Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 75: luân hồi
EDIT & BETA: LỘ LỘ*- XÍCH NGUYỆT

(*) Lộ Lộ à, tại cái tên này đáng yêu quá nên chị xài luôn nhé, kêu quen rồi :v Dù cái tên Tử Lộ cũng hay :v

Là tên xui xẻo nào bị trúng chiêu rồi sao? Ta đang suy nghĩ, chỉ thấy một nam nhân mặc trường bào màu lam che trán vội vã đi tới, phía sau còn có mấy tùy tùng khí thế hung hăng đi theo .

   Hửm, đó không phải là Ma La đại nhân sao ?

  " Thật là to gan, lại dám làm đại nhân chúng ta bị thương ! " Ma La kia còn chưa mở miệng, tùy tùng phía sau hắn đã bắt đầu hỏi tội.

  " Thật xin lỗi, ta không phải cố ý. " Chuyện này là ta có lỗi trước, khí thế không khỏi cũng yếu đi mấy phần.

  " Không phải cố ý ? Ngươi phải biết, đại nhân là Bà La Môn cao quý, là chủng tộc cao quý nhất, ngươi lại dám đánh đại nhân bị thương, phải biết đây chính là tử tội ! "

  " Tử tội ? ". Ta liếc Ma La kia một cái, hắn dường như đang vô cùng hứng thú xem vở kịch này.

  " Nếu Bà La Môn là chủng tộc cao cao tại thượng cao quý như vậy ". Ta đặc biệt tăng thêm cái từ cao quý này, " Như vậy, hơn hẳn không phải nên khoan dung với người khác hay sao, tích lũy nghiệp tu cho mình, như vậy, lần luân hồi sau mới có thể đầu thai làm Bà La Môn. Nếu động một chút là giết tới giết lui, ta xem ngay cả đầu thai làm người cũng khó đó, nói không chừng sẽ đầu thai thành Ngạ Quỷ* hoặc là súc sinh gì đó."

(*)6 cõi luân hồi bao gồm:

Cõi trời (tiếng Phạn: deva)
Cõi thần (tiếng Phạn: asura)
Cõi người (tiếng Phạn: manussa)
Cõi súc sinh (tiếng Phạn: tiracchānayoni)
Cõi ngạ quỷ (quỷ đói) (tiếng Phạn: petta)
Cõi địa ngục (tiếng Phạn: niraya)
#Nguyệt:Cái chú thích Ngạ Quỷ tính cho hình minh họa cho sinh động, cơ mà tui thấy mấy cái hình tui còn nổi gai óc, sợ mấy chế coi xong tối ngủ ko được, lên chọi đá tui nữa nên thôi hahaha. Ai tò mò thì search GG nhưng có gì tui ko chịu trách nhiệm đâu nha:)))

Ngạ Quỷ: Những chúng sinh ở trong cõi ngạ quỷ được biết đến như là những con ma đói. Họ cực kỳ đói và khát, nhưng họ hầu như không thể ăn hay uống. Đây là hậu quả do thói keo kiệt, bủn xỉn khi còn sống.

Chúng sinh ở cõi ngạ quỷ vô hình với giác quan của con người, nhưng có ý kiến cho rằng con người có thể nhìn thấy họ trong một số trường hợp. Chúng sinh ở cõi ngạ quỷ được mô tả là có hình dáng giống con người, nhưng với da thối rữa, chân tay nhỏ, bụng rất to và dài, cổ hẹp. Điều này đặc trưng cho việc họ cực kỳ đói khát (bụng to) nhưng rất khó khăn để thỏa mãn cơn đói (cổ hẹp).

Ngạ quỷ được cho là thường sống ở các bãi rác hoặc hoang mạc cõi người, và có thể ở các nơi khác tùy vào nghiệp quá khứ của họ. Một số trong số họ có thể ăn một ít, nhưng rất khó tìm đồ ăn thức uống. Số khác có thể tìm được đồ ăn, nhưng rất khó nuốt. Một số khác nữa khi ăn vào thì đồ ăn biến thành lửa khi họ nuốt vào. Cũng có trường hợp đồ ăn và thức uống biến mất ngay trước mắt họ khi họ tìm thấy. Vì vậy, ngạ quỷ luôn luôn đói.

Cùng với đói khát, ngạ quỷ cũng phải chịu đứng nóng lạnh thất thường, ngay cả ánh trăng mùa hè cũng thiêu đốt họ, trong khi ánh nắng mặt trời mùa đông vẫn làm họ cóng lạnh.

Quỷ đói cũng có một số năng lực và có thể sử dụng để chống lại lẫn nhau hoặc dọa con người. Tại các chùa thường có cúng chúng sinh, chính là bố thí thức ăn cho ngạ quỷ.

  " Ngươi ......". Người hầu kia nhất thời nói không ra lời.

   Ma La nở nụ cười, " Hay cho một cái miệng sắc bén, tuy tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, chi bằng phạt ngươi chịu "Ngạ Hình"đi? "

  " Ngạ Hình? "

  " Chính là dùng chì nấu chảy thành dung dịch lấp kín khoang miệng, như vậy cho dù là thức ăn đầy đất cũng không thể ăn được "

  " A ", Khóe miệng ta co giật liên hồi, hình phạt của Ấn Độ cổ thật đúng là biến thái, hít vào một hơi, thốt lên " Giết ta đi còn hơn".

   Ma La kia sửng sốt, ha ha cười lớn, chợt kéo tay của ta, đi vào phòng.

  " Này này, ngươi làm cái gì vậy, ngươi không phải là đến tìm Bà Tu Mật sao ? ". Ta nhất thời sững sờ không rõ hắn muốn làm gì .

   Nghe được tên Bà Tu Mật, cước bộ của hắn dừng lại một lát, ngay sau đó vừa cười nói: " Hôm nay nàng không có ở đây "

   Hôm nay nàng không có ở đây ? Đầu của ta phóng đại lên, hắn không phải là muốn ta thế chỗ chứ.

  " Ta......ta đây chưa phải là Jia Nika, ngươi nghĩ cách tìm người khác đi, nơi này mỹ nữ nhiều như vậy. "

   Hắn nghiêng đầu, ý vị thâm trường nhìn ta chằm chằm, nói : " Ta không phải đã nói, không cần chờ đến ngày trở thành Jia Nika đó sao. " Lời của ta chưa kịp nói ra, hắn lại tiếp tục nói : " Ta biết Bà Tu Mật dạy ngươi không ít kỹ thuật trong Kama Sutra , nhưng mà xem những thứ kia là không đủ, thực hành mới là quan trọng nhất, ngươi không biết sao, trước khi trở thành Jia Nika còn có thử luyện đặc biệt, thực hành với nam nhân thực sự, đến khi có được công nhận của nam nhân đó thì mới được ra tiếp khách".

   Ầm ! Bước chân của ta lảo đảo một cái, không thể nào, còn có chuyện như vậy, ta cũng sẽ không như vậy chứ, nếu khi đó còn chưa tìm được người định mệnh của Bà Tu Mật, ta xem ra chỉ có con đường bỏ chạy.

  " Nhưng mà......ta bây giờ cách lúc trở thành Jia Nika còn xa lắm, hẳn vẫn chưa tới lúc......". Ta nói xong rồi cười.

   Hắn một tay nhẹ nhàng bưng kín cái trán, nở nụ cười, nói : " Bây giờ, ta cần ngươi băng bó vết thương cho ta."

  " Chỉ là băng bó vết thương thôi sao? "

  "Chỉ là băng bó vết thương, nhưng mà nếu như ngươi muốn ta dạy cho ngươi chút kỹ xảo, ta cũng không từ chối. " Hắn cười xấu xa.

   Ta hung dữ trợn mắt nhìn hắn một cái, tiện tay cầm lấy miếng vải người hầu đưa tới, quấn mạnh lên trán hắn.

  " A ! " Nghe hắn phát ra một tiếng rên khẽ, trong lòng của ta nhất thời thư thái không ít.

  =====================================

   Lúc Bà Tu Mật trở lại, Ma La kia đã rời đi.

  " Tiểu Ẩn, ngươi học được rất nhanh,ta cho rằng ngươi nhất định sẽ trở thành Jia Nika sớm hơn cả ta trước đây. " Sau khi dạy ta tập một ít kỹ thuật, mỉm cười tán dương ta.

  " Ta..... ta trời sinh ngu độn.....vẫn nên là từ từ đi. " Nghĩ đến lời nói của Ma La kia, ta liền không nhịn được muốn hỏi nàng.

  " Đúng rồi, quyển Kama Sutra này ngươi xem chưa?. " Nàng chợt mở miệng hỏi.

   Ta gật đầu một cái, vì tò mò ta đã xem xong những thứ trong quyển sách này rồi, mặc dù xem xong mặt đỏ tới mang tai, nhưng ta lại không thể không thừa nhận, cái này đối với ta mà nói hoàn toàn là một thế giới mới lạ. Hơn nữa trong sách không chỉ có rất nhiều kiến thức, mà còn chỉ dẫn làm thế nào để có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, làm sao để giữ vững trung trinh, ca ngợi từ tình yêu cho đến hôn nhân.

  " Vậy, ngươi nói một chút xem, cách tốt nhất có thể khơi dậy dục vọng nam nhân là gì? " Nàng mạn bất kinh tâm* hỏi.

(*) Không thèm quan tâm.

  " Ừm.....ừm......." Nhìn ta ừm nửa ngày cũng không nói ra được cách cho đúng, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: " Là hôn, không, phải nói là khẽ cắn. "

  " A ......" Trong lòng của ta một mảnh bi ai, tại sao ta lại muốn học những thứ này chứ, số ta đúng là khổ mà!".

   Nàng nhích đến bên cạnh ta, nhẹ nhàng sờ đôi môi ta, nói : " Muốn học sẽ rất nhẹ nhàng, dùng hàm răng khẽ cắn môi dưới của đối phương, lúc hôn nên dần dần xâm nhập, tăng thêm lực độ, nhẹ nhàng mút môi của đối phương, phải ômthật say mê cùng với khát vọng nhiệt tình, tiếp theo, nên khẽ cắn ở trên bả vai của đối phương, lưu lại vết cắn, không thể quá hồng cũng không thể quá lớn, thành một dãy chấm đỏ liên tiếp là được. "

  " Hay....thật là khó a ......" Nhìn Bà Tu Mật càng ngày càng cách gần mặt của ta, ta chợt cảm thấy không thể hít thở, nhịp tim lại tăng nhanh lên, thế này là thế nào, chúng ta đều là nữ nhân đó, tại sao nàng lại cho ta được loại cảm giác kỳ quái này.

  " Cũng không khó đâu ". Nàng chợt cong môi, nhẹ nhàng cắn môi dưới run rẩy của ta, đầu của ta "ong" một tiếng, phản xạ có điều kiện nhanh chóng đẩy nàng ra.

  " Ngươi .....ngươi.....ta ......ta , ta là nữ nhân ......" Ta nói lời không được mạch lạc.

   Nàng hình như cũng không cho là gì, nhu mì cười một tiếng: " Ta chẳng qua là làm mẫu cho ngươi xem thôi mà. "

  " Làm ơn, sau này đừng dọa ta như vậy, chúng ta đều là nữ nhân, hôn như vậy thật kỳ quái. " Ta tức giận liếc nàng một cái.

  " Mới như vậy đã không chịu nổi, thật muốn sớm xem lúc ngươi thử luyện a. "

   Nghe cái từ thử luyện này, đầu của ta lại đánh tiếng, bật thốt lên: " Làm lúc bây giờ còn quá sớm đi, sáu mươi bốn nghệ ta học cũng chưa giỏi. "

  " Ngươi biết ư ? " Nàng hơi kinh hãi.

  " Ta nghe Ma La nói. "

  " Là hắn nói ? " Trên mặt của Bà Tu Mật thoáng qua thần sắc khó có thể nắm bắt, ngay sau đó lại khôi phục nụ cười.

  " Sáu mươi bốn nghệ chẳng qua là phương thức hấp dẫn nam nhân, ngươi tự thân gia tăng kỹ năng cao hơn, nhưng nếu như ngươi muốn khiến khách nhân ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ngươi, ở trên giường lấy lòng đối phương mới là trọng yếu nhất, đừng quên, Jia Nika bất kể ở thế gian được mọi người tôn kính như thế nào đi nữa, nói cho cùng cũng chỉ là đồ chơi trên giường của nam nhân cao quý thôi. "

  Đồ chơi trên giường, sao ta lại thấy cái từ này chói tai như vậy.

  " Đợi lần sau, chờ ngươi học hết Kama Sutra ta sẽ an bài cho ngươi thử luyện. Đến lúc đó, nhất định ở trên giường ngươi sẽ chinh phục được bất kỳ nam nhân nào. "

  Ta......ta mới không thèm chinh phục nam nhân ở trên giường ...... Ta buồn bực nhìn bóng lưng của nàng, thật là muốn khóc a, lúc nào nhiệm vụ mới có thể kết thúc đây.

   Ta nhớ Từ Âm, ta nhớ Phi Điểu, ta muốn trở về, cũng không biết Tát Na Đặc Tư kia thế nào, không biết có học được nhiều thứ ở hiện đại hơn hay không ? (#Nguyệt: Bà chị à, tui cam đoan ông Na ở hiện đại mà biết cái vụ này, ổng không lột da bà chị lẫn cái đứa thử luyện với bà chị luôn mới lạ :))) )

  =====================================

   Bên sông Hằng, quang cảnh vẫn như cũ, tên khất cái quần áo lam lũ tựa vào trên thềm đá, mặt mũi bình tĩnh. Bẩn thỉu không chịu nổi, đứa trẻ núp ở sau mẹ nó gầy trơ cả xương. Con mẹ nó sau lưng , y phục hoa lệ sang trọng của nữ nhân giàu có đều song song từ những người nghèo kia mà ra, tại quốc gia giàu nghèo bất đồng đẳng cấp này, lại làm cho người khác cảm nhận được một loại không khí đặc thù, mỗi người đường như đều an tĩnh với hiện trạng này, hoặc nói là, chính là chết lặng.

   Gió nhẹ đạm bạc, những sợi mây nhỏ hơi mỏng chậm rãi thổi qua bầu trời xanh lam, lá cây Sa La màu xanh lục phát ra tiếng xào xạc rất nhỏ. Thỉnh thoảng có một đóa hoa Sa La tuyết trắng phiu phiu bay xuống đất, không giống như đang héo tàn mà càng giống như ung dung tạ mạc, từ từ múa lượn, có lúc rơi trên mặt đất, có lúc liền rơi trên người vị nam tử đang ở dưới tàng cây kia.

  " Mục Liên, thật là kỳ quái, tại sao những người nghèo khổ, tên khất cái kia bị các ngươi coi là những người của chủng tộc ti tiện, nhìn qua như vậy thật không biết nói gì ". Ta lẳng lặng nhìn hắn một hồi, mở miệng hỏi. Tình cảnh mới vừa rồi như vậy thật sự giống như một bức vẽ xinh đẹp.

  " Bọn họ đang đợi " Hắn cười.

  " Chờ đợi cái gì ? "

  " Chờ đợi cái chết. "

  " Chờ đợi cái chết ? "

  " Chờ đợi cái chết , chờ đợi luân hồi". Hắn khẽ mỉm cười, " Sở dĩ đời này sẽ nghèo khó, sẽ bất hạnh đều bởi vì kiếp trước nghiệp tu không đủ, mà những kẻ giàu có, chủng tộc cao quý kia, còn lại là bởi vì bọn họ kiếp trước nghiệp tu đầy đủ, cho nên sẽ không ai oán trách, bọn họ chỉ biết tiếp tục hoàn thành nghiệp của mình, lặng lẽ chờ đợi lần luân hồi kế tiếp. "

   Hắn vuốt ve cây đàn màu đỏ nạm ngọc trong tay, ở dưới ánh mặt trời tĩnh lặng an bình toát ra một nét cười trong suốt.
  ===================

  " Nhìn thấy hoa Sa La rơi xuống không ? " Hắn nhẹ nhàng hỏi.

   Ta gật đầu một cái, lại nghĩ tới hắn không nhìn thấy, liền đáp một tiếng.

  " Hoa sẽ nở rộ, sau đó héo tàn, ngôi sao lấp lánh, một ngày nào đó cũng sẽ lụi tắt. Cuộc đời con người, cũng giống như vậy, giống như là hạt cát bụi nhỏ nhoi ngắn ngủi, vô luận là căm hận, mỉm cười, rơi lệ hay là sung sướng, bi thương, cuối cùng đều phải trở về cái chết vĩnh hằng, nhưng mà, cái chết vẫn không phải là kết thúc, chỉ là tiếp diễn cho lần luân hồi sau."

" A, nói như vậy theo lời của ngươi, sinh tồn của mỗi người đều không có ý nghĩa gì cả." Ta không hiểu nhìn hắn một cái, tên đẹp trai này tư tưởng thật đúng là có chút tiêu cực.

  " Chẳng lẽ không đúng sao ?" Hắn vẫn như cũ mỉm cười.

   Ta khom lưng nhặt lên một đóa hoa rơi xuống, nhẹ nhàng đặt ở trên tay của hắn, nói : " Nói cho ta biết, ngươi có cảm giác gì ? "

   Hắn sờ sờ nói: " Mềm mại, mang theo chút lạnh lẽo. Còn có, mùi thơm nhàn nhạt."

   Ta cười cười, thấp giọng nói: " Sinh mạng chúng ta thật ra đều yếu ớt và nhỏ bé như vậy, nhưng mà, có một số thứ chắc chắn sẽ không biến mất. Tựa như đóa hoa này, khi ngươi thưởng thức qua, ở trong lòng sẽ ghi nhớ mãi mãi. Nếu nó có héo tàn, nhưng vẫn ở lại trong trí nhớ của ngươi, nếu trời cao đều chuẩn bị cho mỗi người chúng ta một phần lễ vật quý báu —— là sinh mạng, vậy tại sao không biết tận dụng, không vượt qua khó khăn ? Vì mình, vì người thân, vì người yêu mà cố gắng tồn tại, đây mới chính xác là thái độ nên có."

   Hắn hơi nhướng nhướng mày, trên mặt xẹt qua một chút kinh ngạc.

  " Hơn nữa, nếu quả thật giống như lời ngươi nói, bây giờ cần gì phải nuôi con chó nhỏ này đây, dứt khoát để cho nó chết đói, sớm đầu thai một chút không phải là tốt hơn sao, nói không chừng còn có thể đầu thai làm Bà La Môn đấy. " Ta chỉ vào con chó nhỏ rúc bên cạnh hắn nói, con chó nhỏ kia giống như là biết ta nói nó, còn quay về phía ta sủa một tiếng.

   Mục Liên nhẹ nhàng vuốt ve con chó nhỏ, không nói gì, chợt khóe miệng của hắn giương lên, " Nhìn ở trên góc độ nào đó, ngươi cũng không hy vọng nó chết đi. "

  " Cái này ......" Ta lập tức á khẩu, cái tên tiên sinh mù này, thật là vạch áo cho người xem lưng.

  " Mấy ngày nữa chính là Phan Kháp Đề Tích Triêu Thánh Ký . " Hắn trầm mặc một hồi, nói thật nhỏ.

  " Phan Kháp Đề Tích Triêu Thánh Ký ? "

  " Là ngày các giáo đồ hành hương tới sông Hằng tắm, uống nước sông Hằng, cũng ở trung tâm sông Hằng tắm rửa cải tử hồi sinh rửa sạch tội nghiệt, ngươi không chú ý, bình thường sáng sớm đều sẽ có người đến đây tắm rửa sao ?"

  " Vậy khung cảnh nhất định sẽ rất hoành tráng sao? " Ta tưởng tượng cảnh hơn ngàn vạn giáo đồ nhộn nhịp ở sông Hằng tắm rửa.

  " Dĩ nhiên rồi", Hắn dừng một chút, " Ngươi sẽ đến chứ? "

  " Sẽ, sẽ, nhất định tới ". Ta ngay cả gật đầu cũng liên tục, làm sao có thể bỏ qua cái ngày tham gia náo nhiệt này đây. Mấy cái luyện tập làm Jia Nika thống khổ tạm thời bị ta ném ra sau đầu.

  " Đúng rồi, tại sao ngươi phải từ nơi xa xôi khác đến Khúc Nữ thành này vậy ? " Hắn chợt mở miệng hỏi.

  " Ta....ta ......" Lúc ta đang chần chờ, bỗng nhiên lại nghe thanh âm của hắn: " Nếu như không muốn nói,thì không cần miễn cưỡng. "

   Ta ừ một tiếng, vừa đúng lúc không biết nên trả lời như thế nào, liền chuyển đề tài đi, " Tại sao nơi này lại được gọi là Khúc Nữ thành vậy? "

  " Trước kia quốc vương nơi này có một trăm người con gái, người người đều xinh đẹp vô song. Một ngày, các nàng cùng nhau ra bờ sông tắm, liền bị một vị cao nhân tu luyện nhìn thấy. Cao nhân lại động lòng. Sau đó hắn ra mắt quốc vương, yêu cầu quốc vương đem con gái gả cho hắn, nếu không hắn liền đem tai họa đến cho quốc gia này. Quốc vương rất khổ sở, về nhà vua hỏi ý con gái, cũng không có một ai nguyện ý gả cho cao nhân này. Cuối cùng , người con gái nhỏ nhất đồng ý, khi quốc vương mang theo tiểu nữ tới gặp cao nhân, cao nhân cảm thấy tiểu nữ này không phải là một trong số những người con gái xinh đẹp nhất của quốc vương, liền trách cứ quốc vương. Quốc vương bất đắc dĩ nói, những người con gái khác đều không muốn gả cho ngươi, chỉ có tiểu nữ là nguyện ý. Cao nhân nghe xong nhất thời giận dữ, liền đem quốc vương và những người con gái đều biến thành lưng gù để trừng phạt các nàng. Cho nên nơi này có danh tự " Khúc Nữ thành ". Khúc chính là ám chỉ đến lưng gù. "

  Ánh mặt trời nhàn nhạt, cây sa la cao lớn, ở phía dưới nền đất của cửa hàng đầy hoa, thảm cỏ mềm mại xanh biếc. Trong không khí xung quanh hiện lên hơi thanh khiết sáp mới mẻ phân phương. Vào giờ phút này, nghe Mục Liên nói liên tục, trong lòng của ta, chợt có một loại cảm giác yên lặng cùng an dật trước đó chưa từng có.

  " Cao nhân này cũng quá độc ác đi, lòng dạ nhỏ nhen như vậy, còn tu luyện cái gì. " Ta dừng một chút, nói: " Mục Liên, mỗi ngày ngươi đều ở chỗ này, thế mà không nói cho ta biết ngươi cũng tu luyện ở đây nha. "

   Mục Liên hơi nở nụ cười, không nói gì.

   Nhìn hàng lông mi dày của hắn, da thịt trắng nõn ít người Ấn Độ có, nụ cười như có như không, tóc dài màu cây đay theo gió tung bay, nội tâm của ta chợt sinh ra tò mò khó có thể át chế, nếu như Mục Liên có thể mở mắt, thật là một đôi mắt mỹ lệ có bao nhiêu nhãn tình......

  ==========================

   Ngày Phan Kháp Đề Tích Triêu Thánh Ký đã đến, kỹ viện của chúng ta cũng ngừng buôn bán một ngày, cơ hồ là tất cả mọi người đều trào đến bên sông Hằng, ta cũng vui vẻ nhẹ nhõm , không cần dùng những thứ kỹ thuật kinh khủng được học kia, lại còn có thể tham gia náo nhiệt.

Khi đến nơi đó , trên thềm đá sông Hằng đã chen chúc đầy một vòng vây nam nhân mặc yêu bố màu trắng cùng nữ nhân mặc toa lệ năm màu, nam nữ già trẻ , không ai không thành kính tắm rửa tịnh thân.

   Bà Tu Mật đã sớm xuống nước , nàng dựa theo giáo nghĩa tiêu hoài Ấn Độ giáo được dạy, đứng ở mực độ đủ sâu trong nước, đem nước ngập quá đỉnh đầu ba lần , sau đó toàn thân hoàn toàn hòa vào trong nước ba lần , nghe nói như vậy mới có thể đạt tới mục đích tịnh hóa. Ta nhìn thoáng qua Ô Nhĩ Ốc Tây bên cạnh một cái , nàng không vội vã tắm rửa , chẳng qua là đang nhìn nơi xa xăm, dường như có tâm sự nặng nề .

   Nhìn hai nàng đều không có chú ý ta , ta quan sát bốn phía một cái , muốn nhìn một chút xem Mục Liên có ở chỗ này hay không, vừa mới quay đầu, chợt nhìn thấy một đoàn áo vàng đi tới , ta nhìn kỹ, là con chó nhỏ mà Mục Liên nuôi nấng, nó hướng ta vẫy vẫy cái đuôi , rồi chạy về phía trước, ta vội vàng bước nhanh đi theo nó , đi được trong chốc lát , đã nhìn thấy Mục Liên đang đứng ở bên cạnh một gốc cây thẳng tắp cành rũ xuống mờ mịt, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy dáng vẻ khi hắn đứng lên , vẫn là áo bào tro tóc dài như cũ, dáng người cũng thanh dật cao ngất , cùng cành cây rủ xuống bên cạnh hắn cũng có mấy phần tương tự .

   Hắn phảng phất cảm thấy ta đến , xoay người lại, cười với ta.

  " Ẩn , " Hắn nhẹ nhàng kêu một tiếng.

  " Ừ dạ ? "

  " Gâu, gâu. " Một thanh âm vô cùng không hài hòa cùng ta đồng thời trả lời, ta giận trợn mắt nhìn kia con chó nhỏ một cái .

   Một tia cười khẽ xẹt qua thần giác Mục Liên, " Tại sao ngươi không đi tắm rửa ? " Hắn hỏi.

   Ta nhìn nước sông đầy ấp người kia , nhiều người ở cùng chỗ ngâm như vậy, không biết có phải do tâm lý tác động hay không, ta cảm thấy nước sông kia giống như có điểm hơi tối đen......

  " Ta không có thói quen đó, ngươi cũng biết, ta không phải là giáo đồ Ấn Độ a . "

   Hắn cười ôn hòa, từ từ đưa tay ra, ta ngẩn người, ý của hắn là để cho ta cầm tay của hắn sao ? Do dự một chút , ta lập tức nắm tay của hắn. Giống như là quỷ thần xui khiến vậy, ta đi theo hắn xuống thềm đá , một cỗ lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền lên, ta rất nhanh ý thức được mình đã vào trong nước, lúc này tinh thần mới phục hồi lại , vừa cúi đầu nhìn , nước sông mới ngập quá mu bàn chân của ta. Hắn cũng ngừng lại , không có đi tới câu sâu hơn nữa.

  " Căn cứ truyền thống Ấn Độ giáo đã dạy , nếu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net