Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 74: người như hoa sen
EDIT & BETA: LỘ LỘ- XÍCH NGUYỆT

  Bà Tu Mật để ta bắt đầu học những thứ tương đối đơn giản trước như trang điểm, ca hát, thơ ca, thư pháp, cắm hoa, nhảy múa, thật ra thì ta cũng không có lòng ham học đối với những thứ này, thật không biết nàng tại sao lại cảm thấy ta có khả năng thành tài, chẳng lẽ là liên quan đến bài thơ kia?

"...... Cho nên, muốn trở thành một Jia Nika nổi tiếng, dĩ nhiên nhất định phải xinh đẹp, nhiệt tình, biết tán thưởng người khác, vui vẻ phóng khoáng, giàu có, cường tráng mà quả quyết . Đồng thời tư tưởng phải thoáng, vui vẻ tiếp thu kiến thức mới, kinh nghiệm mới, không buồn bực, không vui mừng , yêu thích việc tham gia xã giao với giới nghệ thuật......". Bà Tu Mật vừa đốt Già La*bên cạnh, vừa nhỏ giọng chậm rãi nói .

(*) hình như là đốt một loại hương thì phải

" Cái đó, ta biết có một số thứ nhất định phải học, một số kĩ năng giống như trong quân sự, luyện kim, kiến trúc, nghề mộc, thật sự là tám cây sào tre không cùng đánh tới một chỗ*" Ta lắc đầu nói .

(*)八竿子打不到一起吧- Bát can tử đả bất đáo nhất khởi ba: dùng để hình dung sự không có liên quan/ xa lạ giữa hai sự vật. Trong trường hợp này ý nói mấy cái kĩ năng mà Ẩn học chả có liên quan gì tới nhau, cụ thể hơn là Ẩn nghĩ mấy cái kĩ năng này chả có liên quan gì đến cái nghiệp vụ phục vụ nam nhân của Kỹ nữ mà cũng bắt người ta học :))

   Nàng ưu nhã ngồi dậy, cười nói : " Ẩn, thân là Jia Nika, sẽ gặp phải những khách nhân đến từ những quốc gia khác nhau, hành nghề khác nhau, nếu như không hoàn thiện học thức, làm sao có thể khiến khách nhân coi trọng".

  " Nhưng chờ học được toàn bộ sáu mươi bốn kỹ nghệ , không chừng ta đã thành bà già mất rồi." Ta cũng không nhịn được mà bật cười.

   Nàng vừa cười nói : "Trên thực tế, rất nhiều người chỉ học được chút da lông mà thôi, ngươi nhìn coi ta đã thành bà già chưa? "

   Ta nhìn nàng chằm chằm một hồi , chợt thở dài một cái, nói: " Người này chỉ có ở trên trời, nhân gian kia có thể thấy được mấy lần . "

   Nàng lấy tay ấn cái trán ta, khẽ mỉm cười : " Đúng rồi, không lâu nữa sẽ có vũ giả* Ô Nhĩ Ốc Tây từ Nam Ấn Độ tới ở trong thành để hiến vũ tại thiên miếu Cát Tường , ngươi cũng cùng đi xem đi , thuận tiện học một chút. "

(*) nghệ sĩ múa.

  " Vũ giả Ô Nhĩ Ốc Tây từ Nam Ấn Độ tới? Là người như thế nào? "

" Vũ đạo của nàng trên đời này không ai bằng, nhưng nghe nói nàng hết sức cổ quái, cho tới bây giờ không thu tiền tài, thường chỉ lấy một cây trúc coi như là tiền công.

" Chỉ lấy gậy trúc ? Nàng ta thật đúng là quái nhân a". Ta có chút kinh ngạc tiếp lời, trong lòng không khỏi có chút tò mò, Ô Nhĩ Ốc Tây. Cái tên này hình như ta đã nghe ở đâu rồi thì phải .

  " Được rồi, chúng ta cũng nên tiếp tục đi". Trong mắt của nàng thoáng qua một nụ cười châm biến, rất là hài lòng khi thấy gương mặt nhăn nhó của ta.

  " Bà Tu Mật tiểu thư, Ma La đại nhân tới". Thanh âm từ cửa truyền tới làm trong lòng ta buông lỏng, chợt bắt đầu có chút cảm kích vị Ma La đại nhân này, xem ra khổ cực của ta hôm nay sẽ được kết thúc sớm.

  " Biết rồi". Bà Tu Mật nhàn nhạt đáp một tiếng, lại quay đầu nói với ta: " Ngươi đi ra ngoài trước đi".

   Ta gật đầu một cái, vội vàng lui ra, thuận tiện liếc nam nhân trẻ tuổi đang bị mấy vị mỹ nữ diêm dúa kia vây quanh người đàn ông kia một cái, quả nhiên là vị Ma La đại nhân kia, hôm nay hắn mặc một thân trường bào màu xanh nhạt ôm sát người, tóc dài tùy ý dùng trang sức hoàng kim buộc lại, hắn không chút đếm xỉa mấy vị mỹ nữ kia đang trêu chọc, so với lúc mới gặp gỡ ngày đó hình như có nhiều thêm mấy phần ngả ngớn*.

(*) ý nói người không nghiêm túc, lẳng lơ.

   Hắn lướt nhanh qua ta một cái , lúc sau khi ta hành lễ muốn vội vã đi, hắn chợt gọi ta lại.

  "Hình như a đã gặp qua ngươi ở nơi nào rồi nhỉ?"

   Còn không chờ ta trở lại, cô gái bên cạnh hắn liền vội vàng cướp lời : "Nàng là ứng cử viên Jia Nika mà Bà Tu Mật mới thu nhận, thật không biết Bà Tu Mật muốn thế nào, lại muốn tự tay dạy dỗ cái cô gái dị vực này".

  " Dị vực? ". Hắn chợt như có chút hứng thú, " Ngươi từ nơi nào tới? "

  " Nghe nói là từ Ma Ha Chí Na quốc tới ......" Cô gái kia vừa mới nói một nửa , ánh mắt Ma La hướng nàng lạnh lùng thoáng liếc, nàng hiển nhiên giật nảy mình, không dám nói tiếp nữa. Mặc dù chỉ ngắn ngủi một cái chớp mắt, ta lại nhìn thấy ánh mắt cuối cùng của vị Ma La kia lại sắc bén như vậy.

   Người đàn ông này, tựa hồ cũng không giống như người bình thường......

  " Ma Ha Chí Na quốc, đây là nơi rất xa". Hắn nhìn ta thuận miệng nói.

   Ta gật đầu một cái, cũng không trả lời .

  " Đúng rồi, ngươi chính là hài tử lần trước mặc nam trang đó sao". Hắn hình như chợt nhớ ra, bờ môi nhếch lên nụ cười khó đoán, " Thế nào, ngươi cũng muốn trở thành Jia Nika sao ? "

  " Thì thế nào". Ta bắt đầu không nhịn được.

  " Jia Nika cũng không phải là người mà ai cũng có thể làm". Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay nâng cằm ta lên, " Bất quá , chờ ngày ngươi trở thành Jia Nika, ta không ngại cho ngươi tới hầu hạ ta".

  " Như vậy, chỉ sợ đại nhân phải đợi rất lâu rồi, bản thân ta ngu độn, đến lúc học xong chỉ sợ đã thành lão thái bà tóc bạc trắng, tuy nhiên ta cũng không sợ, chỉ sợ đến lúc đó đại nhân có lòng cũng không đủ lực". Ta mỉm cười nhìn hắn nói, bản thân cũng không biết vì cái gì lại nói ra lời nói to gan như vậy, nhất định là bị Bà Tu Mật ảnh hưởng.

   Hắn nhìn ta chằm chằm, đột nhiện bật cười, rút tay trở về, ý vị thâm sâu nói, " Đừng lo lắng, không cần chờ lâu đến như vậy đâu".

  ==================================

   Giữa ngày hè mặt trăng làm bạn với sông Hằng ngàn dặm, trong không khí từ đầu đến cuối tràn ngập sương mù xám trắng u tối, đặc biệt lúc ánh rạng đông sáng sớm hé lộ, luôn có một tầng hơi nước thật mỏng như có như không.

   Đi bên sông Hằng, nhớ lại lời của Ma La, ta không khỏi lắc đầu một cái, xem ra từ cổ chí kim , nam nhân đi dạo trong Kỹ viện căn bản không có người nào tốt, người định mệnh của Bà Tu Mật rốt cuộc đang ở đâu vậy? Mặc dù gần đây cũng đã gặp không ít khách nhân của nàng, nhưng lại không phát hiện ra trên trán bất kì ai có dấu hiệu hình thoi, aizzz, ta lại thở dài một cái, chỉ có nhanh chóng tìm ra người này, ta mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, kết thúc kế hoạch bồi dưỡng thành danh kỹ kinh khủng này.

   Nhìn về phía trước, dưới ánh mặt trời chiếu sáng mặt nước sông Hằng, bỗng nhiên khiến ta nghĩ đến sử thi Ấn Độ cổ 《 Mahabharata 》* miêu tả sông Hằng bằng câu, "Nàng giống như mỹ nữ phong thái mê người, khoan thai đi về phía trước, bọt sóng màu trắng là áo mát hơi mỏng nhẹ khoác lên trên người nàng ...... mịch mịch tiếng nước chảy du dương lọt vào tai, thật giống như giọng nói uyển chuyển của nàng, hát lên ca khúc làm say lòng người "

(*) (chữ Devanagari: महाभारत – Mahābhārata) là một tác phẩm sử thi bằng tiếng Phạn vĩ đại nhất của Ấn Độ cổ đại.

Mahabharata là một trong hai cuốn Sử thi tiếng Phạn (Sanskrit) Ấn Độ cổ, cuốn thứ hai là Ramayana. Mahabharata bao gồm hơn 74.000 câu thơ và những đoạn văn xuôi dài, tổng cộng khoảng 1,8 triệu từ, và là cuốn thiên sử thi dài nhất trênthế giới, gấp bảy lần tổng số câu thơ của hai bộ sử thi Hy Lạp cổ đại là Iliad và Odyssey cộng lại. Tác phẩm này được coi là "Đại Bách khoa toàn thư" về văn hóa truyền thống, về các truyền thuyết và về các thể chế chính trị – xã hội của Ấn Độ cổ xưa. Nó là tấm gương phản chiếu toàn bộ đời sống con người Ấn Độ truyền thống như lời một câu ngạn ngữ cổ: "Cái gì không thấy được ở trong Mahabharata thì cũng không thể nào thấy được ở Ấn Độ."

Cuốn sử thi này cũng chiếm vị trí quan trọng trong triết học và tôn giáo tại Ấn Độ, do nó còn chứa Bhagavad Gita, một kinh văn quan trọng hàng đầu của Ấn Độ giáo (đạo Hindu) dài chừng 700 câu thơ.

   Ta nhẹ nhàng đọc lên tới đoạn cuối, lại nghe thấy bên người truyền đến một tiếng cười rất nhẹ.

   Ta lập tức xoay người lại, một vị nam tử mặc trường bào màu xám ngồi xếp bằng dưới cái cây lớn bên bờ sông, một mái tóc dài màu cây đay như thác nước chảy rũ xuống , vừa vặn che đi dung mạo của hắn.

  " Ngươi cười cái gì! ". Ta căn bản không chú ý tới nơi này còn có người, không khỏi có chút tức giận.

   Một trận gió mát xen lẫn cánh hoa Sa La(*) bay tới, nhẹ nhàng thổi rối mái tóc dài của hắn, đang lúc tóc dài tung bay, xuyên qua cánh hoa rơi, ta nhìn thấy mặt của hắn .

(*) Loài cây nổi tiếng trong Phật giáo, gắn với truyền thuyết Niết Bàn của Đức Phật. Cây Sala thường được dịch là cây Vô Ưu. Cây hoa này có khá nhiều tên gọi khác: Sal, Shorea Robusta, Tha la, hoa đầu lân, cây Ngọc Kỳ Lân hay Hàm Rồng...

   Không có ngôn ngữ nào có thể hình dung dung mạo của hắn.

   Ánh mặt trời sáng rỡ xuyên thấu qua cành cây xanh biếc đổ xuống dưới, lan tỏa trên gương mặt hắn, dung mạo của hắn, từ mái tóc dài trơn mềm đến ngũ quan tỉ mỉ thanh tú, còn có vóc người có chút đơn bạc, từ bên trong đến bên ngoài, đều toát ra một cảm giác thanh khiết và thâm trầm kỳ diệu, trầm tĩnh không có tỳ vết nào như Tuyết sơn, ngươi cảm thấy rất đơn giản nhưng vĩnh viễn sẽ nghĩ không ra bên trong cất chứa điều phong phú gì.
(#Lộ: Em ngu văn tả người lắm...:v)

   Hắn vẫn nhắm mắt như cũ cười yếu ớt, nụ cười ở trong gió giống như đóa hoa nở rộ trong nước, có chút không chân thật. Dường như còn mang theo gió một trận hương thơm hoa sen hơi lạnh kỳ dị nhạt vô cùng tựa như có như không.

   Nhân trung trượng phu , nhân trung liên hoa , Phân Đà Lợi hoa*.

(*)Nguyên văn là人中丈夫,人中莲花,分陀利华, câu này trích trong Thập Bát Kinh của Phật giáo. Vì sự am hiểu của Nguyệt trong lĩnh vực Kinh Phật còn rất hạn chế nên chỉ có thể giải thích câu trên đơn giản như sau: ý muốn ca ngợi anh này là một người đàn ông hiếm có, như đóa hoa sen trong ao sen Phân Đà Lợi của Đức Phật.

  "Ngươi rốt cuộc cười cái gì". Ta sửng sốt một hồi sau lại phục hồi lại tinh thần.

  " Ta cười," Hắn chậm rãi mở miệng, thanh âm như màu xanh lá trà ở trong chén nước trong suốt chậm rãi bay lên, " Thứ cô thấy chẳng qua chỉ là chứng minh cho sự nông cạn".

  " Chứng minh cho sự nông cạn, được lắm, vậy ngươi nói cho ta biết ngươi thấy được cái gì". Ta trợn mắt nhìn hắn một cái, hắn còn nhắm mắt lại, lông mi nhỏ dài dày đặc phiến động, "Còn có, ngươi ít nhiều phải nhìn ta lúc nói chuyện, như vậy rất không lễ phép . "

   Hắn khẽ mỉm cười , " Thật sự xin lỗi , về phần nhìn cô nói chuyện, ta không làm được , bởi vì ......ta là một người mù".

  ==============================

   Người mù ? Ta hơi kinh hãi, lại nhìn hắn nhiều hơn mấy lần, một nhân vật thanh dật xuất trần như vậy lại là người mù, thật đáng tiếc.

   Nhưng vào lúc này, cách đó không xa chợt huyên náo lên, lực chú ý của ta lập tức bị hấp dẫn, lại nhìn thấy thạch đài trên bờ sông chất lên đống củi thật cao, dấy lên liệt hỏa hừng hực.

  " Đó là nơi mọi người đang cử hành tang lễ". Vị tiên sinh mù kia thấp giọng nói một câu.

   Tang lễ? Ta đang kinh ngạc, chợt từ bên kia bay tới một cổ mùi thơm đàn hương.
"Gỗ đàn hương? Xem ra lúc này cử hành tang lễ chính là vị Bà La Môn*". Khóe miệng của hắn hơi giương lên.

(*)Bà-la-môn (zh. 婆羅門, sa., pi. brāhmaṇa) là danh từ chỉ một đẳng cấp, một hạng người tại Ấn Độ. Thuộc về đẳng cấp Bà-la-môn là các tu sĩ, triết gia, học giả và các vị lĩnh đạo tôn giáo. Dân chúng Ấn Độ rất tôn trọng đẳng cấp này.

Thứ tự của các hạng người trong xã hội Ấn Độ [1]:

Bà-la-môn (Brahman) gồm những Giáo sĩ, những người giữ quyền thống trị tinh thần, phụ trách về lễ nghi, cúng bái. Họ tự nhận mình là hạng cao thượng, sinh từ miệngPhạm Thiên(Brahma) thay Phạm Thiên cầm cương lãnh đạo tinh thần dân tộc, nên có quyền ưu tiên được tôn kính, và an hưởng cuộc đời sung sướng nhất.
Sát-đế-ly (Kshastriya) là hàng vua chúa quý phái, tự cho mình sinh từ cánh tay Phạm Thiên, thay mặt cho Phạm Thiên nắm giữ quyền hành thống trị dân chúng.
Vệ-Xa (Vaisya) là nhữnh hàng thương gia chủ điền, tin mình sinh ra từ bắp vế Phạm Thiên, có nhiệm vụ đảm đương về kinh tế trong nước (mua bán, trồng trọt, thu hoa lợi cho quốc gia).
Thu-Đà-La (Soudra) là hàng tiện dân, nô lệ tin mình sinh từ gót chân Phạm Thiên, nên thủ phận làm khổ sai suốt đời cho các giai cấp trên.
Ba-ri-a (Pariah) giống người cùng khổ, bị coi như sống ngoài lề xã hội loài người, bị các giai cấp trên đối xử như thú vật, vô cùng khổ nhục, tối tăm.
Trong thời Phật Thích-ca Mâu-ni hoằng hoá, cấp này là cấp thứ hai của bốn cấp (sau thời đức Phật đến bây giờ là cấp cao nhất) trong hệ thống xã hội và, vì vậy, họ rất kiêu mạn. Nhiều Bà-la-môn cho rằng chỉ họ mới mang dòng máu "trắng" là dòng máu trong sạch và tất cả các hạng người còn lại chỉ sống để phụng thờ họ. Trong những bài kinh thuộc văn hệ Pali (Bộ kinh), Phật không hề chống đối giai cấp Bà-la-môn nhưng lại bảo rằng không phải sinh ra trong một gia đình dòng dõi Bà-la-môn là tự nhiên trở thành một Bà-la-môn. Người ta "trở thành" một Bà-la-môn với những hành động, những ý nghĩ cao thượng và đó chính là những tiêu chuẩn đích thật. Bất cứ người nào cũng có thể được gọi là Bà-la-môn nếu họ đạt những tư cách nói trên. Đây là một chiến thuật tuyệt vời của Phật khi ngài chuyển ý nghĩa "giai cấp Bà-la-môn" thành một danh từ "đạo đức Bà-la-môn", tức là một người có đầy đủ đức hạnh, vượt mọi giai cấp xã hội thời đó (Tập bộ kinh). Phật thuyết trong Tiểu bộ kinh (Tự thuyết I. 5, udāna):

Ai lìa bất thiện nghiệp

Đi trên đường thanh tịnh

Tinh tiến, thoát trói buộc

Ta gọi Bà-la-môn

  " Nếu là tang lễ , ta xem bọn họ thế nào một chút khổ sở cũng không có, cũng không nghe tới một tiếng khóc nào. " Ta có chút không hiểu hỏi.

" Khổ sở, tại sao lại phải cảm thấy khổ? ". Hắn cười nhạt, "Sinh mạng không phải bắt đầu từ việc sinh ra hay sao, chấm dứt bằng cái chết, hàng loạt sinh mạng trong một mắc xích vô tận, mỗi một đoạn sinh mạng đều là do "nghiệp"* của kiếp trước quyết định. Cái chết, tang lễ chẳng qua mang ý nghĩa như một hình thức đưa tiễn, đưa người thân vào một luân hồi khác, có người tiếp tục làm người, có người tiến vào thế giới Cực lạc, có người xuống địa ngục . "

(*) Nghiệp ở đây là một thuật ngữ của Phật giáo, ý nói về những việc mà chúng ta đã làm, bao gồm điều tốt và điều xấu. Nhà Phật quan niệm rằng, 'nghiệp' mà chúng ta tạo ở kiếp này là nguyên nhân dẫn đến con đường luân hồi của chúng ta ở kiếp sau. Làm việc tốt thì được luân hồi vào một nơi tốt hưởng sung sướng, có vẻ ngoài xinh đẹp...còn làm việc xấu sẽ luân hồi vào địa ngục, hoặc đầu thai làm thú vật....để chịu trừng phạt cho những tội lỗi mà mình gây nên. (#Nguyệt: tại tui đạo Phật nên mấy cái này cũng hơi biết biết J))

  " Nhưng bất kể như thế nào, biến mất chính là biến mất, cuộc đời này cũng sẽ không gặp lại được nữa, bất luận là người thân, hay là người yêu quý, rời đi chính là rời đi, đời sau ai biết có thể gặp lại hay không đây, coi như là gặp gỡ, có lẽ cũng chỉ sát vai mà đi qua, cũng không phải cùng một người". Ta nhìn những con người sắc mặt trầm tĩnh kia nói .

   Hắn chẳng qua là mỉm cười, không nói gì thêm.

  " Cô tới từ nơi nào?". Một lát sau, hắn chợt mở miệng hỏi.

Ta sửng sốt một chút, bật thốt lên: " Ngươi không nhìn thấy ta, làm sao biết ta không phải là người địa phương? "

   Hắn đưa tay phất đi một mảnh cánh hoa sa la dính trên đuôi lông mày hắn, cười nói : " Nếu như là cô địa phương, tuyệt đối sẽ không nói ra những câu mới vừa nói kia. "

  " Ta từ Ma Ha Chí Na quốc tới, còn ngươi, lại là người nào? Tên gọi là gì? "

  "Ma Ha Chí Na, " Trên mặt của hắn như có một chút động dung, " Nơi đó......" Hắn không nói tiếp, dừng một chút, lại nói : "Ta tên là Mục Liên.". (#Nguyệt: ov0, wth?? Đừng có nói là Mục Kiền Liên nghe chời!!!)

   Mục Liên? Quả nhiên người cũng như tên, người tựa hoa sen.

  " Ẩn". Hắn chợt gọi tên của ta, khiến ta giật mình, đang muốn trả lời, lại thấy một con chó nhỏ từ nơi xa chạy tới, thật nhanh nhào vào ngực của hắn, thân thiết cọ tới cọ lui trên y phục của hắn.

   Ta trợn to hai mắt, lắp ba lắp bắp hỏi: " Mới vừa rồi, là ngươi đang gọi con chó này sao? "

  " Đúng vậy, nó gọi Ẩn, là do ta đặt tên". Hắn vừa đáp trả, vừa móc từ trong lòng ngực ra một ít bánh, bẻ thành miếng nhỏ, đút cho con chó bẩn thỉu không chịu nổi kia, vụn bánh rơi trên người con chó nhỏ kia.

  Ha ha, ta lại cùng tên với một con chó nhỏ! Tâm tình của ta lập tức liền suy sụp xuống , buồn bực tính toán cứ vậy rời đi, chợt nghe thanh âm của hắn lại thật thấp vang lên, " Đúng rồi, ngươi tên là gì ? "

  " Ta....ta tên là ......". Mồm miệng ta tựa hồ không linh hoạt.

  " Ẩn, thì ra ngươi ở nơi này, nhanh lên một chút trở về thôi". Thanh âm của thị nữ bên người Bà Tu Mật từ cách đó không xa truyền tới, thật là ghê tởm, sớm không gọi muộn không gọi, lại đúng lúc này tới tìm ta.

   Ta vội vàng nhìn về Mục Liên. Chỉ thấy thần sắc hắn vẫn tự như cũ, chẳng qua là khóe miệng mân ra một độ cong không dễ phát hiện.

  " À...ừm...à...ừm...có người tìm ta, ta đi về trước". Ta lúng túng mở miệng nói chớ.

  " Ta biết rồi ". Khóe miệng hắn độ cong càng sâu hơn , " Ẩn ".

  " A a ......". Ta cười gượng mấy tiếng, vội vã rời đi, trước khi rời đi ta lại không nhịn được nhìn bờ bên kia vẫn còn đang tiếp tục tiến hành tang lễ một cái.

   Khói nhẹ của đống củi hỏa táng dâng lên bầu trời, có lẽ , thật như hắn nói, mỗi một luồng khói nhẹ đều một linh hồn giải thoát, nhảy một vũ điệu hoa mỹ cuối cùng ở thời khắc thoát khỏi hồng trần, sau đó lượn lờ thăng nhập vào phàm nhân mà không thể gặp thiên đường.

   Ngày vũ giả Nam Ấn Độ Ô Nhĩ Ốc Tây đến trước thiên miếu Cát Tường hiến vũ nhanh chóng đến, đêm nay, Bà Tu Mật từ chối tất cả khách nhân, mang theo ta đi tới thiên miếu Cát Tường ở phía Đông thành Khúc Nữ từ rất sớm.

   Miếu không lớn, bên trong người nhốn nha nhốn nháo đến cúng bái Thiên nữ nối liền không dứt, đi theo Bà Tu Mật vào cửa miếu, nhìn trước tượng Thiên nữ tầng tầng chướng chướng màn châu, ta tựa hồ ngửi thấy một mùi hương thơm rất đặc biệt, ngẩng đầu nhìn lại, dưới ánh trăng, một bụi hoa Bát La nở rộ cả một bụi thật thanh nhã.

   Đám người chợt xôn xao, " Ô Nhĩ Ốc Tây tới ! ", mọi người không kiềm chế được kích động rối rít chen chúc về phía trước mặt, xuyên thấu qua kẽ hở giữa đám người, ta nhìn thấy phía trước là một vũ đài hình tròn được dựng lên tạm thời.

   Theo một trận Phạm nhạc vang lên, một cô gái trẻ tuổi mặc sa lệ màu vàng tươi đẹp phong tư vạn lần từ sau vũ đài đi ra, trên cổ tay, trên mắt cá chân chiếc vòng năm màu thỉnh thoảng theo vũ động của nàng mà phát ra thanh âm va chạm thanh thúy, trên cái trán trơn bóng trắng nõn buộc trang sức gắn bảo thạch, dao hoàn bội sức lóe ra ánh sáng chói mắt, bờ eo tròn trịa linh động, đôi mắt to thâm thúy đang nỉ non trong khúc nhạc dẫn dắt trái tim mọi người đi theo từng điệu múa của nàng.

   Nàng tùy tâm sở dục tự do nhảy múa, sức cuốn hút của tiết tấu vũ đạo mãnh liệt mà giàu có tất cả mọi người tại đây cũng chưa nghe thấy qua, tâm của mọi người cũng theo tiết tấu kia nhảy lên, âm nhạc như vậy làm người ta nghe thấy phấn chấn, nhìn vũ điệu kia phảng phất có một loại ma lực, khiến cho người ta không nhịn được cũng muốn theo tiết phách kia nhảy múa không ngừng cho đến khi bản thân kiệt sức thì thôi, bản năng nơi sâu trong linh hồn lại bị vũ điệu này dễ dàng gây xúc động, tâm tình mọi người lập tức bị kích động, cho đến lúc một vũ điệu cuối cùng kết thúc mới nhớ tới phát ra tiếng ca ngợi, rối rít đưa gậy trúc trên tay nhẹ nhàng ném lên trên vũ đài.

   Ô Nhĩ Ốc Tây khẽ mỉm cười, làm cho người khác thu hồi những gậy trúc kia, đi lui về phía mặt sau.

   Bà Tu Mật ý bảo ta đi theo nàng, cũng đi tới phía sau đền , mới vừa đi tới phía sau, chỉ thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net