Đôi giày thứ hai mươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù vẫn tương đối kiệm lời so với trước đây, Valerie không còn có xu hướng từ chối giao tiếp nữa. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, cô ta thường nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt và điều đó làm tôi chột dạ.

Không phải kiểu chột dạ như khi một cô nàng xinh đẹp để ý đến bạn, mà là kiểu trời-ơi-tôi-nghĩ-rằng-tôi-bị-một-con-ma-ám-theo-người ấy.

Gã quản gia đồng tình với tôi, nói rằng gã cũng cảm thấy thái độ của cô ta đối với tôi khá kỳ lạ, nếu không phải nói là hơi đáng sợ.

"Cậu đã tham khảo ngài Brandeis chưa?"

"Rồi." Tôi gật đầu. "Anh ta bảo không có vấn đề gì cả."

Nhưng rõ ràng trước khi nói câu đó, Brandeis đã liếc xuống dưới, rất nhanh thôi, nhưng tôi vẫn bắt gặp được. Điều đó nghĩa là anh ta đang giấu giếm gì đó. Anh ta không nói dối, nhưng anh ta không nói hết mọi thứ cho tôi biết.

Và ngay cả lúc này đây, khi tôi đang ngồi trong phòng làm việc và sửa soạn hồ sơ cho ngày hôm sau, Valerie vẫn đang nằm vắt người qua cái phao trôi lập lờ trên mặt nước, nghiêng đầu nhìn lên chỗ cửa sổ sáng đèn.

Sau một vài lần ngó ra ngoài để kiểm tra và nhận thấy cô ta không hề đổi ý, tôi dứt khoát tắt đèn đi ngủ.

Thật đấy, cô ta làm tôi thấy bất an.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net