Chương 2: Nhìn cậu thật Kiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Nhìn cậu thật Kiều (Khó coi, khó xem)

Ôn Niệm Nam như bị mất hết sức lực mà ngồi bệt xuống sàn nhà, cơ thể cậu cứ thế mà run lên từng đợt, mặc cho vết máu ở tay đã dính hết lên áo sơ mi.

Quản gia Từ thúc muốn lại gần đỡ cậu lên, Ôn Niệm Nam giật bắn mình lùi về phía sau: "Đừng tới đây... Đừng... Để cháu một mình bình tĩnh một lúc"

Từ thúc thu hồi cánh tay đang giơ ra, vẻ mặt lo lắng nhìn người đang ngồi dưới đất: " Phu nhân, tay của cậu cần băng bó"

Ôn Niệm Nam ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra nét mệt mỏi: " Không có việc gì, đợi lát nữa về phòng tự cháu có thể băng bó tốt cho mình, bác cùng dì Lam chuẩn bị cơm chiều đi, cháu đi nằm nghỉ trước"

Nhanh chân bước vội lên phòng, mở hết toàn bộ đèn lên, thân thể đang run rẩy của Ôn Niệm Nam mới từ từ thả lỏng lại. Do thời niên thiếu bị sự cố mà sợ hãi người khác động chạm đồng thời cũng sợ bóng tối. Chính bản thân cậu vẫn luôn nỗ lực vượt qua chứng sợ hãi này, nhưng đối mặt với sự động chạm thân thể của Cố Ngôn Sanh mà bị kích ứng.

Mấy năm nay cậu vẫn luôn thật cẩn thận bảo vệ cuộc hôn nhân này, cảm giác được bản thân đã sắp tới cực hạn, nhưng rốt cuộc vẫn là chẳng thể tiến vào lòng hắn dù chỉ một chút.

Đáng ra cậu nên sớm phải minh bạch, Ôn Niệm Nam vẫn luôn rõ một điều bản thân cậu khi ở trước mặt Cố Ngôn Sanh thực ti tiện. Tựa như năm đó ở hôn lễ, trước mắt bao nhiêu người bị hắn đổ một đầu đầy rượu, biến thành trò cười. Chính cậu còn đem một thân chật vật, khó coi đó cười nịnh nọt dỗ dành chính bản mình Cố Ngôn Sanh có lẽ là uống say thôi.

Rượu vang đỏ từng giọt, từng giọt men theo bộ tây trang màu trắng mà chảy xuôi xuống dưới nền nhà, Ôn Niệm Nam có thể cảm giác được ánh mắt cười nhạo của những người xung quanh. Người ngoài đều cảm thấy gia thế của cậu vô cùng bình thường, cùng với bọn họ rõ ràng là ở hai thế giới khác nhau vậy mà lại có thể leo lên một tập đoàn quyền thế, một tay che trời Cố thị, trở thành tổng tài phu nhân. Nhất định là dùng thủ đoạn đáng khinh gì đó.

Nhìn thấy cách đối xử và thái độ của Cố Ngôn Sanh với cậu, người ta càng có cơ sở xác định lời đồn đãi. Đối với cậu mà chỉ trỏ, khinh thường.

Cậu đương nhiên biết Cố Ngôn Sanh là cố ý, hắn cố ý làm cậu mất mặt trước mọi người mà không dám ngẩng đầu lên. Chính vì vị trí của bản thân cậu bây giờ, trong lòng Cố Ngôn Sanh vốn dĩ thuộc về Thẩm Lạc An

Ôn Niệm Nam tỉnh lại, nhìn ngoài trời đã có chút đen. Từ trên lầu xuống dưới nhìn đến Cố Ngôn Sanh đang ngồi ở nhà ăn dùng cơm, động tác ưu nhã mê người, như năm đó ở tiệc sinh nhật lần đầu cậu nhìn thấy hắn.
Dì Lam nhìn thấy Ôn Niệm Nam đi xuống dưới liền đi lên phía trước gọi: " Phu nhân "

" Ừ "
Ôn Niệm Nam kéo ghế dựa bên cạnh Cố Ngôn Sanh ngồi xuống dùng cơm, không một tiếng nói, hai người cứ thế mà ăn đồ ăn của chính mình trong im lặng.

Trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng nhạt nhạt, Cố Ngôn Sanh ngửi được khẽ nhíu mày, giương mắt liếc nhìn về phía người đang lấy đũa gắp rau thơm ra ngoài, trên mặt cậu còn hằn rõ dấu vết hình bàn tay, di chuyển tầm mắt xuống phía dưới, băng vải trên tay người nọ khiến hắn chú ý.

Vết thương này... Là bị thương khi nhặt khung ảnh...

Cố Ngôn Sanh biết Ôn Niệm Nam thực chú trọng vẻ bên ngoài của bản thân, có một chút vết thương nhỏ cậu cũng rất sợ hãi lưu lại sẹo, tuy rằng hắn ngửi thấy được mùi của thuốc sát trùng, biết rõ cậu đã bôi thuốc, nhưng Cố Ngôn Sanh vẫn không nhịn được mà mở miệng:

" Mặt sưng phù đến như vậy thật khó coi, không biết bôi thuốc hay sao?" Cố Ngôn Sanh vẻ mặt ghét bỏ nói.

Ôn Niệm Nam nắm chặt trong tay cái thìa, cảm thấy đau đớn rồi mới buông lỏng ra đáp: " Đã bôi qua thuốc, đợi em lát nữa dùng đá chườm một chút thì tốt rồi"

Này... là đang quan tâm cậu sao?
Ôn Niệm Nam trong lòng nảy sinh một tia ấm áp.

Cố Ngôn Sanh lại nói tiếp: "Qua mấy ngày nữa phải về nhà cũ thăm mẹ tôi, cố mà xóa đi dấu vết thương, không được để bà ấy phát hiện ra"

Quả nhiên, là chính mình nghĩ quá nhiều, hắn sao có thể sẽ quan tâm đến cậu...

Đinh ~

Cố Ngôn Sanh lấy di động qua xem xét, một dãy số xa lạ nhắn tin tới, sau khi mở tin nhắn ra mặt Cố Ngôn Sanh trong giây lát bỗng chốc âm trầm đến đáng sợ.

Nhìn sắc mặt đột ngột thay đổi của hắn, Ôn Niệm Nam lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Công ty có chuyện gì sao?"

Cố Ngôn Sanh đột nhiên ném cái bàn rồi xoay người đi thẳng ra cửa, bên ngoài vọng đến tiếng xe ô tô dần dần đi xa, chỉ để lại Ôn Niệm Nam chật vật, sững sờ tại chỗ.

--------End chương 2------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net