195. Những nỗi phiền muộn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau báo cáo ngắn gọn của Hanshin và lời than trách của quan nhiếp chính, Toranomon đã gửi Nogizaka đến thay thế yêu quái sơn dương điều tra vụ phản bội của Fujino. Phải chấp hành lệnh không dùng bạo lực trong lúc truy vấn, hắn rất ngứa ngáy tay chân khi nhìn thấy bộ mặt hời hợt của lão già cơ hội đó. Vừa bước vào phòng chưa ngồi nóng ghế, hắn đấm tay xuống mặt bàn khiến ly trà để sẵn rung rinh.

"Kẻ đốn mạt ! Ngươi đã thay mặt cha ngài làm nhân chứng trong lễ thừa kế, vậy mà bây giờ ngươi lại phản bội ngài !"

"Ta muốn gặp ngài." - Lão bình tĩnh nói, bất chấp cơn nóng giận của hắn.

"Ngươi còn mặt mũi để gặp ngài sao ?" - Hắn gầm lên - "Ngươi định xin xỏ cái gì ? Ngươi không thoát chết được đâu !"

"Ai bảo ngươi là ta sẽ xin tha chết ?"

Lão lạnh nhạt vặn lại, giọng nói ổn định không nghe ra nỗi sợ hãi nào. Hắn có thể khen cho vẻ cao ngạo đó, rồi ước ao được thấy lão kêu gào giống như Hanshin. Dừng một thoáng, lão đều đều lên tiếng.

"Những gì cần khai ta đã khai cả rồi, ngươi không phải tra hỏi nữa. Ngươi chỉ cần truyền đạt lại cho ngài yêu cầu của ta."

Hắn chồm lên túm cổ lão, dí sát mặt đến mức đầu mũi có thể chạm vào kẻ kia. Nghiến răng, hắn khum những ngón tay ngang mặt lão.

"Cứ chờ tới lúc ta phanh thây xé xác ngươi bằng móng vuốt này."

..
.
.
.

Juntendo khẽ trở mình, đầu nhức bưng bưng trong khi cố xác định mình đang ở đâu, hay xác định cơn đau chính yếu xuất phát từ nơi nào trên cơ thể. Lồng ngực nhói lên với mỗi hơi thở, tay chân như chì dính chặt trên tấm nệm bông. Khứu giác như biến mất, không biết vì yêu lực suy giảm hay vì khống chế nào khác, ông chỉ ngửi ra mùi rượu mạnh thoảng trong không khí khô loãng. Hàng mi nặng trĩu, ông phải chớp mắt vài lần mới nhìn ra được bóng dáng trước mặt. Lờ mờ thấy những đường nét quen thuộc, ông cố hít từng hơi cho những câu hỏi khẽ khàng.

"Ryanji ?"

"Vâng, thưa ngài ?" - Chàng trai trẻ nghiêng người gần hơn, nhẹ nhàng hồi đáp.

"Tanabe ra sao rồi ?"

Ông nói qua hơi thở, không cố phát ra âm thanh nào. Ryanji vừa mới mở miệng, thì một tiếng nói khác chen vào.

"Hắn đang bị phạt vì tội bất tuân. Chắc là ngài có thể ra lệnh cho hắn ngoan ngoãn hơn trong tình hình mới ?"

Lúc này, ông mới nhận ra sự hiện diện của tay chỉ huy lắm điều. Đứng đằng sau các chấn song, hắn chắp tay sau lưng quan sát với vẻ thoả mãn nào đó. Không muốn nằm lâu hơn trước mặt hắn, ông trở mình cố ngồi dậy. Cánh tay chống xuống truyền những xung đau buốt lên bả vai lẫn xương sườn.

"Xin ngài đừng..." - Ryanji thốt lên, rồi khựng lại trước những nỗ lực của ông, trước khi thở ra như bất lực khuyên nhủ - "...ngồi dậy."

Khi đã có thể giữ thăng bằng, mới nhìn xuống tấm đệm loang lổ máu. Liếc qua lớp băng quấn tháo tung để một góc trên khay, ông đoán Ryanji vừa thay băng cho mình. Nhìn lên lạnh lùng, ông chờ đợi kẻ kia phun ra thêm vài thông tin khác. Nhưng Kurami không có vẻ gì là sắp lên tiếng, tiếp tục ánh mắt chứa đựng những tia khao khát nào đó, mà kẻ từng trải như ông cũng đoán ra được nó mang ý nghĩa nào. Nheo mắt, ông rít qua kẽ răng.

"Ngươi nhìn đủ chưa ?"

"Được rồi, ngài không nên nóng giận như vậy, không tốt cho sức khoẻ đâu. Ngài không muốn thì ta đi." - Hắn nhún vai, rồi cười khẩy trước khi dời bước - "Hy vọng là lần tới ta viếng thăm, ngài sẽ bớt khó chịu hơn."

Khi tay chỉ huy hèn hạ đã rời khỏi lều, ông quay sang chàng pháp sư đã ngấm ngầm trợ giúp Sesshoumaru trước kia, hỏi với một ít hy vọng.

"Mitake có ở đây không ?"

"Ngài ấy đang điều hành sự vụ ở lâu đài của Waseda." - Ryanji từ tốn trả lời.

"Nếu anh có thể gặp ông ta, nhờ anh chuyển lời là ta xin nhờ ông ta trông chừng Tanabe và các thuộc hạ."

Ryanji có vẻ ngần ngại, khiến ông bối rối tự vấn có phải mình đã yêu cầu quá nhiều hay không. Dù sao, giúp đỡ đối phương cũng không phải là điều anh ta được phép làm lúc này. Sau thoáng lặng im, anh ta hạ giọng nói với vẻ buồn bã.

"Ngài ấy có đến gặp chỉ huy của ngài đề nghị đầu hàng, nhưng Tanabe đã từ chối, rồi nói rằng ông ta chỉ xem một người duy nhất là chủ nhân."

Ông thở ra một hơi nhè nhẹ, cảm thấy vô phương cứu giúp người chỉ huy gan góc. Tỏ ra thách thức không phải là điều ông sẽ ủng hộ lúc này. Nếu anh ta phải chịu khổ sở, ông chẳng thà không nhận lòng trung thành đó còn hơn. Nhìn chàng pháp sư đang cúi đầu, ông dịu giọng hỏi.

"Bây giờ Tanabe đang ở đâu ?"

Ryanji nhìn lên ông một lúc, rồi lại quay đi với vẻ khó chịu né tránh.

"Tôi không biết..."

"Xin lỗi, đã gây khó khăn cho anh rồi." - Ông khẽ gật đầu, tự hiểu thân phận của mình đã gây phiền hà đến người pháp sư.

"Không có gì, thưa ngài." - Ryanji đáp lại trong lúc vẫn nhìn xuống sàn.

Lướt nhìn những chấn song làm bằng thép dày, ông thấy cơ hội đào thoát hầu như bằng không. Tất nhiên, không cần phải nói ông cũng biết nơi giam giữ mình sẽ được canh gác vòng trong vòng ngoài cẩn mật thế nào. Yêu lực không di chuyển, các giác quan đều suy giảm như thể bản chất yêu quái đã biến mất không tăm tích. Cơ thể yếu ớt bởi những vết thương, ông không biết khi nào mình mới hồi phục để đối mặt với kẻ thù lần nữa. Đảo mắt qua góc khác của cái lồng sắt, ông tự hỏi chúng chuẩn bị những thứ như vậy với những ý đồ gì.

..
.
.

.

Sau khi việc thẩm vấn được giao lại cho vị chỉ huy yêu quái diều hâu, Yoshiyuki chỉ có một chút an lòng giữa nỗi buồn phiền như biển dâng. Sắp xếp lại nhà ngục cho người cha với một số điều kiện tốt hơn, anh không gặp lại ông nữa để ngăn xúc cảm của mình không cản trở thêm cuộc điều tra. Toranomon đã thông báo sẽ trở về cùng với vị lãnh chúa trong vài ngày, không biết là đơn thuần chấp nhận kiến nghị hay là muốn đẩy nhanh quá trình xét xử.

Anh đã cảm thấy giận dữ kinh khủng, cảm thấy sỉ nhục vô cùng khi cha anh chấp nhận luồn cúi và bán đứng đồng minh để tìm đường sống sót cho bản thân và gia tộc. Đạp đổ lời thề trung thành đã tuyên hứa khi lên ngôi lãnh chúa, ông đã phụ lòng tất cả cố nhân, phá vỡ nguyên tắc được gìn giữ qua bao nhiêu thế hệ. Án tử là đương nhiên cho hành động phản bội. Án tử có lẽ cũng chẳng gột rửa được tội lỗi ông đã gây ra. Dù phẫn nộ là vậy, nhưng trong trái tim anh, đã vang vọng một ước nguyện cứu vớt người cha, kêu xin ngài mở lòng thương xót.

Yoshiyuki đưa tay vuốt mặt, bơ phờ sau những đêm không ngủ. Có lẽ vì vậy mà đầu óc anh cũng không tỉnh táo, để rồi nghĩ đến phương hướng điên rồ kia. Sẽ nhục nhã hơn cho cha anh nếu như ông từ chối cái chết, mà việc anh can thiệp cũng chẳng mang ý nghĩa gì hơn là một thiên vị vô lý dành cho thân tộc. Không bị đưa ra pháp trường như phạm nhân, được ban cho cái chết danh dự theo nghi thức cũng đã là rất nhiều so với những gì ông đáng được hưởng. Có lẽ, đó là tất cả những gì mà anh có thể khẩn cầu lúc này.

Chấm bút trên nghiên mực, Yoshiyuki bắt đầu thảo thư gửi vị lãnh chúa.

..
.
.
.

"Hắn thế nào rồi ?"

Hitotsubashi tựa thái dương trên những ngón tay dài, ơ hỏi hỏi thuộc hạ sau những ngày dài chờ đợi ngán ngẩm. Đã không sử dụng chiêu yêu khí vào phút cuối cùng, nhưng có vẻ như y đã nặng tay hơn cần thiết, hoặc là các chấn song có khả năng triệt tiêu yêu lực quá tốt. Đứng mặt y, Kurami kính cẩn khom lưng cúi đầu, ngọt nhạt mấy lời.

"Đã khá hơn nhiều, thưa bệ hạ."

Nhìn tên chỉ huy rất giỏi nịnh bợ và hay quá lời khi miêu tả gì đó, y có chút hoài nghi với báo cáo của hắn. Gõ nhẹ những ngón tay trên bàn, y thoáng ngẫm nghĩ rồi hạ lệnh, cảm thấy mình đã chờ đủ lâu rồi.

"Đem hắn đến gặp ta."

.
.
.
..

Kurami vào lều cùng với bốn năm thuộc hạ.

Đang ngồi bên bàn, Juntendo khẽ cau mày khi thấy chúng đột ngột tập trung đông như vậy. Đoán là chúng đến để áp giải ông đi đâu đó, ông gấp sách, chống tay lên bàn từ từ đứng dậy. Các vết thương như rách ra với mỗi cử động, ông hít sâu từng hơi, cố gắng kiểm soát bản thân để không trông như yếu đuối. Kurami bước tới gần chấn song, nhìn ông mỉm cười.

"Bệ hạ muốn gặp ngươi."

Nói rồi, hắn quay sang chỉ đạo cho đám thuộc hạ mở cửa lồng sắt. Sấn sổ bước vào, hai tên không nói không rằng tiến tới. Ông nắm tay lại, cảm thấy khó mà giằng co với kẻ nào lúc này. Lạnh lùng, ông quét mắt qua một lượt những kẻ đối diện.

"Ta tự đi được."

Kurami nhún vai ý như nói "tuỳ ngươi", các thuộc hạ của hắn cũng không động tay vào ông nữa. Điềm tĩnh bước ra ngoài, dòng yêu khí luân chuyển trở lại khiến ổng tưởng như được sống lại lần nữa. Nhưng đó cũng là lúc ông bất ngờ bởi một mùi hương quen thuộc.

"Ngửi thấy mùi hắn rồi hả ?"

Tên chỉ huy bật cười. Ông mím môi, nhận ra dụng ý của hắn khi để ông tự đi. Có lẽ hắn đã muốn thấy ông chạy đến chỗ Tanabe dường như hiện diện rất gần đây, với mùi máu đậm nồng đang lấp đầy khoang mũi. Hất đầu về phía cửa lều, hắn cười mỉa mai.

"Đi thôi."

Ông lẳng lặng đi theo tên chỉ huy, cơ thể đau mỏi rã rời từng nhịp bước. Nhưng mặt khác, mong muốn sớm được thấy Tanabe như động lực thúc đẩy ông đi nhanh hơn. Rời khỏi lều không bao xa, ông quay đầu theo hướng gió và linh cảm. Lập tức, ông đứng lại, sững sờ khi dáng hình người chỉ huy đập vào mắt.

Tanabe bị treo ngược trên cây cao. Mắt nhắm nghiền, áo loang lổ máu, thân thể anh ta đung đưa như một cái xác không hồn. Vậy ra anh ta đã ở rất gần mà ông không hề hay biết, và trong khi ông vẫn còn được hưởng các đối xử đặc biệt thì anh ta lại bị ngược đãi không ra gì. Vậy ra, đó là lý do Ryanji tránh né câu hỏi rồi nói dối, có lẽ vì không muốn ông đau lòng. Nhưng bây giờ, ông còn xót xa hơn khi phát hiện ra sự thật.

"Các ngươi mau dìu ngài đây đi nhanh lên, bệ hạ không chờ được lâu đâu."

Kurami giở giọng châm chọc, nhưng ông cũng chẳng thể rời mắt khỏi Tanabe để ném cho hắn một cái liếc căm ghét. Một thuộc hạ của hắn nắm cánh tay ông, bàn tay như gọng kìm siết chặt vào vết thương đau buốt. Đi theo kẻ lôi kéo, ông vẫn ngoái đầu nhìn vị chỉ huy lơ lửng, cảm thấy rối bời với suy nghĩ có thể gỡ anh ta khỏi tình cảnh oan nghiệt đó bằng cách nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net