TẬP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào quí vị! Diễn giảng lần này với chủ đề là Hạnh Phúc Nhân Sinh". Các bạn đồng tu! Hạnh phúc là thứ mọi người đều mong cầu, mỗi người đều hy vọng có được hạnh phúc. Vậy làm thế nào để cuộc đời được hạnh phúc? Cuộc đời của chúng ta đã đi qua mấy mươi năm rồi, quí vị có cảm thấy hạnh phúc không? Có rất nhiều bạn đang mỉm cười, cười là cảm giác của hạnh phúc đó mà! Ở ngay trong lúc nằm mộng, có khi nào ngủ đến cười mà thức dậy không? Có à! Có bạn nào nói nghe thử xem, ngủ mà cười thức dậy là nguyên nhân gì? Nguyên nhân gì? Có thể khiến cho tâm hoan hỷ này trong cuộc đời của quí vị ngày càng nhiều chăng? Nếu chúng ta đầu tư cho kiếp sống được như vậy, thì sẽ càng ngày càng hạnh phúc. Những sự việc nào khiến cho quí vị khi vừa nghĩ đến thì liền cảm thấy rất hoan hỉ, rất an lạc? Nào, có bạn nào chia sẻ cùng mọi người, cảm giác hạnh phúc của quí vị chăng? Sao không có ai hết vậy? Cái gì hay thì phải chia sẻ cùng các bạn chứ. Ngay khi chúng ta chia sẻ cái hay đến với bạn mình, quí vị có cảm giác hạnh phúc hay không? Người cho hạnh phúc hơn người nhận!

Kỳ thật hiện nay chúng ta có mấy bạn, buổi chiều đến nghe giảng, chắc chắn có người đã dẫn theo người bạn tốt nhất của mình cùng đến, có người bạn nào như vậy hay không? Ngay khi chúng ta mời người bạn tốt nhất của mình đến, để họ ở ngay trong buổi giảng này, có được quan niệm quan trọng nhất của cả đời. Trong lòng quí vị sẽ cảm thấy như thế nào? Rất hoan hỷ. Giả như trong tiết học này này, họ biết được phải làm thế nào dạy tốt con cái, để con cái hiểu được hiếu đạo. Họ có được quan niệm này, sau này con cái của họ thật sự hiểu được hiếu đạo, thì người bạn này của quí vị ngủ đến nữa đêm sẽ mỉm cười mà thức dậy! Như thế quí vị không hưởng hạnh phúc cho riêng mình, mà còn chia cho người khác cùng hưởng. Cho nên xin thưa với quí vị, chúng ta hồi tưởng lại một chút, trong đời tất cả những gì làm cho quí vị cảm thấy hạnh phúc, kỳ thật đều là do chọn lựa, nên nói là khó nhất của đời người không phải là phấn đấu mà là chọn lựa.

Thưa các bạn, trong đời mình các bạn đã từng chọn lựa đúng những gì? Nhân sinhnh từng giây từng phút đều là đang chọn lựa, hiện giờ có đang chọn lựa hay không? Thí dụ hiện giờ ở bên dưới đó nói: hôm nay mệt quá, ta phải ngủ gật thôi. Như vậy chọn lấy ngủ gật và nỗ lực nghe giảng, tạo thành kết quả thế nào? Quyết không như nhau. Tục ngữ có câu: "nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ lấy lầm chồng", câu nói này trước và sau đều là chọn lựa. "Nam sợ chọn sai nghề" cho nên phải chọn lựa đối với cái gì? Nghề nghiệp! "Nữ sợ lấy lầm chồng" phải chọn lựa đối với ai? Chọn xứng đôi. Kỳ thật, hai thứ này có mối quan hệ giống nhau, nghĩa là quí vị nhìn người nhìn được rất chuẩn. Thí dụ nói quí vị chọn lấy nghề nghiệp này, chọn đúng nghề nghiệp rồi, còn phải đối với chủ quản, họ mới có thể đề bạt quí vị, họ mới có thể thành tựu quí vị. Cho nên cách đánh giá một con người có quan trọng không? Rất quan trọng.

"Nữ sợ lấy lầm chồng", lấy lầm chồng rồi có được hạnh phúc hay không? Việc này rất khó. Nếu như chọn đúng việc rồi, thì sự nghiệp của bạn liền sẽ phát triển rất tốt, tiến thêm nữa gia đình của bạn sẽ rất an định, cho nên chọn lựa đúng thì cuộc đời mới có được hạnh phúc.

Cuộc đời còn chỗ nào cần phải chọn lựa nữa. Sáng nay ai đã ăn sáng thì đưa tay lên? Oh! Rất nhiều, xin để tay xuống. Người không ăn sáng thì đưa tay lên? Oh! Có một vài bạn chưa ăn. Các bạn, không ăn sáng chúng ta đã bước thêm một bước đến sức khoẻ không tốt, chọn lựa đấy. Cho nên chọn lựa đúng thì thân thể liền khoẻ, chọn lựa sai thì sức khoẻ sẽ không tốt. Nếu sức khoẻ không tốt, đời sống có hạnh phúc không? Không thể nào! Cho nên bạn chọn lựa đúng từng li từng tí cho cuộc sống, thì mới có thể đưa bạn đi trên con đường đại đạo hạnh phúc, cho nên chọn thức ăn cũng rất quan trọng.

Ngoài ra còn có chọn bạn, chon bạn rất quan trọng. Có câu "ra ngoài nhờ bạn bè". Nhưng chúng ta suy xét một chút, người vợ hiện nay, và những người làm cha mẹ, đều lo lắng chồng của họ kết giao lầm bạn. Nếu như họ kết giao lầm bạn, vợ ở nhà cơm cũng ăn không ngon, ngủ cũng không ngủ được tốt, cha mẹ của họ cũng sẽ có rất nhiều lo lắng. Cho nên quí vị muốn con mình, muốn chính mình hiểu được chọn lấy người bạn chuẩn mực, thì cuộc đời của bạn mới có được hạnh phúc. Bạn chọn đúng bạn rồi, thì gia đình của bạn mới có được hạnh phúc.

Đời người cũng phải chọn lấy khinh trọng, nhanh, chậm, việc gì nên làm trước, việc gì nên làm sau, thứ tự trước sau cũng phải đưa ra chọn lựa. Chúng ta thường nói "chí yếu mạc nhược giáo tử". Đời người việc lớn thứ nhất là phải dạy tốt con cái. Nếu con cái của chúng ta không được dạy tốt, thì đời nay bạn có được hạnh phúc không? Con người có phước báo hay không, là đời sống của người đó có được tự tại không, cuối đời của họ, con cái họ có hiểu việc hay không, có hiếu thảo hay không. Nếu như con cái lớn lên không biết chuyện, nửa đời sau của chúng ta phải làm sao? Rất khó sống. Không biết hôm nay con cái sẽ cho ta diễn vở kịch gì, để cho ta thâu thập tàn cuộc. Cho nên giáo dục con cái dạy dỗ cho tốt. Đem việc giáo dục con cái đặt lên hàng đầu, đặt ở vị trí quan trọng, vậy thì nặng, nhẹ, nhanh, chậm bạn đã chọn lựa đúng.

Phải dạy con cái như thế nào? Làm thế nào để dạy tốt được con cái? Các bạn, làm thế nào để dạy tốt được con cái? Các bậc cha mẹ hiện nay cảm thấy cái gì là giáo dục? Xin hỏi cái gì là giáo dục? Oh! Thân giáo. Quí vị, chúng ta vỗ tay cổ vũ cho vị này. Đáp án này đều không xuất hiện ở người ba bốn mươi tuổi, đều là người cao tuổi mới có được đáp án này. Khi tôi diễn giảng ở Malaysia, tôi hỏi phụ huynh, thế nào gọi là giáo dục? Có một vị phụ huynh rất là thành thực, ông nói thi được 100 điểm. Ông ấy đáng được cổ vũ, bởi vì ông ấy không có chút hư nguỵ nào, ông đem cái nghĩ trong lòng mình nói ra. Tôi dạy học trò tôi, tôi cũng rất chú trọng tiếp xúc với phụ huynh. Lần đầu tiếp xúc với phụ huynh, tôi thường hỏi phụ huynh: Quí vị cảm thấy giáo dục con cái một đời là thái độ, làm việc, làm người quan trọng? Hay đem số điểm của nó, từ 98 phần trăm kéo lên đến 100% quan trọng? Sự việc nào là quan trọng? Là việc trước quan trọng hay là việc sau quan trọng? Việc trước. Cho đến nay vẫn chưa có ai nói là việc sau. Quí vị xem chư vị phụ huynh của chúng ta có minh trí hay không? Nghe ra thì rất minh trí. Xin hỏi các vị phụ huynh, quí vị đang làm công việc trước, hay đang làm công việc sau? Phía sau phải không? Lần này con thi được mấy điểm, mau đem ra đây. Trong đầu chỉ là số điểm. Các vị phụ huynh, chúng ta phải xem lại, chúng ta thường nói với con mình, làm người lời nói việc làm phải đi đôi. Vậy tại vì sao chúng ta vẫn biết làm người, làm việc, thái độ quan trọng, rốt cuộc trọng điểm lại để ở chỗ số điểm? Vì sao lại như vậy? Kỳ thật không thể trách các bậc phụ huynh, bởi vì họ chưa nhận ra được, là cách làm người làm việc đối với cả đời của đứa bé có sự ảnh hưởng to lớn cỡ nào! Còn số điểm, 100 điểm lập tức nhìn thấy được, hơn nữa còn có thể đem ra nói: con trai tôi tam khoa tứ khoa đều 100 điểm.

Chúng ta phải bình lặng mà suy xét, ngày nay chúng ta hướng trẻ nhỏ đi trên con đường của số điểm, xin hỏi chúng sẽ đi đến đời sống như thế nào? Bạn có thể nhìn thấy được hay không? Bạn mong muốn thúc đẩy chúng đi trên con đường này, bạn cũng phải tường tận, chúng ta đang đẩy trẻ nhỏ đi về hướng nào? Danh lợi.

Các vị phụ huynh, tôi cũng là sản vật của chủ nghĩa học vị. Quí vị có nhận thấy được không? Có nhận thấy được không? Các vị thật quá nhân từ, không muốn tổn hại tôi ngay trước mặt, tôi chính là sản vật của chủ nghĩa học vị. Tôi còn nhớ khi tôi đang học trung học, lúc thi chỉ thi được 98 điểm, khiến tôi khóc đến nửa ngày. Vì sao vậy? Bởi vì lúc đó muốn là học sinh ưu tú, kém hai điểm, nếu như không được ghi vào thì phải làm sao, đời tôi kể như tiêu rồi! Có cần nghiêm trọng như vậy không? Vì sao tôi lại cảm thấy nghiêm trọng đến như vậy? Quí vị xem chúng tôi vừa mới lên trung học, cái tâm sợ được sợ mất đã nghiêm trọng đến như vậy rồi. Một đứa nhỏ sợ được sợ mất, cả đời này có được hạnh phúc không? Thường hay phải phiền não chuyện này chuyện nọ.

Chủ nghĩa học vị là chỉ nghĩ đến số điểm của chính mình, muốn đạp lên người khác. Cho nên đáng lẽ tôi phải có tâm huyết của Phạm Trọng Yêm là: "tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc". Rốt cuộc vì chủ nghĩa học vị, tôi chỉ nghĩ đến đánh bại người khác. Tôi nghĩ lại khi còn đi học trung học, vừa phát bài thi là lướt nhìn người khác xem bao nhiêu điểm. Nếu như được điểm cao hơn tôi, trong tâm tôi như thế nào? Rất là khó chịu, mặt mũi nhăn nhó thật khó coi, nhân cách như vậy có thể có được hạnh phúc không? Chúng ta phải suy xét.

Tôi nhớ khi tôi tốt nghiệp đại học, thình lình trong cửa tiệm nọ gặp được người bạn lúc học trung học, mỗi lần thi anh ấy đều hạng nhất. Trong ấn tượng của tôi, hạng nhất trong lớp giỏi. Khi anh ấy tốt nghiệp đại học, vì thời gian dài vùi đầu ở trong đống sách, cho nên năng lực tiếp xúc với người rất kém, vừa nói đến kinh nghiệm làm việc trong xã hội thì anh ấy liền run lên. Anh ấy nói, con người tại vì sao mà khủng khiếp vậy? Tôi cảm thấy rất sợ khi tiếp xúc với họ. Quí vị xem năng lực tiếp xúc với người của anh ấy rất thấp. Cũng như vậy, tấm lòng bao dung người khác cũng không hình thành, cho nên đời sống của anh ấy như vậy không thể nào có được hạnh phúc.

Chúng ta cùng nhau suy xét, chúng ta đẩy trẻ nhỏ đi con đường chủ nghĩa học vị, khi chúng ra trường có thể lấy được tiến sĩ, thạc sĩ rất nhiều, xin hỏi hiện tại mức độ thất nghiệp nhiều nhất là học vị nào? Hiện tại tốt nghiệp trung học thì không thất nghiệp, vì sao vậy? Lao động, rửa bát, quét dọn, họ chấp nhận làm, cho nên họ không bị thất nghiệp. Trái lại tốt nghiệp đại học, thạc sỹ, cảm thấy mức lương đó quá thấp nên không muốn làm. Các bạn, xin hỏi đại học, thạc sĩ đã cho đứa nhỏ thái độ gì? Không thể cúi xuống. Nhân sinh phải có thể cúi thì mới có thể vươn lên.

Tốt, hiện tại mỗi năm học sinh tốt nghiệp đại học, số lượng rất là nhiều, thế nhưng có rất nhiều người đang thất nghiệp, có hay không vậy? Chúng ta cùng nhau suy xét một chút, đây nhân tài được bồi dưỡng hơn mười năm, khi ra trường thì không dùng được. Ra trường rất nhiều, các vị, nếu như có bạn bè, họ là chủ xí nghiệp, họ là chủ quản của công ty, thậm chí là chủ quản cơ quan nhà nước, bạn thử hỏi xem họ, thanh niên hiện tại có phải là nhân tài thật sự hay không? Họ sẽ trả lời thế nào? Họ sẽ nói với bạn là không tìm được nhân tài. Máy móc giáo dục vẫn luôn sản xuất ra, rốt cuộc các xí nghiệp cảm thấy không dùng được. Cho nên các vị phụ huynh nếu quí vị nói với con của mình: "con chỉ lo thi cử là đủ rồi, việc nhà con không cần phải làm. Con chỉ lo chuyện thi cử, cứ thế mà đi lên, sau khi tốt nghiệp đại học rồi, bảo đảm con có đời sống hạnh phúc mỹ mãn". Có phụ huynh nào đưa ra tiêu chuẩn này với con của minh không? Quí vị sẽ bị thất vọng đấy. Dường như nói với chúng, chỉ cần con đi học cho tốt, thì về sau con sẽ được thuận bườm xuôi gió. Không thể có việc này, hiện tại không có, ngày xưa có hay không? Ngày xưa cũng không có.

Hôm nay chúng tốt nghiệp đại học rồi, nếu như chúng không biết cách làm người, không biết sống hòa thuận với người, cơ hội tốt cũng sẽ vuột mất ngay trước mặt chúng. Vậy quí vị nói với con mình, chỉ cần con học thẳng lên trên, các việc khác không cần phải làm, trẻ nhỏ sẽ có một thái độ kém khuyết, chính là trách nhiệm. Một đứa nhỏ có trách nhiệm, thì chúng mới chịu gánh vác. Thế nhưng quí vị nói với chúng, cứ học thẳng lên trên thì tốt rồi. Kỳ thật chúng đi học là gì cái gì? Xem mặt của ai vậy? Xem mặt của cha mẹ, như vậy mà học. So với một đứa bé hiếu thảo, thì hoàn toàn không giống nhau. Đứa bé có tâm hiếu, thì chúng phải để cha mẹ an lòng, chúng hy vọng về sau có thể làm cho đời sống của cha mẹ được tốt hơn, cho nên chúng không ngừng nâng cao năng lực cùng đức hạnh của chính mình. Đứa bé như vậy sẽ phát triển rất tốt.

Thưa các bạn! Quí vị cần hiểu rõ một chút, chủ xí nghiệp cùng doanh nghiệp thật sự thành công, không phải là những người có trình độ cao nhất. Chúng ta phải suy nghĩ lại từ một góc độ khác, chủ xí nghiệp cảm thấy không tìm ra được nhân tài, xin hỏi chủ xí nghiệp cần đến nhân tài như thế nào? Vấn đề này không nhất định phải đi hỏi tiến sĩ, mà trong lòng mỗi một người đều có đáp án, bởi vì cuộc đời chúng ta đã đi qua, cũng thấy được không ít người thành công, cũng có người thất bại.

Thưa các bạn! Quí vị cảm thấy người thành công phải đầy đủ những tố chất gì? Có bạn nào nói ra nghe thử không? Các vị không nên mê tín, nhất định phải có học thì mới có đáp án. Rất nhiều đáp án, khi người ta tâm bình lặng lại, tâm bình lặng liền có được đáp án, tâm thanh tịnh sanh trí huệ. Quí vị cảm thấy tố chất thế nào, mới có thể khiến cho cuộc đời được thành công?

- Thành thật; lòng trách nhiệm, khiêm tốn. Còn nữa không? Tín, nhẫn nại. Chúng ta có thể cho ra một quyển sách Tố Chất Thành Công rồi. Tôi không gạt quý vị, quý vị đến nhà sách phần nhiều đều là những lời nói này.

Đã biết được rồi, về sau người đầy đủ tố chất như vậy mới là nhân tài chân thật. Vậy xin hỏi chúng ta dạy trẻ nhỏ có thành thật không? Rất nhiều phụ huynh cảm thấy thành thật là quan trọng, sau đó trong lòng lại nghĩ, nếu như quá thành thật, ra ngoài bị người ta ức hiếp thì phải làm sao? Lòng tin này liền có sự đắn đo. Nếu như quá khiêm tốn, bị người ta đè xuống thì phải làm sao? Cho nên lòng tin là căn bản, quí vị thật sự tin tưởng, có đủ những tố chất này thì về sau đời sống của họ sẽ thật sự thành công. Kỳ thật, chủ xí nghiệp đều đã phát hiện ra sự thật này.

Phương tây quản lý qua mấy mươi năm, chú trọng ở quản lý phẩm chất. Phẩm chất gì vậy? Phẩm chất sản phẩm, vật phẩm, cho nên họ gọi là TQM, tức quản lý toàn diện phẩm chất. Quản lý học mấy mươi năm qua đều cường điệu, ngày nay ta muốn làm một cái micro, chỉ cần làm tốt micro, khiến nó có sức cạnh tranh mạnh, ta liền có thể gối cao đầu mà ngủ, cho nên điểm chú trọng của họ phải làm ra món đồ cho tốt. Rốt cuộc gần mười đến hai mươi năm thì phát sinh ra một số vấn đề. Năm 1995, nước Anh có ngân hàng hơn hai trăm năm, tên là Ngân Hàng Barings, có cơ nghiệp của hơn 200 năm. Vì một nhân viên của Singapore lạm dụng công khoản, cơ nghiệp của hơn 200 năm không có cánh mà bay, liền sụp đổ.

Các ban! Tư duy của phương tây khi xảy ra vấn đề thì thế nào? Nhanh chóng giải quyết, đây gọi là "đau đâu trị đó". Đau đâu trị đó có phải là phương pháp tốt không? Không phải là phương pháp tốt. Cũng giống như sức khoẻ hôm nay xấu đi, bị bệnh ung thư, có dễ xử lý không? Không dễ xử lý. Cho nên học vấn của Trung Quốc là không phải trị bệnh mà trị lúc chưa bệnh, khi chưa bị bệnh thì phải phòng ngừa, còn khoa học phương tây tuy là kỹ thuật rất phát tirển, nhưng họ chuyên môn xử lý cái gì? Bệnh trạng. Ung thư bao tử thì lập tức cắt bỏ, gan thì cắt gan, cắt rồi có hết hay không? Ngay chỗ đó không sao, vài năm sau thì chỗ khác bị bệnh. Ung bao tử, tế bào ung thư bạn không nên dùng tâm thù hận đối với nó, bởi vì có người muốn hại nó nên nó mới phát tác như vậy. Ai cưng tế bào ung thư để nó hư như vậy? Các bạn! Trên mỗi người đều có tế bào ung thư, chỉ vì quí vị quá cưng nó, nên nó phát tác lớn lên. Vì tình trạng sức khoẻ của chúng ta, đã mười năm, mười lăm năm, ta đã bỏ rơi nó rồi, cái thân này nếu thật muốn hư cũng không phải dễ, vì nó rất là tinh mật. Cho nên cắt bỏ ung thư, tuyệt nhiên không phải giải quyết vấn đề căn bản. Không chỉ không giải quyết được căn bản vấn đề, mà còn đồng thời sanh ra tác dụng phụ. Cho nên rất nhiều người bị bệnh ung thư, sau khi họ đi tiếp nhận một số trị liệu, ngày tháng sau đó đều sẽ rất là khó qua. Kỳ thật xử lý tế bào ung thư, xin đưa ra một thí dụ, cũng giống như kéo một bao rác để ở trên đất vậy, có rất nhiều gián đều chạy đến, quí vị rất là tức giận, làm gì mà nhiều gián đến vậy? Lập tức lấy thuốc diệt côn trùng ra phun chết hết, vấn đề giải quyết rồi. Tốt, sau khi bạn rời khỏi, qua mười phút sau thì gián lại đến nữa.

Tư duy của người hiện tại chính là giải quyết bệnh trạng, cắt bỏ đi bệnh trạng. Người bạn trai này không tốt, đổi đi, người bạn gái này không tốt thì đổi luôn, có giải quyết được vấn đề hay không? Không phải người bạn trai không tốt, cũng không phải người bạn gái không tốt, là ai không tốt vậy? Chính mình không học qua bao dung, không học được thương yêu người khác. Ngay căn bản vấn đề không thể giải quyết, có đổi thêm vài người nữa thì có ích gì chăng? Cũng không ích gì, cho nên giải quyết vấn đề phải giải quyết từ căn bản.

Hiện nay người phương tây đã phát hiện, thì ra vẫn còn một nhân tố quan trọng ảnh hưởng xí nghiệp hơn việc làm ra món đồ tốt, chính là đức hạnh của công nhân. Năm 2001, tập đoàn An Long - xí nghiệp lớn đứng thứ bảy toàn cầu, mỗi năm doanh thu ngàn ức Mỹ kim, bởi vì hai chủ quản cao cấp lạm dụng công khoản của công ty, xí nghiệp lớn thứ bảy toàn cầu cũng phải sập. Cho nên hiện nay người phương tây chú trọng liên kết xí nghiệp toàn cầu, hiện tại thúc đẩy TEM tức quản lý luân lý đạo đức toàn diện, đang yêu cầu nâng cao tố chất của công nhân. Tố chất đạo đức có thể giải quyết hay không? Người phương tây cảm thấy có thể giải quyết hay không? Các bạn! Người hiện tại có một nhận biết sai lầm, họ cảm thấy tiền tài là vạn năng, chỉ cần có tiền thì liền có thể dạy tốt được con cái của ta, chỉ cần có tiền liền có thể giải quyết vấn đề, hiện tại có loại quan niệm này hay không? Có!

Cho nên người nước ngoài rất có khí phách. Năm 2002, Hoa Kỳ chuyên môn cường điệu giáo dục luân lý đạo đức, còn đặc biệt đưa ra ngân sách, ban đầu vốn là hai tỷ rưỡi, điều chỉnh lên đến bảy tỷ rưỡi, đã điều chỉnh lên gấp ba lần, có hữu dụng hay không? Bạn cảm thấy có khí phách hay không? Cuối cùng họ làm một cuộc điều tra thăm dò, nhằm vào hơn tám ngàn học sinh trung học, kết quả là 71% trẻ nhỏ là bài coppy, 68 % trẻ nhỏ đánh người, 35 % trẻ nhỏ ăn cắp đồ trong cửa tiệm. Trong đề trắc nghiệm lần đó có câu, phía sau có câu: xin hỏi bạn cảm thấy đạo đức của bạn có cao thượng không? Đáp án, học sinh trung học đạo đức cao thượng đến 96 %. Các bạn! 71% lấy làm bài coppy, 68% đánh người, 35% ăn trộm đồ trong cửa tiệm. Kết quả kết luận của họ, 96 phần trăm trẻ nhỏ cảm thấy chúng có phẩm đức cao thượng. Xin hỏi một nhóm này, trẻ nhỏ của thời đại này, chúng nương tựa vào tiểu chuẩn của ai vậy? Tiêu chuẩn của ai? Ai là tiêu chuẩn? Chính nơi chúng. Xin hỏi, thái độ này của trẻ nhỏ là học với ai vậy? Nếu như lãnh đạo quốc gia của chúng, động đậy một chút thì mang quân đội đi đánh người, sau khi đánh xong trở về nói: này các bạn nhỏ, các bạn không nên đi đánh lộn với người, phải chú ý đến lời dạy bảo này, chúng có nghe hay không? Không nghe. Cho nên người nước ngoài có nắm được cương lĩnh của giáo dục hay không?

Giáo dục không phải tiền nhiều là hữu dụng, giáo dục không phải nói nhiều là hữu dụng, cũng không phải có rất nhiều sách lý luận thì hữu dụng. Quan trọng nhất là ở chỗ "thuyết văn giải tự", giải thích rõ ràng. Cái gì gọi là giáo? "Thượng sở thí, hạ sở hiệu" gọi là giáo. Dục là "dưỡng tử sử tác thiện dã". Hai hàng chữ này đã nói ra được trọng tâm của giáo dục.

Các bạn! Quí vị có lòng tin đối với trí tuệ của lão tổ tông, tuyệt đối có thể thâm nhập được kinh điển, bạn thật sự tiếp nhận được giáo huấn, càng đọc sẽ càng bội phục. Cho nên trong giáo dục, quan trọng nhất, cái thứ nhất là phải dạy đúng sự việc. Cho nên "dạy cho làm thiện", ngay khi đứa bé có lòng lương thiện, thì chúng liền có việc làm lương thiện, trong vô hình chúng tự nhiên có rất nhiều bạn bè tốt, đời sống của chúng sẽ hạnh phúc.

Chúng ta làm thế nào dạy chúng những hành vi thiện này? Không phải yêu cầu chúng đọc nhiều sách, mà là trước tiên yêu cầu chính mình phải làm cho được. Ngay khi chúng ta biểu hiện ra hành vi là thiện, con cái của bạn ngay trong vô hình sẽ cảm động rất sâu. Các bạn! quí vị có tin tưởng lời nói này của tôi không? Có một số người tin tưởng, có một số người dường như không có cảm giác gì. Nếu như quí vị không có cảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net