TẬP 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 9

Các bạn, chào buổi chiều. Chúng ta tiếp theo bài học buổi sáng. Câu tiếp theo "thần tắc tĩnh, hôn tắc định", "Thần hôn định tĩnh" ở bài trước chúng ta có đề cập đến Chu Văn Vương đối với cha ông là Vương Lý đã làm được "thần hôn định tĩnh" do lòng hiếu thảo này đã cảm động, khiến nhân dân toàn quốc đều học theo.

Khi tôi đối diện với thầy cô giáo từng có một thầy giáo đề cập với tôi. Ông nói trong Đệ Tử Quy có vỏ trấu. "Vỏ trấu" chính là gạo đã xử lý xong, những vỏ trấu đó, những thứ hoàn toàn không ăn được, ông nói có vỏ trấu. Các bạn, nếu có người nói Đệ Tử Quy có vỏ trấu, quý vị nên như thế nào? Có cần lập tức biện luận với họ? Biện luận có thể không có hiệu quả gì. Chúng ta trước là dùng thái độ khiêm cung thỉnh giáo họ, xin hỏi câu nào là vỏ trấu? Tôi thỉnh giáo ông, ông liền nói "thần tắc tĩnh, hôn tắc định" là vỏ trấu. Tôi tiếp tục hỏi họ vì sao ông cảm thấy đây là vỏ trấu? Ông ta nói, một ngày phải hỏi hai lần, quá phiền phức, một ngày hỏi hai lần quá phiền phức. Tôi lại nói với vị thầy này, tôi nói những đứa trẻ sáng sớm thức dậy, liền đến cung kính vấn an cha mẹ: chào cha mẹ buổi sáng. Mẹ thấy trên đầu con trai phát sáng, chứng minh hôm qua ngủ rất ngon nên cha mẹ rất yên tâm. Sáng sớm có sự hỏi han của con cái khiến tinh thần người mẹ rất vui vẽ, công việc trong ngày rất có động lực. Đây là ưu điểm của việc chào hỏi buổi sáng.

Buổi tối hay là chúng đi học về báo cáo với cha mẹ, thưa ba mẹ con mới về, hôm nay cha mẹ khỏe không? Khi chúng hỏi thăm cha mẹ, cha mẹ nhìn thấy sắc mặt của con rất tốt chứng tỏ hôm nay ở trường học hành rất tốt, chắc không có xung đột với các bạn học, cha mẹ cũng rất yên lòng. Cho nên buổi sáng hỏi một lần, tối đến thăm hỏi một lần, khiến cho cha mẹ yên lòng hơn và được an ủi thật nhiều. Làm con cái như chúng ta một ngày chỉ nhớ cha mẹ hai lần, thử hỏi một ngày cha mẹ nhớ chúng ta bao nhiêu lần?

Có một bà mẹ từng nói với tôi, bà nói trong mùa xuân và mùa thu, nhiệt độ thay đổi rất lớn, vì sợ con mình nữa đêm đạp mền bị nhiễm lạnh. Bản thân họ đắp mền rất mỏng. Vì đắp mền mỏng nên ngủ đến nữa đêm, thì cảm thấy rất lạnh, lập tức thức dậy đi xem các con, đích thực đắp không đàng hoàng, đắp lại mền cho các con.

Các bạn, cha mẹ đến trong lúc ngủ cũng không quên quan tâm đến con cái. Nghĩ cũng có thể biết cha mẹ một ngày nhớ chúng ta bao nhiêu lần? Từng giờ từng phút đều quan tâm. Nói đến đây, trong ký ức của tôi cũng có ấn tượng rất sâu sắc, nửa đêm đều đột nhiên cảm thấy có người giúp chúng tôi đắp mền. Mắt mơ hồ mở ra có khi là ba, có khi là mẹ đắp. Thân tình giữa cha con, mẹ con ở trong điều này có một loại hổ tương qua lại rất tự nhiên. Tôi nói với thầy giáo này, phận làm con như chúng ta, đặc biệt là khi tuổi còn nhỏ. Rất khó nói là trong cuộc sống hay trong công việc, thậm chí là trong việc thu nhập về kinh tế, có thể ủng hộ cho cha mẹ gì đó, chúng ta còn nhỏ không làm được, nhưng ít nhất là đừng để cha mẹ lo lắng quá nhiều vì mình, phải để cha mẹ yên lòng. Thần hôn định tĩnh chính là có thể thực sự khiến cha mẹ yên lòng.

Sau khi thầy giáo này nghe xong liền nói, thầy Thái à, văn hóa xưa thầy học không tệ. Đương nhiên tôi không giám nhận, rất sợ hãi. Cuối cùng đột nhiên ông lại hỏi: thầy Thái à, chính thầy cũng chưa làm được. Chúng ta là người đọc sách thánh hiền rất sợ người khác nói, chính quý vị cũng chưa làm được, đột nhiên rất sợ hãi. Tôi hỏi ông ta vì sao ông cảm thấy tôi chưa làm được? Ông nói hiện nay thầy ở xa nhà như vậy làm sao thầy có thể sáng sớm thăm hỏi một lần, tối đến thăm một lần? Hiện nay điện thoại rất phương tiện, sáng sớm có thể gọi, tối đến cũng có thể gọi. Ông ta nó, chính thầy cũng chưa làm được. Tôi liền nói với ông_tôi nói nếu như buổi sáng tôi gọi một cuộc điện thoại, tối đến lại gọi một cuộc điện thoại. Mẹ tôi nhất định sẽ la tôi, bà nói con không biết tiền điện thoại đường dài mắc lắm sao? Nên chúng ta học câu "thần hôn định tĩnh" này, quan trọng nhất là phải yên lòng cha mẹ. Chỉ cần chúng ta cố định, ví dụ mỗi tối thứ bảy gọi điện thoại về nhà, mẹ đã ngồi đó đợi. Thậm chí điện thoại vừa mới reo, bà liền có thể đoán được con gọi về. Trong mỗi lần gọi điện về, chúng ta nhất định đem tình hình công việc, tình hình cuộc sống trong tuần đó nói cho mẹ biết. Khiến bà hiểu rõ để không cần lo lắng. Quan trọng nhất là ngôn ngữ, hành vi và đức hạnh của mình không nên để cha mẹ lo, điều này quan trọng nhất. Nếu như chúng ta đối mặt với công việc, đối mặt với gia đình mà không có cách nào xử lý tốt. Cho dù mỗi ngày gọi điện cho mẹ quý vị ba lần, mẹ quý vị có yên tâm không? Nên chúng ta học tập, phải nắm bắt bản chất của mỗi câu giáo huấn nên thực hành thật tốt. Đó là "thần tắc tĩnh, hôn tắc định".

"Xuất tất cáo, phản tất diện", khi có việc ra khỏi nhà, phải nói với cha mẹ mình muốn đi đâu, khi trở về cũng phải cho cha mẹ biết con đã trở về. Thật ra những thói quen này của bọn trẻ cũng rất quan trọng, không nên xem thường những chi tiết nhỏ. Khi con cái hiểu được thần hôn định tĩnh rồi, thì mỗi một câu thăm hỏi đối với cha mẹ đều nâng cao tình hữu nghị giữa cha con. Mỗi lần đi thưa về trình, là để chúng hiểu thêm tất cả hành vi của mình, đều không nên khiến cha mẹ lo lắng.

Đã từng có một học sinh, sau khi học xong trở về nhà không bao giờ chào hỏi người nhà, lập tức đi vào phòng sách chơi điện tử. Hơn một tiếng sau mẹ em cho rằng em không trở về nhà liền gọi điện đến trường, hỏi phải chăng đã bị thầy cô giáo giữ lại trường? Khi gọi đến, tôi vừa bắt máy, giờ đã tan học hơn một tiếng sao có thể chưa về nhà? Mẹ của em rất lo lắng, nói có cần báo cảnh sát hay chăng? Tôi nói khoan đã bà nên tìm kỷ trong nhà xem, khi xem lại thì ra là ở trong phòng chơi điện tử. Khiến cha mẹ lo lắng nhiều. Cho nên một thói quen tốt, nhất định phải tập. Ngoài việc đối với cha mẹ cần phải đi thưa về trình, mà đối với người trong nhà_ví dụ nói, đối với vợ có cần đi thưa về trình chăng? Cần, đối với người quan tâm mình, chúng ta nên để họ an tâm mới đúng, đây là việc làm người nên thông cảm lẫn nhau. Thế nên đi đâu cần nên nói cho vợ biết. Nhưng hiện nay giữa vợ chồng có chân thành thẳng thắn như vậy chăng? Nếu như giữa vợ chồng không thẳng thắn chân thành, còn phải che đậy giấu giếm, như vậy sống với nhau mấy mươi năm sẽ vô cùng đau khổ. Duy trì gia đình có một nguyên tắc rất quan trọng, tức là không có bí mật. Sống với nhau chân thành, bao dung lẫn nhau, rất nhẹ nhàng tự tại, đi đâu cần nói cho vợ biết.

Khi chúng ta xác định không trở về nhà ăn cơm, nhất định nên nói sớm với vợ. Quý vị không nên đã quyết định không ăn cơm mà đến 12 giờ mới gọi về, vợ ở nhà đã chuẩn bị cơm cho quý vị xong rồi. Chúng ta không nên lãng phí công sức và sự quan tâm của người khác dành cho mình, chúng ta nên quý trọng, thông cảm. Vì thế nên gọi điện về nhà sớm nói với mẹ hoặc là nói với vợ, nói với người trong nhà, để họ không cần uổng công bận rộn. Khi giữa người thân đều có sự thông cảm lẫn nhau, đó chính là gia hòa vạn sự hưng.

Ngoài việc ở nhà phải đi thưa về trình ra, chúng ta trong công việc, ở trong công ty thật ra cũng nên đi thưa về trình. Ví dụ quý vị có việc đột xuất cần đi xử lý, nếu quý vị không nói với ai, đến lúc đó đột nhiên có việc cần hỏi quý vị, như vậy họ không biết quý vị đi đâu, vậy phải làm sao? Mọi người sẽ vô cùng nóng ruột, cấp trên sẽ có lời nói trách mắng với quý vị, đến lúc đó cảm thấy không tín nhiệm đối với quý vị, làm việc không chắc chắn. Cho nên chúng ta phải biết nói: "bây giờ tôi cần đi đâu, 20 phút sau sẽ trở lại", hoặc nói "hiện nay tôi cần đi xử lý chút việc, giả dụ có việc đột xuất cần tôi xử lý, lập tức gọi điện thoại cho tôi". Lúc này chỉ cần quý vị mở máy điện thoại, nếu không đến lúc đó tắt máy, người ta lại không tìm được quý vị, không khí sẽ không tốt.

Nên đi thưa về trình, chính là khiến chúng ta nhạy bén thấu hiểu được, khiến những người quanh mình, không nên vì không biết chúng ta đi đâu mà nóng ruột. Sau đó chúng ta cũng thường lãnh hội được ngôn ngữ hành vi của mình, có tạo thành gánh nặng cho người khác không. Nên dụng tâm nỗ lực ở điểm này.

"Cư hữu thường, nghiệp vô biến", chữ cư này, chúng ta có thể đứng trên nhiều gốc độ để xem. "Cư hữu thường, nghiệp vô biến". trong con đường học vấn_thời học sinh là học nghiệp, ra xã hội là sự nghiệp, kết hôn thì có gia nghiệp. Không có quy tắc không thành trọn vẹn, nên cuộc sống cần phải có quy luật. Như vậy học nghiệp, sự nghiệp, gia nghiệp của quý vị mới có thể tiến hành thỏa đáng.

Chúng ta xem một chút các em nhỏ, các em học sinh hiện nay có "cư hữu thường" chăng? thường đến ngày thứ sáu nghĩ học, bắt đầu rất phóng túng. Có khi xem ti vi đến nữa đêm, có em thì đi khêu vũ thâu đêm. Hai ngày thứ bảy và chủ nhật làm gì? Ngủ, ngủ rồi mà bù đắp được cũng tốt, không bù đắp được thì thân thể đang hao tổn từng chút một. Những người làm cha mẹ như chúng ta, nhìn thấy những hành vi đó của con cái nên như thế nào? Không thể phóng túng, phải kịp thời sửa đổi. Bắt đầu từ khi chúng còn nhỏ, không nên vào tối thứ sáu để chúng xem ti vi tùy tiện thoải mái. Vì chỉ cần có một điều lệ, có một thì sẽ có hai, không ba không thành lễ.

Chúng ta phải hiểu rõ ràng, thói xấu của một người khi đã quen thì khó mà bỏ được. Có câu chơi bời lêu lỏng mất cả ý chí, huống gì lớp trẻ hiện nay đều không có chí hướng. Đó là chúng đang chơi bời, thật sự là ham muốn khiến thần trí mê muội. Thật sự đều đang đắm chìm vào trong sự chơi bời mà không thể nào thoát ra được. Hiện nay chúng ta thấy rất nhiều báo chí, nói đến một số học sinh lên mạng đến nửa đêm, điều này diễn biến thành những vấn đề nào? Chúng ta sống trong thời đại này, làm bậc phụ huynh phải đặc biệt cẩn thận. Vì rất nhiều thứ có công nghệ khoa học kỷ thuật cao, chúng ta chưa hưởng được lợi ích đã bị nó hại trước rồi. Chúng ta thấy học sinh tiếp xúc với mạng internet rất sớm, xin hỏi tinh thần học học tập nghiên cứu của học sinh tiến bộ được chăng? Đạo đức, học vấn của chúng cũng tiến bộ ư? Không hề, vì định tánh của chúng không đủ, quý vị lại không tìm hiểu chúng lên mạng như thế nào. Thường thường có thể quen biết những người bạn trên mạng không tốt, chúng lại không có sức phán đoán, lại không có lý trí vì chưa từng học kinh điển. Cho nên bạn trên mạng nói vài lời ngon ngọt, có thể dẫn chúng mê lầm vào trong đó. Đời người rất có thể là một bước sa chân thành thiên cổ hận, khi các em thật sự phạm sai lầm không thể bù đắp, đó là tiếc nuối cả đời của cha mẹ, thế nên không thể không cẩn thận.

Còn có một sinh viên đại học ở Sơn Đông, nữa đêm thường chơi điện tử, đều là chơi trò giết nhau bắn nhau, chơi đến mức thần kinh não bị khác thường, bình thường cũng cảm thấy rất nhiều người đang giết mình. Anh ta liền đem tình trạng đó nói với thầy giáo, thầy giáo nghe xong cảm thấy không ổn, bèn thông báo cha mẹ anh ta. Cha mẹ anh ta đến gấp đón, nhưng chưa đón được thì sinh viên này đang cầm dao chém bị thương rất nhiều người trên đường, trong đó có vài người thiệt mạng.

Quý vị xem, chơi bời sa đọa mất hết chí hướng, sai lầm này sẽ hũy cả cuộc đời. Thế nên các bậc phụ huynh phải để học nghiệp của các em vào quỷ đạo, nên để cuộc sống có quy luật, phải có thói quen đọc sách cố định. Rất nhiều phụ huynh lại nghĩ: rất khó hiện nay các bọn trẻ ham chơi như vậy. Chúng ta hình như đều nghĩ đến điểm không tốt, nếu nghĩ đến điểm xấu, đương nhiên bọn trẻ sẽ bị quý vị tâm tưởng sự thành.

Tôi hồi tưởng lại tôi với hai người chị, từ nhỏ không xem ti vi, lúc đó ti vi cũng rất dễ, nhưng vì sao chúng tôi không xem ti vi? Cha mẹ tôi chưa từng nói: "con không được xem ti vi". Chỉ cần ăn cơm xong, hai ông bà liền vào phòng xem sách. Lúc đó tôi còn nhỏ, mở phòng cha mẹ thấy cha mẹ đang đọc sách. Tuổi còn nhỏ như vậy, có giám ngồi trước ti vi nghênh ngang xem ti vi? Có giám chăng? Không giám, nên rất tự nhiên cả tôi và hai chị, cả ba chúng tôi cùng nhau đi lên lầu học bài. Tôi nhớ khoảng thời gian học cấp hai và cấp ba, mẹ tôi đi lên lầu không phải bảo chúng tôi học bài, mà bảo chúng tôi đi ngủ đừng học nữa, nên thói quen thành tự nhiên. Thật ra giáo dục lớp nhỏ, không khó khăn như mình thường nghĩ, quan trọng nhất là tự mình làm gương. Cha mẹ đối với học tập thường như vậy thì các con cũng sẽ học theo.

Đối mặt với sự nghiệp cũng phải "cư hữu thường". Nếu như chúng ta công việc không ổn định, thường đổi tới đổi lui, lo lắng nhất không ai bằng cha mẹ. Nói đến đây cảm thấy xấu hổ vì tôi tốt nghiệp khoảng một hai năm, đã thay đổi gần mười công việc, nên ở đây sám hối. Nhưng các ban, quý vị nên thông cảm cho tôi, vì sao tôi thay đổi mười công việc? Vì tôi đang tìm tòi, cảm thấy không biết ngành nào là mình thật sự muốn đeo đuổi, nên nói ra cũng rất đáng thương, học hành mười mấy năm, cũng không biết cuộc đời nên đi theo hướng nào. Ba tôi rất tốt, ông duy trì một thái độ nói với tôi: con cứ đi tìm kiếm xem, chỉ cần trong phạm vi mà ba có thể gánh vác được, ba đều ủng hộ con. Có một người cha tốt như vậy, tôi liền có thể liều mình đi thưởng thức, đương nhiên trong quá trình này cũng đã buôn bán, tiêu hết của ông một số tiền. Cũng may ba tôi nói: coi như là tiền học thêm của con.

Sau đó nhân duyên đầy đủ, tôi đi dạy thay hai tháng, dạy các em lớp một. Đứng dạy còn thấp hơn hông của tôi, nhưng vì xưa nay chưa có ai bảo tôi đi làm thầy giáo, tôi cũng không biết tôi thích hợp hay không, nên cũng rất sợ. Tôi nói: anh đi mời người khác, đừng mời tôi, tôi xưa nay chưa từng nghĩ đến làm thầy giáo. Nhân sinh thật vi diệu, thường thường đều có những điều rất kịch tính mà ta không ngờ được trước. Lúc này quý vị nên ổn định tâm xem, biết đâu cơ hội tốt đã đến.

Sau khi tôi từ chối họ, một tuần sau họ lại đến nói: thật sự tìm không được người dạy thế. Lúc này trong lòng tôi nghĩ, không nên cự tuyệt người từ xa đến, nên nghiến chặt răng đi thay thế. Thay được mấy ngày rất mệt, làm thầy giáo thật sự rất mệt, đặc biệt là gánh nặng tâm lý. Mỗi ngày đều hy vọng các em trưởng thành và an toàn. Nhưng mệt mấy ngày đột nhiên rất cao hứng, tôi nói cuối cùng tôi đã tìm được công việc thật sự giúp ích được cho xã hội, nên an tâm dạy xong hai tháng này. Khi trở về nhà, tôi lập tức chuẩn bị để thi vào trường sư phạm, sau đó cũng rất thuận lợi và cứ đi một đường như vậy. Đương nhiên trong đó kèm theo lòng tin, vì chúng tôi tuyệt đối không thể vì thu nhập mà đến, mà vì sứ mạng giáo dục mà đến.

Tôi tin rằng Khổng Tử, Mạnh Tử trong vô hình đã gia hộ cho tôi, tôi lại chưa quen bạn gái, rất nhiều bạn học đều đã có bạn gái, nên họ không chuyên tâm. Con người có chí hướng đều tìm được phương pháp, nên lúc đó khi lên lớp, tuyệt đối phải nỗ lực hơn khi cấp hai và cấp ba. Mục tiêu lúc đó chính là nghe xong bài giảng này, tuyệt đối phải nắm bắt tất cả, không thể đem về nhà, nên trạng thái đi học lúc đó rất tốt. Thật sự chí hướng đối với một người rất quan trọng vì thế thi tuyển cũng rất thuận lợi. Một con đường đều là từ việc giáo dục. Do tự mình đã tìm được phương hướng cuộc đời, cũng có thể "cư hữu thường, nghiệp vô biến", nên hiện nay cha mẹ tôi rất yên tâm về tôi.

Tôi ở Hải Khẩu làm hơn bốn tháng, đúng lúc nghỉ tết về nhà. Vừa vào cửa tôi liền nói với mẹ, tôi nói: mẹ ơi, mẹ tu hành rất giỏi. Mẹ tôi nghe vậy rất ngạc nhiên: con đang nói gì? Tôi nói: công việc hơn bốn tháng này, trong lòng con đều không có lo lắng gì, đều rất tích cực nỗ lực. Chứng tỏ hơn bốn tháng này, mẹ ở nhà không lo lắng gì, đều không lo lắng cho con, khiến con cũng bớt lo âu. Thật ra cha mẹ lo lắng cho chúng ta, chúng ta có nhận được chăng? Nhận được. Nếu như chúng ta không nhận được, chứng tỏ chúng ta quan tâm đến cha mẹ chưa đủ.

Ngày xưa Tăng Sâm học trò của Khổng Tử, có lần ông ta lên núi đốn củi, đúng lúc ở nhà có người bạn phương xa đến. Mẹ anh ta nghĩ, người ta từ phương xa đến nếu cứ để họ đợi, thậm chí không gặp được, như vậy thì rất thất lễ, nhưng Tăng Sâm không biết khi nào trở về, nên mẹ anh ta lấy kim chích vào đầu ngón tay mình. Tăng Sâm ở trên núi lập tức cảm thấy tim mình nhói đau, nhất định ở nhà có chuyện, nên liền nhanh chân đi về nhà. Vừa nhìn thấy mẹ, liền quỳ xuống: mẹ à, có chuyện gì chăng? Mẹ có sao không? Mẹ anh ta nói, vì có bạn đến tìm, tình hình gấp quá mới chích tay mình, dùng kim chính vào tay mình.

Các bạn, mẹ con đích thực có cảm ứng. Tôi ở Hải Khẩu thời gian đó, có một lần 12 giờ đêm đang nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy trong lòng không thoải mái, vì tôi không có bệnh tim nên cảm thấy rất kỳ lạ nhưng đã nửa đêm, gọi điện về nhà không tiện, nên ngày mai mới gọi về nhà. Ngày hôm sau khi gọi về nhà, mẹ tôi nói nữa đêm hôm qua, mẹ định đi uống thuốc, nghĩa là thuốc có thể khiến mình ngủ ngon, nào ngờ uống thành chất trong máu tăng cao, nên nữa đêm rất khó chịu.

Thế nên phận làm con như chúng ta, đích thực có thể cảm nhận được, nên học nghiệp, sự nhiệp của chúng ta phải làm cha mẹ yên lòng. Còn gia nghiệp của chúng ta, vợ chồng sống êm ấm, cha mẹ yên lòng. Con cháu đời sau giáo dục tốt, cũng khiến cha mẹ yên tâm. Mạnh Tử nói "bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại". Các bạn, thế nào gọi là "vô hậu vi đại"? Sanh được đứa con trai chính là có hậu rồi sao? Hiểu quá nông cạn. Ví dụ như sanh được một đứa bại gia chi tử, ông bà nội có khi cảm thấy giận đến bán chết. Cho nên "vô hậu vi đại" ý nghĩa rất thâm sâu, chính là không giáo dục chúng tốt đẹp, khiến chúng làm mất mặt cha mẹ, tổ tông, đó mới thật và "vô hậu vi đại".

Phải để cha mẹ yên tâm về gia đình chúng ta, chúng ta đích thực phải cố gắng tăng trưởng trí tuệ, sống hòa hợp với vợ. Chỉ cần vợ chồng hòa hợp, con cái đều có thể dạy tốt. Vợ chồng sống với nhau hòa hợp như thế nào? Hiện nay sự thật không tránh được, tần suất ly hôn rất cao. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi ở Hải Khẩu, ngồi với một nhóm bạn. Sau đó trong khi ăn cơm, tôi biết được trong bàn có bốn cô gái, trong đó ba người đã ly hôn, còn một người con mới hơn một tuổi nhưng chuẩn bị ly hôn. Các bạn, thấy được tình cảnh như vậy thì như thế nào? Chúng tôi thật không nhẫn tâm nhìn thấy, lại có một đứa trẻ vì cha mẹ ly dị, mà tạo thành sự nuối tiếc trong cuộc đời nó. Thế nên muốn tìm cơ hội để thảo luận về vấn đề chung sống giữa vợ chồng, hy vọng có thể cứu vãn chút tình hình, xoay chuyển ý niệm muốn ly hôn của cô ta. Kết quả vừa ăn cơm, tôi thay đổi chiều hướng, tôi nói: Vợ chồng sống với nhau, chỉ cần giữ một câu châm ngôn, bảo đảm vợ chồng đầu bạc răng long. Khi chúng ta nói chuyện phải có lòng tin, kết quả người đồng sự này mắt mở lớn, hai tai dựng lên, yên lặng nghe tôi nói.

Tôi nói: từ khi kết hôn đến già, chỉ xem ưu điểm của đối phương, không xem khuyết điểm của đối phương. Chỉ xem ưu điểm của đối phương, không xem khuyết điểm của đối phương. Khi tôi nói xong cô gái này nhau trán lại, đã từng thấy trán nhíu lại chưa? Có khi còn có thể kẹp chết cả ruồi đó. Cô ta nói một câu: thầy Thái à, khó quá! Các bạn, có khó chăng? Chiêm ngường người khác, chiêm ngưỡng vợ hoặc chồng khó đến vậy ư?

Có lần tôi diễn giảng ở Châu Hải, tôi vừa mới nói xong "chỉ xem ưu điểm của đối phương", sau khi giảng xong, bà đó nói: Thầy Thái à, không có ưu điểm. Tôi nói tiếp với bà kia: tôi thật khâm phục cô, chồng cô không có ưu điểm nào, cô còn giám cưới anh ta? Nên quý vị thấy, con người rất dễ quên, đều làm việc theo cảm tính. Tôi liền hướng dẫn họ, tôi nói quý vị trở lại khi hai vợ chồng mới bắt đầu yêu nhau, khi đang nói chuyện yêu đương, quý vị có nghe người nào, họ nói họ đang yêu tha thiết, sau đó nói "tôi rất đau khổ" có như vậy chăng? Không thể. Vì sao khi đang yêu cuồng nhiệt có thể trong mắt tình nhân đều là Tây Thi? Cốt yếu của câu này không phải quý vị đã nắm được rồi sao? Vì đều thấy ưu điểm đối phương, hơn nữa lúc nào cũng nghĩ đến, tôi có thể làm gì cho người ấy. Mở báo ra, mắt luôn tìm kiếm xem bộ phim nào đặc biệt hay, ở đâu có triển lãm sách, lại có hoạt động gì đó, có thể dẫn bạn gái đi chơi. Thời gian đó đi làm, xem

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net