TẬP 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 25

Chào tất cả mọi người. Rất nhiều bạn hỏi tôi: thầy Thái à! Thầy có mệt chăng? Trong mấy tháng này, có rất nhiều thầy cô giáo theo chúng tôi đi diễn giảng khắp nơi. Họ đều thấy thân thể tôi, càng nói càng có tinh thần, cho nên nhiều lo lắng đều như thế nào? Là không cần thiết.

Tôi cũng nói với những người bạn này, con người không sợ mệt thân chỉ sợ mệt tâm. Thân mệt nằm nghỉ ngơi bảy tiếng sau, thì thân thể lại như rồng như hổ. Nhưng tâm mệt, rất nhiều việc biết là rất quan trọng, cần phải làm, nhưng lại không có năng lực để làm, tâm lúc đó rất gian nan, rất dằn vặt. Khi chúng ta có thể tận tâm tận lực để làm việc quan trọng, như vậy nội tâm rất được an ủi.

Tôi nhớ khi học cấp ba, từng đọc một bài văn của Mạnh Tử. Trong đó đề cập đến: "thiên tương hàng đại nhậm ư thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hành phất loạn kỳ sở vi". Vì sao vậy? "Sở dĩ động tâm nhẫn tánh, tăng ích kỳ sở bất năng". Khi tôi học cấp ba đọc bài văn này có tâm đắc gì? Tuyệt đối không nên làm bậc thánh hiền, rất mệt, còn phải "động tâm nhân tánh", còn phải "ngạ kỳ thể phu". Lúc đó thầy cô giáo cũng không giảng giải những khí tiết này cho chúng tôi, nên chúng tôi y văn giải nghĩa, tuyệt đối không đi về hướng thánh hiền quân tử.

Sau khi thật sự hoằng dương truyền thống văn hóa, đột nhiên đối với câu nói này có cảm nhận khác biệt, nên tôi đã gạch chân viết "ngọt như đường" . Khi chúng ta biết điều này rất quan trọng, trong lòng sợ năng lực mình không đủ, thế nên khi bị gặp khảo nghiệm, đều tiếp nhận một cách hoan hỷ, như vậy có thể nâng cao năng lực. Vì thế chúng ta có thái độ này với những thầy cô giáo từng tiếp xúc, cũng kiến lập nhận thức chung này.

Nên khi tôi từ Hải Khẩu đến Thẩm Quyến giảng, bài giảng của tôi vốn phải đưa cho các thầy cô giáo khác. Khi các thầy cô giáo khác tiếp nhận thông báo của tôi: bắt đầu từ tiết sau đến quý vị - họ sẽ nghĩ như thế nào? Họ sẽ không từ chối nói: "không được đâu!". Mà họ sẽ nói ra một câu: "gánh vác trách nhiệm là bắt đầu của sự trưởng thành". Thế nên tuy tôi rời Hải Khẩu, nhưng bài học không hề gián đoạn, đến bài học trong ngày đầu năm và thời gian nghỉ tết đều không gián đoạn. Họ nói học tập trí huệ một giây cũng không được chậm, nếu như chậm lại là chúng ta thiếu học một ngày, đối với bọn trẻ có thể ảnh hưởng rất lớn. Thế nên họ cũng kiên trì, khóa học này cũng tổ chức được hơn một năm.

Ở Hải Khẩu, Thẩm Quyến rất nhiều thầy cô giáo, ngoài những lúc công tác ở trường, thời gian còn lại như tối thứ bảy, chủ nhật, đều tình nguyện đến giảng bài giúp trung tâm chúng tôi. Sau hơn bốn tháng học tập, họ cũng bắt đầu theo tôi đến giảng dạy rất nhiều nơi. Từ tu thân - dạy tốt các lớp. Tề gia - chăm sóc Hải Khẩu thật tốt. Trị quốc - đến Bắc Kinh, Thẩm Quyến và các tỉnh khác nhau để giảng dạy, gọi là gì? Bình thiên hạ. Bốn việc này thật ra là gì? Một việc. (giải thích câu: "tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ", theo cách giải của thầy giáo"

Chỉ cần quý vị phát chân tâm, tự mình không ngừng rèn luyện, tự mình không ngừng vươn lên. Tự nhiên ảnh hưởng của chúng ta, cống hiến của chúng ta sẽ thành thục và thành công, đây gọi là "vật uy nan". Khi việc mà bọn trẻ cần gánh vác, đều bị cha mẹ làm hết, đây là tước đoạt cơ hội học tập rèn luyện của các em. Chúng ta vừa mới đề cập đến, chú Lô không giúp con gái đem vở bài tập đến, nếu như cầm cuốn vở bài tập này đến, sẽ có một kết quả khác, kết quả như thế nào? Con gái rất vui. Ba à! Ba thật tốt, có cầu tất ứng, đúng là Quán Thế Âm Bồ Tát. Như vậy đối với nội tâm bọn trẻ khởi lên biến hóa gì? Chỉ cần tôi có việc, đã có ba tôi, mẹ tôi, ông nội tôi, bà nội tôi, còn có người làm của tôi nữa. Sau lưng chúng có rất nhiều chỗ dựa, lúc nào cũng có thể thu dọn tàn cuộc.

Thế nên hiện nay chúng ta thường thấy rất nhiều thanh thiếu niên khoảng 20 tuổi, chúng nói chuyện quý vị cảm thấy như thế nào? Tức chết đi được, rất dễ ói máu, thật đó. Hoàng đế không gấp, như thế nào? Nhưng thái giám gấp. Tất cả cha mẹ thân hữu giúp chúng bận muốn chết, chúng lại cảm thấy không có gì bận rộn.

Ở Hải Khẩu tôi gặp được trường hợp, cha mẹ phải thông qua nhiều quan hệ giúp chúng tìm công việc, chúng còn nói nhát gừng: được, nể mặt quý vị tôi đi thử xem. Còn sinh viên đại học, đi học bị đuổi học hai lần, khi bạn bè hỏi chúng phải làm sao? Chúng nói: Tôi cũng không biết nữa. Quý vị xem, người cũng gần 20 tuổi đầu rồi, nhưng hoàn toàn không có trách nhiệm đối với bản thân, đây là kết quả, còn nguyên nhân ở đâu? Chúng rất ít khi chịu trách nhiệm hoàn toàn với việc mình đã làm. Khi chúng ta giúp bọn trẻ thu dọn sai lầm của mình, chúng liền cảm thấy con đường tương lai của chúng sẽ có người giúp. Sau này chúng muốn cưới vợ, quý vị phải bỏ tiền ra lo. Chúng muốn mua nhà, quý vị phải giúp chúng, quý vị phải giúp chúng đến khi nào? Cuộc đời như vậy sẽ như thế nào? Rất mệt mỏi. Có thể đến khi quý vị nhắm mắt, còn muốn mua đồ cho cháu chắt.

Ngày 19 tháng 10 năm ngoái, báo đặc khu Thẩm Quyến có một bài văn do một cặp cha mẹ phát biểu, khuyến cáo những cha mẹ trẻ tuyệt đối không nên chiều chuộng trẻ con. Vì vợ chồng họ già mới có con, khi tuổi tác đã lớn mới sinh được đứa con trai, đối với nó trăm phần yêu chiều. Đến lúc đi học mẫu giáo, cô giáo nói: con quý vị có những hành vi không tốt quý vị nên chú ý. Họ còn giải thích giúp con mình, còn che đậy giúp con mình, cứ như vậy, con cái thích gì là cho cái đó. Khi nó tốt nghiệp đại học quen được người bạn gái, bạn gái yêu cầu nói: kêu ba mẹ anh dọn ra ngoài để nhà chúng ta ở, tôi mới lấy anh. Con trai họ đương nhiên như thế nào? Vì anh ta là tiểu hoàng đế đúng không? Nên hiệu lệnh thiên hạ, ai dám không theo. Anh ta liền trực tiếp kêu cha mẹ mình, quý vị ra ngoài ở. Ba mẹ anh ta đã cảm nhận được tính nghiêm trọng, nên hy vọng thông qua nỗi thống khổ thiết thân của họ, có thể khuyến cáo càng nhiều các bậc cha mẹ, tuyệt đối không nên cưng chiều con cái, nâng niu con cái.

Vào niên đại 1920, có một em bé 11 tuổi chơi bóng rổ, đã làm vỡ một tấm gương lớn của người khác, phải đền mười hai đồng năm hào tiền Mỹ. Lúc đó số tiền này có thể mua 125 con gà mái, nên số tiền này rất lớn, không nhỏ. Cha đứa bé nói với nó, việc này con phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, nên con phải tự mình kiếm tiền để trả nợ. Điều này cha mẹ ở Trung Quốc có làm được chăng? Rất khó khăn. Y theo thống kê, trẻ em Trung Quốc tiêu tiền nhiều nhất, nhưng làm việc nhà lại ít nhất, vì thế không biết gánh vác. Đích thực đứa bé 11 tuổi này, bắt đầu làm việc từ đó, từng chút từng chút trả tiền lại cho cha mình. Sau cùng sự nghiệp của anh ta cũng rất thành tựu, anh ta chính là Lôi Căn cựu tổng thống của nước Mỹ.

Quý vị xem, khi quý vị để bọn trẻ rèn luyện, làm tăng trưởng thái độ đúng đắn và tâm trách nhiệm của chúng, lại tăng trưởng năng lực làm việc của chúng. Thế nên nuôi dưỡng con cái phải dùng lý trí, không thể chỉ dùng tình cảm, yêu thương chiều chuộng, điều này cũng rất quan trọng.

"Vật úy nan". Khi các bậc cha mẹ đối diện với nhiều việc, đều rất có dũng khí. Thái độ như vậy của quý vị, nhất định ảnh hưởng đến con cái quý vị.

Tục ngữ cũng thường nói "nhà nhà đều có cuốn kinh rất khó đọc", quý vị đã đọc thông chưa? Hiện nay mức độ ly hôn rất nghiêm trọng, hôn nhân bước đến ly hôn đối với mình và đối với con cái, đều là sự thương tổn. Đối mặt với nhân sinh, đối mặt với sự thất bại trong hôn nhân, chúng ta cũng phải mạnh mẽ khắc phục.

Lúc tôi ở Hải Khẩu, một hôm đi dạy, trên đường đi có một người bạn gọi điện cho tôi nói: Chồng của người đồng sự của tôi có bồ, phải làm sao?

Quý vị, quý vị đã từng tiếp cuộc diện thoại nào như vậy chăng? Người chưa kết hôn như tôi đã nhận được. Tuy chưa kết hôn, nhưng giải quyết đáp án về vấn đề nhân sinh, bảo đảm đều ở trong kinh điển. Nên lúc đó tôi nói với cô ta "hành hữu bất đắc, phản cầu chư kỷ". Khi nhân sinh xuất hiện tình huống, tuyệt đối không thể đều là người khác sai, chỉ có tôi đúng, có khả năng này chăng? Không thể, vì một tay không vỗ ra tiếng. Khi vợ chồng đối diện với vấn đề như vậy, ý niệm đầu tiên chúng ta phải nghĩ đến là "mình sai ở đâu". Đương nhiên, ý niệm này không dễ, nhưng chỉ cần chúng ta không xoay chuyển đến ý niệm này, tâm chúng ta tuyệt đối không bình tĩnh được. Khi lúc nào chúng ta cũng chỉ nghĩ đối phương có chỗ nào không đúng, đối phương sai chỗ nào, nhất định là cảm xúc quay cuồng. Rất có thể hành động theo cảm tính, sẽ làm cho mọi việc ngày càng phức tạp.

Tôi lại nói tiếp, ví dụ đối phương sai bảy tám phần, chúng ta sai một hai phần. Cũng phải tĩnh tâm lại trước, suy nghĩ xem một hai phần này tôi sai ở đâu, thêm bước nữa là thay đổi nó, đây là thái độ quan trọng đầu tiên, "hành hữu bất đắc, phản cầu chư kỷ".

Tôi nói tiếp với cô ấy "gia hỏa bất thiêu, dã hỏa bất khởi". Các vị, gia hỏa là hỏa gì? Xung đột, không khoan thứ, không bao dung chính là hỏa. Trong gia đình không có vấn đề trước, lửa bên ngoài có thể đốt vào chăng? Không đốt vào được. Thế nên tuyệt đối không nên trách người khác, nhất định là chính mình có sai lầm trước. Vì vậy không nên đem cảm xúc để trên thân người khác, đây là thái độ quan trọng thứ hai.

Thứ ba là khi chồng mình đúng, cô nên xem anh ta như cha mình, bình thường thì xem anh ta như bạn. Khi chồng mình sai, nên xem anh ta là gì? Xem như trẻ em, chưa đủ, phải xem anh ta như con. Khi con quý vị phạm sai lầm, quý vị có nói với chúng, mẹ sẽ sống chết với con chăng, có như vậy không? Không bao giờ. Vì sao? Sao lại bất công như vậy, đối với con cô không như vậy, nhưng đối với chồng mình cô lại như vậy? Vì sao? Có thấy sự bất bình đẳng của con người chăng? Tất cả những chướng ngại phiền não không ngoài điều này, tại đâu? Nơi chính mình.

Ai khiến cô phiền não? Ví dụ hôm nay quý vị đang đi trên đường, đột nhiên có một người lạ đi đến đánh cô một bạt tai, cô chưa kịp định thần thì anh ta đã chạy mất. Cô đứng đó sờ mặt mình, sao lại xui thế này? Bỏ đi, bỏ đi và cô bỏ đi. Đột nhiên hôm đó về nhà họa vô đơn chí, đúng lúc chồng cô uống vào chút rượu, trở về nhìn thấy quý vị cũng đánh một bạt tai như hồi nãy, kết quả có giống nhau chăng? Tôi sẽ sống chết với ông. Kỳ lạ, cũng là một bạt tai giống nhau, nhưng hiệu quả không như nhau, ai tạo thành? Khổ đều là tự tìm, vì tâm chúng ta không đủ khoan dung, không đứng trên góc độ của đối phương để nhìn, đều dùng yêu và ghét để giải quyết vấn đề. Những gì mình thích thì sao cũng được, khi mình không vui thì không được. Nên đã tạo thành rất nhiều chướng ngại phiền não về mặt tâm lý cho mình.

Rất nhiều người nói, họ đã lớn như vậy rồi, đến một chút đạo lý làm người này cũng không hiểu. Họ đều lớn như vậy, cái gì lớn? Lớn thân xác? Đúng không? Đúng. Sống đến ba mươi mấy, bốn mươi mấy tuổi, lớn xác không có nghĩa là trí huệ trưởng. Quý vị nói: Anh ta phải biết, nhưng anh ta không hiểu gì. Có ai dạy anh ta đạo vợ chồng chăng? Các bạn, quý vị đọc sách hơn mười năm, có xem qua bài nào nói về đạo nghĩa vợ chồng sống với nhau? Bài nào? Vợ chồng sống bên nhau đối với nhân sinh có quan trọng chăng? Quan trọng. Trong ngũ luân, chỉ cần luân vợ chồng chánh, thì các điều khác đều tự chánh. Quý vị xem, điều quan trọng như vậy mà không dạy.

Tôi nói chuyện với một vị trưởng bối, ông ta nói giáo dục của chúng ta điều gì cũng dạy, nhưng thiếu một thứ. Thiếu điều gì? Quý vị không biết sao? Thiếu đức. Cái gì cũng có, thật vậy! Nhảy, hát tất cả đều có, nhưng khiếm khuyết nhất chính là điều này, khiếm khuyết nhất là nên sống với người khác như thế nào. Thế nên chồng quý vị là người bị hại, chúng ta có trách nhiệm giúp họ, con người không phải thánh hiền làm sao không có lỗi. Thế nên quý vị cũng phải xem họ như con, như vậy liền có thể bao dung được anh ta. Cũng do quý vị có thái độ như vậy, anh ta mới nhận ra được mình sai mà hối cải, vì bên ngoài đều là gặp dịp mua vui, đều là hư vọng, con người xưa nay khi phạm sai lầm mới biết điều gì là thật.

Nên người thứ ba bên ngoài, tuyệt đối không thể là một cô gái tốt. Người phụ nữ tốt, chắc chắn không thể phá hoại gia đình người khác. Chỉ vì ông chồng này không đủ định công, dễ bị lừa gạt bởi lời nói ngon ngọt.

Cô Dương làm việc đọc kinh dạy học này, thời gian cũng gần trên dưới 10 năm, ngoài việc dạy bọn trẻ, cô thường dạy học kinh, dạy thư pháp đến hơn 10 giờ. Bọn trẻ đều trở về, đến lượt ai học? Người lớn học. Vì rất nhiều vấn đề gia đình, những phụ nữ này đều không tìm ra phương pháp, rất đau khổ. Cô Dương thường nói với tôi, người nữ thật không dễ, nên cần quan tâm yêu thương họ nhiều hơn. Rất nhiều gia trưởng trong gia đình có vấn đề về giáo dục đều đến hỏi cô Dương, cô Dương cũng tận tâm tận lực giúp họ. Vì vậy cô Dương trở về đến nhà thường đều hơn một giờ đêm, nên cô Dương thường mang áo khoác ngoài, trong áo bỏ thêm cây dù, chuẩn bị cho điều gì? Lúc cần thiết, lúc nửa đêm hơi nguy hiểm, nên phải chuẩn bị vũ trang, sau đó phủ lại không để người khác thấy cô là nam hay là nữ. Từ động tác rất nhỏ như vậy, có thể nhận ra trong giá trị quan của cô Dương, điều gì để ở vị trí thứ nhất? Giúp người khác là việc đầu tiên, còn việc sanh tử cá nhân thì sao? Đương nhiên không nghiêm trọng như vậy.

Có một cô, nói đến chồng mình có phụ nữ bên ngoài, phải như thế nào? Cô Dương trầm ngâm một chút, khi quý vị trầm tĩnh một chút đối phương cũng như thế nào? Tâm cũng tịnh lại. Cô Dương bèn nói: Chị thật sự muốn giải quyết vấn đề ư? Phải xem cô ta đã hạ quyết tâm chưa. Cô này liền nói: Thật vậy. Chị đã hạ quyết tâm, thì tôi nói cho chị biết, chị phải thật làm. Trong tình huống này, chị nhất định phải lấy pháp bảo của phụ nữ ra, đó là gì? Là ôn nhu. Sao quý vị biết? Đem sự ôn nhu của quý vị ra. Nên bắt đầu từ hôm nay, anh ta làm sai điều gì đều đặt ở vị trí thứ hai. Còn chính mình làm đúng hay không, có chăm sóc tốt con cái hay không, có lo lắng cho cha mẹ chồng hay không. Quan trọng nhất là làm tốt bổn phận của mình trước, lấy đức hạnh của chị để thức tỉnh tâm hổ thẹn của anh ta.

Thế nên hôm sau, cô này ăn mặc rất chỉnh tề, có thể ăn mặc luộm thuộm chăng? Rất nhiều nam nhân là bị nữ nhân dọa mà ra đi. Chúng ta vẫn là đoan trang. Cô ta liền trang điểm một cách rất đoan trang, cho con cái làm bài tập xong hết, đến giờ ngủ thì cho chúng đi ngủ, còn cô ngồi đó đợi chồng về. Xem từng phút từng giây thời gian đi qua, hơn 12 giờ. Đột nhiên lúc này cô lãnh hội được một đạo lý, tất cả pháp thành tựu là do nhẫn. Nếu như lúc này quý vị nổi giận, có thể toàn bộ công phu đều mất hết, thế nên cô ta tiếp tục đợi. Hơn 1 giờ, nghe được âm thanh mở cửa, như thế nào? Cô này lập tức chạy đến, cười rất xán lạn, hai tay cầm lấy túi xách của chồng: anh vất vả quá, bây giờ mới trở về, anh nhất định đã đói bụng, em đi nấu tô mì anh dùng nhé. Liền đi vào nấu mì. Chồng cô ta thần hồn chưa định, không biết đã xảy ra điều gì. Bắt đầu từ hôm đó, mỗi ngày đều đợi chồng trở về.

Các bạn, ông chồng này tuy đã lạc lối, nhưng dù sao cũng vẫn còn điểm tốt, vẫn biết gì? Còn có một chút nhục nhã, nên khoảng thời gian một hai tháng, một hôm chồng cô ta trở về rất sớm. Vừa vào cửa, không nói một lời mà quỳ xuống, anh ta nói: Hãy tha thứ cho anh, anh sẽ khai tất cả với em. Chồng cô ta nói: Thời gian này anh bị lương tâm dày vò, anh sắp không chịu nổi nữa rồi.

Thế nên muốn hóa giải thất bại của cuộc đời, hoàn cảnh khó khăn của nhân sinh phải dùng điều gì? Cần phải dùng thành tâm, phải dùng đức hạnh mới có thể làm được. Bất luận là cuộc đời phải đối mặt với thách đố gì, chúng ta nhất định phải sanh khởi "vật úy nan". Cũng phải sanh khởi lời như của Mạnh Tử: "thiên tướng hàng đại nhậm ư thị nhân dã", cũng phải sanh khởi tâm gánh vác trách nhiệm. Tôi sắp nói không được nữa rồi. Chúng tôi làm thầy giáo thường có thói quen xấu này, thường thường phải như thế nào? Kiểm tra! Gánh vác trách nhiệm: Tôi sai rồi! "Hành hữu bất đắc, phải cầu chư kỷ". Gánh vác trách nhiệm là sự bắt đầu của trưởng thành.

Các bạn, quý vị hãy hồi tưởng lại cuộc đời của quý vị, trong giai đoạn nào tiến bộ đặc biệt nhanh? Đều là trong sự thách thức, trong nghịch cảnh. Thế nên chúng ta phải cảm ơn sự thách thức, cảm ơn nghịch cảnh, đây là vật úy nan.

Câu tiếp theo là "vật khinh lược". Khinh là khinh thị, lược là lơ là. Khi chúng ta đối với việc nào đó rất khinh thị, rất lơ là thì tâm đã mất đi sự cung kính, đã mất đi sự cẩn thận. Trong những việc nào chúng ta dễ lãng quên, dễ khinh thị? Ví dụ hôm nay chúng ta muốn tặng đồ cho người khác, mặc dù là tặng đồ cho người khác, chúng ta cũng phải duy trì sự cung kính.

Thời xưa có một bài văn viết rằng: Một người nọ, nhìn thấy rất nhiều người đói khát, liền đem thực vật cho họ ăn. Ông ta bèn nói, đến đây, đến đây ăn. Không ngờ người chịu đói khát đó nói: Không ăn thức ăn đó, thái độ không xem tôi là người của ông như vậy, thà đói chết tôi cũng không ăn. Thế nên thái độ của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến cảm nhận của người khác. Vì vậy mặc dù hôm nay chúng ta bố thí, chúng ta cho cũng không nên quên sự cung kính, cẩn thận của mình. Thật ra là đối phương cho chúng ta trồng phước điền, để chúng ta tích âm đức, chúng ta phải cảm ơn họ.

Khi tôi ở Hải Khẩu, diễn giảng hơn 100 hội. Có một vài cụ già 70 mấy tuổi vẫn thường đến nghe tôi giảng bài, tôi rất hoài nghi không biết họ có nghe hiểu hay không? Vì họ chỉ biết nói tiếng Hải Nam. Nhưng rất kỳ lạ, tôi thấy họ ngồi ở sau, thường thường ngồi ở đó cười. Nhiều người cảm thấy, những gì chúng ta nói có lợi ích đến những người này. Tôi liền nói với tất các thầy cô giáo giảng bài, tôi nói: mỗi người ngồi dưới nghe giảng, chúng ta đều phải cám ơn họ, đều là họ thành tựu chúng ta. Vì nhãn thần của chư vị bằng hữu đều vô cùng từ ái, vô cùng nhân từ.

Nếu quý vị ngồi bên dưới, sắc mặt rất khó coi, có thể tôi không sao giảng tiếp được. Chính là vì có nhiều người như vậy cho chúng ta cơ hội, chúng ta mới được trưởng thành. Nên người giảng bài, người giảng kinh cũng phải thường cảm ơn, thường khiêm tốn. Vậy nên mặc dù chúng ta cho, cũng đừng quên giữ tốt tấm lòng của mình. Bằng không, khi tâm không cung kính thì cống cao ngã mạn, đạo nghiệp cũng hủy theo. Trên phương diện thực vật, thậm chí là trên phương diện tài vật. Ví dụ chúng ta muốn quyên áo quần cho người khác, tặng áo quần cho người khác, có thể lấy đồ dơ đưa cho người khác chăng? Tặng đồ cho người khác phải có thành ý, trước tiên phải làm gì? Giặt sạch sẽ.

Tôi nhớ tôi tặng chiếc xe tôi cho bạn, ba tôi liền dặn dò: tặng đồ cho người khác nhất định phải để người khác nhận một cách hoan hỷ. Nhưng thông thường chúng ta hay sơ suất, hay nói tôi tặng anh ta, anh ta nên biết đủ không phải sao? Thường thì ý niệm khinh thường sơ suất này, có thể quý vị vốn là tâm tốt muốn tặng đồ cho người ta, nhưng vì vật này xảy ra rất nhiều vấn đề. Đến lúc đó người tiếp nhận trong lòng cũng không thoải mái.

Khi tôi nghe ba tôi khuyên, liền kiểm tra lại một lượt. Sau đó phát hiện, bộ hộp số đã lái hơn 10 năm, nên không dễ lái. Mặc dù tặng cho họ, tôi đã dùng mấy năm mới có thể chinh phục bộ hộp số này. Đến lúc anh ta lái, khó lái như vậy - vốn là việc tốt - đến lúc đó có thể khiến anh ta sanh khởi rất nhiều phiền não, lại phải đi sửa chữa tốn không biết bao nhiêu tiền. Về mặt kinh tế anh ta vốn đã rất khó khăn, nên chúng ta thường phải nghĩ thay cho người khác. Cho dù là tặng đồ cho người khác, cũng phải suy nghĩ đến cảm nhận của họ. Thế nên phải sửa sang xong xuôi, mới đem xe tặng cho anh ta. Anh ta lái được một hai tuần thì gọi điện cho tôi nói, chiếc xe này tuy đã hơn 10 năm, nhưng rất dễ lái. Sau đó qua chưa bao lâu, người bạn này của tôi sinh con. Quý vị sinh con nhỏ, giả như lái chiếc xe mô tô thì như thế nào? Rất nguy hiểm.

Người bạn này giao tình với tôi đã 20 năm nay, chính là người đem thầy giáo của bạn gái giới thiệu cho tôi. Thế nên quý vị xem, giữa người với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net