197. Chuyến đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hitotsubashi nhận được văn thư yêu cầu trao trả Juntendo và các thuộc hạ.

Gấp thư lại rồi đưa lại cho Kurami, y bật cười. Những kẻ chống đối có vẻ quá tuyệt vọng nên mới ngu ngốc như vậy. Chúng đang trông mong vào cơ may hầu như không tồn tại, bởi chúng cũng chẳng có gì đáng giá để mặc cả và đổi lấy một khuyển yêu. Dù vậy, y sẽ cho phép chúng hy vọng, rồi dùng cơ hội này để thăm dò sức mạnh của Sesshoumaru là gì. Nếu như nó dám đối đầu với y, thì phải có cơ sở cho nó niềm tin chiến thắng. Hoặc nếu như nó chỉ muốn tìm đến cái chết trong danh dự, thì nó nên biết nó sẽ chẳng có được thứ tha nào sau khi cuộc chiến kết thúc.

"Hãy bảo Sesshoumaru đến, ta có món quà dành cho nó."

..
.
.
.

"Cái gì ?! Y điên à ?! Ai mà thèm quà của y ?"

Inuyasha tròn mắt, khi nghe đề nghị của phía bên kia. Nogizaka ngồi trong một góc phòng, cảm thấy rất thoả mãn khi nghe cậu bán yêu thẳng thừng như vậy. Rõ ràng, họ đều nghi ngại những cái bẫy đang được giăng ra, với khả năng kẻ ấy có thể khiến vị thống lĩnh suy yếu theo một cách nào đó. Ishida, người trực tiếp thương thuyết với Kurami, hướng về Toranomon tiếp tục với vẻ thận trọng, nhưng dường như cũng muốn ông ta cân nhắc ủng hộ mình.

"Hắn bảo rằng ngài có thể thăm Juntendo-sama nếu ngài muốn."

Ishida, kẻ rất thân thiết với Tanabe, đang thay mặt Keio bày tỏ sự nôn nóng muốn biết tình hình của vị lãnh chúa phía Tây vùng Đông Bắc và chỉ huy của ngài ta. Toranomon cau mày, rồi quay về phía Awaza như muốn hỏi có bao nhiêu nguy cơ trong chuyện này. Đến lượt người giữ đảo, ông ta trầm ngâm một thoáng, rồi lại hướng về chính vị.

"Anh định thế nào ?"

Vị chủ nhân nhìn vào xa xôi, gương mặt vô cảm, nhưng dường như tâm can đang khuấy động. Chuyến đi này sẽ chẳng đem được Juntendo trở về, chỉ có sự tương thân được đưa lên bàn cân với mối nguy hiểm khó lường. Kể từ khi chính thức nhận oán niệm, cho dù ngài cố gắng không thể hiện sự khác biệt, nhưng Nogizaka vẫn nhìn ra bóng tối trong ánh mắt của ngài. Thái độ hay dò xét của Awaza không phải là vô cớ, những lời nguyền rủa từ oán niệm gieo vào lòng ngài những chất độc, mà nếu thêm vào những mưu ma chước quỷ của kẻ ấy, hắn cũng không biết ngài có thể đứng vững nữa không. Sau khoảng dài lặng yên, ngài nhìn qua người giữ đảo, lãnh đạm cất lời.

"Ta sẽ đến gặp y."

..
.

.
.

Hankyu đi cùng vị lãnh chúa đến Ezochi.

Cho dù có linh cảm về những cái bẫy, nhưng anh đồng ý với ngài rằng chuyến đi là cần thiết. Họ nên thăm viếng, để Juntendo biết rằng họ sẽ không bỏ rơi ông ta. Dù sao, đây cũng là một cơ hội để bước vào khu vực trinh sát không thể xâm nhập, chuẩn bị cho một kế hoạch giải cứu sau này. Ngài có thể yêu cầu trao trả Tanabe, như một "món quà" đáng giá duy nhất mà y có thể hứa hẹn. Sau cùng, anh hy vọng ngài sẽ vững vàng trước những lời lẽ đả kích kẻ ấy có thể tuôn ra, và mong đợi giây phút được thấy y thấm thía nỗi thất bại không thể huỷ hoại được ngài.

..

Kurami đứng ra đón tiếp khi họ đến doanh trại.

Cố ý đi đường vòng, hắn đưa họ băng qua nơi Tanabe bị hành hình. Ngài đã dừng lại một lúc, ngước lên thân xác bị treo lơ lửng trên cây. Đôi mắt đờ đẫn, hầu như không có phản ứng với sự hiện diện của họ, ông ta đã quá kiệt quệ sau những ngày dài bị ngược đãi. Ngài không thể hiện nhiều thái độ ra ngoài, nhưng anh đoán là ngài cũng có cùng tâm trạng như anh, giận dữ với điều xảy ra trước mắt, mà nếu cuộc chiến thất bại thì sẽ có rất nhiều kẻ trở thành tù nhân dưới bàn tay độc tài.

..

Kurami dẫn họ đến nơi giam giữ Juntendo.

Nhìn từ bên ngoài, đó là một chiếc lều lớn cách lều chính không xa là bao. Có vẻ như chúng đã rất thận trọng để ngài ta ở gần nơi kẻ ấy và các chỉ huy cao cấp tập trung. Tuyệt nhiên không để ai ngửi ra được mùi hương hay yêu khí, có một kết giới đã ngăn cách mọi thứ từ bên trong với bên ngoài. Khi anh bước vào, đập vào mắt là một chiếc lồng sắt chiếm hơn hai phần ba diện tích lều, còn Juntendo đang ngồi ở bên trong, cạnh chiếc bàn nhỏ. Ngài ta đứng lên ngay khi thấy họ.

"Sesshoumaru !"

Sau giây phút kinh ngạc, ngài ta nhìn ngài với vẻ xúc động và vui mừng. Anh bước tới gần hơn, cúi đầu một cách trang trọng.

"Juntendo-sama."

Ngài ta gật đầu miễn lễ, anh lui qua một bên để tránh chắn tầm nhìn của chủ nhân. Ngài thoáng lướt mắt qua nơi giam giữ. Nó trông có vẻ tử tế hơn cách chúng từng giam giữ ngài, nhưng cũng chẳng thể nói là ngài ta sẽ dễ chịu với điều đó, hay vẫn có thể có những ngược đãi đằng sau mà họ chưa được biết. Việc Tanabe bị đối xử khắc nghiệt là một bằng chứng, khiến ngài ta hướng về họ với vẻ lo âu ngay sau những lời chào.

"Anh có gặp Tanabe không ?"

Ngài gật nhẹ đầu, cái nhìn thâm trầm và suy tư, như cùng đồng cảm với Juntendo lúc này. Anh nhanh chóng cất lời, hy vọng có thể an ủi ngài ta một chút.

"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa ngài và Tanabe trở về."

Ngài ta nhìn sang anh rồi lại hướng về ngài, khẽ mỉm cười và gật đầu như thấu hiểu.

"Cảm ơn các anh đã đến."

Vị chủ nhân vẫn giữ thái độ điềm đạm, không tỏ cảm xúc nào khi lên tiếng.

"Ông còn vấn đề nào khác không ?"

"Hãy giữ những điều khoản tốt nhất cho trận chiến."

Ngài im lặng, dường như cả hai chỉ còn trao đổi với nhau qua ánh mắt, với cái nhìn chứa rất nhiều tâm tư, mà lời lẽ cũng sẽ không đủ để giãi bày. Họ đang chiến đấu cho mục đích cao nhất là chiến thắng, mà rất nhiều kẻ sẽ phải hy sinh. Nhưng rồi họ cũng đang ưu tư, khi những hy sinh đó sẽ khắc ghi trong trái tim và tâm trí họ dấu ấn vĩnh cửu, như nỗi mất mát sẽ không phai nhoà với thời gian.

..
.

Ngài đến gặp Hitotsubashi sau đó.

Cũng như ngài đã không cất lời chào, anh cũng không cúi đầu trước kẻ ấy. Ngồi trên ngai vàng, y không hề tỏ ra khó chịu với thái độ đối đầu của họ, ngược lại, vẫn tỏ ra khoan thai mềm mỏng.

"Ta rất vui khi gặp lại cháu khoẻ mạnh và tỉnh táo như thế này."

"Đừng nhận vơ người. Ta chưa hề coi ngươi là thân tộc." - Ngài đáp trả tức khắc.

"Vậy thì sau này đừng trách là ta hà khắc." - Y khẽ nhướng mày - "Có nhớ mình đã cầu xin và ao ước được chết ra sao không ?"

Câu hỏi khiến trái tim anh đông lại trong một khoảnh khắc, khi nghĩ rằng ngài đã có lúc đau khổ đến mức quẫn trí. Đôi mắt dài khẽ nheo lại, y xoáy cái nhìn sau lời lẽ thâm độc. Nhưng dường như tất cả điều đó đều không mảy may khiến ngài dao động, Lạnh lùng, ngài hạ giọng.

"Ngươi mời ta đến để nói chừng đó ?"

"Ồ không." - Y khẽ bật cười - "Đây chỉ là một vài nhắc nhở cho lối cư xử thiếu phép tắc của ngươi."

Ngài yên lặng, không thể hiện nhiều hơn sự lạnh nhạt vốn có. Có vẻ như thấy trò khiêu khích đã hết tác dụng, y chuyển đề tài.

"Dù sao, ngươi đã cất công đến đây thì ta cũng chuẩn bị một món quà tương xứng." - Hơi nghiêng người về phía trước, y ngọt nhạt mấy lời - "Không thể sử dụng phép dịch chuyển tức thời và phải dựa vào kẻ khác chắc là bất tiện lắm ? Ta sẽ trả lại cho ngươi một phần yêu lực."

Anh khẽ cau mày biết y có khả năng trao trả yêu lực, nhưng chưa kịp phân tích hết vấn đề thì đã nghe câu trả lời dứt khoát của ngài.

"Không cần."

Y hơi nghiêng đầu, có vẻ không hài lòng vì ngài thẳng thừng từ chối đề nghị, hoặc là vì một dự định khác đã không thể hoàn thành. Thu lại nụ cười, y hỏi với giọng cao ngạo.

"Ngươi muốn gì ?"

"Juntendo và các thuộc hạ của ông ta." - Ngài đáp.

"Ngươi không thấy mình đòi hỏi quá nhiều sao ?" - Y khẽ nhếch môi.

Ngài không bình luận thêm gì. Khoảng lặng im giữa cả hai khiến anh căng thẳng, cái nhìn sâu xa của y như đang toan tính một âm mưu nào đó.

"Thật là vô nghĩa ! Rồi chúng cũng sẽ rơi vào tay ta lần nữa..." - Lắc đầu như thể họ là những kẻ ngốc nghếch, y dựa hẳn vào ngai vàng, tỏ ra mình là kẻ rộng lượng - "Thôi được, ta sẽ để ngươi chọn một trong số những kẻ ở bên ngoài kia."

Buông xuôi vai, anh cảm thấy chút nhẹ nhõm với ý nghĩ ít nhất là có thể đưa Tanabe vào lựa chọn và đem ông ta trở về. Nhưng anh chưa thả lỏng tinh thần được bao lâu, y lại điềm nhiên nói.

"Hãy ở lại đây một đêm và tận hưởng lòng hiếu khách của ta."

Hankyu lập tức cứng người, nhớ lại điều Awaza đã căn dặn.

..
.
.

"Chọn đi !"

Kurami hất hàm về phía một dãy các tù binh. Hankyu lướt nhìn, cảm thấy phẫn nộ khi hắn đem họ ra trước mặt anh với tình trạng tồi tàn nhếch nhác. Bị xiềng xích và gông cùm, họ quỳ thấp và bị buộc phải cúi đầu chẳng khác nào các nô lệ được rao bán. Vị tổng chỉ huy uy dũng ngày nào, giờ chỉ còn một nửa ý thức, lay lắt vật vờ, dường như cũng chẳng nhận ra anh đang hiện diện.

"Tanabe." - Anh nhìn Kurami chằm chằm, không giấu diếm nỗi căm ghét đối với hắn.

"Biết ngay mà !" - Hắn cười khẩy như thể anh đã chọn món hàng hời nhất, rồi ngẩng mặt kiêu ngạo - "Ngươi có thể trở về chỗ chủ nhân được rồi. Ta còn phải gói ghém món quà như ý bệ hạ."

Anh ném cho hắn một cái trừng mắt, rồi dõi nhìn theo mấy tên thuộc hạ tháo xích cho Tanabe và một kẻ hất anh ta lên vai rồi đem đi đâu đó. Ngó sang những người còn lại, anh một lần nữa thấy nao lòng, khi không thể tìm cho họ những điều kiện tốt hơn.

..
.
.

Buổi chiều hôm đó, họ đến lâu đài của Waseda và lưu trú tại đây. Iriya, nữ chủ nhân biệt phủ, đã chuẩn bị một bữa tiệc trà mời họ. Sau khi tự mình kiểm tra các nguyên liệu cũng như bộ ấm sứ không bị ếm bùa chú nào, Hankyu mới tạm yên tâm quay lại chỗ ngồi cho nghi thức pha trà. Trong không khí lặng yên, giữa khu vườn đẹp đẽ gợi lên màu sắc thanh bình, đã có sự ảm đạm nào đó len lỏi khiến anh cảm thấy nặng nề hơn.

..

"Ngài có hình dung mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào không?"

Iriya thổi nhẹ tách trà nóng, tỏ ra điềm nhiên như không hề ám chỉ ai sẽ thắng thua. Ngài liếc mắt ra, có vẻ khó chịu vì nó cũng giống như những lời đe doạ mà ngài đã nghe rất nhiều lần. Iriya quay hẳn sang phía ngài, nhẹ nhàng lên tiếng.

"Điều gì đã ràng buộc họ với ngài ?"

Anh khẽ chớp mắt, tự hỏi cô ta đang nhắc đến những người đang bị giam giữ, hay là tất cả những người khác. Rồi anh cũng lại suy nghĩ về câu trả lời của bản thân. Sau thoáng yên lặng, ngài lãnh đạm đáp lại.

"Ta không lựa chọn chủ nhân cho họ. Tự họ lựa chọn chủ nhân cho mình."

"Vậy à."

Cô ta mỉm cười, dường như câu hỏi ban nãy là để xác nhận những gì cô ta còn hoài nghi, hay đã thấu hiểu rất rõ ràng. Chầm rãi đặt tách trà xuống, rồi nhìn ra vườn lần nữa, cô ta buông lời từ tốn.

"Họ chọn ngài không phải vì tin ngài sẽ chiến thắng. Họ chọn ngài vì họ yêu quý ngài. Như mẹ ngài đã chọn ngài."

Vị chủ nhân khẽ cau mày, tỏ ra rất không hài lòng. Hơi thở sâu hơn, bàn tay ngài đã cuộn chặt như thể kìm nén cảm xúc dâng lên. Dường như ngài đang tức giận, vì cô ta đã đánh giá thấp ngài, hay vì cô ta đã nhắc đến sự hy sinh của nữ chủ nhân. Không phải là không có sự hợp lý trong lời nói của cô ta, khiến ngài không thể phản bác. Bóng tối lan dần trong mắt, lửa cháy sáng đôi đồng tử hổ phách, ngài nhìn ra khu vườn như muốn thiêu rụi tất cả, hoặc là lửa đã bao quanh khắp nơi xung quanh họ.

Đột ngột, ngài đứng lên, bỏ đi không nói một lời nào. Anh vội cúi chào xin rút lui để quay về khu vực riêng. Khi anh ngẩng lên, đối diện anh là đôi mắt trống rỗng đáng sợ của Iriya. Cất lời khô khan, cô ta nói như thể đã nhìn thấy tất cả.

"Có một con quái vật bên trong ngài ta, nó sẽ giết chết ngài ta trước khi cuộc chiến này kết thúc."

Chợt, Hankyu thấy sống lưng lạnh ngắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net