Chap 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đầu Nghiên Hy từng mạch máu tựa như vỡ nát , tựa như máu hòa lẫn nước mắt chảy ra , tâm trí mê loạn , cái tên kia mỗi lần nhắc tới đều khiến khuôn mặt nàng càng trắng nhợt .
Kim Hi Triệt …Kim Hi Triệt…Kim Hi Triệt…
Quả nhiên là cậu ta!
“Rất khó chịu sao ? Cảm giác chồng phản bội ra sao ? Hơn nữa , thua bởi một người đàn ông , rất nhục nhã phải không ? A , đồ ngốc ! Còn ở đây không biết xấu hổ vì anh ta cầu xin , cô không có chút tự trọng nào sao ?” Triệu Khuê Hiền vẫn như cũ lời nói ra không chút lưu tình , cái tâm trạng này thực vui vẻ , cuối cùng thân thể đau đớn của hắn cũng có chỗ phát tiết .
Nghiên Hy nhắm mắt lại , hai tay nắm chặt bên người , nỗ lực kiềm nén cơn run rẩy , không rơi lệ .
Mở mắt , tuy rằng sắc mặt vẫn xấu như cũ nhưng rõ ràng đã bình tĩnh hơn .
“Nói cho tôi những lời này có mục đích gì ? Thật sự muốn tôi và anh ấy ly hôn ? Tôi với anh ấy ly hôn có gì tốt cho anh ?Lẽ nào anh muốn thành toàn cho anh ấy cùng Kim Hi Triệt?” Nói ra cái tên kia Nghiên Hy nghiến răng căm giận .
Đúng vậy , nàng thấy nhục nhã , chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như vậy .
Từ chỗ suy đoán giờ trở thành biết được chân tướng , đau khổ bàng hoàng , ngờ vực vô căn cứ lâu nay đều trở thành nỗi nhục nhã thiêu đốt .
..cùng , bi thương .
Nhục nhã bởi chồng mình cùng một người đàn ông dây dưa không rõ , bi thương bởi thua một người .
Lý Nghiên Hy này thực sự thua sao ?
Không ! Nàng không tin! Người đàn ông trước mặt nàng nói đều là đả kích , tuyệt đối không thể tin tưởng . Thế nên nàng nhất định phải thẳng lưng kiên trì không thể để kẻ tiểu nhân thực hiện ý đồ .
Triệu Khuê Hiền vốn tưởng rằng bị kích động như thế , người phụ nữ này không khóc lóc ầm ĩ thì cũng tông cửa ra ngoài , không ngờ rằng cô ta khôi phục bình tĩnh nhanh như vậy , vốn đang tràn ngập khoái ý lại thấy bực mình .
“Tôi cũng không bắt cô phải ly hôn anh ta , tôi chỉ đưa ra ý kiến thôi . Tôi cũng không có ý hai tay dâng Kim Hi Triệt cho chồng cô . Tôi nói những lời này chỉ là muốn vạch mặt chồng cô , cho cô nhìn thấy sự dối trá của người chồng trước mặt vợ để đi lại với tình nhân bên ngoài . Tôi thấy thật buồn nôn ! Anh ta là cái gì chứ ! Có cái gì mà các người vì anh ta thủy chung đến thế ? Ngay cả Hi Triệt cao ngạo như thế …” Triệu Khuê Hiền nghĩ đến việc Hi Triệt làm trước mặt mình bực tức trong lòng càng đau nhức .
Nghiên Hy nhạy cảm nghe thấy lời Triệu Khuê Hiền nói khẳng định được Kim Hi Triệt đã vì Hàn Canh làm gì đó , có phải lần bọn họ gặp ở trước cửa phòng bệnh không ? Cậu ta lúc đó bất lực ngồi một mình ở cầu thang , là nỗ lực làm cái gì sao ?
Cũng giống như bản thân lúc này , bị nhục mạ sao ?
“Anh rất thích Kim Hi Triệt ?”
Triệu Khuê Hiền nhìn thẳng vào Nghiên Hy , cười mỉa mai .
“Tôi sao phải nói cho cô biết ? Cô có tư cách gì hỏi tôi ?”
“Tôi yêu chồng tôi .” Nghiên Hy trong giọng nói âm vang , kiên định tựa như mềm yếu lúc nãy chưa từng xảy ra .
“Tôi yêu anh ấy , thế nên tôi đứng ở đây , cầu xin anh buông tha cho anh ấy . Đúng , người chồng của tôi không phải là người chồng tốt , anh ấy không chung thủy với tôi , gian dối với người khác , anh ấy có vợ vẫn có tình nhân , dối trá , nhu nhược , kẻ khác khinh thường . Thế nhưng tôi còn yêu anh ấy , tôi muốn cứu anh ấy . Về chuyện sau này tôi với anh ấy có đi trên cùng một con đường nữa hay không đều là chuyện tương lai , tôi chỉ biết hiện tại tôi không thể mở mắt nhìn anh ấy ngồi tù .”
“Triệu tiên sinh , anh biết cảm giác này , cảm giác yêu một người là như thế nào không ?”

Yêu , cho dù bị toàn thế giới cô lập vẫn như cũ thẳng lưng , dùng cánh tay gầy yếu nỗ lực đưa người yêu ra khỏi vực sâu .
Bởi vì anh ấy muôn kiếp bất phục hay chính là oan nghiệt của Lý Nghiên Hy này .
Triệu Khuê Hiền bị ánh mắt sắc bén cùng kiên định của Nghiên Hy nhìn thấu , nhất thời nụ cười châm chọc trên môi không nhếch lên nổi , người phụ nữ ngốc nghếch này khiến hắn không mở miệng được .
“Thế nhưng anh ta không yêu cô , cô không cảm thấy việc làm của mình rất ngu xuẩn sao ?” Nửa ngày hắn mới hỏi được một câu , đột nhiên có cảm giác chờ mong , cô ấy có thể cho hắn một cái đáp án .
Nghiên Hy im lặng chốc lát , nói ra câu trả lời .
“Triệu tiên sinh , cả đời này , nếu như có thể gặp được một người ngu ngốc để cho anh thoải mái , coi như không sống uổng .

“Cô đi đi .” Triệu Khuê Hiền bỗng nhiên cái gì cũng không nói nữa , hắn cảm giác được một loại thất bại , hắn thua rồi , thua bởi người phụ nữ kiên cường khiến người khác kinh ngạc kia .
Hắn với Hi Triệt , cũng là thua rồi .
Hi Triệt cùng Nghiên Hy , sao có thể khiến hắn năm lần bảy lượt thất bại thảm hại ?
Nghiên Hy cắn cắn môi , nhịn xuống ý muốn tranh cãi nhưng một câu nói khác từ trong miệng chậm rãi nói ra .
“Triệu tiên sinh , nếu như anh thực sự thích Kim Hi Triệt như vậy , không nên buông cậu ta .”
.
Nghiên Hy ra khỏi phòng bệnh , sống lưng thẳng trong nháy mắt giống như bị rút đi đốt xương trở nên mềm oặt .
Chậm rãi mở bàn tay ra , trong lòng bàn tay máu chảy một mảng đỏ tươi , móng tay cắm vào trong da thịt .
Nàng chỉ có thể dùng cách này để ngăn không cho mình gục ngã .
Nàng yêu Hàn Canh , nàng là người phụ nữ ngu xuẩn , thế nhưng có yêu mới ngốc , khi đối diện với sự phản bội của chồng , nàng nghĩ lập tức muốn tới trước mặt Hàn Canh chất vấn anh ấy , mắng nhiếc anh ấy .
Đi hỏi anh ấy , Lý Nghiên Hy nàng có điểm nào thua kém Kim Hi Triệt , một người đàn ông ?
Nàng lại bắt đầu run rẩy , mà lần này là phẫn nộ .
Nàng chống chọi để trở về nhà , ngã ngồi trên sofa , tiếng nức nở biến thành tiếng gào khóc .
Nước mắt như hồng thủy trút xuống , nghẹn ngào đến hầu như không thở nổi , nếu như nước mắt này có thể xóa đi mọi chuyện mới xảy ra thật là tốt .
Để thời gian một lần nữa trở lại … lần họp lớp kia .
Như vậy tất cả sẽ không xảy ra phải không ?
Như vậy sẽ không có người , trộm đi hạnh phúc của nàng .
Tiếng khóc ngừng lại , nàng bỗng nhớ tới con gái .
Hai ngày qua nàng vẫn chưa qua nhà mẹ thăm con , không biết con gái có nhớ mẹ hay không ?
Mạnh mẽ đứng lên đi vào trong nhà tắm , rửa mặt sạch sẽ , con mắt sưng đỏ dùng mỹ phẩm che đi , nàng không có sức lực để nghe cha mẹ hỏi cái gì nữa .
.
Rất nhanh tới nhà cha mẹ , vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc , lòng tê tái , lập tức chạy tới .
“Nghiên Hy đến rồi sao ? Hi Hi đói bụng ,mẹ đang cho nó uống sữa .” Mẹ Nghiên Hy ôm cháu ngoại , cầm trong tay bình sữa .
“Mẹ , để con bế cho.” Nghiên Hy ôm lấy con gái , nhưng không cầm bình sữa .
“Con không phải nói cho nó cai sữa sao ? Không muốn nữa à ?Nên cho con bú mới tốt cho nó , đừng nghĩ đến cái gì giảm béo , cai thì phải cai nhưng đừng sớm quá , hồi mẹ đẻ con cho bú đến tận một tuổi .” Ánh mắt yêu chiều nhìn tới con gái .
Nghiên Hy cười cười , ôm con gái vào phòng ngủ .
Đem thân thể mềm mại thơm tho của con ôm vào trong ngực , ánh mắt nàng trở nên nhu hòa không gì sánh được , tràn ngập tình mẫu tử . Nghiên Hy cởi áo , trẻ con khát sữa lập tức tìm kiếm nơi mùi hương phát ra , cái miệng nhỏ nhắn mút vào dòng sữa mẹ .
Lẳng lặng ôm con , cảm giác được thực sự xúc động ,tâm tình cũng dần bình ổn , giống như đau đớn khó chịu tan biến .
“Hi Hi , nhớ mẹ không ?”
Trẻ con chưa biết nói , còn đang ăn dĩ nhiên không đáp lại , Nghiên Hy vẫn tiếp tục nói , lẩm bẩm một mình .
“Hi Hi , có nhớ cha con không ? Con cũng vài ngày không thấy cha rồi nhỉ ? Mẹ mang con đi gặp cha có thích không ?”
Đứa nhỏ có lẽ ăn no , khuôn mặt tươi cười , hướng về phía mẹ mở cái miệng nhỏ nhắn cười tít mắt .
Khuôn mặt như thiên thần cười vô ưu nhưng thiếu chút nữa khiến Nghiên Hy rơi nước mắt .
“Đi , mẹ đưa con đi gặp cha .”
Nói với cha mẹ một tiếng , Nghiên Hy liền mang Hi Hi ra ngoài , thẳng tới trại giam .
Từ lần trước thăm hỏi Hàn Canh , hắn cũng không bị quản thúc nghiêm ngặt nữa , hiện tại mỗi ngày đều có thể đến thăm hỏi , đương nhiên chỉ giới hạn người thân .
Rất nhanh , Hàn Canh đã đi ra .
Hắn vừa vào trong phòng , con mắt bừng sáng .
“Hi Hi .”
Vui mừng gọi tên con , chạy vội tới .
Nghiên Hy miỉm cười đưa con cho chồng bế , nhàn nhạt nói “Đem Hi Hi đến cho anh coi , để anh không quên mình có một đứa con .”
Hàn Canh không biết Nghiên Hy tới gặp Khuê Hiền , dĩ nhiên nghe không ra lời nói hàm chứa ẩn ý châm chọc cùng oán giận , chỉ là ôm con nhỏ luyến tiếc buông tay .
“Sao anh quên con chứ , nhớ con kinh khủng .Hi Hi , cho cha thơm con nào .”Hàn Canh hôn lên mặt đứa con , râu ria khiến đứa nhỏ bị đau ê a kêu hai tiếng , cũng may không khóc .
Nghiên Hy nhìn bộ dạng yêu thương con của Hàn Canh , rối loạn cũng bớt một phần , anh ấy yêu con như vậy , sao có thể không yêu cái gia đình nhỏ này .
Anh ấy đối với nàng …
Cắn môi , nỗ lực nhịn xuống lời muốn hỏi , ngược lại nói liên miên chuyện nọ kia . Hiện tại cũng không phải lúc thích hợp làm sáng tỏ mọi chuyện .
Thời gian thăm hỏi rất nhanh kết thúc lâu , Hàn Canh là trường hợp đặc biệt , cũng không có người đến giục , ba người một nhà nói chuyện một lúc , Nghiên Hy ôm con chuẩn bị ra về .
Nhìn ánh mắt Hàn Canh nhìn con lưu luyến không rời , Nghiên Hy ôn nhu cười .
“Em với con chờ anh về nhà .”
Nghiên Hy ôm con vừa rời trại giam , lại đối mặt với hai người .
Ba người đều ngẩn ra , không nghĩ lại gặp đối phương ở đây .
Hai người kia , là Đông Hải và Hi Triệt .
Lý Đông Hải giật mình , ngực lập tức lên tiếng không xong rồi , sao lại gặp Nghiên Hy ! Hai người kia…Làm sao bây giờ ! Hắn không khỏi ảo não , đáng lẽ không nên không đành lòng lại đưa Hi Triệt đến thăm Hàn Canh .
“Ha , chị dâu , đến gặp Canh ca sao ?” Ngượng ngùng cười nói với Nghiên Hy .
“Ừ .” Nghiên Hy gật đầu , ánh mắt lướt qua mặt hắn rơi xuống Hi Triệt .
Hi Triệt lúc này lại trấn tĩnh , khẽ mỉm cười gật đầu chào Nghiên Hy .
“Đông Hải , cậu với Hi Triệt , đây là , cũng đến gặp anh ấy ?” Nghiên Hy hỏi Lý Đông Hải , ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào Hi Triệt .
“A , à , cái này …” Lý Đông Hải nhất thời nghẹn lời , hắn đang chột dạ a!
“Đúng , chúng tôi tới gặp anh ấy .”Hi Triệt thay Đông Hải trả lời , ngữ khí bình tĩnh , Lý Đông Hải cảm giác nghe ra có chút khiêu khích .
Hi Triệt cũng không phải muốn khiêu khích , hắn chỉ là đối mặt với ánh mắt thâm sâu của Nghiên Hy mới tự nhiên nói ra .
Cô ấy tuy là vợ của Hàn Canh nhưng Kim Hi Triệt hắn không có nghĩa vụ bị cô ấy khinh thường .
Hai người cứ như vậy đứng đối diện khiến Lý Đông Hải đứng một bên mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng .
Làm thế nào để hóa giải cục diện bế tắc trước mắt ?
Không đợi hắn phát huy nhanh trí tìm ra biện pháp , Nghiên Hy đã mở miệng .
“Đông Hải , cậu vào gặp anh ấy trước đi , tôi có chút việc muốn nói chuyện với bạn học của tôi .”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net