Chap 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trịnh Duẫn Hạo sáng sớm sáu giờ đứng ở trạm xe lửa, gặp mặt Hi Triệt.
Con mắt tràn ngập tơ máu, trừng mắt nhìn kẻ trước mặt cũng đồng dạng mắt đầy tơ máu.
“Cậu, tới sao không nói một tiếng?” Hắn có thể không tức giận sao, một giờ sáng hừng đông mới rời khỏi người bên cạnh bò xuống, còn chưa ngủ được mấy tiếng đã bị điện thoại kêu tỉnh, vốn định mắng thằng khốn nào gọi điện, kết quả không nghĩ tới đối phương nói đúng một câu tôi đang ở trạm xe lửa đến đón tôi đi.
Mãi mới xác định là người kia không nói giỡn, không thể làm gì khác hơn là uể oải kéo cái thân từ trong chăn ấm chui ra, chạy đến trạm xe đón tiểu tổ tông hành hạ hắn.
“Tôi không có nơi nào để đi, có mỗi cậu thôi, không nghĩ ngồi xe lửa lâu như thế, mệt chết được.” Hi Triệt ngồi mười mấy tiếng đồng hồ ghế cứng, thần sắc cũng uể oải.
Trịnh Duẫn Hạo nheo nheo con mắt nhìn cậu ta, mặc dù Hi Triệt vẫn rất gầy nhưng hắn nhạy cảm nhận ra trên vẻ mặt bình tĩnh của cậu ta có gì đó không ổn.
“Theo tôi về nhà trước đã.”
.
Ngồi trên taxi, Trịnh Duẫn Hạo nói địa chỉ cho lái xe, đường còn xa, hắn phải ngủ một giấc đã, đợi về đến nhà cũng sắp giờ đi làm rồi.
Hi Triệt ngồi trên xe lửa mười mấy tiếng cũng không chợp mắt, con mắt đều sưng đỏ cả lên. Thân thể mệt mỏi rã rời nhưng vẫn không muốn ngủ.
Mở to mắt nhìn phong cảnh xa lạ ngoài cửa kính trượt qua, thành phố này hắn chưa từng tới, ở cái thành phố này chỉ có Duẫn Hạo biết hắn, ở thành phố này sẽ không một ai nữa nhận ra hắn.
Quay đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo say ngủ, cậu ta vẫn như cũ, đẹp trai đến kỳ lạ, trên cổ lại còn lộ ra dấu hôn đỏ, không chừng mới từ trên giường của ai đó chui xuống.
Trong lòng càng thêm cảm kích, cảm kích cậu ta lúc thấy mặt hắn không hỏi vì sao, hắn hiện tại thực sự không có tâm lực để mở miệng.
Trong đầu hỗn loạn rối rắm, thời gian dài không ngủ khiến đầu óc hắn trở nên trì độn, trì độn cũng tốt, trì độn sẽ không nghĩ ngợi nhiều, ngay cả cảm giác đau đớn cũng trở nên trì độn.
“Tới rồi.” Cảm giác trống rỗng duy trì cho đến khi tài xế dừng lại.
Lay Trịnh Duẫn Hạo tỉnh “Dậy, trả tiền.”
Trịnh Duẫn Hạo vô cùng không muốn đang ngủ lại bị gọi dậy, trả tiền xe, đưa Hi Triệt đi vào một tòa cao ốc, ngáp mấy cái liền đi vào thang máy, hắn sống ở tầng mười.
.
Tựa người trong thang máy, hai người đều không nói lời nào, một người là không muốn nói, một người không có tinh thần nói.
Mở cửa, Trịnh Duẫn Hạo lăn lên sofa, lẩm bẩm nói để tôi ngủ tiếp, mười phút, mười phút nữa thôi.
Chưa đầy một phút, cửa phòng ngủ mở ra, một người thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi đi ra.
Cậu ta nhìn Hi Triệt nhất thời kinh ngạc, cậu không nghĩ tới trong phòng lại đột nhiên có thêm một người, mặc trên người chỉ có cái quần lót, nhất thời đỏ mặt cấp tốc chạy về phòng.
Hi Triệt cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc, ở chỗ Trịnh Duẫn Hạo thấy đàn ông lạ là chuyện bình thường.

Cậu trai mặc quần áo trở ra, nhìn về phía Hi Triệt vẫn còn chút ngại ngùng, cậu ta đẩy đẩy Trịnh Duẫn Hạo nằm trên ghế.
“Duẫn Hạo, Duẫn Hạo.”
“Đừng loạn, để ngủ thêm chút nữa.” Trịnh Duẫn Hạo mặt mày nhắn nhăn, xua tay.
“Được, em đi làm cơm.” Cậu trai có chút sợ hãi, nhẹ giọng.
“Đi đi. À, nấu nhiều một chút, có thêm người.” Trịnh Duẫn Hạo rút cục mở mắt, lèm nhèm nhìn cậu trai.
“Được.” Cậu trai lại nhìn Hi Triệt, bộ dạng muốn hỏi nhưng không dám hỏi, miệng mấp máy không thành tiếng.
“Không cần nấu cho tôi, tôi không muốn ăn.” Hi Triệt mở miệng, hắn bây giờ cái gì cũng không muốn ăn.
“Vậy không cần làm cho cậu ta đâu.” Trịnh Duẫn Hạo một điểm khách khí cũng không có, xoay người ngồi dậy đem Hi Triệt ôm vào trong lòng. “Cậu có muốn ngủ một chút không?”
Hi Triệt gật đầu.
Trịnh Duẫn Hạo ôm cả người Hi Triệt đem vào phòng ngủ, chăn gối trên giường loạn một đống, rất dễ liên tưởng đêm qua xảy ra chuyện gì trên đó.
“Cứ tự do ngủ đi.” Trịnh Duẫn Hạo buông Hi Triệt ra, trên mặt còn lưu lại một cái hôn, không quấy rầy cậu ấy nữa, lặng lẽ đi ra.
.
Hi Triệt cũng không ngại vết tích hoan ái trên giường, nằm cứng đờ người nhìn trần nhà, nhìn đến khi con mắt đau nhức, cơn buồn ngủ chậm chạp mới bao trùm lấy hắn.
Hắn cảm giác mình vừa ngủ một chút tỉnh lại trời đã tối rồi, xoay người xuống giường, đi ra ngoài thấy Trịnh Duẫn Hạo đang ngồi ăn.
“Tỉnh rồi à? Cậu ngủ thoải mái nhớ, tôi thật thê thảm, hôm nay đi làm mệt muốn chết.” Trịnh Duẫn Hạo đưa Hi Triệt một bát canh “Cậu ăn đi.”
Hi Triệt không cầm lấy cái bát, chỉ trầm mặc đứng yên.
“Không muốn ăn sao? Cậu bây giờ đổi món ăn không khí để sống à?” Trịnh Duẫn Hạo nhướng mày cười cười, nhìn tên ngốc ngây ngô, chẳng cần hỏi cũng biết nhất định là thất tình.
“Đừng choáng váng, bây giờ tôi không đồng cảm với cậu được đâu, ăn no đã rồi tính tiếp.” Quay người tiếp tục vùi đầu ăn.
“Ai cần cậu đồng cảm.” Hi Triệt trừng mắt liếc Duẫn Hạo, bưng chén canh lên ăn.
Trịnh Duẫn Hạo nhìn bóng lưng Hi Triệt, tên ngốc này vẫn đơn giản, dễ đối phó như thế.
Nhiệt lượng ấm áp của thức ăn dù không nhiều nhưng cũng khiến Hi Triệt ấm bụng, hắn trầm mặc ăn một chút.
“Sao, thế nào, bây giờ có thể nói chưa? Thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ của tôi nữa.” Trịnh Duẫn Hạo ăn xong rồi, tay chống cằm híp mắt nhìn Hi Triệt.
“Chẳng có gì hay để nói.”
“Là anh cảnh sát kia hả?”
Hi Triệt phiêu phiêu liếc mắt, hắn thực sự không hiểu sao tên kia lại hiểu chuyện của hắn như vậy chứ.
“Tốt, không muốn nói thì thôi, thế cậu muốn ở đây mấy ngày?” Trịnh Duẫn Hạo cũng không truy bức, mỗi người đều có bí mật không phải sao?
“Cậu có thể cho tôi ở bao nhiêu ngày?”
“Á, nghe câu này ý là muốn ở lâu dài hả? Đừng có nói cậu chạy tới đây là muốn chung sống cùng với tôi nhé.”
“Cậu giúp tôi tìm nhà trọ cũng được, nhưng cậu phải cho tôi mượn tiền trước đã, tiền của tôi mua vé tàu hết rồi.” Hi Triệt nhàn nhạt đáp lại lời trêu chọc, hắn và Duẫn Hạo đều rõ ràng câu nói vừa nãy không có chút ý nghĩa nào.
“Thôi quên đi, cậu cứ ở lại đây, tốt xấu gì chúng ta cũng là tình nhân cũ.” Trịnh Duẫn Hạo xác thực lời nói đùa, hắn có phải loại máu lạnh đâu, sao có thể để Hi Triệt ở bên ngoài chứ.
“Nếu bây giờ cậu đang ở cùng bạn trai, tôi ngủ ở sofa cũng được.” Hi Triệt nhìn ghế ngoài phòng khách, tuy rằng không lớn, nhưng một người ngủ có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
“Bạn trai nào?” Trịnh Duẫn Hạo nhíu nhíu mày “A, cậu nói người buổi sáng sao, trời ạ, tôi không ở chung với cậu ta, tuy rằng cậu ta rất muốn ở chung với tôi.”
“Trịnh Duẫn Hạo cậu còn muốn phá hoa của tổ quốc sao.”
“Ha ha, còn có năng lực châm chọc tôi, xem ra còn cứu được.”
Hi Triệt giật mình một chút, không để ý tới Duẫn Hạo nữa, đem nửa bát canh còn lại đẩy ra.
“Ăn xong rồi thì đi vứt đi chứ, ở nhà mà làm như ăn quán.” Trịnh Duẫn Hạo vỗ vỗ bàn.
“Đây là nhà cậu, tôi không thấy thùng rác.”
“Vô duyên. Là cậu lười thì có.”
.
Hi Triệt chạy tới không hề đem theo đồ đạc gì, Trịnh Duẫn Hạo nhận lệnh đi mua đồ ngủ cho Hi Triệt mặc.
Hi Triệt tắm rửa xong, mặc cái áo ngủ rộng thùng thình của Duẫn Hạo đi ra.
Trịnh Duẫn Hạo nâng lên một nhúm tóc của Hi Triệt hít hà, hôn nhẹ lên.
Nụ hôn chuyển từ trên xuống dưới, rơi trên mặt, đến khi gần chạm đến bờ môi, Hi Triệt nhẹ nhàng nghiêng đầu đi né tránh.
“Duẫn Hạo, quên đi, tôi không có hứng thú.”
Trịnh Duẫn Hạo hơi ngây người, tiện đà nở nụ cười.
“Hi Triệt, cậu thay đổi rồi.”
Hi Triệt hơi nhướng mày “Tôi thay đổi thế nào?”
“Chính cậu tự biết.”
.
Hi Triệt không để ý đến Duẫn Hạo nữa, đi tới bên giường “Cậu muốn tìm ai thì cứ tìm, coi như tôi không tồn tại là được.”
“Coi như xong, tối qua cậu hại tôi ngủ không ngon, hôm nay phải phạt.” Trịnh Duẫn Hạo nằm xuống bên cạnh, một tay bất chính đặt lên ngực Hi Triệt.
“Kim Hi Triệt, cậu thực sự chuẩn bị hoàn lương sao?”
“Nói thế là sao! Cậu mới thế thì có.” Hi Triệt trừng mắt.
“Tôi hoàn lương? Thế thì hòa bình thế giới lập lại rồi.” Trịnh Duẫn Hạo ha hả cười.
“Chỉ là bây giờ tôi không có tâm tình, mệt chết đi, không muốn động.” Hi Triệt giải thích lý do hắn cự tuyệt.
“Cậu không muốn đụng đến tôi cũng không đụng, tôi cũng biết cách chăm sóc tình nhân mà.” Trịnh Duẫn Hạo để tỏ rõ sự chăm sóc mà kéo lại chăn đắp cho Hi Triệt.
.
“Duẫn Hạo, bây giờ cậu làm gì, có vẻ công việc không tệ.” Hi Triệt vẫn chỉ biết Duẫn Hạo chuyển về thành phố này công tác, về phần cậu ta làm công việc gì cho tới bây giờ hắn chưa từng hỏi qua, hiện tại có hỏi cũng chỉ là tìm chuyện để nói.
“Tôi? Bây giờ chính là nhân tài.” Trịnh Duẫn Hạo vẻ mặt ngạo khí trả lời.
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, không biết là ai ngủ trước, cả hai cùng trầm mặc.
Hi Triệt chợt thấy trong ngực nhộn nhạo, bắt đầu trên giường xoay qua xoay lại.
“Cậu là sao vậy?”Trịnh Duẫn Hạo nhìn Hi Triệt vẻ mặt không thích hợp, hỏi một câu.
“Không có việc gì.” Hi Triệt biết, dây là tàn dư của cơn nghiện phát tác.
.
Trải qua những ngày cai ngiện, hắn căn bản từ bỏ được cảm giác, thế nhưng người ta nói, một khi hít thuốc phiện, suốt đời mắc nghiện, không chỉ có thân thể nghiện mà linh hồn cũng nghiện.
Thèm khát cái loại cảm giác bay bổng thành tiên, muốn bay tới thiên đường, không có bi thương không có thống khổ, chỉ có khoái cảm như sóng biển bao phủ, cảm giác thoát tục người bình thường không bao giờ cảm nhận được.
Loại cảm giác này ở nhà cũng phát tác qua vài lần nhưng đều bị hắn đè nén xuống, hắn không muốn khiến … lo lắng, thế nhưng hiện tại …
“Trịnh Duẫn Hạo cậu có thuốc lá không, tôi muốn hút.” Hi Triệt rốt cuộc khó nhịn xoay người ngồi dậy.
Trịnh Duẫn Hạo đem bao thuốc ném cho hắn.
.
Hi Triệt vội vàng rút ra một điếu, hấp tấp rít một hơi, cố sức hít vào phổi, nỗ lực dùng nicotin áp chế khát vọng nội tâm, thần sắc không thể che giấu khao khát tham lam.
Trịnh Duẫn Hạo ở bên cạnh nhìn bộ dạng hút thuốc của Hi Triệt, càng nhìn lông mày càng nhíu chặt lại.
“Kim Hi Triệt, không phải cậu hít thuốc phiện chứ?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net