Đôi giày thứ hai mươi ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Valerie hỏi tôi, vì sao tôi lại đối xử với cô ta tốt đến thế, và câu trả lời đầu tiên mà tôi nghĩ đến, là vì cha tôi bảo tôi phải chăm sóc cô ta. Nhưng thật sự, tôi bỏ ra nhiều công sức như vậy chỉ vì ông già nhà tôi hay sao? Vì sao tôi lại vung tiền cho cô ta còn nhiều hơn cho bản thân ấy nhỉ? Vì sao tôi lại nuông chiều cô ta như cung phụng thần linh ấy nhỉ?

Thế nên, tôi thành thật nói với cô ấy, tôi không biết.

"Đây," Valerie khẽ nói, "chính là thứ anh không thể thay đổi được."

Và cô ta nhìn xuống cái đĩa cá hồi trống trơn. "Anh không thương tôi."

"Ôi thôi nào, Val." Tôi chồm người về phía trước, tôi không thương cô ta ở chỗ nào cơ chứ. "Tôi có thương cô mà."

"Phải, như một con thú cưng."

Tôi lại chết lặng.

Vì một phần nào đó, cô ta nói đúng.

Song phần còn lại, thì sai rồi.

"Không phải, Val à, như người một nhà."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net