Hận và Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra có một điều rất giản đơn ,mỗi ngày là được thấy anh cười ,vui hơn yêu cuộc sống hơn ,Zee vẫn thường hay nói trước công chúng về những trang thơ rất đẹp ,nhưng Nunew hiểu là hiểu rất sâu trang thơ nhàu ấy

Tuổi 22 rất đẹp đúng không,cậu không chạy theo tương lai ,hay ước mơ thời trẻ mà lại chạy về phía anh dẫu anh là hoa là lá trời xanh ,là diễn viên ca sĩ quá ư nổi tiếng Zee pruk panich,ừ thật đấy ,ở cái tuổi 29 đẹp đẽ kia anh đã có trong tất cả,có nhà có xe mọi thứ,chỉ có điều sao anh chẳng vui ,anh đã li hôn rồi

Người anh yêu say  đắm ấy là cậu , người anh theo đuổi cũng là cậu , người nói chia tay là cậu.......

Có thể nói anh và cậu là thanh mai trúc mã , cậu sinh ra trong một gia đình rất lạ , không cha không mẹ ,anh cũng thế nên chua xót làm sao là trẻ mồ côi ,thơ ấu bên nhau ,lớn lên một chút là cảm mến nhau ,xa hơn là yêu nhau ,nào ngờ lại chia ly .Anh yêu cậu như thế,cậu lại yêu anh ngàn lần hơn , vậy tại sao lại rời đi ....là vì cậu mắc bệnh rồi ,sợ rằng sẽ níu chân anh ,sợ anh lo ,sợ anh buồn mà , kết hôn với anh khi tròn 18 tuổi , li hôn ở tuổi 20 ,2 năm điều trị bệnh ,và rồi thanh xuân còn lại kia cậu chỉ biết lẳng lặng nhìn anh trên đỉnh vinh quang....

" Mày ổn không , sao lúc đó mày khờ quá vậy ,nói ra có phải tốt hơn không"

Nat nhìn cậu vẻ trách móc, giấu đi tất cả đến người bạn thân nhất cũng thế ,2 năm biền biệt tách mình khỏi thế giới,cậu hiểu rồi .... thật sự không ổn thật sự có chút nuối tiếc về quyết định khi xưa ,bởi còn yêu nhiều lắm nên mới cảm thấy đau đến thế

" Tao xin lỗi , nhưng chẳng phải bây giờ anh ấy tốt hơn nhiều rồi sao ,nếu như ngày đó tao nói ra ,bây giờ cái tên Zee pruk panich nổi tiếng ấy có tồn tại hay không,...tao..."

Nat ôm cậu vào lòng vỗ về an ủi, chẳng dễ dàng để quên đi , chẳng dễ dàng để buông bỏ , nước mắt cậu rơi không phải ngày chia tay anh ,mà lại ngày được thấy anh thành công,anh đã giữ đúng lời hứa với cậu ..*. trở thành người như em mong muốn,nổi tiếng cho em nở mày nở mặt nha anh *

" Không sao đâu ,...mày còn yêu Zee không"

Cậu cười mà nước mắt rơi ,sao lại còn hay là không ,chưa từng ngừng yêu ngừng nhớ anh mà ...

" Còn ...yêu nhiều lắm,tao ngốc lắm đúng không,có khi gặp lại nhau rồi anh ấy sẽ nghĩ tao hám danh mà trở về mày ạ "

" Mày khùng quá ,Zee trở nên như ngày hôm nay là vì mày đó ,nếu Zee gặp lại mày vui còn không hết chứ "

Cậu lắc đầu nhìn Nat

" Giúp tao giữ kín chuyện này nha ,là tao rời đi mà ,li hôn rồi là hết thôi...."

Có biết bao thanh âm vần điệu đẹp như thế nhưng sao hai tiếng li hôn nó chua chát đến lạ ,đúng hay không, hối hận hay không,mọi thứ giờ chỉ như thủy triều cuốn cát về nguồn mà thôi ,ngần ấy năm , thời gian một người thì đau đớn điều trị bệnh ,một người chết hồn khi mất đi tình yêu ,anh giữ đúng lời hứa rồi , giờ anh rất thành công. ... anh đã làm được rồi , Nunew à cậu cũng phải bước đến đỉnh vinh quang của mình đúng không,nên hay không là chấm hết , cái quay đi ngày hôm ấy là cái ngoảnh đầu không hẹn gặp , ngày ấy mưa rất to, cậu không khóc , ngày ấy giông rất lớn anh vẫn ôm chặt cậu vào lòng ,và cũng là ngày đó cậu bỏ lại anh giữa cơn mưa nặng hạt , ngang tàn chém đứt tim anh , không biết anh có thấy mặn chát hay không, phải chăng mưa ngày hôm ấy đã xói vào lòng anh chút ngọt cuộc đời...anh đã  quên cậu rồi phải không, .... tình yêu ấy anh có hận hay không,.... không khóc không cười thì ta hiện hữa với dáng hình con người , nhưng sâu trong tâm can anh đau lắm đúng hay không,. ...yêu nhiều lắm chứ , cùng nhau lâu như thế mà, cũng 2 năm rồi nhỉ ....ừ thì tan nát cõi lòng

" Zee ...ùm ..ờ ...tao quên ...xin lỗi làm phiền rồi "

Max mở cửa bước vào văn phòng của anh quá đột ngột nên cảnh tượng trước mắt cứ thế ập đến ,, anh đang thân mật cùng người phụ nữ khác ư ,ừ đúng thế cũng phải sống tiếp mà , cũng phải yêu chứ .... đúng không

" Không sao ...Nan em ra ngoài trước đi "

Anh quay mặt đối diện với người con gái nằm bên anh dặn dò ,khi cánh cửa đóng lại ,anh tiến đến chỗ Max nghi hoặc

" Có chuyện gì ,lần sao nhớ gõ cửa"

"Tao biết rồi, nhưng mày ....là thật sao "

Anh im lặng nhìn mặt bàn nhẵn bóng,chỉ khẽ im lặng như thế suốt bao năm qua ,là yêu hay không anh không rõ ,là thật lòng hay không anh chẳng phân định được

" Tại sao ....tao nhớ em ấy , Nunew tao không quên được ....hận em ấy ... yêu nhiều lắm.."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net