12. Belle ở club (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*

Oretis, tối ngày 29/2/576. 

  Belle ngồi xuống bộ sô pha sang trọng, cô ngồi nép vào mép ghế và ngồi đối diện với anh chàng mặc vest, mắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt không cảm xúc của anh ta, hy vọng anh ta không thấy được sự sợ hãi đang hiện ra trên đôi mắt mình. Người đàn ông (hoặc là phụ nữ, cô không biết nên gọi như thế nào mới đúng) thôi dựa vào tường và đi lại gần ghế sô pha, ngồi lên thành ghế bên cạnh người đàn ông mặt áo vest. Để giải tỏa sự căng thẳng đang hiện hữu ở đây, người đàn ông ấy lên tiếng.

    "Cô tên là gì?"

    "Belle," cô bật đáp ngay lập tức khi nghe thấy câu hỏi.

    "Manie bảo rằng cô đang tìm người đúng không vậy?"

    "Đúng. Và cô ta bảo rằng Độc Xà có quen người này và sẽ sẵn lòng giúp tôi." Cô ngượng ngùng nói, nhận ra mình đã vào thẳng vấn đề mà không qua chào hỏi gì cả, cô biết đấy là điều không nên làm liền chuyển chủ đề cuộc nói chuyện. Một vị khách bất lịch sự và không hiểu biết, đấy là ấn tượng đầu tiên mà cô gây ra. Với bộ máy xử lý dữ liệu nhanh chóng của mình, Belle quyết định theo chiếc lao mình đã ném. "Tôi đã nói cho mọi người biết tôi là ai rồi nhưng tôi vẫn chưa biết tên mọi người. Và tôi vẫn chưa biết Độc Xà là ai."

  Một sự yên lặng nhẹ nhàng bao trùm sau lời nói của cô gái trẻ, hai người đàn ông (hoặc một đàn ông một đàn bà) đối diện với cô có vẻ thể hiện một phần ngạc nhiên trên đôi mắt của mình và nếp nhăn trên khuôn mặt đầy ắp phgá của cô gái người cá, nhưng họ không nói một lời nào. Cô không chắc lời nói của mình có phù hợp hay không; qua quan sát, cô không chắc Độc xà có ở đây hay không, nếu có thì chỉ có thể là người "đàn bà" Nước trước mặt mình hoặc cô nàng Cây bí ẩn ngồi bên chiếc bàn "sếp" một cách bí ẩn kia thôi.

    "Ta là Độc Xà." Belle đã đúng, cô nàng người Cây kia lên tiếng, cô ta ngồi thẳng người dậy và chống hai tay lên trước mặt bàn. "Ta là quản lý ở đây, còn kia là phụ tá của ta, Carlos và Jessie." Cô ta nói khi chỉ lần lượt vào người đàn ông áo vest và người "bà kia" bên cạnh.

  Ngay tức thì, Belle đứng dậy và tiến tới bàn của Độc Xà, cô không hiểu sao mình lại làm vậy, cô biết cô đã hành động sai khi bước những bước chập chững đầu tiên như một đứa bé; cô đưa tay lên phía trước với nhả ý muốn bắt tay nhưng hai con mắt lại né tránh khuôn mặt Độc Xà vì sợ. Cô gây ấn tượng mạnh với Độc Xà và đấy cũng là những gì cô mong muốn có được khi mạnh dạn như này. Độc Xà ngạc nhiên trước sự ngang nhiên của cô, đáp lại cái bắt tay của cô và rồi Độc Xà mỉm cười với một người mà mình cho là thú vị. Cô gái 16 tuổi gửi lời chào một lần nữa tới ba người và trở lại ghế ngồi, chờ đợi cho Độc Xà lên tiếng.

    "Vậy Belle," Độc Xà nói, "thật kỳ lạ khi chúng ta chưa gặp nhau bao giờ nhỉ? Một Cyborg như cô, làm sao mà tôi có thể chưa bao giờ nghe về cái tên Belle được nhỉ? Cô có hoạt động trong ngành không? Hay chí ít là sống ở đây?"

    "Thưa quý cô," Belle nói với giọng lịch thiệp theo thói quen, "Tôi không phải là người trong ngành và đây là lần đầu tiên tôi đến đây hay nói cách khác là tiếp cận một thứ ở thế giới ngầm như này. Và sự thật là tôi bị cuốn vào đây một cách bất đắc dĩ, một sự kiện không hay đã xảy đến với tôi. Bây giờ tôi đang ở thế bí, chỉ có cô mới có thể giúp tôi được."

    "Ta muốn biết về cô trước khi ta quyết định có nên giúp ngươi hay không." Độc Xà nói, giọng ả có vẻ nguy hiểm.

    "Như là gì?"

    "Kể ta nghe rõ hơn thứ đưa người vào vụ rắc rối này và kẻ ngươi đang tìm, hắn ta có liên hệ thế nào đến ngươi. Hoặc chí ít là tên thật của cô." Jessie nhảy vào nói, ả không muốn boss của mình nói quá nhiều.

    "Tên thật của tôi chính xác là Belle, tôi không lừa dối người mà tôi sẽ nhờ giúp đỡ, thưa Độc Xà. Tên đầy đủ là Belle Walterfall, cô có thể kiểm tra bất kỳ khi nào cô mốn. Tôi sống ở phía bắc Quaralia ở Zark Ha từ lúc tôi sinh ra, gia đình tôi khá khá giả và tôi sẵn lòng đến đáp bất cứ thứ gì cô muốn nếu giúp đỡ được tôi." Belle cúi nhẹ đầu xuống sau khi nói câu đó, và rồi cô ngẩng dậy, ánh mắt cô vương chút bối rối, "Tôi e là tôi không thể kể hết được cho mọi người được, Độc Xà. Những chuyện này có lẽ nó quá ư là riêng tư đối với bản thân tôi và cũng như không cần thiết cho lời nhờ vả này. Xin thứ lỗi. Nhưng người tôi đang cần tìm là Brian. Manie bảo cô biết hắn ta, hắn ta là khách quen ở đây đúng không?"

    "Đúng vậy." Jessie nói, "nhưng mà ngươi vẫn phải nói rõ ràng hơn những ý định mà ngươi đang có. Bọn ta không phải là câu lạc bộ tình nguyện."

  Belle không hiểu tại sao, dù rằng trong lòng cô cảm thấy thế nào, cô đã được dạy dỗ cái cách có thể kiềm chế mọi cảm xúc trong lòng mình lại và để ra khuôn mặt thư thái và ít cảm xúc nhất của bản thân. Cô đã làm như vậy từ lúc bé, nụ cười ít hiện trên khuôn mặt cô và sự giận dữ là thứ mà cô hiếm khi biết đến. Vậy nhưng, lần này, nói đúng hơn là nhiều lần kể từ khi niềm đau của cô xuất hiện, như vết nứt đã xuất hiện trên chiếc chai, dòng rượu trong cô đang dần chảy ra. Cô cảm thấy hơi lâng lâng vì hơi rượu, vị đắng của nó vẫn còn vương trên trên cuốn họng của cô, có phải chính nó là thứ khiến cô có những hành động ngu ngốc và không đúng đắn. Ba con người đáng sợ này trong phút chốc như những đứa con nít trong mắt cô.

    "Im đi." Belle quát tháo lên vào mặt Jessie. "Người tôi đang hỏi là Độc Xà cơ mà."

  Bị chửi vào mặt, Jessie tức tối đứng dậy, rút ra một chiếc dao găm vào thế động thủ; như một phản ứng lại, phần máy của Belle tự động kích hoạt khẩu Galting Gun của mình ra, nó lòi ra từ tay cô và hướng về phía Jessie. Một không khí yên ắng bao trùm, không gian như ngừng lại, Jessie nuốt nước bọt nhưng tay ả không hề run tí nào, còn mồ hôi đã bắt đầu lăn trên trán của Belle. Cô muốn rút lại khẩu súng nhưng cô không dám.

    "Dừng ngay đi." Carlos lên tiếng, người hắn vẫn bình tĩnh dù đứng trong tầm đạn của Belle.

    "Ngươi, hạ súng xuống trước." Jessie ra lệnh,

    "Ngươi là người nên hạ dao trước mới đúng." Belle cãi lại.

  Carlos lắc đầu ngao ngán và cạn lời, bỏ về phía Độc Xà để tránh vướng vào cuộc gây gổ vô ích này. Độc Xà, người mà đang cười nãy giờ, vỗ tay liên tục mong chờ được thấy màn đánh nhau này. "Cố lên Jessie ơi." Cô ta hét lên liên tục. "Đừng bắn vào chiếc bàn đắt tiền này nhá cô nàng Cyborg." Dù giữa sự đùa cợt đến từ vị trí của Độc Xà, không khí căng thẳng vẫn không giảm tí nào giữa Belle và Jessie, con dao và cỗ súng vẫn hướng về nhau và dù nhìn qua có thể thấy Belle có lợi thế hơn hẳn, Jessie vẫn không nao núng. Carlos huých mạnh vai vào người Độc Xà khiến cô ta biết rằng mình phải ngừng trêu đùa lại và phải nói gì đó.

    "Giải quyết chuyện này đi." Carlos nói.

  Độc Xà hờn dỗi nói 'được thôi', tính cách của cô không giống như một Top 10 mà Belle nghĩ trong đầu. Không trang nghiêm hay hung dữ, cô nàng này lại nhí nhảnh một cách khó tin. Bỗng, Belle nhìn thấy một hiện tượng lạ, cô thấy một thứ vật thể màu xanh lục kỳ lạ đang ở trên người Jessie. Nó dài và tối, khó có thể nhìn thấy nếu như nó không nằm trên bộ cánh lộng lẫy của ả ta, hơn thế nữa, Belle hoảng hốt khi thấy nó chuyển động. "Cái gì thế?" Cô nghĩ trong đầu, và rồi cô cũng cảm thấy ớn lạnh ở sau lưng mình. Cô dần dà phát hoảng. Cô nghe được tiếng "xì xè" phía bên tai, thật gần đến mức tạo ra tiếng gió thổi vào tai cô, cô cảm nhận được một sự chuyển động nhẹ nhàng đầy kinh hãi phía sau lưng mình, nó trườn từ dưới lên, Belle nuốt nước bọt trong lo lắng. Nó trườn đến gáy cô, cô liếc mắt nhìn nó và thấy đôi mắt chết người của nó nhìn chằm chằm vào mặt cô, chiếc lưỡi của nó thè ra có hình chữ V, và hai chiếc răng nanh nhe ra như chuẩn bị ngoạm lấy cổ cô. Một con rắn lục gớm ghiếc chết người. Belle đứng yên không cử động vì cô nàng biết rằng một cử động nhỏ thôi cũng để khiến nó cho cô một cú cắn yêu. Jessie cũng như cô, không một cử động nào xuất hiện giữa hai người, căng thẳng hai người dành cho nhau giờ chuyển sang dành cho hai con rắn lục cực độc này.

    "Chị làm cái gì vậy Độc Xà? Kêu nó xuống khỏi người em đi." Jessie thốt lên tới người phụ nữ trông trẻ tuổi hơn cô.

    "Vì hai người phiền phức quá đấy," Độc Xà nghiêm nghị nói, "không thể hòa bình một tí được sao. Ta biết người chỉ đang muốn thử cô nàng Belle này thôi và ta thấy như vầy là đủ rồi. Bỏ dao và súng xuống đi lũ điên này." Từng lời nói của cô nàng đầy lời cay độc và không ít phần tục tĩu, sống lưng của Belle vốn dĩ đã lạnh vì con rắn giờ còn lạnh hơn.

  Jessie từ từ hạ dao xuống và Belle cũng làm theo. Vừa rồi là cơ hội để cô thể hiện giá trị bản thân của mình cho Độc Xà thấy và cô chắc rằng nó đã thành công. Belle vừa thể hiện bản thân mình là một người mạnh mẽ, liều lĩnh và một phần bất cần đời. Cô tự đi vào đây và đe dọa thuộc hạ của một Top 10, còn gì kiêu ngạo bằng điều ấy dành cho một kẻ không có tiếng tăm như cô, một Cyborg quý hiếm được Độc Xà ban cơ hội và giúp đỡ. Belle vẫn chưa chịu ngồi xuống trong khi Jessie đã buông mình vào lại chiếc sô pha dễ chịu, cô cố gắng chứng minh thêm về bản thân theo những gì bản năng mách bảo, như những gì mà từ lúc bước vào phòng này cô đã làm theo. Bản năng.

    "Belle này." Độc Xà trở giọng nghiêm túc. "Sao cô không ngồi xuống đi."

  Giọng ả thật đáng sợ và Belle không biết làm gì ngoài tuân lệnh ả. Con rắn lục ấy vẫn ở trên người cô, nó lắc lư cái đầu và liên tục tạo ra những tiếng động đe doạ trong khi con rắn bên người ả Jessie đã trườn về người Độc Xà từ lâu. Những con rắn này là sức mạnh của Độc Xà, ả có thể điều khiển chúng từ xa và ai biết được ả còn có thể làm gì được nữa. Nhện, rết hay bất kỳ loài vật gì mà ả có thể điều khiển. Và còn sức mạnh gì của ả mà cô không hề biết. Cô run sợ khi đối đầu với một Top 10 mà không hề hay biết mình đã đánh bại một trong số chúng. Dù rằng Sừng Xám bị đánh bại thật sự bởi Danjiro. Cô ngồi xuống một cách cứng nhắc trên ghế.

    "Cô đã bao giờ nghe câu chuyện về con sư tử già chưa?" Độc Xà hỏi. Thấy Belle lắc đầu, Độc Xà nói tiếp, Belle hiểu rằng câu chuyện mà Belle sẽ kể là một lời đe dọa dành cho cô.

    "Chuyện là ở một khu rừng rộng lớn nọ được cai trị bởi một con sư tử già. Dù rằng nó già nhưng không có ai dám đứng lên để lật đổ con sư tử ấy cả, vì nó rất được lòng các động vật ở đấy. Và còn một điều mà không có ai đứng lên để lật đổ ách thống trị của nó, là không hề có một ai đủ sức cả. Hắn ta giết những con sư tử non trông có vẻ khỏe mạnh, hắn kìm hãm thức ăn của bọn hổ để chúng không có sức khỏe tốt, bọn khỉ đột thì quá sung túc mà không cần nghĩ ngợi gì về việc ai cai trị chúng cả. Con sư tử ấy, nó điều khiển mọi thứ trong khu rừng xinh đẹp. Cho đến một ngày nọ, một con hổ trắng từ phương xa đến đây, nó to và khỏe mạnh. Nó đến đây vì nghe lời đồn về một con sư tử dũng mạnh cai trị cả khu rừng rộng lớn suốt 10 năm liền. Và khi thấy con sư tử già khú, nó thất vọng khôn lường, nó khinh con sư tử già nua, nó bất kinh với vị vua, nó hiên ngang đi lại dạo quanh khu rừng với thái độ xấc xược, phá tan sự yên bình của khu rừng. Nó không coi vị vua ở đây ra gì và nó tự nhận mình là vị vua mới; con hổ trắng ấy thậm chí không không chấp nhận lời thách đấu tay đôi với con sư tử già vì cho rằng mình sẽ dễ dàng chiến thắng."

    "Vậy là con hổ trắng ấy thật sự thành vua?" Belle hỏi.

    "Ôi tất nhiên là không bé cưng ạ. Ngày hôm sau, động vật trong rừng phát hiện con hổ trắng đã chết. Không ai biết tại sao, có thể là nó bị ngộ độc, trên người nó không có một vết xước nào. Vị vua 1 ngày đã chết cay đắng như thế đấy và con sư tử già lại tiếp tục làm vua khu rừng rộng lớn này."

    "Con sư tử đã đầu độc con hổ ư?"

    "Vấn đề là ở đấy, không ai biết liệu có phải con sư tử đã giết chết con hổ hay chính những cư dân ở đây đã giết nó để lấy lại sự yên bình cho khu rừng."

  Như thế thì có ý nghĩa gì? Belle tư hỏi và khẳng định rõ rằng đây là một lời đe dọa của ả giành cho cô. Ả ví con sư tử là chính ả còn chú hổ trắng là mình. Belle không có lý do gì phải làm cứng trước mặt ả ngoài việc muốn Độc Xà giúp đỡ mình, nhưng cứng quá thì không tốt. Cô cần mềm dẻo hơn.

    "Tôi chỉ muốn cô giúp tôi tìm một người." Belle nói. "Và đấy là bạn của cô, theo như tôi biết là vậy."

    "Ta biết Brian." Độc Xà nói. "Hắn là bạn ta. Ngươi nhờ một người là bạn hắn tìm hắn cho ngươi? Ngươi không có ý định sẽ hại hắn nhỉ?"

    "Không, tất nhiên rồi."

    "Vậy ngươi cần gì ở bạn ta?"

    "Một ít thông tin. Và tôi hứa sẽ không làm hại bạn ngươi."

    "Một lời hứa không đủ để khẳng định điều đó." Giọng của Độc Xà vẫn nghiêm nghị và đầy uy lực, nó đôi khi trầm như đàn ông và gây cho đối phương khó có thể kiểm soát được mình nói gì. Trong khi đó giọng của Belle đầy sự nhún nhường và nhẹ nhàng phần nhiều.

    "Vậy tôi có thể làm gì để cô tin tưởng tôi?"

  Khựng lại một chút, ả nở nụ cười trả lời. "Ta muốn một con mắt của ngươi làm thành ý."

  Cái gì cơ? Ả ta điên rồi, đấy là những gì mà Belle đang nghĩ trong đầu. Cô hoảng hốt trước lời đề nghị khốn nạn của ả, cô bị vào thế bí và cô biết làm thế nào để đương đầu với trường hợp này. Cô đưa mắt nhìn sang Jessie và Carlos, thằng ả Jessie khốn khiếp đang cười như điên đằng kia, giọng cười của ả khiến Belle điên tiết lên và muốn đấm ả một cái, ả cười như được mua sao cho hả dạ chuyện lúc nãy. Ả cảm thấy bị cô sỉ nhục vì bị một con ả Cyborg từ chốn khỉ ho cò gáy nhảy ra đe dọa. Còn Carlos, cũng như mọi khi, hắn bình tĩnh không một nụ cười, mắt nhìn thẳng và miệng thả lỏng, khuôn mặt không một nếp nhăn vì không cử động cơ mặt. Một sự điềm tĩnh đến khó tin mà cô không tưởng tượng được và nó làm cô sợ hơn nhiều lần so với ả Jessie lắm mồm. Còn Độc Xà, cô thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt ả, bằng con mắt máy mà ả muốn lấy này. Cô càng sợ, cáng biểu lộ sự thất thần trên khuôn mặt, Độc Xà càng nắm thóp cô hơn.

  Một động tác nhẹ, Độc Xà chìa tay ra trước, đặt một con dao găm lên bàn. Con dao hai màu đen đỏ huyền bí khắc họa tiết một con hỏa xà tuyệt đẹp, tạo cho Belle một nỗi sợ tột cùng. Belle tự vấn bản thân mình có đủ can đảm để làm điều đó không.

    "Không có thứ gì khác mà tôi có thể làm cho cô ư?" Belle nói, giọng hơi run.

    "Ta nghĩ là không, ta không biết ngươi là ai, ngươi không có tiếng tăm gì cả. Đây là thứ duy nhất." Giọng ả vẫn điềm đạm, đầy sự đe dọa toát ra từ lời nói ấy.

  Belle cầm con dao lên, ngần ngại đưa nó lên trước mặt. Dù cho đây là con mắt máy đi chăng nữa, nhưng nó vẫn khiến cô đau. Mọi máy móc trên cơ thể cô được kết nối thần kinh với bộ não của cô, điều đó giúp cô cảm nhận những cơ quan còn thiếu của mình nhưng cũng khiến cô chịu đau khi những máy móc ấy bị thương. Cô biết nó sẽ đau như thế nào, nhưng dường như ý chí trả thù cho người anh trai của mình mãnh liệt hơn nó rất nhiều. Cô đưa con dao sát tới đồng tử của mình. Chỉ cần một cú chệch tay thôi cũng đủ khiến nó đâm sâu vào mắt cô. Cô đưa con dao vào khe hỡ giữa mắt cô, đau đớn phát ra thành tiếng, cô cắn răng chịu đựng nỗi đau ấy đang càng lớn dần khi đưa con dao vào sâu hơn. Cuối cùng cô móc nó ra bằng một động tác nhanh, giải thoát cô khỏi cơn đau. Cô dùng tay còn lại để hứng con mắt đang rơi ra, nó nhớp nhác ở phần trong như con mắt thật, kinh hãi về chuyện mình vừa làm, cô vội vã đặt nó lên bàn trong khi tay con lại che phần mắt trống hốc.

    "Ta không nghĩ là ả thật sự làm như thế." Jessie thốt lên với vẻ kinh ngạc.

  Độc Xà nhìn trừng trừng vào con mắt máy ấy, sau một khoảng lặng, ả cầm nó lên và đặt nó vào hộc tủ của mình một cách hiên ngang, như thể những gì vừa xảy ra chẳng là gì cả.

    "Được rồi." Độc Xà nói. "Ta sẽ giúp ngươi."

    "Tuyệt vời." Belle thốt lên, vui đến mức buông lỏng cánh tay đang che hốc mắt trống không của mình.

    "Theo lời ngươi, Brian đến đây khi nào?"

    "Tối hôm qua, có vẻ thế."

    "Carlos, hãy hack vào camera của sân bay, chắc chắn hắn đã sử dụng tên giả nên không thể kiểm tra danh sách được." Độc Xà quay qua nói với Belle, "Lần gần nhất ta gặp hắn ta là tầm 2 tuần trước, hắn ta đến đây một cách bí mật mà Manie không thể nào biết được. Hắn đang ngập đầu trong nợ nên bây giờ hắn làm đủ mọi công việc để kiếm tiền dù không biết mình đang dấn thân vào chuyện gì." Độc Xà ngừng lại một khoảng rồi nói tiếp, "Nhưng chưa bao giờ có kẻ tới tìm ta để hỏi về hắn cả, ta cho rằng đây thực sự lớn chuyện rồi. Và ta không tin ngươi sẽ không hại bạn ta, dù rằng ngươi đưa ta một con mắt, nhưng dù là kẻ xấu xa nhất trên trần đời cũng sẽ làm thế để đổi lấy thông tin."

  Độc Xà tiến lại gần, nắm lấy mặt Belle, nắn khuôn mặt cô một cách thô bạo, đưa nó lên xuống trái phải liên tục khiến Belle không khỏi bất ngờ, tuy vậy cô không dám khả kháng.

    "Nhưng ta thấy một thứ gì đó đặc biệt ở cô, cô bé Cyborg ạ. Cô không phải là chúng, không phải những kẻ xấu lăn lộn khắp thiên hà. Cô không biết gì cả đúng không? Ôi cô bé nhỏ xinh xắn của ta, ta thấy cô run khi cầm con dao ấy lên, cô sợ hãi, cô chưa bao giờ làm việc này cả, cô cố tỏ ra cứng rắn nhưng không qua mắt được ta. Giờ đây ta có con mắt của ngươi và ta thích ngươi rồi đấy, ta sẽ giúp ngươi tìm tên Brian khốn khiếp ấy vì ta tin ngươi sẽ không hại đến bạn của ta. Và cũng có thể là ngươi không thể hại đến bạn của ta mới đúng."

    "Chắc hẳn cô không đến đây một mình?" Độc Xà hỏi tiếp mà không cần đợi lời cảm ơn của Belle.

    "Đúng vậy."

    "Và cô biết rõ họ chứ?"

    "Không một tí nào." Belle trả lời thành thật, dù bị đe dọa nhưng cô vẫn thấy Độc Xà có một thứ gì đó đáng tin. Có lẽ là vì ả giúp cô và tin rằng cô sẽ không hại bạn của ả, rõ ràng cô sẽ làm theo như vậy, nhưng so với James, người đàn ông bí ẩn không tiết lộ tất cả cho cô biết mục đích thật sự anh ta đến đây, cô lựa chọn đặt ít niềm tin hơn vào người đàn ông đó.

    "Vậy thì ta hy vọng rằng cô có thể tin tưởng được ta."

  Carlos trở vào sau lời nói của Độc Xà, trên tay một chiếc máy tính. Anh ta cho cô và mọi người thấy hình ảnh Brian đi ra khỏi sân bay và theo chân một người phụ nữ lạ vào trong thành phố. Khó có thể nhận ra được người phụ nữ ấy là ai, vì cô ta đội một chiếc mũ vành che kín mặt và không bao giờ giở mặt lên cao để camera thành phố có thể ghi lại được. Qua ánh nhìn của Belle dành cho người đàn bà ấy, Độc Xà biết chắc rằng đấy mới là người mà cô đang tìm kiếm, không phải Brain, hắn ta chỉ đang đi với nhầm người mà thôi. Hai người tiến vào sâu trong thành phố bằng những con hẻm nhỏ và chỉ bước ra đường chính khi cần thiết cho tới khi họ mất dấu hai người ở một con hẻm gần đường số 11.

    "Người đàn bà này." Độc Xà hỏi Belle, "Ả ta đang bị truy nã đúng không." Sau khi thấy Belle gật đầu cùng đôi mặt ngạc nhiên, ả tự tin nói tiếp, "Với cách di chuyển này, rõ ràng người đàn bà này không muốn bị lộ, và họ biến mất ở một nơi không hề tốt chút nào."

    "Ý cô là sao?"

    "Đầu tiên tôi muốn biết, cô không phải đuổi theo ả kia để ăn tiền thưởng phải không?"

    "Không."

    "Mà là để trả thù."

  Lời khẳng định của Độc Xà khiến cô bỡ ngỡ, vì nó đúng là sự thật. Cô không thể phản bác bằng bất kỳ lời lẽ nào và cô cũng không có lý gì để chối phăng điều đó trước mặt Độc Xà. Cô gật đầu khẳng định, cô cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng động tác nuốt nước bọt đã để lộ ra sự yếu đuối của cô. Và Độc Xà rõ ràng là một người hiểu chuyện, ả nhếch môi cười và quay trở lại màn hình. Ả chỉ vào một căn nhà nằm trên đường số 11 qua màn hình và cho Belle biết rằng đây là nhà của Amaz. Hai người họ mất tích ở gần đó và chuyện chẳng có gì đáng nói khi Carlos tua camera nhanh tới 1 tiếng đồng hồ sau, một sự kiện khó tin đã diễn ra. Những dữ liệu camera đã bị xóa. Như chưa có tiền lệ, sự bất ngờ hiện lên khuôn mặt của cả bốn con người ở đây. Thứ gì đó to lớn đã diễn ra và được giấu kín, từ sáng đến giờ Độc Xà không hề nghe đến tin tức gì liên quan đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC