Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Canh chạy nơi chỗ Hi triệt ở , Hi Triệt bình tĩnh mở cửa cho hắn .

"Chuyện gì xảy ra vậy , Lệ Húc làm sao lại bỏ đi ?" Trong điện thoại Hi Triệt nói chưa rõ ràng , Hàn Canh theo thói quen nghề nghiệp khiến hắn không khỏi nghĩ sai lệch .

"Lệ Húc nói cậu ấy hôm nay khó ở sẽ không đi làm , tôi trở về thì phát hiện không thấy cậu ấy đâu , trên bàn để lại lá thư , anh tự xem đi!" . Hi triệt cầm lấy phong thư trên bàn đưa cho Hàn Canh .

...

Hi Triệt ca , Hàn Canh ca .

Mở đầu thư là , khi các anh thấy lá thư này thì em đã ra đi ...Rất thông thường phải không , các anh đọc nhất định sẽ nổi da gà , ha ha.

Bây giờ cũng là lúc em nên ra ngoài ở rồi , trước đây Hi Triệt ca ở một mình em có thể giúp đỡ chăm sóc anh , hiện tại hình như không cần em nữa đâu , hehe , Hàn Canh ca nấu ăn còn ngon hơn em nhiều .

Hàn Canh ca , phía dưới này viết chính là để cho anh xem , Hi Triệt ca không nhớ nổi . Thuốc men em để ở ngăn kéo tầng thứ hai ở buồng ngoài , một ít đồ dùng sinh hoạt cũng ở trong cái tủ đó , còn có bồn cầu thường bị hôi , Hi Triệt ca không biết sửa đâu...

Em rất vui vẻ , rời đi nhẹ nhàng ....Hehe , không cần nhớ em , ngày mai em sẽ đi làm !

Lệ Húc

...

"Tên nhóc này tắt điện thoại , biết sẽ bị tôi mắng một trận , dám không nghe máy !" Hi Triệt nghiến răng nghiến lợi .

"Lệ Húc cũng thật là..."Hàn Canh không biết nên nói như thế nào , Lệ Húc sợ hắn thay đổi , không cho hắn có đường ra đi .

"Thật không biết cậu ta nghĩ thế nào , phòng ở lớn như vậy , cơm cũng không thiếu ăn , tôi còn chưa đuổi cậu ta đi , vậy mà dám vỗ vỗ cái mông chạy , hơn nữa ..." Hi Triệt liếc mắt nhìn Hàn Canh .

"Hơn nữa anh cũng sẽ không ở đây , cậu ta đi làm cái gì , bồn cầu tôi sẽ không sửa đâu ! Lẽ nào muốn tôi phải đi nhà vệ sinh công cộng ?"

Hàn Canh không biết nói với Hi Triệt thế nào , trầm mặc nửa ngày lấy ra điện thoại di động " Tôi gọi cho cậu ấy thử xem."

"Gọi gì chứ , tôi gọi mấy lần rồi , ngày mai chửi chết cậu ta luôn!" Hi Triệt bực mình thở phì phì , đồng thời suy nghĩ xem ngày mai đầu tiên gặp chính là phải đánh Lệ Húc một trận .

Bên này người ta còn chưa nói đến ở , cậu ta vội vàng bỏ đi là làm sao ?

Quả nhiên trong điện thoại truyền ra âm báo điện thoại đã tắt .

"Có muốn gọi về nhà cậu ấy hỏi không ?" Hàn Canh đề nghị .

"Nói cái gì chứ , nói Lệ Húc trốn nhà đi sao ?"Hi Triệt vẫn còn đang tức giận , " Quên đi , cậu ta khẳng định đã tìm được chỗ rồi , tôi tức giận là cậu ta dám tự ý , vốn dĩ vẫn nghe lời , là một đứa trẻ ngoan ...Phi , thế mà như thế này đây ".

Hàn Canh nghe Hi Triệt nói cũng buồn cười , ngực cũng trầm tĩnh lại , xem tình hình khẳng định Lệ Húc không có việc gì , ngày mai gọi cậu ta trở về là được .

"Lệ Húc lớn rồi , sao có thể để cậu ức hiếp cả ngày chứ , bất quá đứa trẻ này đối với cậu thật nghe lời ."

"...Nói gì đi nữa , tôi không muốn thiếu cậu ấy , tôi không muốn xa bất cứ ai."

Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên , dội thẳng vào tai hai người .

Ngày hôm nay sao nhiều điện thoại vậy ?

Hàn Canh vừa nhìn màn hình báo , cau mày , ngực có linh cảm xấu .

Quả nhiên ...

...

"Hàn Canh , anh chạy đi đâu vậy ? Anh có biết mấy giờ rồi không ?!"

Hàn Canh nghe điện thoại là đi ngay , Hi Triệt cũng không hỏi là ai gọi tới , qua điện thoại giọng nói nổi giận đùng đùng của Nghiên Hy không cần bật loa ngoài cũng có thể rõ ràng nghe thấy .

Trái lại Hàn Canh tiếp điện thoại lại có chút xấu hổ , nói có chút việc phải đi trước , tối nay...sẽ gọi điện lại .

Hi Triệt không nói gì , chỉ nhìn Hàn Canh đi .

Trong phòng thoáng cái yên tĩnh , yên tĩnh đến mức hô hấp cũng có thể nghe được , không khí trầm lặng . Hi Triệt đập mạnh xuống bàn , phát sinh âm thanh nặng nề , thế nhưng lần này có thể giận giữ cái gì đây ?

Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên , làm Hi Triệt thoáng giật mình .

Nhìn màn hình hiển thị , nheo nheo mắt .

"Hi Triệt phải không ?" Trong điện thoại vang lên giọng nói quen thuộc .

"Tìm tôi có chuyện gì ?"

"Rảnh rỗi tới Hướng nhật quỳ chơi đi" . Người đó mời .

Hi Triệt trầm mặc một giây .

"Tốt , đêm nay nhận rượu mời của cậu ."

Hi Triệt đóng cửa ầm một tiếng , bỏ lại không khí yên ắng nặng nề ở lại trong phòng .

Hắn rất nhanh đi tới Hướng nhật quỳ , cũng rất nhanh phát hiện Triệu Khuê Hiền vẫy tay gọi hắn .

"Hi Triệt , hôm nay mang đến một chai rượu ngon cho anh uống ." Triệu Khuê Hiền lắc lắc trong tay một chai vang đỏ .

"Tôi không có khả năng nếm rượu , đừng làm lãng phí rượu ngon của cậu ." Hi Triệt đối diện Khuê Hiền ngồi xuống .

"Mùi vị của rượu tùy thuộc vào người uống , hàng của tôi không nhất thiết là đồ hiếm ."

"Hi Triệt , tôi lần trước rất mất mặt đúng không ? Triệu Khuê Hiền trầm mặc trong chốc lát , hỏi Hi Triệt .

"Cậu nói lần đánh nhau đó, có sao mà mất mặt , cậu còn có thể đánh cậu ta vài quyền , Trịnh Duẫn Hạo trông vậy nhưng đai đen Taekwondo , người bình thường chỉ có bị cậu ta cho ăn đòn đủ ." Hi Triệt nhìn Khuê Hiền cười khẽ , bởi vì không gian u ám lại càng làm nổi bật đôi mắt sáng của hắn .

"Cùng hắn đánh nhau tôi mới hiểu được tại sao anh chọn hắn mà không chọn tôi." Triệu Khuê Hiền giọng nói có điểm nặng nề , hắn bình thường đánh nhau cũng không thua ai , vốn định có thể đem tên kiêu ngạo kia cho ăn vài đấm , trước mặt Hi Triệt biểu hiện một chút , lại không nghĩ rằng bị hạ gục trong tay đối phương , khó chịu muốn chết .

"Tôi từng nói tôi chọn cậu ta sao ?Tôi chỉ quen biết cậu ta thôi , là chính cậu động chân động tay trước , cũng nên cho cậu ăn đòn một chút " Hi Triệt cũng không thèm để cho Khuê Hiền chút mặt mũi nào , tên nhóc này còn nhỏ , cho hắn ăn đòn cũng là tốt .

"Tôi bây giờ không hề say" Khuê Hiền nắm tay Hi Triệt đặt lên bàn ." Hi Triệt , tôi nghĩ tôi thực sự thích anh."

Hi Triệt cũng không rút tay ra , chỉ là khóe miệng khẽ cười .

"Triệu Khuê Hiền , cậu bao nhiêu tuổi ?"

"Tôi , tuổi mụ là 20" . Cậu ta chần chờ một lúc mới trả lời.

"Nói cách khác cậu mới mười chín đúng không ? Còn trẻ nha." Hi Triệt vỗ vỗ tay Khuê hiền , thuận thế cũng đem tay rút ra .

"Tôi còn trẻ thì sao , còn trẻ thì không thể thích người khác sao ?" Khuê Hiền bất mãn , không tự chủ mà nghĩ ngay đến thái độ của Hi Triệt là bởi vì cậu thua Duẫn Hạo

"Tuổi trẻ đương nhiên có thể thích , yêu lại càng nhiệt tình , giống như lửa cháy ." Hi Triệt cười ra tiếng , ánh mắt thoải mái mà nhìn Khuê Hiền .

"Cậu muốn thích tôi thì thích , tôi đâu quản được cậu , nhưng mà tôi sẽ không thích cậu , cái này tôi muốn nói rõ ." Hi Triệt nghĩ thấy phiền phức , sớm biết cái tên nhóc Khuê Hiền này thích hắn , hắn sẽ không qua lại cùng cậu ta nhiều như vậy , thế nhưng chuyện cậu ta thích hắn hay không hắn không có khả năng quyết định .

"Vì sao ?"

"Chẳng vì sao cả , tôi yêu người khác rồi ."

"Anh nói không phải người đánh nhau với tôi , vậy là tên cảnh sát kia đúng không ?" Triệu Khuê Hiền cũng không phải ngốc , tuy đêm đó hắn đang ôm cục tức nhưng hình ảnh Hi Triệt cùng tên cảnh sát kia hắn đều thu lại trong mắt .

"Đừng đoán mò , anh ta là cảnh sát đó , là bạn của tôi."

Hiện tại người ta đang ở nhà ra mắt cha mẹ vợ .

"Anh không nói thì thôi ,quên đi , anh không thích tôi , vậy uống rượu cùng tôi chắc không có vấn đề ." Triệu Khuê Hiền rót cho Hi Triệt một chén rượu , sắc đỏ sóng sánh dưới ánh đèn phản chiếu càng thêm lộng lẫy .

Hi Triệt uống một ngụm , tuy rằng hắn không hiểu nhiều về rượu nhưng cũng có thể cảm nhận đây chắc chắn là đồ tốt .

""Rượu ngon." Hi Triệt gật đầu tán thưởng .

"Ngon sao? Đây chính là bảo bối của cha tôi đó , lén trộm đem đi ."

"Ây , có con trai như cậu chắc ba cậu đau đầu lắm."

"Ông ta có đau thế nào cũng sao quản được tôi?"

Hi Triệt nhướng mày , đúng là nhuệ khí của thanh niên , hắn không tiếp tục tra hỏi , chậm rãi uống rượu .

Rượu này...uống thật ngon.

....

Nghiên Hy bưng lên một đĩa hoa quả , ba nàng đang cùng Hàn Canh trò chuyện tình hình thế giới vô cùng hăng say .

Nghiên Hy tới ngồi xuống bên cạnh Hàn Canh , điện thoại của hắn rung lên .

"A , Đông Hải , có chuyện gì ?"

"Cậu nói cái gì ?"

Giây đầu Hàn Canh vẻ mặt hòa toàn thản nhiên , đến giây sau mặt mày đã hoàn toàn thay đổi .

Nghiên Hy nháy mắt bị giọng nói lớn của Hàn Canh làm cho hoảng sợ .

"Tôi đến ngay!"

Nghiên Hy thoáng có chút thất vọng .

Hàn Canh tắt điện thoại , quay đầu thấy Nghiên Hy mặt mũi đều là vẻ hờn giận .

"Nghiên Hy , trong cục có việc gấp..."Hàn Canh lúc nghe điện thoại vô cùng nóng nảy , gác máy thấy vẻ mặt Nghiên Hy cũng ý thức được lúc này rời đi có chút không thích hợp .

"Anh có việc gì gấp ?Anh cả ngày đều bận rộn. Chuyện của em không là gì phải không , chuyện của anh mới là chuyện lớn sao ?" Nghiên Hy đứng lên trừng mắt nhìn Hàn Canh , cơn tức giận trước khi ăn cơm giờ lại bộc phát .

"Không phải , là có tình huống đột xuất mà ." Hàn Canh cũng đứng lên , sắc mặt có chút khó coi , Nghiên Hy đột nhiên phát hỏa khiến hắn khó xử .

"Nghiên Hy , Tiểu Hàn có việc gấp , con đừng không hiểu chuyện như thế." Cha của Nghiên Hy góp lời muốn hòa hoãn bầu không khí , trái lại lại khiến Nghiên Hy nước mắt chảy xuống .

"Vâng , đều là do con không hiểu chuyện " Nghiên Hy vừa khóc vừa nhìn Hàn Canh , nàng chạy vào phòng mình .

Hàn Canh xấu hổ đứng vài giây , thở dài , xoay người đối mặt với cha mẹ Nghiên Hy .

"Hai bác , thực xin lỗi , đột nhiên có nhiệm vụ cháu phải đi trước , lần sau cháu sẽ đến thăm hai bác ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net