhưng bà Tuệ Mẫn khi ấy trong lòng chỉ một mực muốn nhảy sông. Không phải bà sợ hãi trốn tránh người dân cái làng này, mà bà sợ con gái sẽ nhìn thấy thi thể của mẹ nó khi chết. Muốn cho con gái có cuộc sống tốt hơn, bà lựa chọn biến mất không còn tung tích, cứ như vậy chôn vùi quá khứ của Tịnh Di.

Tịnh Di đặt bó hoa cúc xuống cạnh bờ sông, cả thân thể quỳ xuống lạy ba vái, sau đó giữ nguyên tư thế như vậy. Tiếng nước sông ồ ồ vang lên bên tai, vài giọt nước bắn lên tung tóe, hắt vào quần áo của cô. Nhưng Tịnh Di không hề thấy bẩn, giống như một pho tượng lặng lẽ mà lắng nghe thanh âm bên tai.

"Tịnh Di bé ngoan của mẹ... Tịnh Di nhất định phải học thật giỏi nhé... Tịnh Di của chúng ta không được phép khóc, phải mạnh mẽ sống tiếp nghe không..."

Giọt nước mắt dâng lên khóe mi bị cô cật lực nén xuống. Tịnh Di không được phép khóc, từ khi cha mất đến giờ cô cũng chưa rơi một giọt nước mắt nào, mẹ mất cô cũng cứ đờ ra không phản ứng. Không phải cô vô cảm, mà là cô đã hứa với mẹ, dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng phải kiên cường. Từ rất lâu rồi cô đã học được một bài học, giọt nước mắt là thứ vô dụng nhất, nó chỉ làm thỏa mãn cảm xúc đau lòng nhất thời nhưng không hề khiến con người ta mạnh mẽ hơn. Muốn sống sót, việc trước tiên là không được khóc khi gặp khó khăn.

Thời điểm Tịnh Di lần nữa đứng dậy, trong ánh mắt không còn nét bi thương nuối tiếc nữa, thay vào đó là ánh nhìn lạnh như băng, chậm rãi xoay bước rời đi.

oOo

Tịnh Di ở trong khuôn viên trường đại học, bước chân thong thả hướng về phía thư viện. Ở mỗi nơi cô đi qua, không ít thì nhiều luôn có người không nhịn được mà ngoái đầu quay lại. Tịnh Di của năm 18 tuổi đã trổ mã đẹp đẽ, nếu trước đây đường nét trên gương mặt cô còn trong sáng, dịu dàng thì giờ đây dung nhan ấy giống như theo năm tháng mài giũa đã thêm phần mặn mà, đằm thắm, nội liễm và điềm đạm hơn tuổi.

Con chim họa mi xinh xắn thu mình trong cô nhi viện ngày nào giờ đây đã hóa thành phượng hoàng lửa rực rỡ một phương trời, thu hút ánh mắt của biết bao người.

- Mình đến trả sách.

Tịnh Di đặt cuốn sách lên bàn, sau đó điền số thẻ sinh viên vào máy. Cậu bạn trợ lý của thư viện len lén ngước mắt nhìn Tịnh Di, trong mắt không nén được vẻ kinh diễm, hiển nhiên là bị nhan sắc của người con gái trước mặt làm cho mất hồn.

- Tịnh... Tịnh Di, cô có vẻ xem sách nhiều nhỉ? – Cậu bạn thủ thư lắp bắp lên tiếng.

- Vâng. – Tịnh Di cũng không ngước mắt nhìn, mải mê trả sách.

Cậu sinh viên thấy Tịnh Di hời hợt trả lời liền không dám hỏi thêm nữa, ngồi im một chỗ vờ vịt lấy cái này cái kia, nhưng ánh mắt không tự chủ được dính lấy hình bóng của Tịnh Di. Sau khi trả sách xong, Tịnh Di quay lưng bước đi, khẽ nói một tiếng cảm ơn, từ đầu đến cuối cũng không để lại cho người kia một ánh mắt.

Cậu bạn thủ thư lúc này mới mạnh dạn nhìn theo hướng Tịnh Di vừa đi khuất, trong lòng không nén nổi tiếng thở dài tiếc nuối. Qủa nhiên người đẹp thường rất lạnh lùng mà.

Tịnh Di vừa bước ra khỏi thư viện liền bắt gặp Trùng Dương, người đàn anh thân thiết cùng khoa. Cách đây 3, 4 ngày, người đàn anh ưu tú này có ngỏ lời với Tịnh Di. Ban đầu bạn bè anh ta vẫn thường trêu chọc rằng tán đổ mỹ nữ mặt lạnh này chắc chắn phải tốn không ít công sức. Nhưng thực tế thì anh ta lại chẳng quá khó khăn để tiếp cận Thẩm Tịnh Di. Đơn giản là hỏi han giúp đỡ một chút liền đổi được nụ cười của mỹ nhân. Đến lúc anh ta tỏ tình, Thẩm Tịnh Di rất nhanh đã đồng ý. Việc này đến quá nhanh và quá dễ dàng, mặc dù khiến anh ta vui vẻ nhưng cũng không tránh khỏi có chút không thật lắm.

Cô gái này dường như đối với mọi thứ xung quanh đều hời hợt, thần thái lúc nào cũng điềm tĩnh, ít nói ít cười, thậm chí dù hai người đã yêu nhau nhưng Tịnh Di cũng chưa từng tỏ thái độ quá mức sung sướng hay hạnh phúc. Người con gái khó nắm bắt như vậy càng khiến cho đàn ông tò mò.

- Tịnh Di, tối nay đi ăn nhé, anh biết một quán mới mở ở gần kí túc xá của em.

- Được.

Tịnh Di không từ chối. Hay đúng hơn là trước giờ cô chưa từng từ chối lời mời của người bạn trai mới toanh này. Người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy cô đang làm giá, cố ý lạt mềm buộc chặt. Chỉ mình Tịnh Di hiểu bản thân cô căng thẳng như thế nào trong mối quan hệ này. Cô trước nay chưa từng rõ ràng yêu là gì, nhưng cô lại không dám mở lời ra hỏi đối phương, dù sao sự tin tưởng của cô dành cho người đàn ông này cũng chưa đến mức đó, vs lại cô cũng ngại quá khứ của bản thân có thể khiến người ta bớt hảo cảm với mình. Vậy là với mớ suy nghĩ mông lung của bản thân, Tịnh Di đành ép bản thân nhu thuận một chút, bớt nói nhiều lời thừa thãi, đối phương muốn sao là cô làm vậy.

Bữa tối của hai người diễn ra tương đối suôn sẻ, mặc dù chưa có cảm giác của hai người yêu nhau nhưng chí ít thì độ thân thiết của họ cũng đã gia tăng hơn nhiều so với trước. Trùng Dương rất mãn nguyện với sự thân mật và cởi mở ngày hôm nay của Tịnh Di, vì thế không tiếc tay hào phóng trả hết bữa ăn này sau đó tự mình đưa Tịnh Di về kí túc xá.

Đứng trước cổng kí túc xá nữ, Tịnh Di khẽ nói lời chào tạm biệt rồi toan xoay lưng bước đi. Nhưng chưa kịp đi mấy bước, người đàn ông phía sau đã giữ tay cô lại kéo vào lòng.

- Để em đi như vậy thì thiệt thòi cho anh quá.

Hơi thở nam tính bất giác choán lấy không gian xung quanh cô. Tịnh Di hoảng hồn, toàn thân cứng đờ không dám nhúc nhích. Trong khoảnh khắc đó, cô dường như có chút không thoải mái, khẽ nhúc nhích người muốn đứng tách ra.

- Yên nào, để anh ôm thêm một lúc nữa.

Trùng Dương là mẫu đàn ông rất biết cách lấy lòng phụ nữ, không chỉ bởi mọi thứ xung quanh anh ta xuất sắc mà khả năng ăn nói cũng vô cùng khéo léo, ngay lập tức khiến phái nữ rung rinh. Thẩm Tịnh Di nghiễm nhiên không phải người phụ nữ được nghe những lời này, nhưng anh ta phải thú nhận rằng cô là người duy nhất khiến anh thực lòng có cảm giác muốn được ôm ấp, chở che.

Đúng lúc này, Tịnh Di lại bất ngờ dùng sức kéo giãn khoảng cách của hai người, ánh mắt xa cách gượng gạo.

- Xin lỗi, em lên trước đây, sắp đến giờ đóng cửa rồi.

Cô chạy vụt lên phía kí túc xá, một khắc cũng không quay đầu lại. Không hiểu sao, vừa rời khỏi người đàn ông kia, cô mới thấy toàn thân thả lỏng, tâm trạng thoải mái nhẹ nhõm giống như trút được gánh nặng. Có vẻ như mối quan hệ này tiến triển quá nhanh ngoài dự đoán khiến cô chưa tài nào thích ứng nổi, vẫn phải cần thêm thời gian có lẽ mới chuyện mới bớt gượng gạo thế này.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Tịnh Di, còn về phần Trùng Dương, anh ta cảm giác bản thân như kẻ ngốc bị đùa giỡn. Trước nay anh ta tiếp cận phụ nữ, chưa có người nào bài xích ra mặt như Thẩm Tịnh Di, làm như anh ta đang ép cô phải yêu mình vậy. Mà họ rõ ràng là đang hẹn hò với nhau, nhưng cô gái này một chút cũng không có biểu hiện ngượng ngùng hạnh phúc, thậm chí đến những cử chỉ đơn giản là ôm nhau cũng khiến cô ấy khó chịu như vậy.

Trùng Dương cảm thấy lòng tự trọng của bản thân gần như triệt để hủy hoại vì một màn vừa rồi. May mắn là không ai nhìn thấy tình cảnh xấu hổ của anh ta. Một đóa hồng dù có đẹp đến mấy mà trên người có quá nhiều lớp gai thì người thưởng hoa cũng sẽ không lựa chọn. Mẫu người con gái như Thẩm Tịnh Di chỉ nên ngắm nghía từ xa mà thôi, tuyệt đối không nên yêu.

Vậy là sau đêm hôm đó, Trùng Dương lẳng lặng bày tỏ thái độ với Tịnh Di, dần dần nới rộng khoảng cách của hai người, cuối cùng gạt luôn chuyện tình ngắn ngủi của hai người họ.

Nếu như nói không thất vọng vậy thì là Tịnh Di đang nói dối. Dù sao cô cũng mới trải nghiệm cảm giác bước vào một mối quan hệ mới như vậy chưa lâu, còn chưa kịp nhận ra nó có gì hay ho thì mọi thứ đã chóng vánh chấm dứt rồi. Và cũng từ sau lần đó, Tịnh Di càng sống khép kín hơn, ngoài học tập và đi làm thêm ra thì không giao lưu với bất cứ người đàn ông nào nữa. Một phần là e ngại, phần là cô cũng quá bận rộn lo toan cho cuộc sống. Cuối cùng, đầu năm thứ ba đại học, Tịnh Di dọn ra khỏi trường, thuê một căn nhà nhỏ bắt đầu cuộc sống tự lập, từng bước vượt ra khỏi thời sinh viên mà cô tự cho là tẻ nhạt, vô vị.

6 năm nữa thấm thoát lại trôi qua, Tịnh Di vẫn cứ tiếp tục cuộc sống đơn độc một mình. Lúc này mọi thứ xung quanh cô đã dễ dàng hơn so với trước rất nhiều, không chỉ có điều kiện khá giả, một công việc tốt và cả đời sống tinh thần đều thoải mái hơn. Những mối quan hệ xã giao ở công ty tuy không thực sự đem đến cho Tịnh Di quá nhiều niềm vui, nhưng chí ít là nó vẫn giúp cô thoát khỏi hiện thực cô độc, trốn tránh khỏi bốn bức tường do chính bản thân mình xây nên.

Tịnh Di của năm 24 tuổi đã sống một cuộc đời như thế, cho đến khi tai nạn xảy ra. Vận mệnh con người hóa ra chỉ trong một tích tắc như vậy liền xoay chuyển đến chóng mặt, dù muốn chống cự cũng không có cách nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net