TẬP 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 26

Chào các bạn. Học tập quý ở chỗ có thể bền lòng. Cho nên chúng ta nói phương pháp học tập ở "nhất môn thâm nhập trường thời huân tu", cho nên huân tập rất quan trọng. Tôi thấy khí sắc của quý vị đều rất tốt, biểu thị thang thuốc bắc này uống rất là tốt, sớm tối đều đọc một lần Đệ Tử Quy. Quý vị đã thuộc rồi, ở trong bài giảng, chúng tôi đưa ra những câu kinh này, quý vị có thể sẽ hoát nhiên ngộ ra. Cho nên, học thuộc là rất quan trọng.

Bài học buổi sáng chúng ta học đến "đấu náo trường, tuyệt vật cận, tà tích sự, tuyệt vật vấn". Chúng tôi cũng phân tích, con cái sẽ kết giao với bạn bè không tốt, sẽ đến hoàn cảnh không tốt, căn nguyên vẫn là chúng chưa biết phán đoán thị phi thiện ác. Nếu như phải từ gốc rễ để giải quyết, tất nhiên là phải từ nhỏ, đem cơ bản đức hạnh của chúng trồng cho tốt. Tự nhiên chúng sẽ không đi tiếp xúc với bạn bè không tốt, sẽ không đi tiếp xúc với hoàn cảnh hỗn loạn.

Có một vị giáo viên, ông thường mang theo con của ông đi trên đường, đứa trẻ mới 1, 2 tuổi. Mỗi lần đi qua những nơi ồn ào, những nơi vui chơi đồ chơi điện tử, ông nói với con của ông: những nơi này sẽ ô nhiễm con người, sẽ khiến con người xấu hơn, cho nên những nơi này tuyệt đối không nên đi vào. Vì từ nhỏ đã dạy, cho nên lớn lên những nơi như thế, chúng đi qua ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, đây gọi là "vào trước làm chủ". Cho nên, giáo dục thực sự phải "cấm ư vị phát chi vị dự", nhất định lúc chúng chưa tập thành, còn chưa bị nhiễm thì nên ngăn chặn, nếu chúng đã hình thành thói quen này, thì rất khó sửa đúng lại được, đây là cách dự phòng. Cho nên làm phụ huynh, độ nhạy bén giáo dục càng cao, thì có thể nắm bắt được kỹ xảo dự phòng.

Lúc chúng tôi ở Thâm Quyến, có vài đứa trẻ 6,7 tuổi, cùng học tập kinh điển. Tối hôm nọ, thầy giáo hỏi chúng cái gì là tâm tốt, cái gì là tâm xấu? Cái gì là thiện? Cái gì là ác? 6 đứa trẻ này trả lời đáp án dưới đây, tôi đọc cho quý vị nghe, xem đứa trẻ học tập kinh điển một hai năm, sức phán đoán của chúng, ý định của chúng là thế nào?

Trước tiên nói tâm tốt. Học sinh thứ nhất nói: một đồ vật mình muốn, nhưng người khác cũng muốn thì nhường cho người khác. Đây là một thái độ lịch thiệp.

Học sinh thứ hai nói: hiếu thảo cha mẹ, chuyên tâm đi học, cung kính với người khác là tâm tốt. Hiếu với kính là căn bản lớn của đức hạnh của một người, tôi dạy học trò, dạy tiết đầu, tôi nói với các bạn nhỏ, tôi vẽ một cái hình hỏi chúng, các bạn nhỏ đây là cái gì? Lộ ra một bộ phận nho nhỏ, tôi nói với học sinh đây là một góc của núi băng, một góc của núi băng. Một góc núi băng này, chỉ chiếm 5% của núi băng, cho nên tôi hỏi chúng nó, các em đã xem qua núi băng chưa? 95% ở đâu? Ở dưới biển, chưa bộc phát. Cho nên tiềm lực của con người cũng giống như núi Băng, phần nhiều đều chôn vùi hết rồi. Vậy làm sao mang 95% này bày ra ngoài? Thầy hôm nay tặng các em hai cái chìa khóa, đem nó mở ra. Hai chìa nào? Chìa thứ nhất "hiếu thảo", chìa thứ hai là "lễ phép". Kỳ thật bản chất của lễ phép là tâm cung kính. Cho nên tôi nói với chúng, các em thấy vua Thuấn thời xưa, vì ông hiếu thảo, cho nên trí huệ rất rộng, không những trí huệ rất rộng, còn vì trí huệ và đức hạnh của ông, nhận được người dân toàn quốc kính yêu và tôn sùng noi theo. Cho nên, quý vị thấy tiềm lực của họ thì có thể phát huy rất tốt.

Cái thứ hai là lễ phép, cung kính. Tôi nói với các bạn nhỏ, vì thầy rất lễ phép, cho nên quen biết chú Lô, cho nên dùng rất nhiều trí huệ và kinh nghiệm của chú Lô đã đạt được, khiến năng lực của mình có thể bộc phát. Cho nên giảng xong tiết học đó, học trò sẽ có thay đổi gì? Ngày nay trẻ con cũng rất hiện thực, từ hôm đó về sau thấy thầy giáo, thấy những phụ huynh khác, đều cúi người chào hỏi.

Các bạn, cái thiện dạy người chớ quá cao, quý vị không nên nói họ rất hiện thực, như vậy không chân thành. Chỉ cần có thể cúi người chào hỏi, cuối cùng từ hành động đi vào trong tâm rồi. Rất nhiều người cũng nói, có số người đi hành thiện, đều muốn có quả báo tốt, chúng tôi nói, muốn có quả báo tốt có gì là không tốt? Ít nhất họ đã làm được có thể khiến người khác được giúp đỡ, cũng sẽ "gặp người tốt, nên vui mừng". Khi họ tiếp tục hành thiện, mới bắt đầu là đã có mục đích, sau đó càng thấy càng nhiều người quá đáng thương, từ từ lòng tốt vốn có đó của họ, thì tự nhiên hiển lộ ra. Nếu như chúng ta chỉ đứng bên nói, họ đều có cầu hành thiện, người kia cũng giống vậy, chúng ta chỉ là xem người khác, chính mình lại đứng yên một chỗ bất động. Vậy chúng ta có tư cách gì để phê bình người khác? Cho nên người khác đã hành thiện rồi, cho dù họ có cầu hay không cầu, chúng ta đều nên tùy hỷ tán thán, tùy hỷ công đức, vậy thì họ sẽ càng ngày càng nhận được khen ngợi, tự nhiên càng làm càng thật càng hoan hỷ. Cho nên tôi tặng cho học trò hai chìa khóa này. Vậy lúc nào có thể mở? Hai chìa khóa này không có giới hạn của tuổi tác, 80 tuổi cũng được.

Cho nên tôi ở lúc Hàng Châu diễn giảng, có một vị trưởng giả 70 tuổi, tôi giảng đến ngày thứ tư, đang nghỉ giải lao, bỗng nhiên ông đến nói với tôi. Ông nói: Thầy Thái, bài học đầu tiên của đời người, tôi 70 tuổi mới học "hiếu đạo". Nhưng có thể bắt đầu thì sẽ không quá muộn, Khổng Phu Tử nói: "sớm nghe đạo, tối chết cũng được". Chỉ cần hiểu được đạo lí, thực sự làm, đời này tuyệt không lãng phí.

Ngoài ra lúc ở Thượng Hải diễn giảng, ngày thứ nhất giảng xong "nhập tắc hiếu". Có một vị trưởng giả 60 tuổi, dẫn theo đứa con cùng đến nghe, ngày thứ nhất giảng bài xong, trước lúc ăn cơm, ông đến bàn giáo viên chúng tôi, rất xúc động. Ông nói: cuối cùng ông biết được, ông tu thân tu hành hơn mười năm vì sao cảm thấy không tiến triển? Học cách mấy cũng cảm thấy tâm mình, vẫn là không đủ chân thành, không đủ cung kính, mãi tìm chưa ra nguyên nhân. Sau khi nghe xong "nhập tắc hiếu", ông mới bỗng nhiên đại ngộ, thì ra tầng thứ nhất của ông chưa xây xong, thì trực tiếp xây tầng thứ ba, có thể người khác khuyên ông, ông xuống đây xây tầng một trước. Chúng ta có thể nói, tôi đã ở lầu thứ ba rồi, tại sao còn gọi tôi xuống? Kỳ thực chúng ta lúc đang ở tầng ba là dùng hai cây trúc chống đi lên, chính xác là ở lầu ba, nhưng như thế nào? Cho nên người khác có lòng tốt nói: xuống, xuống nhanh. Ông còn nói: trình độ thấp hơn tôi còn gọi tôi xuống. Cho nên khi ông hiểu được, ồ! thì ra căn bản rất quan trọng, thì ra ông tìm tòi và cuối cùng đã tìm được nguyên nhân. Con người lí đắc tâm mới có thể an, về sau mỗi bước đi ông mới có thể chắc chắn.

Chúng tôi vừa nói thấy bạn học này nhắc đến hiếu thảo cha mẹ, chuyên tâm đi học, cung kính với người khác là tâm tốt, đã trưởng dưỡng được cơ bản của đức hạnh, hiếu và kính.

Bạn học sau nói đến, làm được tâm của Đệ Tử Quy là tâm tốt. Người tiếp theo nói, làm được Hiếu Kinh từ chương thứ nhất đến chương thứ 18, sau đó nghe lời thầy giáo, làm được "thường lễ cử yếu" là tâm tốt. Chúng nó ngay cả "thường lễ cử yếu" đều thuộc được.

Có một bạn nhỏ đi tìm bạn, sau khi tìm đến đúng lúc bạn không có nhà, nó còn xếp một con hạc giấy, thì để nơi của nhà của bạn, biểu thị muốn nói cho bạn rằng nó đã đến. Cho nên, chúng ta không nên xem thường vận dụng năng lực linh hoạt của trẻ con, thứ của chúng học được đều sẽ vận dụng ở trong cuộc sống.

Người sau nữa nói: tâm trí tuệ là tâm tốt. Tâm làm việc tốt là tâm tốt. Không phải đốc thúc mà đi làm việc tốt là tâm tốt. Các vị, những tâm cảnh này đã đến tự mình quán chiếu xem, xem ý định của chính mình là thật hay giả. Tiếp nữa: nói đến biết là việc tốt thì đi làm đây là tâm tốt. Vị tiếp theo nói tâm hiểu đạo lí là tâm tốt.

Tiếp theo chúng ta xem tâm xấu, trẻ em nhìn tâm xấu như thế nào? Vị thứ nhất nói tâm không giúp người khác là tâm xấu. Lừa dối người khác, tâm lãng phí. Ví dụ như nói điện nước, lãng phí sinh mạng, lãng phí vật, lãng phí cuộc đời, lãng phí thời gian, đây đều là tâm lãng phí, là tâm xấu. Từ những đáp án trả lời của bạn học này, chúng ta cũng có thể hiểu rõ được, cái gì nó được rất tốt? Đệ Tử Quy học được rất tốt, từ thời gian, cuộc đời, sinh mạng, đều có thể thấy được. Tiếp theo, xỉ vả người khác là tâm xấu. Trêu đùa, trêu đến tức giận là tâm xấu, trong này còn bao hàm "họa tùng khẩu xuất". Cho nên, từ cuộc sống của chúng khi giao tiếp với người bắt đầu quán chiếu, quán chiếu tâm, quán chiếu xem có hậu quả gì. Tiếp theo, tâm oán hận người khác là tâm xấu. Tâm vì bản thân không vì người khác là tâm xấu. Người khác đối tốt với họ, họ đối với người khác không tốt, người không báo đáp vong ân bội nghĩa. Chúng tôi là đem nguyên văn của các em chép ra, không có thêm vào văn từ nào khác. Tâm ghi hận là tâm xấu "ân nên báo, oán nên quên". Tiếp theo: tâm nhỏ nhen, tâm chỉ ra khuyết điểm của người khác, tâm kiên trì sai lầm là tâm xấu. Tâm nhỏ nhen Đệ Tử Quy có dạy "ta có thể, chớ tự tư". Không tâm ái, tâm hại người khác là tâm xấu. Không có tâm từ bi, biết nên làm việc tốt mà không đi làm. Đối với tượng Khổng Tử không cung kính là tâm xấu, vì lớp học của các em treo một bức tranh Khổng Tử. Ví dụ nói hôm nay ra ngoài công viên đi một lúc, lúc trở về vừa vào lớp sẽ đối trước Khổng Lão Phu Tử nói: Khổng Lão Phu Tử, con đã về rồi. Đây gọi là thực hành "việc người chết, như việc sống".

Ở Hải Khẩu có một đứa trẻ, đúng lúc Hải Khẩu tiến hành diễn tập phòng không, để con cái hiểu được lúc diễn tập phòng không nên làm những chuẩn bị gì. Thầy giáo cũng nắm được cơ hội này để giáo dục, nói với các em: vào lúc này, các con nên chọn những thứ lập tức cần dùng, cũng không nên lấy quá nhiều. Tiến thêm bước nữa nói, có thể các con sẽ khát cho nên mang một ít nước, thì thấy mỗi đứa trẻ, lấy nhứng thứ không giống nhau. Trong lòng những em không có cảm giác an toàn, thì lấy một đống lớn đi. Trong đó có một đứa trẻ cái gì cũng không lấy, chạy đến bên bàn, mởi cái hộc ra, lấy ra một bức tranh, đã đóng khung rồi, nó lấy ra bức tranh Khổng Tử. Sau đó thì đối trước thầy giáo của nó nói: Thầy à, cái này nên phải lấy. Thầy giáo của nó đứng đó nước mắt đã rơi xuống, ngay cả tình hình nguy hiểm như vậy, niệm thứ nhất là nghĩ đến tranh Khổng Lão Phu Tử. Đứa trẻ như vậy sau này nó gặp gỡ đối diện với cuộc đời, tin tưởng lời giáo huấn của Khổng Phu Tử nó nhất định sẽ nhớ được.

Tiếp tục, vị sau nói: Tâm sợ vất vả là tâm xấu, vì thầy giáo các em mỗi tuần cho chúng một câu giáo huấn. Trong đó có nhắc đến "sợ vất vả, chịu cả đời vất vả. Không sợ vất vả, chịu một trận vất vả". Vì vậy khi nhỏ, khi còn trẻ cố gắng nỗ lực, đến già thì có thể hưởng phước báu.

Tiếp theo nói đến bên ngoài làm việc tốt, trong lòng làm việc xấu là tâm xấu. Chúng biết được lời nói đi đôi với hành. Tâm không hiếu thảo cha mẹ là tâm xấu. Tâm phá hoại là tâm xấu. Học trò tiếp theo nói: Mẹ không biết mà nói mẹ ngốc là tâm xấu. Không làm được Đệ Tử Quy là tâm xấu. Vốn dĩ có thể làm được nhưng cứ nghĩ không làm được là tâm xấu. Cho nên phải "đừng sợ khó", phải "Thuấn là người nào vậy, Dư là người nào vậy? Có ý chí thì cũng được vậy". Người tiếp theo nói, những thứ mình không muốn đem cho người là tâm xấu. Cho nên, từ câu này chúng ta có thể thấy được quốc văn của đứa trẻ này quá tốt, những đứa trẻ này đã có thể luân phiên đem "đức dục khóa bổn" để giảng bài, không nên xem thường tánh ngộ của trẻ con. Kỳ thực học văn cổ không khó như ta tưởng tượng. Chúng ta bài học sau, tôi sẽ mang những tâm đắc về học văn cổ trình bày với quý vị.

Đứa trẻ này, một hôm mẹ nó nói với nó: "học như chèo thuyền ngược dòng, không tiến thì lùi", nó nghĩ một lúc, nó nói: mẹ à, con đã hiểu, học như sườn dốc lái xe không tiến thì lùi. Cho nên ở trong cuộc sống nó lĩnh hội những đạo lí. Đứa trẻ tiếp theo nói: lớn tiếng náo động làm phiền người khác là tâm xấu. Cuối cùng nói: "nếu ham ăn tăng một tội" là tâm xấu.

Chúng ta từ chỗ các em nhìn tâm tốt, tâm xấu, cũng có thể lĩnh hội được trong tâm của chúng đều có cái thước đo thị phi thiện ác. Chúng huân tập như vậy 3 năm, 5 năm, tin tưởng căn bản có thể đã vững vàng. Chúng ta thân làm cha mẹ mới thực sự có thể không lo gì nữa. Cho nên trong cuộc đời đối với tỉ lệ báo thù phải biết tính.

Câu kinh văn tiếp theo: "tà tích sự, tuyệt vật vấn". Đây chính là chỉ sự việc thiên về tà không nên hỏi, như vậy sẽ ô nhiễm tâm linh của chính mình. Cho nên, các em tiếp xúc với con người, tiếp xúc với môi trường, thậm chí tiếp xúc với truyền hình, chúng ta đều nên cẩn thận. Vì cha mẹ là hai vị thầy rất quan trọng của con cái trước khi lớn lên, hai vị Bồ Tát nên chú ý bảo vệ chúng, không nên để chúng bị ô nhiễm, nếu không sau khi bị ô nhiễm rồi muốn rửa sạch nó, thì phải dùng nhiều thời gian và sức lực. Cho nên phải cẩn thận từ đầu, nên ngăn khi chưa phát, điều này rất quan trọng. Bây giờ không chỉ người lớn chạy theo model, trẻ con có chạy theo model không? Bộ phim hót nhất ngày nay là gì? Có nhiều kinh dị không? Họ đóng rất đáng sợ, trẻ con đi xem, sau khi xem xong trở về nửa đêm lại như thế nào? Cho nên quý vị thấy con người ăn no rồi, làm những việc đối với cuộc đời không có giúp đỡ gì, còn tự mình mệt mỏi, đây gọi là tiêu tiền để chịu tội. Cho nên, con người thời nay trải qua những ngày tháng không phải người. Cho nên ngay cả đam mê của trẻ nhỏ chúng ta cũng nên dẫn dắt thích đáng, thậm chí là chủ đạo. Khi quý vị khiến con cái chơi những trò giải trí, đều là rất bổ ích, có lợi đối với thân tâm, lâu ngày các em sẽ tự nhiên tiếp nhận. Ví dụ như đi leo núi, đi dã ngoại, cho chúng một số sinh hoạt, cho chúng một số rèn luyện, đây đều là giá trị tốt. Thông qua những trò chơi tốt này, các em đối với tâm thương yêu tự nhiên, đối với rèn luyện ý chí, đều có thể ở trong trò chơi giải trí này, từng chút, từng chút tích thành lớn. Cho nên chúng ta phải dẫn dắt các em đi về phương hương đúng đắn.

Chúng ta đọc tiếp một đoạn kinh văn: "tương nhập môn, vẫn thục tồn, tương thượng đường, thanh tất dương. Nhân vấn thùy, đối dĩ danh, ngô dữ ngã, bất phân minh. Dụng vật nhân, tu minh cầu, thảnh bất vấn, tức vi thâu. Tá nhân vật, cập thời hoàn, hậu hữu cấp, tá bất nan".

"Tương nhập môn, vấn thục tồn", chúng ta nếu đi vào phòng người khác, trước tiên nhất định phải gõ cửa, nếu không quý vị mở cửa đi vào, đối với người ta rất vô lễ. Cho nên gõ của trước ba lần. Trong phim Hàn chúng ta cũng thấy, họ không có gõ cửa, họ đứng ngoài cửa. Ví dụ nói bên trong là sếp trên của họ, họ sẽ nói: ông trưởng phòng tôi là Thượng Ốc. Đứng ngoài để cho người trong phòng biết trước. Nếu như người bên trong đang bận thì nói, anh đợi một lúc. Nếu như rảnh việc họ nói: được, mời anh vào. Cho nên, lễ là giữa người với người, khoảng cách đẹp nhất, tiếp xúc với nhau vô cùng thoải mái, sẽ không cảm thấy đường đột. Đây là động tác trước khi vào cửa nên làm. Chúng ta nói rộng ra một chút, chúng ta đến trong nhà của người khác làm khách, cho nên "bước vào nhà", bước vào trong nhà người khác "vấn thục tồn", có thể hỏi thăm trong nhà có những ai cùng ở với họ. Chúng ta đều rõ ràng, ví dụ nói cha mẹ họ còn có chị gái. Tiếp xúc giữa bạn bè với bạn bè, sẽ nói chuyện đến tình hình gia đình của mình. Để chúng ta hiểu thêm một chút, họ có một chị gái đang làm việc ở đâu, mấy bữa trước mẹ của bạn bị cảm cúm, quý vị nghe được thông tin này, hoặc là mẹ của bạn thích ăn cái gì? Quý vị nghe rồi phải ghi nhớ, khi cơ hội chín mùi, nếu đến nhà của bạn, lúc này quý vị có thể mua một ít, mẹ của bạn thích ăn mang đến nhà bạn. Bác! Nghe nói bác thích ăn cam, hay là thích ăn gì đó. Quý vị thấy ấn tượng ban đầu này như thế nào? Sẽ rất tốt. Cho nên các bạn, đã biết cách theo đuổi bạn gái chưa? Theo đuổi bạn gái không phải theo đuổi một. Phải theo đuổi cái gì? Đoạn này đừng nên truyền ra ngoài, vì cái gọi là "môn đăng hộ đối", thực sự cũng bộc lộ ra, kết hôn tuyệt đối không phải chuyện của hai người, mà là hai gia tộc, hai gia đình có thể hòa hợp. Hôn nhân không được cha mẹ chúc phúc, phân nửa đều sẽ không hạnh phúc. Cho nên người thời nay rất nhiều người kết hôn trên tấm thiệp viết rằng: "hai chúng tôi kết hôn vào ngày". Hai chúng tôi, ai lớn nhất? Cho nên từ trong lời văn có thể thấy được, người trẻ tuổi thời nay quá không cung kính. Việc lớn như vậy cũng không biết ai là cha, ai là mẹ, mà trực tiếp viết hai chúng tôi. Cho nên, người trẻ tuổi chúng ta phải chú ý xét lại, như ở đây ghi hai chúng tôi, tỷ lệ thành công như thế nào? Vui mừng thì đến, không vui thì...? Cho nên cung kính quan trọng. Chúng ta đến nhà của bạn, nên có thể "ái ốc cập ô", quan tâm đến người nhà của họ, vậy sẽ hòa khí. Cho nên tôi kết bạn cũng có nguyên tắc này, vì khi cha mẹ của bạn thường từ trong lời nói của con mình, cha mẹ của họ thường từ miệng con cái mình nghe được tên của quý vị. Cha mẹ của họ có thể nghĩ, người này là ai vậy, tại sao con chúng ta thân thiết với họ thế? Họ có nghĩ ngợi không? Có lo lắng không? Ồ! Người này thân với Thái Lễ Húc như vậy, nếu như Thái Lễ Húc là người xấu thì làm thế nào? Cho nên, chúng ta nên chủ động làm an tâm của cha mẹ bạn, điều này rất quan trọng. Khi nào tôi có thái độ này? Lúc cấp ba, tôi thân với một bạn học, thân cực kỳ, là con trai. Tôi là đàn ông, con trai. Mẹ của anh ta rất lo lắng, vì lúc đó nghe nói đã có tình trạng đồng tính, cho nên mẹ anh ta rất lo lắng, con của họ có thể tốt với tôi quá đáng không. Cho nên tôi từ sự việc này thì lĩnh hội được chính xác, kết bạn không chỉ nên thân với họ, còn nên thân với người trong nhà của họ.

Cho nên tôi ở Đại Lục có hai người bạn tốt, họ là vợ chồng. Một hôm tôi đến nhà họ, hẹn với họ muốn đi phóng sanh. Tôi nghĩ, vì người trẻ tuổi chúng ta thời nay đều là người trẻ tuổi kết giao với người trẻ tuổi, rất ít tiếp xúc với cha mẹ của đối phương, tôi liền cảm thấy như vậy không tốt. Cho nên tôi nghĩ, có thể tôi chưa đến nhà của họ, thì họ đã đứng trước cổng đợi tôi rồi, tôi đến là xuất phát. Cho nên tôi đã linh động mua một giỏ táo, để làm gì? Tôi xách một giỏ táo thì họ không thể không để tôi lên nhà ngồi. Đầu óc của tôi có gian không? Chúng ta phải xem ý đồ, ý đồ này là lương thiện thì tốt. Quả nhiên như vậy, tôi đến nhà họ chưa đi lên, thì ba chiếc xe đạp đã lấy ra sẵn, chuẩn bị xuất phát rồi. Tôi nói: khó lắm mới đến được nhà quý vị, không lên nhà làm sao được? Nhất định phải hỏi thăm cha mẹ của quý vị. Cho nên cùng với hai vợ chồng họ lên nhà. Lên nhà thấy cha mẹ họ cũng rất thân thiết hỏi han ân cần, cũng nói chuyện được ba, năm phút, thì họ nói: các con có việc nên làm, đừng nán lại, nhanh đi đi. Kỳ thực họ đều rất khách sáo, họ đều nghĩ thay mọi người, cho nên ba người chúng tôi đi. Tối hôm đó, bạn tôi gọi điện thoại cho tôi, anh nói: cha mẹ tôi muốn mời anh ăn cơm. Mời tôi ăn cơm, mà còn chuẩn bị đồ chay cho tôi nữa. Vì năm sáu năm trước tôi hiểu được, ăn chay đối với thân thể tương đối có lợi, nên từ đó ăn chay. Cho nên bữa cơm đó toàn bộ đều là món chay, cùng ăn với họ. Người xưa nói: "gặp mặt ba phân tình" câu này là rất có đạo lý. Cho nên ăn một bữa cơm thì cảm thấy xích lại gần hơn, sau đó bạn của tôi giới thiệu nói: tôi đang làm ở trung tâm Quốc Học Khởi Mông. Cho nên đối với vấn đề giáo dục trẻ em, tương đối có nhiều nghiên cứu. Mẹ của anh ta đang trông đứa con của em anh ta, trông cháu ngoại của họ. Bởi vì ông bà trông trẻ con khó tránh được cái gì? Rất nuông chiều. Hai người họ thường thường xuyên sửa đổi, nhưng mẹ không nghe. Cho nên hai người họ cũng cảm thấy rất tủi thân. Sau đó ăn cơm xong mẹ anh ta với tôi nói về vấn đề giáo dục con cái. Ví dụ tôi hỏi bà: gắp thức ăn trước gắp cho ai? Mẹ của anh ta bỗng nhiên hoát nhiên đại ngộ. Ồ! Đúng. Thảo luận với bà rất nhiều quan niệm, ví dụ nói, ân uy cùng cho. Mỗi lần lúc thảo luận những quan niệm này, mẹ anh ta liền nói: Ồ! Đúng, đúng. Người bạn của tôi ở bên cạnh liền nói, sớm đã nói với mẹ rồi, mẹ không chịu nghe. Anh ta ở bên cạnh luôn lặp lại câu này.

Các bạn, có nên xen vào câu này? Không cần thiết, lúc này vô thanh thắng hữu thanh. Quý vị nói như vậy mẹ quý vị thấy không thoải mái, cho nên lòng người không nên quá nôn nóng, gọi là trầm mặc như muôn tia sét. Có lúc trầm mặc, mẹ quý vị sẽ cảm thấy quý vị cũng thật không đơn giản. Sau đó thì bữa cơm này dùng rất vui

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net