Chap 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu hỏi của Trịnh Duẫn Hạo khiến Hi Triệt ngừng lại động tác.
Thở ra một hơi khói thuốc, hé miệng trả lời.
“Ừ.”
Giây sau, Trịnh Duẫn Hạo túm lấy áo Hi Triệt, kéo đến trước mặt.
Trên mặt không còn biểu tình vui đùa, con mắt hẹp dài cũng trợn ngược lên, rõ ràng biểu thị, hắn đang tức giận.
“Kim Hi Triệt. Lời tôi nói cậu không để tâm sao. Tôi chưa từng nói với cậu không được đụng vào chất gây nghiện hay sao?”
“Tôi cai rồi.”
.
Ba chữ Hi Triệt nói ra khiến Duẫn Hạo tức giận kìm hãm lại, nắm tay đang muốn đánh người hạ xuống trong không khí.
“Cậu nói cái gì?” Hắn hoài nghi hỏi lại.
“Tôi cai rồi, chỉ còn có tâm nghiện thôi, thế nên mới hút thuốc để áp chế.” Hi Triệt khóe môi khẽ nhếch, có thể nhìn thấy biểu hiện quan tâm trên mặt của Trịnh Duẫn Hạo, rất thật.
“Cậu đùa tôi.” Trịnh Duẫn Hạo phẫn nộ buông Hi Triệt, hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta.
“Tôi không đùa cậu, những điều tôi nói đều là sự thật, là cậu thiếu kiên nhẫn nghe thôi.”
“Tôi thấy cậu hút thuốc không bình thường, đã bị nghiện bao lâu rồi … Cai nghiện? Cậu làm sao mà cai được? Tôi gặp qua không ít người hít thuốc phiện, nhưng chưa từng thấy ai cai nghiện thành công.” Trịnh Duẫn Hạo vẫn hoài nghi nhìn Hi Triệt, ma túy đâu có dễ cai như vậy, nếu như nói cai được hắn thực sự muốn xem xem làm thế nào.
.
Hi Triệt cúi đầu, hít một hơi thuốc, sau mới mở miệng.
“Duẫn Hạo, Kim Tại Trung sống có tốt không?”
Trịnh Duẫn Hạo không ngờ trong lúc này Hi Triệt lại nhắc đến tại Trung, sửng sốt nửa phút mới đáp lại “Tôi không biết, chỉ biết cậu ấy kết hôn rồi.”
“Hôn lễ của cậu ấy cậu có đi không?”
“Không.”
“Tôi cũng không.”
“Cậu ấy đứa thiếp cưới cho cậu sao?” Trịnh Duẫn Hạo vô cùng kinh ngạc, sao Hi Triệt lại không nói với hắn.

“Tôi nói Hàn Canh kết hôn tôi cũng không tới.” Hi Triệt nghiêng đầu nhìn Duẫn Hạo cười khẽ.
“Hàn Canh, là cảnh sát đó hả? Kết hôn rồi sao?” Trịnh Duẫn Hạo nhướng mày, trách không được …
“Anh ấy không chỉ kết hôn, còn sắp có con nữa, rất nhanh sẽ ra đời.” Hi Triệt châm thêm một cây thuốc nữa, chậm chậm đưa lên miệng hít một hơi.
“Mẹ, lên xe xong mua vé bổ sung hả, đàn bà đúng là phiền phức. Sau đó sao? Cậu vì chuyện này mà hít ma túy sao?”
“Lúc anh ấy kết hôn, tôi trở nên điên cuồng một thời gian, cùng rất nhiều đàn ông lên giường, trong số đó có một người đưa thứ đó cho tôi.” Hi Triệt tưởng tượng lại quãng thời gian bị rơi xuống đáy vực hỗn loạn ấy, hắn cũng không muốn kể rõ ràng.
“Vì tình mà hại mình, Kim Hi Triệt tôi biết chỉ có thế thôi sao?” Trịnh Duẫn Hạo nhéo lên mặt Hi Triệt.
Hi Triệt lần này không phản bác, nói tiếp “Kỳ thực tôi chỉ có thế, tôi nghĩ muốn cùng đàn ông lên giường để chứng minh, tôi không phải không có anh ta không được, anh ta bất quá cũng chỉ là một trong số những người cùng lên giường mà thôi.”
“Thấy ngu chưa.” Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục trêu chọc Hi Triệt.
“Thấy ngu rồi. Mọi người đều nói hảo mã bất cật hồi đầu thảo, tôi với anh ta đều làm tái đạo lý ấy. Sau anh ta biết tôi hít thuốc phiện, quay lại cứu vớt tôi, sau lưng vợ đến nhà tôi ở, giúp tôi cưỡng chế cai nghiện.” Trên mặt rộ lên ý cười châm chọc, nhưng nhịn không được nét bi thương.
.
Hắn cơn nghiện phát tác cuồng loạn, hắn lưu lại dấu răng trên vai, hắn cực đoan níu giữ ôn nhu ôm ấp ….
Nhắm lại con mắt, lắc đầu, tâm tư quay trở về quá khứ.
.
“Nhưng mà không may cho anh ấy, bị đơn vị phát hiện ra chuyện của tôi, đồng sự lẫn người nhà đều biết chuyện anh ấy ở cùng với một người nghiện đồng tính.”
“Sau đó?”
“Sau đó? Không có sau đó, tôi chưa gặp lại anh ấy.”
.
Anh nói sẽ về nấu cơm tối cho tôi, thế nhưng thứ anh lưu lại chỉ là bóng lưng mơ hồ.
Anh nói sẽ lập tức quay về tìm tôi, thế nhưng anh lại một lần nữa thất hứa.
Kỳ thực kết quả này, chúng ta đều rõ.
Thế nhưng, tôi là kẻ bên ngoài bình tĩnh, bên trong lại rối loạn, chấp nhận trở thành kẻ trốn chạy.
.
Trịnh Duẫn Hạo nửa ngày không nói chuyện, cũng rút ra một cây thuốc châm lửa.
“Kim Hi Triệt, cậu không phải từng hỏi tôi vì sao tốt nghiệp trung học liền công khai sao? Bây giờ tôi nói cho cậu biết.”
Khói thuốc bay lên, chuyện cũ đã quay không thể quay lại.
“Nghỉ hè năm đó cha mẹ tôi đi Malaysia du lịch, tôi gọi Tại Trung đến ở vài ngày, chúng tôi mỗi ngày đều gần gũi bên nhau, mỗi ngày cậu ấy đều làm cơm cho tôi ăn, cậu ấy nấu rất ngon, tôi quả thực bị nghiện đồ cậu ấy nấu.” Khuôn miệng hiện lên nhàn nhạt ý cười, nhớ tới khi đó, mỗi ngày của hắn chỉ có hai sự kiện quan trọng, một trong hai chính là ăn đồ ăn Tại Trung nấu.
“Gian phòng của chúng tôi khi đó khắp mọi ngõ ngách đều là nơi làm tình, trên bàn, trên thảm, thậm chí trong nhà bếp …” Dáng tươi cười lan lên khóe mắt, thực sự là tình ái điên loạn không kiêng nể gì.
“Thế nhưng cũng bởi vì chúng tôi không kiêng dè gì, khiến tôi nhớ nhầm ngày cha mẹ về, khi bọn họ mở cửa ra, tôi đang đặt cậu ấy trên bàn … cậu nói nếu cậu là cha mẹ tôi cậu sẽ làm thế nào?”
“Có lẽ … Đuổi cậu khỏi nhà.” Hi Triệt chần chừ trả lời, lại liên tưởng đến bản thân, hắn với Hàn Canh tuy rằng không bị bắt quả tang nhưng cũng không khác là bao.
“Tôi dù sao cũng là mặt dày, bọn họ đánh tôi tôi cũng không nói, dù sao tôi cũng là con của họ, bị đánh chết cũng không oán.Thế nhưng …”Ánh mắt trở nên sâu thẳm, âm u dần tới xua tan ý cười.
“Bọn họ không nên đánh Tại Trung, còn muốn đi nói cho cha mẹ Tại Trung biết.”
Những lời chửi rủa cha mẹ hắn nói với Tại trung năm đó hắn đều nhớ, đó là những câu khó nghe nhất, còn có một câu rất buồn cười – Mày là đứa đê tiện không biết xấu hổ lôi kéo con tao.”
Ai lôi kéo ai chứ? Những lời này phải là cha mẹ Tại Trung nói với hắn mới đúng.
“Đó là lần đầu tiên tôi khuất phục bọn họ, để cho Tại Trung một lối thoát. Tôi trước mặt bọn họ thề sẽ không qua lại với cậu ấy nữa.” Tới đây, thuốc hết, nói cũng ngừng.
“Sau đó sao?”
“Không có sau đó, tôi chia tay cậu ấy. Cha mẹ tôi nói được là làm được, bọn họ sẽ thực sự nói cho cha mẹ Tại Trung biết chuyện khiến đối phương gà chó không yên, Tại Trung không phải loại người như tôi, cậu ấy sẽ không chịu nổi chuyện này. A, có thấy tôi vĩ đại không? Trịnh Duẫn Hạo tôi cũng có lúc vì người khác hy sinh như thế! Thực sự là quá vĩ đại! Ha ha.” Âm thanh trầm thấp, âm lãnh chuyển thành cười ra tiếng.
“Kỳ thực cậu rất yêu cậu ta.”
“Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói cậu thực sự yêu cậu ấy! Chỉ là cậu không thừa nhận.” Hi Triệt ghé vào lỗ tai Duẫn Hạo gằn từng tiếng.
“Ha, hay nha, ai biết thế nào là tình yêu, tình yêu không phải thứ đồ đẽo gọt không ra gì sao, tôi không phí tâm vào nó, không bằng trực tiếp lên giường tìm cảm giác.” Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên xoay người áp lên Hi Triệt, cười tà “Thực sự không làm sao? Trai đơn gái chiếc, ngày lành cảnh đẹp a.”
“Đánh chết cậu giờ.” Hi Triệt không khách khí đẩy Duẫn Hạo ra.
“Hi Triệt, cậu thực sự thay đổi.” Lần thứ hai nói ra.
“Anh ta kết hôn cậu sống phóng túng như vậy, là vì muốn chứng minh cậu không phải không có anh ta không được, bây giờ hiện tại cậu lại chạy đi xa, là bởi cậu rõ ràng, cậu quên không được, chỉ có thể trốn chạy, đúng không?”
“Trịnh Duẫn Hạo, sau này thất nghiệp cậu có thể đi xem bói đó.”
“Được, sau này cậu ghé thăm tôi sẽ tính rẻ một chút.”
Hai người đối diện mà cười, nói cho đối phương biết cố sự của mình tựa hồ như thân thiết hơn nhiều.
.
“Hi Triệt, cậu tính làm sao bây giờ? Vẫn chạy trốn thế này sao?” Không úp mở, Duẫn Hạo vào thẳng vấn đề.
“Tôi không biết.” Hi Triệt khôi phục ánh mắt ảm đạm cụp mắt.
“Anh ấy gọi điện nói tới tìm tôi, kết quả tôi đợi thật lâu cũng không thấy, tôi bắt đầu sợ, sợ anh ấy không tới được, sợ anh ấy nói muốn dứt khoát kết thúc, thế nên tôi chạy trước một bước. Kỳ thực Hàn Canh là một người không kiên định, anh ấy lo lắng rất nhiều, anh ấy phải lo lắng cho người nhà anh ấy, vợ anh ấy, con anh ấy, bên người anh ấy có rất nhiều người, còn công việc nữa …, anh ấy dứt không ra những ràng buộc ấy, nên anh ấy chỉ có thể … bỏ tôi.” Hi Triệt nhếch miệng, nói ra cũng cảm thấy u oán, nếu như bên cạnh là người khác hắn có chết cũng không nói những lời mất mặt như thế, nhưng cạnh hắn là Trịnh Duẫn Hạo, người có thể hiểu được khó khăn của hắn.
“Anh ta chính miệng nói dứt bỏ cậu sao?”
“Không có … Cậu nghĩ tôi muốn nghe sao?”
“Vậy sao cậu biết anh ta sẽ dứt bỏ cậu?” Tiếp tục dây dưa hỏi han.
“Vậy cậu sao năm đó lại dứt khoát bỏ Kim Tại Trung?” Hi Triệt hỏi ngược lại.
“Đó là bởi khi đó tuổi còn quá trẻ, tìm không được một con đường đi tiếp, cho dù lúc đó chúng tôi bỏ trốn nhưng cuối cùng cũng chỉ có con đường đầu hàng. Thế nhưng một khi hàng phục sẽ không thể rút lui nữa … Nhiều năm như vậy, muốn quay trở lại cũng không quay lại được. Chúng tôi với hoàn cảnh của cậu không giống nhau, chí ít bây giờ cậu với anh ta đều là người trưởng thành, có thể gánh chịu quyết định của mình, tất cả đều có thể hiểu rõ rồi mới quyết định.” Trịnh Duẫn Hạo phân tích cho Hi Triệt, không thể không nói, trong ngực hắn có cảm giác kỳ quái, tựa hồ hắn rất muốn nỗ lực để tác hợp hạnh phúc cho hai người bọn họ.
“Tôi không biết, tôi thực sự không biết. Tôi sợ anh ấy sẽ lại như trước, mở miệng nói tôi phải kết hôn, nói chúng ta chia tay đi. Nếu như trước đây tôi có thể làm bộ như không có chuyện gì, nhưng bây giờ …” Hắn cười khổ, hắn làm không được.
.
Hàn Canh đã sử dụng yêu pháp gì mà hơn mười ngày triệt để cải biến hắn? Có lẽ ngay từ lần đầu gặp Hàn Canh hắn đã chậm rãi biến đổi, biến từ thông minh thành ngu xuẩn, biến thành thiếu tự trọng, vui vẻ mà chịu đựng, biến thành tên nhát như chuột …
Khiến hắn tin tưởng vào hạnh phúc.
Biến thành tin tưởng hạnh phúc anh cho tôi, không biết còn có thể có lại được.
Nếu anh lấy lại hạnh phúc ấy, tôi còn có thứ gì?
.
“Cậu không mơ tưởng nữa có được không, có muốn tôi đem cậu tới gaybar tìm hoa không? Bộ dạng cậu khiến người ta sẽ rất thích cho mà xem.” Trịnh Duẫn Hạo mê đắm nâng cằm Hi Triệt.
“Cút! Đã nói không có hứng!”
“Ai, đây là vì người khác thủ thân như ngọc sao, ngay cả tôi cũng không thể đụng vào, quên đi, quên đi, làm bạn ngủ trên giường vậy, tôi thua cậu.” Trịnh Duẫn Hạo lắc đầu thở dài, vẻ mặt không cam lòng.
“Được rồi, cậu không sao chứ? Trịnh Duẫn Hạo cậu có thể thiếu đàn ông ngủ trên giường sao? Thiên hạ chê cười.”
“Chí ít đêm nay là thiếu, quên đi, xem như nể mặt quen biết cậu nhiều năm như vậy tôi nhịn. Ngủ đi, khuya rồi, mọi chuyện để mai rồi hãy nói.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net