Chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 73: kỹ viện ấn độ cổ đại
EDIT & BETA: LỘ LỘ- XÍCH NGUYỆT

Ánh mặt trời màu vàng chiếu khắp cả vùng đất Ấn Độ, âm thanh mềm mại cùng tiếng tụng kinh đồng thời vang lên, ta chính mắt chứng kiến con sông trong truyền thuyết kia—— sông Hằng. Ánh vàng kim ở trên sông khẽ lay động, phủ lên ánh hoàng hôn màu hổ phách, thuyền nhỏ, sông ngòi, thần miếu cùng cảnh người người tắm rửa, tất cả đều được bao phủ một màu vàng đầy ảo mộng mê hoặc . Gió nhẹ nhàng thổi, giống như một bài Phạn tụng* trong trẻo.

(*) bài kinh bằng tiếng Phạn

   Dịu dàng mà lại dữ dội, khoan dung mà lại nghiêm khắc, thành kính mà lại phóng đãng, khổ hạnh mà lại buông thả dục vọng, trông có vẻ hỗn loạn không có trật tự nhưng trên thực tế bên trong đã được sắp xếp nghiêm cẩn theo thứ tự .

   Thành Khúc Nữ, ở nơi này bùng cháy một ngọn lửa hồng trần mạnh mẽ.

  Danh tiếng của Jia Nika Bà Tu Mật ở Khúc Nữ thành này so với tưởng tượng của ta còn vượt bậc hơn, hơn nữa còn ngoài dự tính của ta, ngữ điệu của mọi người khi nhắc tới nàng chẳng những không có chút nào khinh thường, mà ngược lại còn thêm mấy phần tôn kính. Mặc dù ta nghe nói trong xã hội nam quyền, Jia Nika có địa vị không tầm thường, được tôn sùng rộng rãi, ai ai cũng cố tìm cách để được nàng xem trọng. Nhưng trong lòng tóm lại vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

  Chỉ là, thoạt nhìn thì việc tìm ra Bà Tu Mật hình như không phải là chuyện gì khó khăn, nhưng mà lấy thân phận là một nam nhân đi gặp một kỹ nữ có phải sẽ dễ dàng hơn không.

   Ta thay một bộ nam trang, quấn khăn trùm đầu, lại đổi một ít tiền Mandala của thời đó, liền vội vã đi tới kỹ viện mà Bà Tu Mật ở.

  ===============================

   Trên đường đi, thỉnh thoảng có vài cô gái xinh đẹp mặc sa lệ màu đỏ nhìn ta với ánh mắt đầy mê hoặc, vặn vẹo cái eo như rắn nước, những người này đều là kỹ nữ cấp thấp trong thành, trên người các nàng mặc y phục màu đỏ chẳng qua là hy vọng có thể khiến nam nhân dễ dàng tìm ra các nàng hơn.

   Chỗ ở của các kỹ nữ cấp cao thường sang trọng hơn rất nhiều, lúc ta tìm được vị trí của kỹ viện nằm ở bên bờ Tây của sông Hằng, công trình kiến trúc nguy nga tráng lệ làm ta thầm giật mình.

  Trong âm nhạc xa xỉ mê hoặc đầy phù phiếm, nữ nhân khoác sa lệ đính hạt bắt đầu uyển chuyển nhảy múa, xinh đẹp mà quyến rũ. Vô số mỹ nữ mặc vải tơ mỏng xuyên thấu tỏa sáng như thủy tinh, đầu đeo đầy châu báu hoa lệ, lướt qua bên người ta, mang theo mùi Đàn hương nồng nặc.

   Làm ta giật mình nhất là, chủ nhân của kỹ viện không giống như mấy tú bà trên tivi, mà lại đàn ông, hơn nữa lại còn là một tăng lữ. (#Nguyệt: loạn rồi @@)

   Sau khi ta đưa toàn bộ tiền ra, ông chủ mới gật đầu.

   Một cô gái xinh đẹp đầy đặn dẫn ta đến căn phòng của Bà Tu Mật, phòng ngủ bên trong có một cái sàn như sân khấu, tế đàn* giống như giường lớn sang trọng, chăn bông phủ kín hoa Nhài bên cạnh là chiếc gối nhỏ vẽ hoa Ưu Đàm*lại đốt Trầm hương ,Kiara, kín đáo tản ra mùi thơm thần bí.
(*) bàn thờ

(*) Hoa Ưu Đàm (có hình minh họa bên dưới): còn gọi là Udumbara là một từ tiếng Phạn, có nghĩa là "loài hoa linh thiêng mang điềm lành từ Trời". Sự xuất hiện của hoa Ưu Đàm Bà La là dấu hiệu cho biết Đức Chuyển Luân Thánh Vương đã đến để chính lại Pháp trong thế giới này.

Quyển 8 kinh "Huệ Lâm Âm Nghĩa" của nhà Phật viết: "Hoa Ưu Đàm do điềm lành linh dị sinh ra; đây là một loại hoa của Trời, thế gian không có. Nếu một đấng Như Lai hoặc Đức Chuyển Luân Thánh Vương xuất hiện nơi thế giới con người, loài hoa này sẽ xuất hiện nhờ đại đức và đại ân của Ngài".
Kinh Phật cũng ghi lại rằng Đức Chuyển Luân Thánh Vương là vị vua lý tưởng, người sẽ cai trị thế giới không phải bằng vũ lực mà bằng công lý. Những ai dùng thiện để đối đãi với người khác sẽ có cơ hội được gặp Đức Chuyển Luân Thánh Vương, bất kể người đó thuộc tôn giáo nào – Phật giáo, Cơ Đốc giáo, Khổng giáo...

Nhiều người tin rằng, loài hoa được ghi chép trong kinh Phật này sẽ mang tới điềm lành cho gia đình họ.

   Trên chiếc tủ nhỏ nạm vàng vẽ mấy bức tranh hoa văn tinh mỹ, ta vừa đứng sát lại xem, trên mặt không khỏi nóng lên, trên bức vẽ có đủ các tư thế giống như Xuân Cung Đồ *của nước ta vào thời cổ đại, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng lại có chút tò mò, không khỏi nhìn nhiều lần. Vừa nhìn còn vừa dùng sức lắc đầu.

(*) Tranh vẽ chuyện phòng the của vua chúa/quý tộc thời xưa.

Xuân cung đồ mô tả cảnh sinh hoạt tình ái nam nữ không theo lối dung tục hay khiêu dâm mà luôn đặt vào trong những khung cảnh đề cao cái đẹp và sự hài hoà, cùng với những chi tiết phụ trong tranh mang tính tượng trưng thâm thuý.

#Nguyệt: ai đọc ngôn tình nhiều chắc rành cái này quá nhỉ :))))

   Đang nhìn, một tiếng cười thấp uyển chuyển vang lên từ sau lưng ta

   Ta vội vàng ngồi thẳng lên, quay đầu lại.

   Một cô gái trẻ tuổi dựa ở cửa mà đứng nhìn ta thản nhiên cười, đầy đặn kiều diễm, ngang bướng không kiềm chế được, mang theo sự hút hồn kinh động, cặp mắt to màu nâu kia, đầy cám dỗ yêu mị khiến người ta bị câu hồn đoạt phách, không một ai có thể kháng cự được...... sa lệ thật mỏng buộc vòng quanh nàng càng tôn lên vóc người vô cùng hấp dẫn ......

   Rầm, trời ạ, ta lại nghe thấy thanh âm nuốt nước miếng của mình. Ta vội vàng sờ một bên lỗ mũi, cũng may, còn chưa xịt máu mũi ...... =]]]

  =====================

   Nàng cười càng thêm quyến rũ, tựa hồ đối với việc mọi người phản ứng như thế đã sớm thành thói quen. Thành thục đi về phía ta, ngọc bội vang lên tiếng "ding dong", một mùi hương nồng nặc kéo tới, ta chỉ nghe tiếng nói lắp ba lắp bắp của mình: "Cô...Cô chính là Bà Tu Mật ? "

   Nàng khẽ hé đôi môi đỏ mọng, ta bắt đầu nghe thấy thanh âm giống như suối nước trong suốt , " Ta chính là Bà Tu Mật , " Nàng vừa nói, vừa đem củ lạc cùng vòng hoa đưa cho ta.

  " Khách nhân tôn quý, trước tiên hãy để cho Bà Tu Mật ta vì ngài mà khảy một bản nhé". Nàng mỉm cười, từ bên người cầm lên một chiếc Duy Cầm, Duy Cầm kia có năm dây, dáng vẻ có chút giống đàn Không Hầu* của Trung quốc cổ đại, nghe nói đàn Không Hầu chính là từ Ấn Độ cổ đại truyền tới.

(*) một loại đàn cổ ít nhất 5 dây, nhiều nhất 25 dây của TQ.

   Tiếng đàn du dương mang theo vài phần thần bí, nàng hơi khép mắt, bộ dáng kiều mỵ làm ta nghĩ tới Kiền Thát Bà Vương* thường khảy đàn tiên hạc trong thần thoại Phật giáo của Ấn Độ , sau khúc cuối cùng, nàng lại cùng ta nói tới thơ ca, cái này cũng có chút giống đại danh kỹ ở Trung quốc cổ đại chúng ta, cầm kì thi họa đều tinh thông, phong tình vô hạn. Nhìn lại kỹ nữ hiện đại, chỉ vài ba lời mở màn liền dễ dàng đi thẳng vào vấn đề, thật sự là ít mấy phần Tiểu Hồng thổi tiêu đàn hát mang ý cảnh. Chẳng qua là, ở thời đại mà fast food phổ biến, người hiện đại bận rộn cũng không rảnh rỗi dật trí giống người cổ đại.

(*)hay còn gọi là Càn Thát Bà (Gandharva) là tên gọi dành riêng để chỉ những sinh vật cõi trời trong Hindu giáo và Phật giáo và đó cũng là thuật ngữ để chỉ các ca sĩ tài danh trong âm nhạc truyền thống Ấn Độ.

  " Khách nhân tôn quý, ngài cảm thấy bài thơ mới vừa rồi ta đọc này như thế nào? ". Lời của nàng cắt đứt mơ màng của ta. Ta vội vàng gật gật đầu, mình đang suy nghĩ gì vậy nè.

  " Ừm, rất tốt rất tốt a . " Ta phô diễn mấy câu, mới vừa rồi căn bản không nghe ra nàng đọc cái gì, hình như loáng thoáng chỉ nghe được mấy cái từ tình yêu, nước chảy mà thôi.

   Nàng ta nhích tới gần ta một tí , cười duyên nói : " Chắc là do ta thơ ca quá vụng về, không biết ngài có thể chỉ giáo một chút không. "

   Ta suy tư một cái, chợt nhớ tới một bài thơ nổi tiếng của Hà Nhĩ, vì vậy gật đầu cười, hắng giọng một cái, thì thầm :

   Trên thế giới này khoảng cách xa nhất

   Không phải là khoảng cách sống hay chết

   Mà là ta đứng ở trước mặt nàng

   Nàng lại không hề biết ta yêu nàng

   Trên thế giới này khoảng cách xa nhất

   Không phải ta đứng ở trước mặt nàng

   Nàng lại không hề biết ta yêu nàng

   Mà là đã yêu đến mức si mê

   Lại không thể nói câu ta yêu nàng

   Trên thế giới này khoảng cách xa nhất

   Không phải không thể nói ta yêu nàng

   Mà là nhớ nàng đau đớn tim gan

   Lại chỉ có thể chôn sâu đáy lòng

   Trên thế giới này khoảng cách xa nhất

   Không phải không thể nói ta muốn nàng

   Mà là hai bên vốn đã yêu nhau

   Lại không thể bên nhau

   Trên thế giới này khoảng cách xa nhất

   Không phải hai bên vốn đã yêu nhau

   Lại không thể bên nhau

   Mà là biết rõ chân tình vô hạn

   Lại giả vờ như không bận tâm.

   Nàng sững sờ ở nơi đó, trong mắt lóe lên một tia phiền muộn, tiếp theo nàng lại không chút che giấu kinh ngạc cùng khâm phục, mỉm cười nhẹ nhàng ôm ta, kề đôi môi vào bên tai ta, ngón tay nhẹ nhàng ở cổ ta di chuyển, thấp giọng nói : " Đây là bài thơ hay nhất ta được nghe qua, hôm nay ta nhất định sẽ làm cho ngài cảm nhận được lạc thú thiên đường. "

   Khóe miệng ta co quắp một cái, bận rộn dỡ ngón tay của nàng ra từ từ đưa xuống, ngập ngừng nói : "Cái đó, ta có việc phải đi . "

   Nàng cười một tiếng thật thấp, đưa tay tới cởi quần áo của ta, nói: " Gấp cái gì, trước để ta hầu hạ ngài tắm rửa đi". Nàng mị mắt như tơ, lòng ta loạn như muốn tê dại, đang lúc hoảng loạn, chợt nghe thấy nàng kêu lên một tiếng, trợn to hai mắt, nói: " Ngươi là nữ nhân sao ?". Một tiếng thét kinh hãi của nàng, ngoài cửa lập tức vọt vào mấy đại hán vóc người khôi ngô, nhìn ta chằm chằm.

   Lão bản cũng đi vào, nhìn ta một cái, lại nhìn Bà Tu Mật một chút, nói : " Thế nào? "

   Bà Tu Mật chợt nở nụ cười, nói: " Đây là một cô gái. "

   Lão bản sắc mặt thu lại, nhìn chằm chằm ta, ta kéo kéo y phục, thở dài một cái, bất đắc dĩ gật đầu.

   Sắc mặt của lão bản trở nên cổ quái, nói: " Đây là ý gì ? Ngươi tới để quấy rối sao? ". Ta nhìn tình huống xung quanh một cái, mấy đại hán này căn bản không phải đối thủ của ta, từ nơi này rời đi cũng dễ dàng. Chẳng qua là, nếu như bị bọn họ liệt vào danh sách đen, như vậy nhiệm vụ của ta có chút khó giải quyết rồi.

  " Ta...ta chẳng qua là ngưỡng mộ đại danh Jia Nika của Bà Tu Mật, cho nên muốn chân chính gặp người nàng một chút". Ta nặn ra một nụ cười.

  " Ngưỡng mộ ?". Nàng nhìn ta đầy thú vị.

  " Đúng vậy, ai ai mà không biết trở thành Nia Jika là có bao nhiêu vinh dự. Vào các ngày lễ hội và trong nhiều trường hợp xã giao cũng sẽ rất được tôn trọng. "

  " Là như vậy sao". Trong mắt của nàng thoáng qua một tia thần sắc khó có thể nắm bắt, " Như vậy có nghĩa là ngươi muốn trở thành Jia Nika sao? "

Ta trợn to hai mắt, ngơ ngác nhìn nàng, đầu óc dừng lại sau mấy giây, lại thật nhanh chuyển động đứng lên, có lẽ đây là một cơ hội tốt nhất để ở lại bên người nàng, có lẽ sẽ có thể rất nhanh để hoàn thành nhiệm vụ, trở thành Jia Nika cũng không phải việc dễ dàng như vậy, chỉ cần ta nắm chắc thời cơ tìm ra người định mệnh của nàng, không phải được rồi sao. Dĩ nhiên, ở nơi này cũng không ai có thể chiếm được tiện nghi của ta.

   Nghĩ tới đây, ta cứ như anh hùng liều mình vì nghĩa gật đầu một cái .

  " Bà Tu Mật , ngươi ......". Lão bản tựa hồ muốn nói lại thôi.

   Bà Tu Mật nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, cười nói : " Ngươi là một thiên tài, ta sẽ tự mình dạy dỗ ngươi , nhất định sẽ khiến cho ngươi trở thành Jia Nika xuất sắc, để cho tất cả nam nhân cũng phải quỳ lạy ở dưới chân của ngươi, vì ngươi mà si mê , vì ngươi mà điên cuồng, bất luận là quý tộc, tăng lữ, bình dân hay là quốc vương."

   Khóe miệng ta lại ra sức co giật, ta như vậy lại còn là thiên tài sao, để cho Tư Âm mà biết không phải là tức chết sao, nếu Tát Na Đặc Tư biết, nhất định sẽ lại giễu cợt ta.

  " Bà Tu Mật tiểu thư, Ma La đại nhân tới . " Từ cửa truyền đến thanh âm của thị nữ.

   Tay Bà Tu Mật từ từ dời đi, trong mắt lóe lên một tia sáng, trong miệng cũng là lạnh lùng đáp: " Ta biết, một lát nữa lại mời hắn vào. "

  =======================

   Bà Tu Mật cũng không vội để cho vị Ma La đại nhân kia đi vào, ngược lại nhàn nhã bôi dầu hương Bạch Đàn trên cánh tay của mình, mãi cho đến khi thị nữ phía ngoài lại thúc giục mấy lần, mới chậm rì rì nói với nữ tử bên cạnh một câu : " Ngươi mang nàng đi ra ngoài trước đi."

   Lúc ta theo nữ tử kia đi ra ngoài, nhìn thấy nữ tử bên cạnh rất cung kính hướng về phía một người hành lễ, giương mắt nhìn lên, đập vào tầm mắt chính là một vị nam tử có vóc người cao gầy, hắn có làn da màu cổ đồng đặc hữu của nam tử Ấn Độ, tóc đen thật dài tùy ý đan vào cùng nhau, buông thả ở sau ót , trong hai tròng mắt nâu hẹp dài chớp động phảng phất ánh sáng bóng tà dương trên sông Hằng, đem ánh chiều tà nhàn nhạt ôn nhu nhuộm vào chỗ sâu nhất nơi đáy mắt hắn.

   Người đàn ông này chính là Ma La kia sao ? Ở loại nơi như thế này lại có nam nhân khí chất xuất sắc như vậy, chẳng lẽ hắn chính là —— người định mệnh của Bà Tu Mật? Ta vội vàng nhìn lên trán của hắn, không khỏi thất vọng, trên trán của hắn bóng loáng bằng phẳng cái gì cũng không có.

   Hắn nhàn nhạt nhìn ta một cái, hơi có chút kinh ngạc, rồi lại rất nhanh dời ánh mắt đi, hướng căn phòng của Bà Tu Mật đi tới.

   Vừa nhìn hắn không phải là người ta muốn tìm, ta cũng lập tức không có hứng thú, bước nhanh theo cô gái kia đi qua hành lang dài.

   Ở bên trong phòng tắm rửa mặt chải đầu, sau đó, ta thay một bộ sa lệ màu vàng nhạt khác, chờ Bà Tu Mật đến làm công việc gọi là " Dạy dỗ ".

   Ứớc chừng khi trời sắp tối, Bà Tu Mật rốt cuộc cũng khoan thai tới, nàng đối với ta quyến rũ cười một tiếng, nói: "Đúng rồi , còn không biết tên của ngươi. "

  " Ta tên là Diệp Ẩn , đến từ Ma Ha Chí Na quốc". Ta tiếp một câu, ở trong sách từng nhìn qua, thời điểm đó Ấn Độ gọi Trung quốc là Ma Ha Chí Na quốc.

  " Thì ra là từ Ma Ha Chí Na quốc tới, không trách nhìn dung mạo ngươi cùng chúng ta có chút không giống nhau, chỉ là như vậy càng đặc biệt, cũng càng dễ dàng làm cho nam nhân chú ý tới ngươi". Nàng vừa nói, vừa từ trong chiếc tủ nhỏ phía sau rút ra một quyển sách có chút ố vàng, " Cái này ngươi nhất định phải thường xuyên xem, đây là tất học chi thư để trở thành một Jia Nika danh tiếng".

   Ta nhận lấy, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ phạn văn , 《 Tạp mã thư lý xuân cung đồ 》* , mở ra , thiếu chút nữa ta cả kinh đem sách ném vào mặt nàng, bên trong đều là hình nam nữ chung chăn gối đang trong tư thế khác nhau, so với Xuân Cung Đồ còn sống động hơn.
(*) còn có tên là Kama Sutra. Được coi như 1 cuốn "thánh điển" phòng the của Ấn Độ, giống Xuân Cung Đồ của TQ :))))
  " Không cần quá kinh hãi , cũng không nên xem thường quyển ái kinh này, ngay cả nữ nhi của vương công đại thần cũng muốn nghiên cứu kỹ nghệ của Kama Sutra này, như vậy mới có thể được trượng phu sủng ái nhiều lần. Dù cho trượng phu các nàng hậu cung ba ngàn giai nhân, vẫn sủng ái các nàng hơn cả. Vậy nên, không chỉ chúng ta, mỗi người đều phải đọc, hơn nữa trong lúc học tập kỹ nghệ , tinh thần chí cao vô thượng cùng thân thể dục tiên dục tử được vui mừng thỏa mãn, trên bản chất là giống nhau. Dục vọng là một loại động lực, cùng tu khổ hạnh và tu hành giống nhau ...... bởi vì sinh ra vui thích , bởi vì phong thu được thỏa mãn , đối với kỹ nữ là một loại ban tặng."

  " A ......". Ta bị ngôn luận thực tế của nàng lấn áp, mặc dù sớm nghe nói nam nữ Ấn Độ cổ ở phương diện này hết sức phóng khoáng, nhưng chính tai nghe vẫn cảm thấy giật mình .

   Đúng rồi, Kama Sutra, không phải là bộ ái kinh Ấn Độ cổ nổi tiếng trên thiên hạ sao, khoảng chừng tại thời điểm công nguyên thế kỷ thứ sáu, được viết bới một tác giả có tên Ramayana, nghe nói là trên đó khắc họa một cách tinh tế nhất "lạc thú nam nữ khuê phòng ở Ấn Độ cổ"được coi là thư tịch trong " Văn hóa Ấn Độ cổ " , đồng thời thỏa mãn về cả "Thể xác và tinh thần", thì ra lại thật sự có quyển sách này.

   Bà Tu Mật nở nụ cười, nhẹ nhàng nâng cằm ta lên, thấp giọng nói : " Nữ nhân chúng ta trời sinh tính cách khó có thể nắm bắt, tựa như ngọn lửa không chê gỗ nhiều, biển rộng không chê sông nhiều, cái chết không chê người chết nhiều đều như nhau, nữ nhân cũng vĩnh viễn không chê nam nhân nhiều. Đối với nữ nhân mà nói, tình yêu bước vào lạc thú thắng được hết thảy. Cho nên, chúng ta mang đến cho nam nhân phiêu du vào lạc thú, đồng thời bản thân chúng ta cũng tận tình mà hưởng thụ. "

  " Ta ......". Ta đã hoàn toàn không biết nên nói gì. Một nữ nhân cổ đại thẳng thắng minh bạch nói với ta như vậy, khiến cho đầu óc của ta lập tức choáng ngợp.

  " Cái đó , chỉ cần xem cái này là được rồi đi. " Ta bất đắc dĩ đem sách để xuống .

  " Ẩn , trở thành Jia Nika cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, từ ngày mai trở đi, ngươi đi theo ta học tập Sáu mươi bốn kỹ nghệ." Bên môi của nàng thoáng nhẹ qua một nụ cười yêu mị.

  " Ớ, cái gì, sáu mươi bốn kỹ nghệ ? ". Đầu lưỡi ta lại bắt đầu thắt lại, rùng cả mình từ trong lòng vọt lên .

  " Thật ra thì cũng không có gì , chỉ cần học tập ca xướng, nhạc khí, vũ đạo, thư pháp và vẽ tranh, thuê thùa. Dùng gạo và hoa để trang trí tượng Phật, cắm hoa, biết nhuộm vải, tóc, móng tay, môi, khắc hoa thủy tinh. Học cách lấy lòng người khác, cách trải giường chiếu, nghệ thuật bố trí thảm và đệm, tấu nhạc bằng chén nước, hộp nước, ống nước,cách tu sửa và thoát nước trong bồn chứa nước. Hội họa, cấu tạo trang sức, làm thế nào để làm ra tràng hạt, vòng cổ, hoa hành và bảo quan, dùng hoa và lông cò trắng chế tạo thành khăn trùm đầu và đai lưng nghệ thuật, diễn kịch nghệ thuật cùng cách biểu hiện hí kịch, thiết kế hoa tai nghệ thuật, điều chế nước hoa và cách phối. Sắp xếp bảo thạch và đồ trang sức sao cho thật lịch sự tao nhã......

   Đầu của ta oong oong, chỉ nhìn thấy đôi môi đầy đặn của nàng vừa động , nhất thời trước mắt tối sầm , phịch một tiếng hôn mê bất tỉnh , ta muốn công lý ông trời ơi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net