Chương 173: Ngoại truyện - Qúa khứ của Tịnh Di

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Tịnh Di 9 tuổi khoác ba lô trên vai, khuôn mặt non nớt nở nụ cười thực khả ái. Bà Tuệ Mẫn khi ấy còn trẻ, chỉ kịp đưa con gái đến cổng trường sau đó vội vã rời đi. Thời điểm bấy giờ, gia đình bọn họ còn quá khó khăn, bà nội ốm yếu nằm ở nhà trông cậy hàng xóm để mắt tới, mọi chi phí sinh hoạt đều gồng gánh trên đôi vai người góa phụ đáng thương.

Tịnh Di nhìn bóng lưng mẹ, trong đôi mắt nhạt đi vài phần ý cười. Không đứa trẻ nào muốn trưởng thành sớm cả, chỉ có cuộc đời ép buộc chúng phải lớn lên mà thôi.

Tịnh Di bước vào lớp học, nhưng không khí buổi học ngày hôm nay có chút kỳ quái. Mọi người không niềm nở chào đón cô như mọi khi, mà thay vào đó là ánh mắt dò xét cùng những tiếng xì xầm to nhỏ.

Một cô bé nhạy cảm như Tịnh Di tất nhiên là nhận ra thái độ khác thường này, nhưng cô sợ hãi không dám hỏi. Cô sợ những người mà cô coi là bạn sẽ nói những lời cay độc về gia đình cô.

Thế nhưng Tịnh Di không tìm đến phiền phức, người khác lại không muốn cô được toại nguyện.

- Tịnh Di, mẹ cậu làm nghề gì?

Tịnh Di theo tiếng gọi của người đối diện chậm rãi ngước lên. Là một bé gái khác, khuôn mặt thon gọn hơn nhiều so với những bé gái khác đồng trang lứa, thành ra từng đường nét trên gương mặt đều có phần sắc sảo hơn, so với vẻ bụ bẫm chúm chím của Tịnh Di lúc bấy giờ thì rõ ràng là một cô bé duyên dáng hơn nhiều.

- Sao tự nhiên cậu lại muốn hỏi chuyện đó?

Tịnh Di ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ giọng hỏi lại.

Cô bé xinh xắn kia khẽ hất mái tóc dài loăn xoăn như sợi mỳ tôm, vẻ mặt đắc chí tiếp tục hỏi dồn dập.

- Tịnh Di không dám kể sao, cậu xấu hổ vì mẹ cậu làm nghề không được phép nhắc tới phải không? Như vậy là lừa dối bạn bè đó, chẳng ai thèm chơi với cậu đâu.

- Tớ không có nói dối ai.

Tịnh Di có chút hoảng sợ cụp mắt xuống nhưng nửa câu cũng không dám phản bác, chỉ lí nhí trong cổ học. Toàn bộ lớp học đều quay ra nhìn chằm chằm vào cô, hàng chục ánh mắt đang dán lên người cô, họ chờ đợi cô thất thố, muốn nhìn thấy cô tức giận.

- Vậy tại sao cậu không dám thừa nhận mẹ cậu bố nhí đi cặp kè với mấy phú nhị ở thành thị đi?

Nghe đến đây, nỗi hổ thẹn cùng cực trong lòng rốt cuộc cũng dâng lên. Mặt Tịnh Di thoáng chốc đỏ bừng, hai môi mím chặt thành thói quen, cật lực nhịn xuống cảm giác tức tối phẫn hận. Nếu bây giờ cô phản kháng, bọn trẻ khác sẽ hùa theo, chúng sẽ đem mẹ cô ra làm trò cười, còn cô cũng sẽ vĩnh viễn mang theo cái danh đứa trẻ nói dối.

Xung quanh tiếng rì rầm càng lúc càng lớn, thậm chí có đứa trẻ còn không nhịn được cười khúc khích. Trong mắt chúng, Thẩm Tịnh Di là một cô bé rất đáng thương, cha mẹ đều khuyên chúng không nên chơi cùng cô bạn gái này. Cha Tịnh Di mất do tai nạn, gia cảnh nhà Tịnh Di cũng nghèo khó hơn nhiều so với bạn bè đồng trang lứa, mà mẹ Tịnh Di... đúng như lời cô bé xinh xắn kia đã nói, chính là tiểu tam theo chân người ta để có "tiền công". Bố mẹ của những đứa trẻ khác đều không muốn chúng đến gần cô bé như Tịnh Di.

Trước giờ vốn dĩ Tịnh Di chưa bao giờ nghĩ đến nghề nghiệp của mẹ mình có gì là xấu xa. Dù sao cũng kiếm ra được tiền, gia đình họ đang rất thiếu tiền mà. Thế nhưng trong thâm tâm cô thừa biết, nghề nghiệp này là dơ bẩn đến mức nào. Nếu mẹ cô làm một người công nhân bình thường thì với số tiền ít ỏi ấy, Tịnh Di không thể nào tiếp tục đi học được. Vì thế mà Tịnh Di thừa hiểu cô đang ngồi trong lớp ở đây chính là nhờ vào số tiền mà mẹ cô ngủ với những gã đàn ông có.

Nếu hỏi Tịnh Di có hận mẹ mình không, cô sẽ nói là không. Tịnh Di là đứa trẻ đủ nhạy cảm và thông minh, cô biết lúc nào bản thân cần tỏ vẻ ngoan ngoãn biết điều, lúc nào sẽ vờ như mất không thấy, tai không nghe.

Như bây giờ, trước những lời công kích từ bạn bè, Tịnh Di tuyệt nhiên không trả lời, chỉ lẳng lặng lấy sách vở ra ôn bài, làm như bỏ hết ngoài tai những lời đàm tếu xung quanh.

Cô bé kia nhìn thấy Tịnh Di không trả lời bèn hậm hực dậm chân rời đi, không thèm nói chuyện với Tịnh Di nữa. Chiếc váy trắng chấm bi lướt qua mặt bàn của Tịnh Di, vô tình thu hút sự chú ý của cô. Là một chiếc váy lụa xinh đẹp, chất vài đắt tiền, mặc vào trông vô cùng dễ thương, từng đường kim mũi chỉ trên chiếc váy đều được may cẩn thận, cách phối màu cũng vô cùng bắt mắt. Đã thế, chiếc váy này có được đính một cái nơ hồng rực, to bản bên hông, càng nhìn càng thấy nổi bật, đắt giá. Bất cứ ai hễ nhìn qua liền hiểu, chiếc váy này ít nhiều cũng phải đặt may ở thị trấn, thậm chí là lên thành phố lớn mới mua được, chứ ở ngoại thành xa xôi hẻo lánh này thì dù có tiền cũng không kiếm đâu ra chiếc váy đẹp nhường kia. Tịnh Di nhìn lại chiếc váy bạc phơ bạc phếch trên người mình, trong lòng không tránh khỏi có chút phiền muộn, đôi mắt tủi thân rời qua chỗ khác.

oOo

Năm lên 12, mẹ Tịnh Di qua đời. Bà ấy nhảy sông tự vẫn vì không chịu được miệng lưỡi thiên hạ. Bà nội đã mất cách đây một năm, chỉ còn lại mình Tịnh Di trong ngôi nhà đơn sơ ọp ẹp. Đêm hôm đó, bà Tuệ Mẫn nằm bên cạnh vừa ru con gái ngủ, vừa len lén lau nước mắt. Con gái của bà càng lớn càng xinh đẹp, ngoan ngoãn, việc học tập lúc nào cũng tốt, làm mọi thứ đều biết nghĩ đến người mẹ là bà. Chẳng qua, kiếp này bà quá khổ rồi, nếu có kiếp khác đầu thai, bà vẫn muốn có được đứa con gái như Tịnh Di.

Vậy là sáng sớm tinh mơ khi gà còn chưa gáy, bà đã rời đi, để lại số tiền tiết kiệm ít ỏi cho con gái, sau đó liền tự kết liễu cuộc đời mình. Tịnh Di sau một đêm tỉnh dậy, nháy mắt liền trở thành đứa trẻ mồ côi.

Cô được hàng xóm đưa đến trại trẻ mồ côi ở xóm bên, chậm rãi rã từ cuộc sống cũ, bắt đầu những ngày tháng tự lập phấn đấu. Cuộc sống ở trại trẻ này cũng không đến nỗi quá tệ, ít nhất thì hoàn cảnh đứa nào đứa nầy đều giống nhau, vì thế chúng cũng ít khi tị nạnh hay bày trò trêu chọc các bạn khác. Ở đây có trẻ con từ mọi lứa tuổi, từ be bé 1 – 2 tuổi đến 16 – 17 tuổi đủ cả. Duy chỉ không có những thiếu niên ngoài 18 tuổi mà thôi. Thực ra điều này cũng không quá bất ngờ, ở cái tuổi bồng bột ấy, một cái trại trẻ be bé không thể nào giam cầm chúng được, mà chính các bà mẹ nuôi họ lớn lên cũng không còn chút quyền nào với những thiếu niên đã đến tuổi trưởng thành này. Chăm sóc ngần ấy năm trời, âu cũng là hoàn thành trọn vẹn nghĩa vụ rồi.

Về sau cũng chẳng ai biết chúng đi đâu, chúng làm gì, lâu lâu mới nghe được vài mẩu tin lặt vặt về mấy thiếu niên đó, nhưng cũng chẳng hay ho gì cho cam. Toàn là đăng thông cáo bắt trộm cướp, buôn bán hàng cấm, hoặc là trực tiếp mất tích luôn.

Tịnh Di ở trại trẻ mồ côi quá quen với mấy thông tin kiểu vậy, cũng chẳng có gì bất ngờ. Cô đã quen đóng vai làm người câm, ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, không gây gổ với mấy đứa trẻ phản nghịch, cũng chẳng làm thân với các nhóm bạn ở đây. Cô một thân một mình, thui thủi lớn lên, chậm rãi học tập với hy vọng một ngày nào đó có thể lên thành phố, thoát ra khỏi cuộc sống đầy rẫy những bế tắc này.

Thế như năm Tịnh Di lên 16, một thiếu niên đã để mắt tới cô. Hai năm trước hắn rời cô nhi viện, tự lập mưu sinh, nghe nói gia nhập vào một nhóm chuyên đi ăn cắp vặt. Lần này trở về là muốn lợi dụng cô nhi viện này trốn tránh cảnh sát tỉnh bên. Hắn về đến đây liền bắt gặp một bé gái xinh đẹp đến ngạt thở. Ở cái độ tuổi dậy thì này, Tịnh Di tỏa ra thứ khí chất điềm tĩnh dịu dàng vượt quá tuổi, ngoan ngoãn ngồi một bên đọc sách, không hề cười đùa chạy nhảy như mọi người. Hình bóng thiếu nữ yên tĩnh ngồi đó đẹp như một bức họa vô thực, ngay lập tức khiến hắn này ra ý đồ xấu.

Bản thân Tịnh Di thì vẫn ngây ngốc không hề biết mình bị người ta cho vào tầm ngắm, tận đến lúc hắn tiếp cận gần đến nơi mới giật mình hoàn hồn.

- Anh là...

- Em gái xinh đẹp, ở cô nhi viện nhỏ xíu này hẳn là tẻ nhạt lắm phải không, theo anh, anh sẽ đưa em ra ngoài chơi, nhìn ngắm thế giới ngoài kia. Thế nào?

Tịnh Di nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, một đôi mắt tham lam xuồng xã không hề che giấu ý định xấu xa của mình. Thế nhưng Tịnh Di làm như không nhận ra, vẫn ngây thơ hỏi lại.

- Anh thực sự sẽ dẫn em ra ngoài sao?

- Thật chứ, quân tử nhất ngôn.

- Cơ mà em sợ đi rồi sẽ không có cơm ăn. – Tịnh Di làm ra vẻ chần chừ.

- Làm gì có chuyện đó, anh đây sẽ mua cơm cho em, chỉ cần em ngoan ngoãn đi theo là được.

Thiếu niên này vẫn như cũ càn rỡ mà nhìn chằm chằm Tịnh Di hệt như sói đói. Vậy nhưng hắn làm thế nào cũng không nghĩ được rằng con sói thực sự là cô bé ngây ngô đang cười với hắn ở đây.

- Cơ mà vẫn không được, em đi rồi lấy thuốc ở đâu mà uống.

- Thuốc? Em bị bệnh gì mà phải dùng thuốc?

- Em cũng không rõ, các mẹ đều nói em bị bệnh rất nặng, nếu ngày không uống đúng giờ thì sẽ bênh mà chết. – Tịnh Di có chút thương tâm mím nhẹ môi đỏ.

Thiếu niên thấy vậy thì rất xót xa, cuống quýt hỏi xem chỗ để thuốc ở đâu, hắn sẽ lén cầm đi cho cô. Tịnh Di nghe thấy vậy, khóe môi kín đáo nhếch lên một nụ cười, ngay sau đó liền làm ra vẻ vô cùng cảm kích mà chỉ đường cho hắn.

Đêm hôm ấy, thiếu niên xui xẻo bị các bà mẹ trong cô nhi viện bắt quả tang ăn cắp trong phòng của hiệu trưởng, ngay sáng sớm hôm sau đã bị trục xuất, thậm chí còn bị cảnh sát tìm đến lôi về trạm.

Tịnh Di đứng từ trên cao hé rèm nhìn xuống, ánh mắt dõi theo từ lúc hắn bị các mẹ quở trách đánh đuổi, cho đến lúc bị mấy người cảnh sát đè chặt xuống đất còng tay đưa đi. Cả quá trình ấy, Tịnh Di đều không lộ vẻ gì hả hê sung sướng, chỉ có ánh mắt trào phúng khẽ lướt qua. Cô có thể là con thỏ trắng xinh đẹp, nhưng chắc chắn là con thỏ có nanh vuốt không dễ dàng để ngoài khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net