11. Belle ở club - part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

******

  Oretis, 7 giờ tối, ngày 29/2/576

  Belle tiến lại gần quầy bar và ngồi lên chiếc ghế trống duy nhất ở chính giữa. Cô cảm thấy hơi hoang mang khi tiến đến quầy rượu bởi vì cô gái 16 tuổi chỉ mới uống rượu một lần duy nhất trong đời. Đấy là lúc cô 13 tuổi, vì tính tò mò, cô đã lén mở bình rượu quý của bố cô, một bình rượu cổ đã được 70 năm tuổi, một trong những chai rượu quý cuối cùng được sản xuất năm ấy của hãng gì đó mà cô không nhớ tên; cô chỉ nhớ là đã từng nghe bố cô ba hoa về nó. Ký ức ấy nhẹ nhàng xuất hiện trong đầu cô, vị đắng nồng của ly rượu ấy xộc vào mũi họng cô, họng cô cay tóe lửa và nó khiến cô ho sặc sụa, cô loạng quạng đứng lên vì say, nồng độ của nó cao đến mức chỉ cần một ly thôi đã khiến cô trở nên mất kiểm soát và cơ thể máy móc của cô không được cài đặt tốt cho việc này. Không kiểm soát được đôi chân mình, cô ngã xuống và làm vỡ bình rượu ấy. Cô bật cười trong cơn say mà không biết việc mình đã làm, cô lại cố gắng đứng dậy một cách loạng choạng, đi lung tung khắp căn nhà và cười lớn tiếng với tất cả mọi thứ cô thấy. Cô cười bức chân dung của ông cố nội cô, rồi cô lại cười vào mặt của chính bức ảnh của bố cô, cô cười bức tranh thiên thần trên ghế sô pha và cười chiếc bình hoa cổ màu kem có điêu khác hình một cô nàng khỏa thân. Nhưng trong kí ức của cô, cô nhớ là cô đã khóc khi cầm trên tay tấm ảnh của mẹ cô, một con người xa lạ mà cô yêu quý nhất trên đời. Cô ôm nó vào lòng và ngủ thiếp đi. 

  Những gì cô còn nhớ là vào buổi sáng hôm sau, cô thức dậy ngay tại phòng của mình và trong buổi ăn sáng, cô thấy Norman đang bị phạt quỳ ở góc phòng, cấm không được ăn sáng và sau đó bị bố cô bắt đi đào đất khổ sai để trồng cây. Belle cảm thấy thắc mắc và bố cô bảo rằng chính anh Norman đã làm bể chiếc bình rượu quý của ông nên phải bị phạt. Cô đứng lặng ngắm nhìn anh mình bị phạt và không bao giờ kể sự thật cho bố cô nghe. Đây là bí mật của hai người. Bây giờ, cô ước mình có mặt ở tang lễ của Norman, cô sẽ kể cho tất cả mọi người ở đó nghe về bí mật này, bí mật kể về lòng yêu thương cô vô bờ bến của anh trai mình. 

    "Thưa cô." Tiếng một người đàn ông gọi cô nhưng cô không nghe thấy. 

    "Thưa cô." Người ấy gọi thêm một lần nữa nhưng lớn hơn. 

  Cô giật mình tỉnh dậy, tiếng gọi ấy là của anh chàng bartender, một anh chàng người Đất điển trai nhưng không cao cho lắm. Cô tự thắc mắc rằng làm sao mà anh chàng này có thể pha chế những ly rượu ngon với bàn tay to lớn và thô kệch như thế được, dù bao nhiêu tay anh chàng này có đi chăng nữa. Cô gật đầu đáp lại thay cho lời nói. 

    "Cô muốn uống gì ạ?" 

  Anh chàng nhìn kỹ vào mặt cô, con mắt máy đã được che lại bởi chiếc mũ lưỡi trai, nhờ vậy mà không ai phát hiện cô vừa là Cyborg và cô vừa không đủ tuổi để uống ở đây. Cô không biết phải trả lời cho câu hỏi trên như thế nào, ở đây không có menu và cô không biết tên của bất kỳ loại rượu này để gọi tên mặc dù cứ tối thứ 7 đầu tiên của tháng, cha cô đều tổ chức một buổi tiệc rượu tại cư gia của mình. Cô thầm nguyền rủa mình vì không chịu tham gia vào chúng mà thay vào đó ru rú trong phòng để nghe nhạc. Cô nhìn một lượt từ trái sang phải những người ngồi gần mình, mặc kệ chàng bartender chờ đợi trong sự kiên nhẫn, anh chàng ấy cảm thấy không phí thời gian khi đợi chờ một người phụ nữ đẹp với những vệt tàn nhang đầy gợi cảm. Chỉ có một người phụ nữ khác ngoài cô ngồi trên bàn, cô ta ngồi một mình, trước mặt là một ly cocktail màu vàng cao với chiếc ống hút uốn lượn cùng chiếc ô xinh xắn. 

    "Cho tôi một ly giống hệt cô ta." Bell vừa nói vừa chỉ tay về phía cô nàng, cô nàng kia giật mình khi bị một người lạ chỉ, liền quay mặt đi. 

    "Cô vừa làm người ta sợ rồi đấy." Chàng bartender cười nói, "Thêm nữa, cô có chắc không, ly đấy hơi nặng đô đấy? Tôi không nghĩ nó phù hợp với một người phụ nữ xinh đẹp như cô." Chàng trai cố tán tỉnh Belle với chất giọng bằng bằng. 

    "Nếu cô ta uống được thì tôi cũng uống được." Cô quả quyết. 

  Anh chàng bartender thể hiện những đường múa tay điêu luyện, cậu tung chai rượu lên cao hơn đầu rồi hứng nó với chiếc ly của mình, rượu liên tục chảy ra chiếc ly rồi cậu tung thêm một lần nữa, chai rượu bay lên cao và cậu chụp nó bằng tay phải của mình. Đặt chai rượu xuống, anh chàng xúc một ít đá vào, lắc nhẹ và nhẹ nhàng rót ra ly cho cô nàng đang ngồi trước mặt mình đang nở đôi mắt tròn xoe đầy kinh ngạc. Chắc chắn chàng trai đã ghi điểm tốt cho cô nàng nhưng khi rót những giọt nước cuối cùng lên chiếc ly xinh xắn của cô, chàng trông thấy đôi mắt máy đang chăm chú nhìn mình, khuôn mặt cô một phần đỏ ủng lên vì ngại ngùng. cậu kinh ngạc, sợ hãi lùi lại theo bản năng. 

  Hành động của chàng Bartender khiến Belle xấu hổ, cô kéo chiếc mũ của mình xuống thấp hơn và cúi đầu xuống. Cô vội vã cầm lấy ly của mình và đưa nó lên miệng uống. Hơi nóng tràn xuống cổ họng cô nhanh chóng, vị đắng khiến cô nhăn mặt đi nhưng lần này, cô không ho, ly rượu này quá nặng và có lẽ cô nên nghe theo lời anh chàng bartender. Anh chàng bartender cố gắng lủi đi sau khi biết được cô là Cyborg nhưng chưa kịp làm gì Belle đã gọi hắn ta ở lại. Run rẩy sợ hãi dù anh chàng không biết rằng cô cũng cảm thấy tương tự. 

    "Tôi cần tìm người." Cô vừa nói vừa nhăn mặt do cơn đắng của rượu chưa chìm xuống. "Tôi tìm cần người," cô nhắc lại, "không biết anh có giỏi tìm người ở đây không hoặc ít nhất tôi có thể tìm ai đó giỏi tìm người ở đây không?" 

    "Không." Anh chàng nói, giọng hơi run. "Đấy không phải là sở trường của tôi, nhưng tôi biết người có thể làm điều đó." Anh chàng chỉ tay sang về phía bên kia, vào ngay cô gái lúc nãy mà Belle chỉ vào, anh chàng nói, "Cô biết cô ấy chứ?"
  Belle lắc đầu.
    "Hãy đợi ở đây, tôi sẽ giới thiệu người ấy với cô." 

  Nói rồi chàng trai bỏ đi về phía cô ta, một người đàn bà kỳ lạ. Người đàn bà ấy trạc tuổi tầm gần 30, khuôn mặt mà đầy vết nhám màu xanh lá như rêu, một người Cây. Cô ta mặc một full bộ đồ da màu đen, khuôn mặt đầy vết xăm đủ màu sắc như che đi việc mình là một người cây, những chiếc áo đầy gai nhọn, mái tóc nhộm đen cắt ngắn ôm sát vào mặt. Khi khuôn mặt cô ta quay về hướng Belle, cô thấy rõ chiếc mũi và đôi môi của cô ta được xỏ khuyên, nó khiến Belle rùng người. "Đồ Emo." Belle nghĩ và không thích cô ta tí nào. Anh chàng bartender cúi sát người thì thầm vào tai cô nàng emo. Hai người đồng loạt nhìn về phía Belle, thẳng vào đôi mắt máy của cô. Belle đang cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể. Thế rồi, cô nàng emo đứng dậy và tiến về phía Belle. 

    "Yo." Cô nàng emo nói, dùng toàn từ ngữ của dân giang hồ và emo. "Tìm người ấy hả?"
Bell gật đầu đáp lại và nói.
    "Mời ngồi." 

  Thế nhưng hai ghế xung quanh của Belle đã có người ngồi, điều đó không ngăn cản cô nàng emo hung dữ này tí nào. Cô nàng emo đưa tay của mình lên cao, và giáng một cú tát mạnh vào đầu của thằng nhóc ngồi bên trái Belle. Hắn ta đau đớn ôm đầu quay lại, mắt trở nên giận dữ toan chửi nhưng hắn ta im phăng phắc khi nhìn thấy nàng emo, khuôn mặt ả lạnh như tờ, đôi mày nhăn lên đầy đe dọa và đôi môi cùng chiếc lưỡi tạo ra một tiếng "chậc" đầy khinh bỉ.
"Cút". Ả nói và thằng nhóc ôm đầu bỏ chạy không dám nhìn lại. 

  Ả ngồi xuống bên cạnh Belle, hằn giọng, nhìn chằm chằm vào người Belle từ trên xuống dưới, ả ta đang dò xét Belle. Ả dừng lại ở đôi mắt máy của Belle và nhìn nó một hồi lâu, cuối cùng ả hỏi. 

    "Nàng người máy, tên người là gì?"
    "Belle." Cô nói và ngại ngùng đưa tay về phía trước, cô không biết bắt tay có phải là đều nên làm không.
    "Tao là Manie." Ả nói với Bell rồi quay sang anh chàng bartender hồi nãy, "Lấy cho tao một ly bình thường nhé, chị gái này sẽ thanh toán. Ý kiến gì không?" Ả hỏi đểu 

  Belle không có ý kiến gì, cô cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể. Cô đã giết người, cô cho rằng đấy là thứ đáng sợ nhất mà một con người có thể làm và cô lấy nó làm lý do để cho rằng việc này thật dễ dàng. Một cách giữ bình tĩnh khôn ngoan nhưng cũng thật nguy hiểm, cô không biết rằng lương tri mình chấp nhận bàn tay của mình nhuốm máu được thêm bao lâu và được thêm bao nhiêu. Cô sẽ không giết người bao giờ nữa, trừ những kẻ đáng chết như Geralt. Trở về lại thực tại, cô ngoắc đầu ra hiệu anh chàng bartender đi chỗ khác, cô lấy lại được sự tự tin vốn có nhưng vẫn một bước xa so với con ả ngồi trước mặt cô, ả kia cứ như là không sợ gì cả. 

    "Tôi đang tìm một người." Cô nói và uống một ít trên ly rượu của mình, cô bắt đầu quen với vị đắng nhưng cũng không đủ sức chịu đựng để không nhăn mặt.   

    "Yeh, yeh. Tao biết. Một Cyborg đi vào đây đa số không phải là vào để chơi. Mày biết đấy, bọn này không thích Cyborg tí nào, chúng cứ như là robot ấy. Không có ý gì xúc phạm đâu nhá, mà nếu như mày cứng nhắc như đám robot ấy thì có đấy. Điều đáng nói là, Cyborg chắc có tiền ấy nhỉ, tao chỉ cần tầm 1000ZH thôi là đủ rồi, tao sẽ tìm cho mày bất cứ ai miễn không phải là chính khách gia nào quan trọng hay là Hunter nào nổi tiếng quá." Ả nói luôn mồm không ngừng, ép Belle vào tình thế chỉ có một lựa chọn. 

    "Tôi đồng ý." Belle đáp, 1000ZH không là nhiều đối với cô. "Người tôi đang tìm là Brian, một Thợ săn ở Zark Ha." 

    "Brian ư?" Ả lên tiếng. "Nghe quen quen đấy. Brian cô đang tìm là Brian solo hay là Brad trong băng Hồng Ngọc?"   

    "Solo. Tôi chắc là thế, hắn ta là người Lửa."
    "Là cái gã cọc cằn chuyên bị phản bội ư?"
    "Tôi không biết. Có thể lắm. Nhưng tôi biết hắn hay làm việc với Raj, có một lần hắn bị bạn tôi tách băng."  

    "Vậy chính xác là gã Brian đó rồi." Ả chắc nịt nói, cười lớn và nốc nửa ly rượu vào mồm, ả nói tiếp. "Cũng 3 tuần rồi tao chưa gặp lại thằng chả, thằng chả luôn ghé quán này mỗi khi có việc ở Oretis này; cũng lạ ấy nhỉ, 3 tuần rồi mà không nhận nhiệm vụ mới nào sao, thằng cha này dạo này lười thế không biết."  

    "Ba láp ba xàm vừa thôi, cô có biết hắn ta hiện tại đang ở đâu không Manie?" Belle mất kiên nhẫn hỏi.
    "Không có ở Quaralia sao?"
    "Không."
    "Tao sẽ không hỏi mày lý do tại sao mày lại tìm thằng chả, đấy là uy tín của một kẻ tìm người. Tuy vậy điều đó sẽ dẫn tao đến nguy hiểm hơn, Brian không phải là kẻ nào đó quá nổi tiếng, nhưng sẽ như thế nào nếu thằng chả đang tham gia một phi vụ đặc biệt. Tao nói đúng chứ ha? Tao nói nhá, tao không dám chắc sẽ đưa cô đến gặp trực tiếp thằng chả được, nói cách khác, có thể là qua trung gian một lần nữa. Nhưng tao vẫn muốn lấy 1000ZH, vì tao sẽ dẫn mày tới gặp một người hơn cả mong đợi của mày."
    "Tôi không biết cô đang nói tới ai, nhưng được thôi, tôi chấp nhận." Belle trả lời, đồng ý với lời đề nghị không dễ chịu của ả. 

    "Nhưng trước hết," Ả nói và đưa tay lên trước mặt cô, nắm lấy chiếc mũ và gạt phăng nó đi, ả vừa cười nhạt vừa nói, "cởi chiếc mũ xấu xí này ra trước đã nha, khuôn mặt xinh đẹp này," ả đưa tay xuống mặt Belle, chuyển động tay ả chạm nhẹ lên má cô, rồi vuốt ve làn da mặt dịu dàng trắng nõn xinh xẻo ấy. "Phải để mọi người chiêm ngưỡng khuôn mặt xinh đẹp này trước đã."
Kinh hãi và tức giận, Belle ngay lập tức gạt bàn tay dơ bẩn đầy vết xăm khỏi khuôn mặt của mình. Vòng tròn xanh trong mắt cô xoay tròn một vòng, cô đưa tay lên nhằm giật lại chiếc mũ về phía mình nhưng không thành công, ả đã đưa nó ra xa trước rồi, nhanh hơn cô một nhịp. 

    "Ấy bình tĩnh, ấy ấy." Ả cười nói, to và sổ sàng. 

  Belle bực bội đứng dậy, cô cảm thấy như bị chơi xỏ và làm nhục giữa chốn đông người, quyết phải lấy lại chiếc mũ cho bằng được. Nhưng khi cô đã hoàn toàn đứng dậy, bàn tay cô đã chạm lấy chiếc mũ trong tay ả Manie, cô bị bất động. Cô cảm nhận được mọi ánh nhìn đang đổ dồn vào mình, cô chắc chắn về điều đó đến mức không cần ngước mặt lên nhìn. Cô nghe được tiếng mọi người xung quanh bàn tán, chỉ trỏ vào cô, những lời xì xào càng ngày càng to hơn. "Cyborg kìa", "Cyborg đấy mày ạ." Trai, gái, người Lửa hay Đất, mọi chủng loài đều đang xì xào cô. Tại sao tiếng nhạc không to hơn tí nữa? Belle mong muốn nhưng đứng từ quầy bar, tiếng nhạc chỉ đủ làm nền cho những lời nói không hay dành cho cô. Cô đội lại chiếc mũ, cúi mặt xuống và ngồi lại chỗ cũ, cô ấm ức hỏi Manie. 

    "Như vậy để làm gì?" Giọng cô hơi nghẹn ngào.
    "Một Cyborg phải tận dụng hết tất cả tài năng của mình chứ." Ả trả lời.
    "Tôi không hiểu."
    "Mày nghĩ rằng chỉ cần đến đây, có một ít tiền, bảo rằng mình muốn tìm người là được ư?"
    "Đúng vậy, chứ còn gì nữa?" 

    "Chừng đấy chỉ đủ để lôi kéo một đứa gà mờ như tao mà thôi ya, một kẻ làm mọi thứ chỉ vì tiền." Ả rao giảng còn Belle lắng nghe mặc dù bây giờ cô muốn đấm cho ả một cái lắm rồi. "Và một kẻ như tao, không bao giờ có đủ thông tin cho mày, ta phải tiến tới một người tầm cỡ hơn, một người mà bất cứ thứ gì cũng biết. Còn mày, đây là lần đầu tiên mày đến đây đúng không?" 

  Câu hỏi của ả làm Belle hơi bất ngờ.
    "Đúng vậy, thì sao?"
    "Ya, đã thế mày còn là Cyborg. Mày phải gây ấn tượng mày hiểu chứ, gây ấn tượng cho những kẻ ở trên kia." Ả nói đoạn chỉ tay lên trên phòng V.I.P. "Tao biết một người, ả là "bạn" của Brian." Cô vừa nói từ bạn vừa đưa tay lên làm dấu ngoặc kép, Belle cố gắng nghĩ xem từ bạn ả đang nói là có nghĩ là bạn tình hay có nghĩa là kẻ thù. "Nhưng ả là người ở trên tao một bậc và không dễ để gặp được ả tí nào."
    "Ả là người như thế nào."
    "Là người nổi tiếng. Mày biết tại sao mà một club bí mật như thế này, nơi mà thuốc phiện tràn ngập, đủ thể loại tội phạm đến đây mà vẫn chưa bị lũ cớm hay chó săn chính phủ đến tóm gọn rồi dẫn cả lũ lên đồn không?" Thấy Belle lắc đầu không biết, ả nói tiếp. "Vì club này, được một Top 10 bảo trợ."
    "Top 10? Nó là gì?"   

  Belle ngây thơ hỏi và sự ngạc nhiên bừng lên trong khuôn mặt của Manie. Một chữ O tròn ngay chính giữa và sự bất ngờ của Manie từ từ chuyển dần thành khuôn mặt của sự bất lực, ả hiểu rằng trước mặt ả giờ đây, dù có là một Cyborg đi chăng nữa, con nhỏ này vẫn không hiểu bất kỳ thứ gì về sự đời cả. Đúng là sức mạnh thì con nhỏ này có thật nhưng kinh nghiệm thì bằng 0. Sự khinh bỉ bắt đầu xuất hiện trong thâm tâm ả.

     "Đấy là 10 Thợ săn tiền thưởng hùng mạnh nhất." Ả nói với giọng hùng hồn, như diễn thuyết một sự kiện chấn động địa cầu. "10 Thợ săn tiền thưởng giỏi nhất, sống trong vinh hoa, phú quý; họ có sức mạnh vượt trội mà không ai dám so găng mặt đối mặt, một Top 10 được ví như một quân đoàn thu nhỏ, họ có sức mạnh khủng khiếp mà cô không bao giờ tưởng tượng nổi." 

Belle cảm thấy hứng thú với những gì ả nói, tim nàng đập nhanh hơn đến mức nó phát tín hiệu về não cô. "10 người mạnh nhất thế giới ư?" Cô hỏi. 

     "Đúng vậy." Ả tự cao trả lời, "Nói cái này cho mày vui nhá, trong đó có một Cyborg đấy." Ả nháy mắt khi nói câu đó.
     "Thật ư?" Belle cũng cao hứng theo, cô cảm thấy tự hào khi nghe ả nói lời đó nhưng rồi Belle nhanh chóng quay về thực tại. "Vậy thì ai là người ở trên đó?"
    "Độc xà."
    "Độc xà?"
    "Ừ."
    "Đấy là người như thế nào?"
    "Nữ, đừng có bảo bả già hay hỏi tuổi của bả, chắc mày không muốn chết đâu nhỉ? Dù mày có là Cyborg đi chăng nữa thì chỉ 10s thôi, là mày đi đấy." Ả vừa nói vừa đưa một ngón tay lên kéo ngang cổ, biểu thị cho việc bị giết, điều đó khiến Belle hơi rùng mình và nuốt nước bọt.
    "Vậy làm thế nào để tôi gặp được cô ta? Cô là bạn cô ta ư? Tôi không nghĩ rằng cô có thể là bạn với một người tầm cỡ đến như vậy?"

     "Đừng có khinh tao," ả thái độ ra mặt, "dù tao không phải là bạn với ả ta, nhưng ít nhất ả ta biết tên tao và tao thường đưa cho ả thông tin, nên có thể nói ả cũng khá tin tưởng tao đấy." Ả tự hào khi nói ra câu đấy. "Và Độc xà, đang ngồi tít trên kia, có thể là ngâm mình dưới ly rượu nhưng cũng không quên nghe ngóng tình hình club của bả từ bên dưới này đâu."
    "Thì?"
    "Thì ả sẽ hứng thú với việc một Cyborg xuất hiện ở đây. Hình như mày khá không để ý rằng mình là một Cyborg nhỉ? Mày không biết rằng ai ai cũng thèm khát mày sao, sức mạnh của mày, bộ não của mày, từng bánh răng máy móc trong người mày, ôi, chúng thật hoàn mỹ biết bao, mày có thể làm thật nhiều điều với nó." 

  Ả toan đưa tay lên chạm lấy bàn tay máy của Belle, ả bị nó thu hút hoàn toàn, ả mê mệt nó nhưng đã bị Belle gạt phăng nó ra. Ả gắng hết sức bình sinh của mình để bình tĩnh lại trước sự đẹp đẽ rạng ngời sáng lên ánh xanh trên người cô và trên con mắt của cô. Manie đứng lên và tiến lại gần một người bảo vệ, ả nắm lấy cánh tay cứng cáp của gã ta rồi nói. 

  "Anh vui lòng báo lại cho Độc xà rằng: "Tôi hy vọng cô có thời gian để đón tiếp một Cyborg và cô nàng Cyborg ấy đang đi tìm Brian ở Quaralia." Anh làm được điều này chứ?" Ả nói và dúi vào tay anh chàng bảo vệ một ít tiền, nhún chân lên hôn vào má anh chàng bảo vệ, người vẫn không cử động một tí nào. 

  Ả trở về bên cạnh Belle sau khi thấy anh chàng bảo vệ quay người và đi lên phía trên. 

  "Chắc chắn Độc xà sẽ đón tiếp cô nàng Cyborg xinh đẹp này." Ả nói, "Đặc biệt là khi nó liên quan đến Brian, cô ta thường xuyên tiếp chuyện với Brian và chắc chắn cô ta sẽ tò mò khi một người con gái Cyborg xuất hiện từ không đâu tìm hiểu về người bạn của cô ta. Dù cho cô ta có biết về việc Brian đang ở đâu hay không." 

  Lời nói của Manie đã làm Belle tin tưởng. Chừng 5 phút sau, gã bảo vệ lúc nãy trở ra và báo rằng Độc Xà sẵn sàng gặp Belle, chỉ Belle mà thôi, Manie không được đi theo. Độc Xà sẽ đón tiếp cô ngay bây giờ và gã yêu cầu cô đi theo gã. Manie đồng ý cho Belle đi mà không trả tiền cho cô trước, ả bảo rằng, "Tao sẽ lấy tiền khi người có được thông tin về Brian. Ya." và ả tin rằng Belle sẽ không trốn đi mà không trả tiền cho ả; ả tin cô vì cô trông giàu có và ngây thơ. Belle đứng dậy khỏi bàn, toan trả tiền cho anh chàng bartender nhưng đã được gã bảo vệ can ngăn. 

    "Hai ly rượu này," lão nói, "Độc Xà mời hai cô." 

  Giọng của lão vừa khàn vừa trầm đem lại cho Belle một sự ớn lạnh. Cô đi theo lão lên phòng trên, từng bước cầu thang lên trên, cô nhận thấy từng ánh mắt đổ dồn về phía cô. Một Cyborg đến gặp một Top 10, một bí ẩn lớn mà ai ai ở đây cũng muốn biết dù rằng lý do của việc này chỉ để tìm gã Brian khốn khiếp. Khi đi đến tầng 3, tầng cao hơn phòng V.I.P là tầng Extra V.I.P, cô lướt qua một căn phòng kỳ lạ, cảnh cửa của nó nhỏ hơn mọi cánh cửa khác và được sơn màu trắng không như những cánh cửa đen còn lại. Cánh cửa không được đóng kỹ lắm và cô cố gắng liếc nhìn qua khe cửa trong khoảnh khắc. Cô thấy được một người lớn tuổi đang đứng nói chuyện với một người đàn ông ngồi quay lưng về phía cô. Một anh chàng điển trai ăn mặc quý tộc với khuôn mặt đáng tinh cậy, mặt trầm ngâm cùng đôi kinh cận. Cô nghe được thấp thoáng một câu nói của anh chàng và nó khiến cô bất ngờ tột đỉnh. 

    "Anh quyết định quay lại thật chứ James." 

 Belle nghe được như vậy và cô chắc chắn mình không nghe nhầm, cô hy vọng rằng đấy không phải là James cô biết và nếu như đấy là James mà cô biết, anh ta làm gì ở tận trên này. Anh ta luôn bí ẩn, Belle thầm nghĩ, dù Norman coi anh ta như anh em nhưng cô biết rằng mình khó có thể trao cho anh hoàn toàn sự tin tưởng của mình. Câu nói trên như khiến Belle thức tỉnh, cô có một người kề cạnh cần phải cảnh giác và điều tra. Một người cô cần phải thận trọng.   

  Cô được gã bảo vệ dẫn đến cánh cửa cuối cùng, to nhất và trông có vẻ sang trọng nhất được gắn đèn neon tím xung quanh khiến nó như một cánh cửa bước vào một club thu nhỏ. Tên bảo vệ gõ 3 gõ lên cánh cửa rồi bỏ đi chỉ còn lại mỗi Belle đứng bơ vơ trước nó. Cánh cổng tự dưng mở ra về phía trong khiến Belle bất ngờ và ngạc nhiên, như Lọ Lem đứng trước cánh cửa của hoàng cung khi nó mở ra để lộ buổi dạ hội tuyệt đẹp đằng trong, Belle choáng ngợp trước vẻ đẹp của căn phòng. Ánh đèn Neon tím và xanh lá gắn đầy căn phòng, hai màu nóng lạnh phản nghịch với nhau tạo nên một căn phòng vừa đẹp vừa khiến Belle cảm thấy khó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC