201. Đứa trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng trong những ngày đầu năm mới.

InuKimi vừa thay trang phục xong, đứa trẻ cũng được dẫn tới phòng nàng. Mới hơn một năm tuổi, nó vẫn chưa biết nói và đang chập chững tập đi. Như thế là hơi chậm hơn so với trẻ con loài người một chút, nhưng nếu tính đến đời sống hàng trăm năm của nó thì cũng chẳng đáng là gì. Dù sao, nó cũng không phải con người, nàng sẽ không bận tâm quá nhiều về sự phát triển của nó theo cách đó.

Đứa trẻ đứng trước mặt nàng, đôi mắt tròn xoe trong suốt như hai viên thuỷ tinh. Chưa có nhận thức thật sự về bản thân, nó giống một con búp bê biết cử động. Chạm nhẹ ngón tay lên chiếc mũi xinh xắn, nàng hài lòng với vẻ đẹp nó thừa hưởng từ nàng, và tất nhiên, một phần nhỏ khác từ cha của nó. Yoyogi đã mang trang phục tới, để nàng tự tay mặc áo cho nó trong dịp đặc biệt này. Vuốt thẳng các nếp áo và thắt nút dây, nàng mỉm cười khi thấy nó đứng yên ngoan ngoãn.

Đứa trẻ này lớn lên sẽ ra sao ?

Nàng tự hỏi, nó sẽ dễ chịu giống anh hay bướng bỉnh giống nàng. Xoa xoa mái tóc óng ánh, nàng bất chợt kéo đứa trẻ lại gần và ôm nó vào lòng. Thân hình nhỏ nhắn và mềm mềm bên trong lớp áo hơi phùng phình, nó khiến nàng chẳng muốn buông tay. Không phản ứng quá nhiều, nó chỉ hơi cựa quậy, tay mân mê cục bông nhỏ trước ngực. Nàng khẽ bật cười, nghĩ rằng đây là những năm tháng cuối cùng nàng có thể ôm nó trong vòng tay, trước khi nó lớn lên và bắt đầu biết xấu hổ.

Giữ đứa trẻ một lúc lâu như thế, nàng cảm nhận một niềm vui nhẹ nhàng. Có lẽ, anh đã đúng khi nói rằng nàng sẽ biết tại sao sau khi nàng có một đứa con. Có lẽ, nó không hoàn toàn giống như cách anh hình dung, nhưng quan trọng là bây giờ nàng đang cảm thấy hạnh phúc.

..

Bữa tiệc mừng được tổ chức cùng với các thuộc hạ thân tín nhất.

Kikuna và Yoyogi ngồi hàng đầu tiên phía bên trái để nàng tiện trò chuyện, đối diện với họ là Toranomon và Shinjuku, hai thuộc hạ có quyền hành cao nhất trong hàng ngũ. Các chỉ huy còn lại phân thành hai dãy hai bên, dựa theo sự thân thiết hơn là thứ tự trên dưới. Hai anh em Hankyu và Hanshin ngồi cạnh nhau ngay sau Yoyogi, phía bên kia là Nogizaka và Ichinoe.

Đứa trẻ được đặt ngồi chính giữa, phía trước nàng và anh. Không muốn cảm giác vướng víu với những người hầu, họ để nó tự ăn theo cách nó muốn. Với khay thức ăn nhỏ đặt một chén cháo và những món rau cải đủ màu được sắp xếp vui mắt, nó vọc cái muỗng và đôi lúc bốc thức ăn bằng tay. Miệng lấm lem, trên hai má bầu bĩnh dính vài hạt trắng. Vẫn vô tư, nó xoay đầu nhìn mọi người, chớp mắt khi họ thể hiện thái độ nào đó. Hai ông thần Hanshin và Nogizaka là những kẻ thu hút được nhiều sự chú ý của nó nhất với những chiêu trò riêng, sau khi Toranomon dường như đã khiến nó cảm thấy bị đe doạ.

Ăn được hơn nửa phần, nó bắt đầu chăm chú vào cái lục lạc mà Nogizaka đem ra ve vẫy. Chập chững đứng lên, nó lon ton đi tới định lấy món đồ chơi. Nhưng trước khi nó tới gần bàn của chỉ huy đó, Hanshin phá bĩnh đối thủ bằng cách làm trò ảo thuật có không. Lập tức quên phắt món đồ chơi, nó mở to mắt khi thấy quả bóng xuất hiện rồi biến mất, với những tia lửa nhỏ bắn lên từ đầu ngón tay. Chạy lại gần hơn, nó ngơ ngác nhìn theo quả bóng tròn Hanshin tung hứng. Sau cùng, hắn ta tạo ra một dải bông trên chân, rồi dụ dỗ nó ngồi lên.

Đứa trẻ ngồi lọt thỏm trong lòng Hanshin, giữa lớp bông mềm, tay xoay quả bóng ma thuật chứa pháo hoa nổ tí tách. Vẻ mặt hớn hở, hắn ta tỏ ra đắc chí nhìn đối thủ sau khi đã đoạt được chiến lợi phẩm là nó. Nogizaka khẽ hừ một tiếng, rồi lắc đầu như không thèm chấp. Thỉnh thoảng vòng tay ôm chặt nó, hắn ta có vẻ thích thú khi được bồng bế một khuyển yêu nhỏ xíu trong tay. Nàng nhìn Hanshin, cảm thấy hắn ta rất thích hợp với vai trò giữ trẻ, mà có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ nhờ cậy khi Yoyogi vắng mặt. Cha nó tỏ ra bình lặng khi quan sát cả hai, nhưng nàng biết, anh cũng đang muốn được ôm ấp nó như vậy.

Bữa tiệc lại diễn ra rôm rả, đứa trẻ ngồi với Hanshin cho đến khi kết thúc.

.
.
..

Đứa trẻ lớn lên, không bao giờ quay đầu nhìn lại thời thơ ấu, và rồi quên mất rằng nó cũng đã từng là một đứa trẻ ngây thơ.

..
.
.
.

.

"Thưa ngài, thuyền chiến của Iriya chuẩn bị xuất phát từ bến cảng phía Bắc. Ryanji cũng đã lên tàu với cô ta."

Một thuộc hạ vào lều, báo cáo cho Toranomon với vẻ khẩn trương. Lập tức hạ văn bản trong tay xuống, ông nghiêm trọng hỏi.

"Đoàn thuyền có bao nhiêu chiếc ?"

"Một tàu chính và hai tàu hộ tống, thưa ngài."

"Có dấu hiệu nào của ngài Juntendo không ?"

"Chúng tôi không dám chắc, nhưng trinh sát canh chừng từ đêm qua báo lại là không thấy bóng dáng của ngài ta."

Ông khẽ cau mày, suy nghĩ về khả năng che dấu ngài ta bằng cách nào đó. Đứng gần bản đồ, Hashimoto gõ gõ nhẹ vào tuyến hải hành, nhanh nhảu lên tiếng.

"Nếu bảo là để đưa ngài Juntendo qua lục địa, một đội canh gác như thế không phải là quá ít sao ?"

"Quân đoàn thứ hai đang trên đường đến đây, một khi các chiến thuyền giao nhau, chúng ta sẽ không còn bao nhiêu cơ hội tấn công nữa." - Ishida đăm chiêu nhìn vào nơi ngón tay kẻ kia vừa chỉ vào.

"Như vậy vẫn quá khinh suất, chúng đâu có thiếu người." - Hashimoto nhún vai.

"Ta cũng không nghĩ là cô ta được giao nhiệm vụ dẫn giải ngài ấy." - Ông khẽ gật đầu đồng thuận, lòng vẫn hơi nôn nao nếu như suy đoán của mình là sai lầm.

"Nhưng nếu Ryanji cũng đi, điều đó có nghĩa là gì ?" - Ishida tỏ ra lo lắng.

Cả lều chợt lặng yên, Hashimoto cũng đọc được không khí mà giữ mồm giữ miệng. Ryanji thường được cắt cử để phục vụ các khuyển yêu, nếu anh ta không ở lại, thì khả năng cao là ngài ta sẽ bị đối xử khắc nghiệt hơn. Và có một nguy cơ tồi tệ khác, là y quyết định hạ sát ngài ta ngay trên lãnh thổ mới.

"Y không có lý do làm vậy. Nếu y đã giữ Sesshoumaru-sama thì y cũng sẽ giữ ngài ta."

Hashimoto tặc lưỡi, tuôn thẳng một tràng như không kìm nén được sự bồn chồn. Có lẽ, hắn cũng không hề mong muốn mất thêm vị chủ nhân mới nhận. Nhưng Hashimoto càng cố phủ nhận bao nhiêu, họ lại càng cảm thấy như tình thế sẽ diễn ra ngược lại bấy nhiêu.

Trong không khí nặng nề, cảm nhận sự mất mát có thể xảy ra, Toranomon nhìn mặt một lượt những người xung quanh, tự hỏi mai đây sẽ còn bao nhiêu kẻ còn gặp lại nhau sau cuộc chiến.

..
.
.
.

"Inuyasha !"

Nghe tiếng gọi trong trẻo quen thuộc, Inuyasha quay người lại, sững sờ vì không nhận ra vợ mình đã đến sớm hơn. Có lẽ khứu giác đã bị nhiễu loạn bởi doanh trại đầy người, hay là đầu óc của anh đang băn khoăn quá nhiều chuyện.

"Kagome ! Sao em lại ở đây ?" - Anh lúng túng hỏi, trong khi vài chỉ huy khác hiếu kỳ nhìn cả hai.

"Cậu nói gì thế ? Người vợ xinh đẹp của cậu đến thì phải chào đón chứ." - Nogizaka lập tức bước tới, vỗ vai anh.

"Tôi đem một ít bánh quy tới cho mọi người đây." - Cười thật tươi, Kagome đặt cái túi lên bàn, bày ra hộp quà trong đó.

"Cái gì thế này ? Trông thơm ngon quá !" - Hanshin bay lại chỗ bàn, hít hít mấy hơi. Đã lâu rồi anh mới thấy ông ta thoải mái đùa giỡn như vậy.

"Cái gì cũng được, miễn ăn được là được." - Nogizaka cũng tiến tới, ngó mấy cái bánh rồi xoa xoa cằm.

"Cô thật là khéo tay, sao lại cưới cái tên vụng về này ?" - Hất đầu về phía anh, Hanshin hỏi mà không buồn để ý mặt anh đã nhăn lại.

"Được rồi, chúng tôi lấy bánh quy, trả vợ lại cho cậu đó." Nogizaka tỉnh bơ nói.

Ung dung bưng cả hộp bánh lên, ông ta rời khỏi lều cùng với Hanshin, không quên nháy mắt trêu chọc trước khi đóng cửa lều lại. Kagome cười khúc khích, rồi vui vẻ nhận xét.

"Họ thật là dễ thương."

"Không. Anh chỉ thấy đó là yêu quái thôi." - Anh thở ra buồn chán.

"Em nhớ anh !" - Mỉm cười dịu dàng, Kagome lại gần, ngước nhìn anh với đôi mắt long lanh xúc động. Dừng một thoáng, cô ấy nói với niềm hân hoan rạng ngời - "Em muốn báo cho anh một tin, anh làm cha rồi !"

Trong một khoảng khắc, anh cứng đơ người, cảm thấy hoang mang bối rối, không biết phải đón nhận tin như thế nào. Lẽ ra anh phải rất vui mừng, nhưng mà...

"Cám ơn em."

Bước tới ôm chặt Kagome trong tay, cảm nhận sự ấm áp của người vợ, cảm nhận sự hiện diện của đứa con còn chưa ra đời, anh thấy mình có thật nhiều lý do để chiến đấu và sống còn. Bàn tay siết nhẹ vai cô, anh thì thầm lời hứa danh dự của mình.

"Anh nhất định sẽ bảo vệ gia đình nhỏ của chúng ta."

..
.
.
.

"Kagome đã đến đây ?"

Vừa đưa cuộn bản đồ tác chiến ra, Inuyasha đã nghe chất vấn lạnh nhạt từ Sesshoumaru, như thể anh ta không hài lòng vì việc viếng thăm phá lệ tại doanh trại khi cuộc chiến đang cận kề.

"Ừ." - Anh gật đầu cho qua chuyện.

"Chúc mừng."

"Hả ?"

Trân trân nhìn bộ mặt băng giá ngàn năm, anh thấy không thể tin được vào tai mình. Sau phút kinh ngạc, anh buộc miệng.

"Sao anh biết ?"

"Đừng hỏi dư thừa."

Anh ta lạnh lùng đáp, anh lại nhận ra mình quên rằng mọi chuyện xảy ra ở Asakusa luôn được Yoshiyuki thông báo chi tiết cho anh ta, và hẳn là anh ta nhận được tin từ các lá thư mới gửi tới. Anh tính nói cảm ơn, nhưng anh ta đã buông tiếp một lời khác, vừa nói vừa tháo sợi dây buộc trên cuộn giấy.

"Ta sẽ điều động thêm một vài đội quân bảo vệ toà thành. Ngươi có thể cân nhắc việc tham gia."

Anh á khẩu, không nghĩ rằng anh ta lại có ý ngấm ngầm dành cho anh như vậy. Vẫn chăm chú nhìn bản đồ, tỏ ra bình lặng như đó là một tính toán thông thường, Sesshoumaru làm như không hề bận tâm đến bất kỳ ai. Hoặc là anh ta không muốn anh cảm thấy xấu hổ khi nhận một ưu tiên đặc biệt như vậy.

Cuộc chiến đang chờ đợi họ sẽ rất khốc liệt, vô số kẻ sẽ phải ngã xuống trên chiến trường này. Không phải anh không sợ hãi cái viễn cảnh bỏ lại người vợ và đứa con thơ dại chưa thấy mặt một lần, nhưng anh sẽ không lùi bước, vì danh dự và tương lai của đứa trẻ. Anh chiến đấu ở tiền tuyến, cũng là để bảo vệ thân nhân và gia đình. Và chắc chắn anh ta cũng là một trong số đó, anh ta là anh trai của anh.

"Tôi ở lại đây."

Sesshoumaru khẽ chớp mắt, rồi ngẩng lên nhìn xoáy vào anh. Sau một thoáng, đôi môi mỏng tách mở.

"Tuỳ ngươi."

Nói rồi, anh ta lại nhìn xuống bản đồ. Dáng ngồi vững chãi, khuyển yêu kiên cường ấy đã không để lộ ra những cơn bão tố trong thâm tâm. Anh lặng lẽ quan sát, cảm thấy khâm phục, cảm thấy ngưỡng mộ, cảm thấy tự hào, cảm thấy cần và muốn sát cánh bên cạnh anh ta hơn trong cuộc chiến này.

"Cảm ơn."

Anh nói, với tất cả chân thành, không phải chỉ vì lời chúc mừng cứng nhắc, nhưng còn vì tình cảm kín đáo, mà sau cùng anh đã nhận được một bằng chứng thật sự. Sesshoumaru kiêu ngạo, khốn kiếp và chết tiệt, nhưng cũng là người anh trai mà anh trân trọng.

Không phản hồi thêm, anh ta chỉ nhìn anh chằm chằm, như thể khẳng định "tình anh em" là một khái niệm hoàn toàn xa lạ.

Bỏ lại kẻ thích giả vờ, anh rời khỏi lều, ngước lên nhìn bầu trời mênh mông.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net