Chap 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóe miệng khẽ động một chút
Nói ra một câu ngoài dự liệu của Đông Hải .

“Đông Hải , cậu cho tôi mượn điện thoại một chút .”

“A , được .” Lý Đông Hải kinh ngạc vội vàng móc ra điện thoại đưa Hàn Canh .

Hàn Canh cầm lấy , tới một hành lang khuất , đứng bên cửa sổ , bấm một dãy số quen thuộc .

Qua thật lâu mới có người nhấc máy .

“A lô.”

Tiếng nói quen thuộc , một từ khiến Hàn Canh bỗng nhiên đau xót .

“Là tôi.”

Người bên kia đầu dây rõ ràng có chút sửng sốt .

“A , là anh sao , tôi nghĩ mãi không thấy số này quen .”Âm thanh nhàn nhạt thổi vào trong tai .

“Điện thoại của tôi bị hỏng …Xin lỗi , hôm qua không thể quay về…”Hàn Canh nghe giọng nói của Hi Triệt , bất giác nổi lên ham muốn , tham lam được nghe giọng nói ấy .

Chỉ là một đêm nhưng tựa như vạn năm .

“Không có chuyện gì cả , anh không ở còn có Lệ Húc , tôi không đói được .”Thanh âm tựa hồ rất nhẹ nhàng , còn mơ hồ cười khẽ .

“Cậu có lên cơn nghiện không ?” Đây là chuyện Hàn Canh canh cánh trong lòng nhất , hắn sợ mọi chuyện sẽ sụp đổ trong gang tấc .

“Không có . Có lẽ đã không còn nữa đâu , anh yên tâm được rồi .”

“Hi Triệt…”Hai tiếng chậm rãi thoát ra khỏi miệng , nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại run rẩy .

“Ừ , làm sao vậy ? Có phải còn muốn ở nhà thêm hai ngày nữa không ? Anh nhân cơ hội này chăm sóc cha mẹ , ngoan ngoãn một chút , tôi không sao đâu , có chuyện gì tôi cũng có thể tự mình giải quyết , anh thực sự không cần để trong lòng , thực sự không cần …”

Thanh âm thong thả mà bình ổn , mang theo sự khách khí khiến con tim buốt lạnh .

“Hi Triệt , cậu làm sao vậy , cậu đang trách tôi ?”

“Sao lại trách anh chứ , đó là người nhà của anh mà , anh nên ở lại với họ , tôi đến cuối cùng cũng vẫn chỉ là người ngoài .”

“Cậu không phải người ngoài .”

“Tôi..là cái gì ?”

Hàn Canh nhất thời nghẹn họng , không thể đưa ra câu trả lời .

“Hàn Canh , chuyện của chúng ta đâu cần phải nói rõ ràng minh bạch , tôi với anh đều tự hiểu mà .”

Ngữ thanh nhẹ nhàng thoáng chút run run , thế nhưng lại lập tức biến mất tựa như chưa từng tồn tại .

“Hi Triệt , tôi đang về , cậu chờ tôi !”

Hàn Canh không đợi Hi Triệt đáp lại , lập tức ngắt điện thoại , hắn không dám nghe , sợ Hi Triệt sẽ nói ra cái gì nữa , trong lòng đã rối loạn lại thêm hoang mang lo sợ .Hắn thầm nghĩ muốn nhìn thấy Hi Triệt , hắn phải gặp cậu ấy .
.

Hàn Canh đưa trả lại Đông Hải điện thoại , lông mày nhíu chặt , thần sắc phức tạp mở miệng nói “ Đông Hải , những điều cậu nói tôi đều hiểu rõ , tôi biết cậu muốn tốt cho tôi , nhưng trong chuyện này cậu dù sao cũng là người ngoài cuộc , cậu không hiểu Hi Triệt .”

Nếu như ngày trước , trước khi hắn và Hi Triệt chưa bắt đầu lại một lần nữa , những lời của Đông Hải có lẽ sẽ khiến tâm tình hắn dao động , nhưng hiện tại , có lẽ bởi tất cả mọi người đều đã biết , hắn không còn đường lui về phía sau , mà hắn cũng không muốn lui nữa .

Hắn phải tận lực cứu vãn mọi chuyện , hắn không nên dối trá nữa .
Một lần nữa nhìn lại Đông Hải ánh mắt hỗn loạn , hắn xoay người muốn đi .

“Canh ca! Anh muốn đi đâu ?” Đông Hải kéo bả vai hắn , chăm chú nhìn .

“Đông Hải , buông .” Hàn Canh né người ra lại càng bị túm chặt hơn .
“Anh không thể đi! Anh còn muốn đi tìm anh ta ? Anh điên rồi sao ?” Lý Đông Hải túm chặt tay Hàn Canh không buông , đầu ngón tay trở nên trắng bệch , vẻ mặt không thể tin nổi .
“Đông Hải , cậu không hiểu , cậu bỏ ra!” Hàn Canh thấp giọng gầm lên , ánh mắt sắc bén chĩa thẳng vào Đông Hải .

“Tôi không buông! Hàn Canh , anh là loại đàn ông kiểu mẹ gì ? Vợ vừa mới sinh cho anh một đứa con , mới từ phòng mổ đi ra , anh lại đi tìm một thằng đàn ông , đồ khốn nạn …!” Lý Đông Hải trong khoảnh khắc giơ lên nắm tay , hắn hận không thể đấm người đứng trước mặt hắn một cái .
Vẫn khăng khăng .

“Tôi nói lại làn nữa , cậu buông tay ra .” Hàn Canh nhắm mắt , nhẫn nại hít một hơi , ngữ điệu nôn nóng cấp bách .

“Tôi không bỏ .”

Cuối cùng cũng có người ra tay trước , vung ra một quyền là Hàn Canh .
Cánh tay nắm chặt kia cuối cùng cũng buông lỏng , Đông Hải bị đấm một cái ngã xuống mặt đất .

Hành lang bệnh viện nhất thời tiếng hét chói tai , bốn phía rầm rì hỗn loạn . Lý Đông Hải che mặt , không dám tin tưởng nhìn Hàn Canh .
Nhìn người trước mặt thoáng chốc trở nên xa lạ .

“Hàn Canh , mày đang làm gì vậy !” Hàn Khiếu Khôn nghe được bên ngoài nhốn nháo có tiếng động , từ trong phòng bệnh đi ra , chính là thấy Hàn Canh đứng , Đông Hải té trên mặt đất , thậm chí cánh tay của Hàn Canh còn đang vung lên .

Cái bộ dạng kia , là Hàn Canh đánh Đông Hải ?

Hắn không nghĩ sẽ đánh người , thế nhưng hắn của hiện tại chỉ một lòng một dạ nhớ Hi Triệt ,muốn gặp cậu ấy , muốn lập tức nhìn thấy cậu ấy …
Hắn sao có thể ra tay , đánh vào mặt Đông Hải , người một mực tận tâm giúp đỡ hắn ?

“Đông Hải…” Cánh tay vung lên chậm rãi buông xuống , đưa ra bàn tay muốn kéo Đông Hải dậy .

Lý Đông Hải không đụng vào hắn , tự mình từ dưới đất đứng lên , tới trước mặt hắn , trong ánh mắt khiếp sợ từ từ tiêu tán , thay vào đó là ..khinh thường .

“Hàn Canh , anh là thằng đồng tính , anh không đáng .”

Hàn Canh nhìn Đông Hải quay người bỏ đi , nhìn bóng lưng cậu ta mờ mịt , hoang mang , có phải hắn đã đánh mất đi người bạn như Đông Hải ?
Bị chính tay hắn phá hủy đi mất .
Lý Đông Hải đi lướt qua Hàn Khiếu Khôn cũng không chào hỏi , trực tiếp đi , hắn sợ chỉ cần dừng lại sẽ bị người ta thấy hắn khóc . Hắn ngửa đầu rời đi , tới góc quanh , lấy tay quẹt đi khuôn mặt đã giàn dụa nước mắt .
Hàn Canh , chuyện sau này của anh tôi sẽ không xen vào nữa !
.

“Sao mày lại đánh Đông Hải ?!”

Hàn Khiếu Khôn vẫn còn hoang mang đứng trước mặt Hàn Canh, lớn tiếng chất vấn . Tuy ông không tận mắt thấy Hàn Canh đánh Đông Hải nhưng tình cảnh hiện thời cũng đủ để nói đã có chuyện xảy ra .

Ánh mắt Hàn Canh tăm tối , tinh thần sa sút , hắn không còn lời nào để nói .
“Mày muốn chúng tao mất mặt trước mọi người thế nào nữa , mày không biết xấu hổ nhưng chúng tao còn muốn , Nghiên Hy còn muốn , đứa con mới sinh của mày còn muốn !” Hàn Khiếu Khôn đè thấp thanh âm , sao ông lại nuôi lớn một đứa con bất hiếu thế này!

Hàn Canh cúi đầu , vẫn như cũ không nói một lời .

“Mày vào phòng bệnh cho tao , vợ mày vừa sinh con , mày đừng bày ra cái bộ mặt này cho nó nhìn .” Hàn Khiếu Khôn đẩy Hàn Canh .

“Cha , con đi vệ sinh…” Hàn Canh hồi phục lý trí , hắn vẫn nghĩ muốn lập tức đi tìm Hi Triệt .

“Đi cái rắm ! Mày đi vào đây cho tao!” Hàn Khiếu Khôn đạp lên đùi Hàn Canh .

Hàn Canh không dám mở miệng nói hắn phải đi , trong ngực dù có lo lắng bất kham vẫn phải nghe lời cha đi vào .

“Bên ngoài sao vậy ? Sao lại loạn thế ?” Đinh Ngọc Dung tay ôm cháu nội hỏi hai cha con .

“Không có việc gì” Hàn Khiếu Khôn miễng cưỡng trưng ra bộ mặt tươi cười .

Hàn Canh không nói lời nào , ánh mắt lướt qua Nghiên Hy đang nằm trên giường bệnh , bắt gặp ánh mắt của nàng lại vội vã chuyển đi hướng khác .

“Mẹ , cho con bế một cái .” Hắn vươn tay đỡ lấy con gái ôm vào lòng .
Đứa trẻ nhỏ xíu nằm trong vòng tay hắn , hô hấp nhất thời đau đớn .
Nhìn khuôn mặt con thơ , ngực không tiếng động nói …

Con gái , cha xin lỗi con…
.

Hi Triệt nắm lấy điện thoại trong tay , cẩn thận như pho tượng nắm lấy tia hy vọng cuối cùng .

Anh ấy nói anh ấy sẽ về , lập tức sẽ trở về .

Nước mắt bất tri bất giác rơi xuống , giữ chừng lạnh lẽo lại bất tri bất giác khô cạn .

Tối hôm qua Hàn Canh không trở về , hắn đã không còn mong muốn hy vọng gì nữa , anh ấy còn có thể trở về sao ? Còn mơ mộng trở về những ngày trước sẽ quay về sao ?

Bây giờ tất cả mọi người đều biết , hắn đã đẩy Hàn Canh tới chân tường không còn đường thối lui , không còn lý do để nói dối .

Hắn cũng nghĩ đến Hàn Canh phải đối mặt với những gì , cha mẹ đau đớn thậm chí sẽ đánh chửi . Mà chính hắn , là kẻ đao phủ phá tan tiền đồ tốt đẹp , gia đình viên mãn của người ta . Trở thành kẻ tội ác tày trời .

Hàn Canh , anh sẽ chọn gia đình anh hay chọn tôi ?

Chỉ có thể chọn một , không thể chọn cả hai .

Tôi có đủ trọng lượng để cho anh nghiêng về không ?

Tôi không có sự tự tin ấy, tôi thật sự…không có .
….

Từ hôm qua đến lúc nhận được điện thoại vẫn nỗ lực bảo trì lãnh đạm , rốt cục giờ bị phá vỡ .

Mong muốn đã chìm vào tuyệt vọng nay lại lan tràn , con mắt hắn chuyển đến đồng hồ trên tường , gắt gao nhìn chằm chằm .

Đồng hồ tích tắc thong thả , mười phút , hai mươi phút , ba mươi phút…
Một giờ …Hai giờ …Ba giờ…

Bàn tay nắm chặt điện thoại chờ tin tức một người rút cục cũng buông lỏng , con mắt đau nhức chớp một cái sẽ rơi lệ .

Anh không thể trở về , sao phải lừa dối tôi nữa làm gì ?

Cũng là anh , lại dùng phương pháp này để nói cho tôi biết , Kim Hi Triệt , mày là một đứa ngốc .

Anh đã ra đi , tôi còn ngây dại ngồi chỗ này chờ anh trở về .

Cái sự lựa chọn kia , anh đã sớm hạ bút , không phải bởi tôi đánh giá cao chính mình , mà bởi tôi chỉ là người không quan trọng .

Ngơ ngẩn một hồi .

Cầm lên điện thoại rơi trên mặt sàn , nhét vào trong túi .

Đi ra cửa , nhưng đứng bên cửa ngừng một chút , xoay người đi vào phòng tắm .

Đường nhìn rơi vào hai cái cốc đặt trên giá .

Giống nhau như đúc .

Thế nhưng vẫn có điểm nhỏ không giống .

Trên mặt có hai cái tên khác nhau .
Chỉ là điểm bất đồng này , đã định trước bọn họ chung quy cũng là vô pháp dung hợp .

Hắn nhìn chằm chằm vào hai cái cốc trong chốc lát , thủy chung không chạm vào .

Lại xoay người , ly khai .

Lệ Húc không có ở nhà , đứa ngốc đó cũng không khóa cửa bên ngoài , cậu ta không giống cảnh sát thủ đoạn độc ác , không coi hắn là phạm nhân mà đề phòng .

Đi thôi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net