TẬP 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thường nói với các bạn nhỏ, ghế ở trường các em do ai mua? Đồ dùng công cộng trong trường do ai mua? Trẻ con rất đơn thuần, chúng sẽ nói như thế nào? Là hiệu trưởng mua. Chúng tôi hỏi tiếp: Tiền của hiệu trưởng từ đâu mà có? Tiền của hiệu trưởng đương nhiên từ_ tư duy của chúng không nhanh nhẹn_Tôi nói: tiền của hiệu trưởng từ đâu mà có? Chúng nói: chính phủ cho. Tiền của chính phủ từ đâu mà có? Từ người nạp thuế. Người nộp thuế có bao nhiêu? Các em nhỏ ở Đại Lục nói: 13 ức. Không nhiều như vậy đâu. Tôi nói các em đã nộp thuế chưa? Chúng nói chưa. Ít nhất cũng có số ức người nộp thuế, nên đồ dùng công cộng của trường, như cây ghế này hay bất cứ đồ dùng nào, chúng có bao nhiêu chủ nhân? Số ức chủ nhân.Thế nên nếu ăn cắp vật công cộng là quý vị mắc nợ vô số người. Sau này làm trâu làm ngựa cũng không trả hết được. Cho nên chúng ta hướng dẫn các em, bất cứ vật gì đều có chủ nhân. Tuyệt đối không thể vì mình yêu thích mà lấy đi. "Vật tuy tiểu, vật tư tàng. Cẩu tư tàng, thân tâm thương".

Chúng ta xem tiếp câu sau và đọc qua một lượt. " Thân sở háo, lực vi cụ. Thân sở ác, cẩn vi khứ. Thân hữu thương, di thân ưu. Đức hữu thương, di thân tu. Thân ái ngã, hiếu hà nan. Thân tăng ngã, hiếu phương hiền".

"Thân sở háo, lực vi cụ". Cha mẹ thường hy vọng chúng ta, ví dụ hy vọng học nghiệp chúng ta tốt đẹp, hy vọng chúng ta học tập tốt, chúng ta đều phải tận tâm tận lực hoàn thành,"thân sở háo". Nhưng chúng ta phải tư duy một chút, hiện nay cha mẹ rốt cuộc là "háo" điều gì? Nếu háo của cha mẹ là háo danh, háo lợi, như vậy đối với con cái có ảnh hưởng gì? Ảnh hưởng như thế nào? có thể con cái cũng ham danh ham lợi. Khi thái độ này của chúng hình thành, suốt đời của chúng sẽ có ảnh hưởng không tốt, nên sở thích của cha mẹ, phải thích giá trị quan đúng đắn của nhân sinh.

Ngày xưa, Sở Vương rất thích thiếu nữ eo thon, rốt cuộc trong cung rất nhiều thiếu nữ đói mà chết. Trên thích gì, người ở dưới đều làm theo sở thích của họ, nên dẫn đến một nếp sống sai lầm. Một gia đình dẫn sai nếp sống, nhà sẽ sụp đỗ. Vua của một nước có nếp sống sai lạc thì nước sẽ mất. Cho nên "nhất gia nhân, nhất quốc hưng nhân. Nhất gia nhường, nhất quốc hưng nhường", một người tham ác, cả nước làm loạn, một vị vua nếu tham tiền tài, kết cuộc sau cùng, rất có thể là phát sinh xung đột với nhân dân.

Thời xưa Trụ Vương sủng ái Đắc Kỷ, thật ra vào thời đại Trụ Vương có hiền thần phò trợ chăng? Có, đương thời rất nhiều hiền thần đều rất có học vấn. Trong đó có một vị gọi là Cơ Tử. Cơ Tử nhìn thấy một động tác, ông ta lập tức nghĩ nhà Thương chắc không giữ được. Mới thấy một động tác thôi. Ngày xưa người đọc sách đều có thể học một biết mười, nhìn thấy một vài chi tiết nhỏ, liền có thể liên tưởng đến về sau sẽ có ảnh hưởng không tốt. Vì họ thấy Trụ Vương tặng Đắc Kỷ một đôi đủa làm bằng ngà voi.

Thưa các bạn, vì sao nhìn thấy một đôi đủa ngà voi, liền có thể đoán định nhà Thương sắp mất? Chúng ta sẽ nói: nghiêm trọng đến như vậy sao? Chúng ta cân nhắc tỉ mĩ xem, khi Đắc Kỷ cầm đôi đủa ngà voi, xin hỏi cô ta dùng ly rượu gì? Có thể là ly ngọc tê giác. Khi phối với ly ngọc tê giác, xin hỏi nên dùng đĩa gì? Có thể là đĩa dùng kim ngân chế tạo ra. Đĩa dùng kim ngân chế tạo ra, phải chăng dùng để đựng đậu hủ rau xanh? Phải như vậy chăng? Nhất định là gì? Sơn hào hải vị. Đựng là sơn hào hải vị, quý vị mặc một chiếc áo sơ mi, quý vị có ở đó dùng sơn hào hải vị chăng? Sẽ mặc như thế nào? Gấm vóc lụa là. Mặc gấm vóc lụa là, ăn sơn hào hải vị, có ở trong ngôi nhà gỗ nhỏ chăng? Sẽ ở đâu? Cung điện hào hoa. Những thứ này đều cần tiền, từ đâu mà có? Không ngừng áp bức nhân dân, của cải xương máu của nhân dân. Cuối cùng nhân dân nhất định sẽ khởi lên đối kháng với họ. Cho nên một người tham tàn, một nước sẽ làm loạn. Thế nên ngày xưa các bậc hiền triết, đích thực rất có trí huệ, họ biết cách phân tích sự vật rất tường tận. Có thể nhìn ra sau này có ảnh hưởng không tốt. sau đó nhà Thương bị Chu Võ Vương lật đổ.

Những quân vương của quân khởi nghĩa thời cổ đại, sự thật thì cũng rất nhân hậu. Khi ông ta làm nhà Thương bị diệt vong, có phá hoại con dân nhà Thương hay con cháu Trụ Vương chăng? Không hề, đều quy định chia chia một chỗ, để đời sau của ông ta tiếp tục sinh tồn. Vì quân vương ngày xưa coi trọng là lòng dạ của vua thiên hạ, nên lấy nhân đức phục người, chiến tranh là bất đắc dĩ. Thời nhà Chu vì có lòng dạ như vậy nên lấy được sự quy thuận của người trong thiên hạ rất nhanh.

Nên khi sở thích của các bậc làm cha mẹ là danh lợi, đối với một gia đình cũng ảnh hưởng rất lớn. Người thế gian nói: mục tiêu của đời người chính là cầu phú quý. Rốt cuộc là phú quý như thế nào? Như thế nào là phú? Con người bận rộn suốt một đời chính là muốn hưởng thụ phú qúy, nhưng rốt cuộc họ có hưởng được phú quý thật sự chăng? Đời sống của con người hiện tại đều bị ngộ nhận. Chúng ta xem những cuốn sách trên thị trường có viết, như thế nào gọi là thành công? Thành công là gì? Rất nhiều sách với tựa đề, làm sao để thành người thứ nhất kiếm được 500 vạn trong cuộc đời, người thứ nhất 1000 vạn, những loại sách này đều bán rất chạy. Làm sao để quan hệ vợ chồng được tốt đẹp, giáo dục con cái được tốt thì bán không chạy bằng sách này, nên điểm chuyên chú của con người đều là tiền, hình như là cảm thấy khi có tiền thì cuộc sống sẽ tốt đẹp. Nào ngờ dục vọng vừa mở ra thì nhìn không thấy đáy. Có câu tham dục là vực thẳm. Rất nhiều người cảm thấy có tiền gọi là giàu, thật ra càng có tiền thì càng lo lắng tiền ít đi. Càng có tiền khi thấy người có tiền hơn mình, họ lại cảm thấy_Ví dụ thấy người ta có 5000 vạn, họ có được 1000 vạn nên cảm thấy rất nghèo. Khi mình có 5000 vạn, lại thấy người khác có một ức, họ lại cảm thấy mình rất nghèo.Người như vậy có giàu chăng? Không có. Nên ý nghĩa của giàu thật sự: người biết đủ là giàu, biết đủ mới có thể thường lạc. Khi họ không biết đủ, dù có tiền họ cũng cảm thấy thiếu thốn, rất thiếu thốn.

Tôi từng tiếp xúc với một vài xí nghiệp, họ nói xí nghiệp giả dụ không nghe giáo huấn của thánh hiền, thì đời này thật sự rất nghèo, chỉ còn lại là tiền mà thôi. Khi đời người có tiền mà không có trí huệ, tiền có thể là gì? Họa hoạn. Khi có tiền, bên ngoài nhiều sự mê hoặc như vậy, có thể vì tiền bắt đầu chà đạp cuộc đời mình.

Từng có một nghiên cứu, các đại xí nghiệp có mấy kết cuộc. Kết cuộc thứ nhất gọi là "lao tâm lao lực", mỗi ngày làm việc rất nỗ lực, làm việc hơn 8 tiếng, hơn 10 tiếng đồng hồ nhưng đến trung niên, đột nhiên phát hiện mình bị ung thư, sanh bệnh nghiêm trọng. Nỗ lực suốt mười hai mươi năm, đến cuối cùng cái gì cũng không mang theo được, đây gọi là lao tâm lao lực. Họ nằm trong bệnh viện, trong lòng có vui gì? Không có gì vui. Tôi nhiều tiền như vậy, không biết vào tay người đàn ông nào? Vị vợ của họ còn rất trẻ. Họ nghĩ tôi kiếm tiền hơn nửa đời người, đến cuối cùng tôi không dùng được, trong lòng họ cảm thấy như thế nào? Chỉ đấm ngực dậm chân, kết cuộc này tốt chăng? Không tốt nhưng hiện nay có rất nhiều người, đích thực là xông về hướng này. Tôi thường nói đời người là mang, manh, mang. Ba chữ này là sao? Một chữ có nghĩa là bận rộn, đây là chữ hội ý, bên trái chữ tâm, bên trái chữ vong, nói lên tâm như thế nào? Đã chết, không thể cảm nhận nhu cầu của cha mẹ và vợ con bên cạnh, mỗi ngày bận rộn không sao nói được.

Bận rộn lâu ngày sẽ đi vào giai đoạn thứ hai, mắt không nhìn thấy, nên tất cả bổn phận công việc của mình đều quên hết, chỉ biết kiếm tiền. Đợi đến sau tuổi trung niên, kỳ lạ vợ mình sao lại nói chuyện với mình không hợp, con cái cũng không câu thông với tôi. Tôi hết mình như vậy không phải đều là vì cả nhà này sao? Sao cuối cùng lại có kết cuộc này, họ cảm thấy cuộc đời rất mờ mịt, rốt cuộc tôi đang làm gì? Đây là mang, manh, mang. Rất nhiều phụ huynh bận đến mức con mình học lớp mấy cũng không biết.

Thành Long có một lần đi đón_đúng lúc ông ta rảnh, hôm đó không đóng phim, nên đến trường đợi con trai tan học sẽ rất vui mừng. Đợi cả nữa ngày con trai cũng không ra, đột nhiên gặp được thầy giáo của con, liền bước đến nói: con trai anh đã lên cấp hai rồi, vậy mà anh còn đến trường tiểu học đợi. Thế nên chúng ta cần hồi tưởng, mục đích nỗ lực thật sự của cuộc đời ở đâu? Không phải chơi trò chơi kiếm tiền, đó không phải mục tiêu nỗ lực thật sự ban đầu. Mục tiêu nỗ lực thật sự ban đầu không phải chính là hy vọng có thể có cuộc sống tốt cho gia đình sao? Thế nên chúng ta cần nhớ rõ mục tiêu của mình, không nên đi đến nửa đường mà không biết phương hướng. Nhưng điều này đích thực không dễ, vì xã hội hiện nay so sánh hiện tượng trên cao quá nhiều.

Y phục của người ta mặc đắt hơn tôi rất nhiều, xe họ đi nỗi tiếng hơn xe tôi ,nên lòng mình bị ảnh hưởng. Vì thế không nên đi vào mang, manh, mang, đây là tình trạng thứ nhất.

Tình trạng thứ hai của xí nghiệp là "lang đang nhập ngục". Lang đanh nhập ngục vì trong quá trình kiếm tiền, thường là bí quá hóa liều, xúc phạm quốc pháp. Tôi nhớ lúc đó, vừa từ Bắc Kinh đi máy bay về. Trên máy bay nhìn thấy người giàu nhất Nga La Tư, còn rất trẻ, xem ra ông ta chỉ khoảng trên dưới 40 tuổi mà thôi, hiện nay trở thành phạm nhân, đã bị nhốt. Cho nên cuộc đời tuyệt đối không nên tham lam, nên thành tính kinh doanh sự nghiệp, bỏ công sức một cách thật thà, tin rằng sẽ có hồi báo rất tốt. Đương nhiên phải để con cái sau này không nên bí quá hóa liều. Quan trọng hơn là từ nhỏ nên dạy chúng, vật tuy nhỏ nhưng không được lấy dùng riêng, dạy chúng liêm khiết giữ quy tắc, đây mới là căn bản.

Thứ ba các xí nghiệp cũng kiếm được một số tiền, nhưng khiến thân thể bệnh hoạn. Thường thường có rất nhiều giao tiếp khiến thân thể không tốt. Khi một người trung niên về sau sức khỏe không tốt, như vậy họ hưởng phước được ư? Có thể suốt đời, nữa đời sau đều phải làm bạn với thuốc men, như vậy cũng không phải là cuộc sống tốt đẹp. Sau cùng các xí nghiệp thành tựu, thành công chính là có thể kiêm bị cả sự nghiệp lẫn gia đình, đây là hoàn mỹ nhất.

Tôi có một bậc trưởng bối, ông ta họ Lô, tôi gọi ông là chú Lô. Trong giới xí nghiệp ông cũng tương đối thành tựu, từng làm tổng tài của YAMAHA, nhân công có tám vạn người, một xí nghiệp tương đối thành công. Nhưng ông làm việc rất có nguyên tắc, ông đề cập đến chỉ cần là trưa chủ nhật, ông nhất định ăn cơm cùng vợ con. Khi ông kiên trì làm như vậy, đem đến cho vợ và con cái cảm nhận là gì? Ấm áp. Ba tôi, chồng tôi rất quan tâm đến gia đình, thế nên sức đoàn kết của gia đình đó rất tốt. Riêng ngày hôm đó, ông từ chối tất cả mọi giao tiếp.

Thật ra khi chúng ta nhận thức được gia đình là quan trọng, tự nhiên chúng ta sẽ tích cực làm, việc là do người làm. Tuyệt đối không nên mượn cớ nói: "nhân tại giang hồ thân bất do kỷ". Chỉ cần chúng ta kiên trì thì những người bạn này, tự nhiên sẽ điều chỉnh theo nguyên tắc của quý vị.

Tiết học hôm nay chúng ta giảng đến đây, cám ơn mọi người.

Hết tập 10

ąrÞ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net