Đôi giày thứ mười chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hơn một tháng trời im lặng, cuối cùng Valerie cũng chịu mở miệng đáp lại tôi. Đó là vào một ngày cuối tháng Chín, khi sự nóng nực và những con mưa mùa hè bắt đầu nhường chỗ cho bầu không khí mát mẻ, lúc tôi ghé qua chào cô ta trước khi đi làm như thường lệ.

"Này," cô ta đột ngột ngoi lên khỏi mặt nước và gọi với theo tôi, "tôi muốn ăn trứng cá hồi."

Tôi mừng phát khóc.

"Trứng cá hồi," Valerie lặp lại, "cho trưa nay."

"Tất nhiên, tất nhiên." Tôi trả lời, khóe miệng thiếu chút nữa kéo đến tận mang tai. "Bất kỳ thứ gì cô muốn."

Cô ta lại nhìn thẳng vào tôi bằng cái ánh mắt kỳ quái cô ta dùng trong suốt khoảng thời gian qua, rồi lặng lẽ quẫy đuôi lặn xuống mà không nói gì thêm.

"Tạ ơn trời đất!" Gã quản gia thở hắt ra như thể gã mắc bệnh hiểm nghèo và bác sĩ vừa tuyên bố gã có thể sống thêm được chục năm nữa. "Tôi phải đi báo với bếp trưởng ngay đây. Cô Valerie cuối cùng cũng yêu cầu cái gì đó rồi, thật tuyệt vời."

Tôi vỗ vỗ vai gã đầy cảm thông và quay trở vào trong nhà lấy túi xách đi làm, cảm thấy vui hơn cả lúc được nhận bằng khen nhân viên mẫu mực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net