Chap 33: Không Muốn Nhượng Bộ !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai làm hòa trong yên bình, dâu nhỏ từ sau vụ việc đó bỗng càng trở nên ngoan ngoãn với gã hơn, tìm hết cách mà lấy lòng không cho gã nhớ tới chuyện kia nữa..
Em biết cách rót vào tai gã những lời ngọt ngào, biết mình không ăn được nhiều, cũng như sợ vụ việc hôm bữa sẽ xảy ra nên mỗi khi thấy gã làm cơm em liền rón rén đi lại, từ lúc nào dâu nhỏ của gã luôn rụt rè và hay xấu hổ lại nhanh chóng trở nên mạnh dạn và rất hay chủ động, em cười tủm tỉm mở màn trước rồi níu gã xuống tặng một cái thơm, sau đó liền ôm chầm lấy kể lể rằng mình đã ăn gì trước đó nên muốn xin gã bỏ ít phần cơm của mình lại ..

Phần cơm bình thường của em cũng đã là ít so với mọi người, bây giờ lại còn muốn ít hơn .. có phải là đang dày vò gã đến chết không ? Gã không nói chứ không phải không đau, khi nào định nói liền bị dáng vẻ nhỏ nhắn của em ngăn lại, sợ lại giống hôm bữa mà làm em suy nghĩ nhiều,.. Cuối cùng cũng đành cười gượng làm theo em
Phần ăn ít như thế, đương nhiên em hoàn thành rất tốt, trưa nào cũng đều tự giác chụp hộp cơm đã cơm đã vơi cho gã làm bằng chứng

Em tiếp túc phát huy năng lượng, nhiều lúc gã nghĩ rằng " tuy ít nhưng còn hơn là em không ăn rồi dấu gã, ngoài ra gã còn bổ sung nhiều hoa quả và vitamin, thuốc bổ cho em"
Nhưng bên cạnh những suy nghĩ thoáng đãng đó cũng có những suy nghĩ đau lòng hóa ích kỷ tới từ gã " chỉ muốn bắt em về nhà rồi chăm kỹ từng ly từng tý "
Hối hận khi đã lấy lại công ty quá sớm cho em

Nhưng mà hối hận cũng không kịp nữa rồi, thái độ năng nổ của em gã đều thấy hết, cuối cùng cũng chỉ là vì hai đứa mà thôi..
Được vài ngày, thì gã coi như gật gù cho qua, tâm tư cho rằng từ từ rồi sẽ tốt hơn thôi
Nhưng .. Cho đến ngày hôm nay..

Tối đến, dâu nhỏ lên cơn sốt cao, cơ thể bỗng nhiên co rúm lại, tay ôm chặt phần bụng, trước đó em đã có biểu biện rất sốt sắng, nếu có không gian tĩnh lặng và riêng tư thì liền ấp úng như muốn nói gì đó!
Gã đương nhiên không phải tên ngốc, thấy em như thế liền tạo thật nhiều không gian, cảm giác an toàn cho em nhưng lần nào cũng là không đủ ..
Cho đến tận lúc lên giường đi ngủ, em vẫn cứ đơ ra mà nhìn chằm chằm vào gã như đang phân vân một điều gì đó!
Gã đã nghĩ, chắc là chuyện gì khó lắm nên em không nói ra, đến lúc muốn chắc em sẽ sẵn sàng nói với gã vậy!
_ gã đàn ông tự suy nghĩ rồi bắt đầu rơi vào trầm tư, nhưng không muốn với gã bây giờ là bắt buộc, vị chủ tịch cao cao tại thượng ngày này nổi tiếng nóng nảy và lạnh lùng thì bây giờ chỉ có thể chờ trong cơn lo lắng sắp ứa tim gan ra _

Đấy, thế mà linh cảm của gã vẫn đâu có sai, hậu quả đấy!
Nữa đêm cả hai vẫn như thường ngày dính lấy nhau say ngủ, thì trong chăn toát lên sự ngộp ngạt của đối phương, hơi nóng ướt át đầm đìa trong chăn khiến người bên trên không thể đợi được nữa!

Bây giờ thì làm sao mà dấu được, sốt tận 39° cơ mà!

Gã bắt đầu vén gọn chăn ra, cất chăn sang một bên và không cho em đắp nữa..
Lo lắng lắm, mặt tái mét lại để em nằm ở chỗ thoải mái rồi đi xuống chuẩn bị thuốc.., thế mà chưa được nửa bước, cái lạnh của cơn sốt của em kéo đến. Làm em đau khổ miệt mài tìm kiếm cái ấm từ gã!
Miệng nhỏ em còn lẩm bẩm tha thiết kêu lạnh khiến gã sót xa đến nhói cả người !

Cuối cùng cũng mềm lòng mà bị cái níu của em giữ lại, em đè lên người gã bằng toàn bộ sức lực, chui rủi vào sâu tìm cái ấm

~ Buông tôi ra nào! Để tôi đi xuống lấy thuốc cho em nhé!
_ gã vừa nói vừa đưa tay dỗ dành em, nói xong còn ân cần thơm em một cái, ghì trán vào người em, nóng quá cứ như muốn bốc khói lên luôn vậy _

- Ư..mm.. ư lạnh!

Em mê man chìm hoặc trong cơn sốt, dường như là đã ngủ nhưng tay vẫn đang bấu chặt lấy gã!
Lạnh quá, đã bao lần em trải qua những cơn sốt cao, nhưng mỗi lần lặp lại cũng chỉ biết nấp vào chăn đánh một giấc li bì, cơ thể nhức nhối dằn vặt em vì đã quá sức..
Yên nào, xin gã đừng đi, yên nào để cho em lấy hơi ấm từ gã

~ Để tôi đi lấy thuốc cho em, sau đó sẽ không thấy lạnh nữa! Nhé!

Giận không ?
Nếu bảo không thì là nói dối, nhưng em bây giờ đã thành như vậy rồi, một lời quát tháo gã cũng không dám nghĩ đến! Có giận thì phải tự giận gã đã chưa chăm sóc em tốt thôi!
Gã lo lắng, xoa xoa cho em. Mồ hôi chảy ướt hết người, thế mà vẫn trốn vào người gã kêu lạnh! Tay ôm bụng, tay bấu chặt gã !
Thấy chưa, lại là ăn uống thất thường, ngày 2 ngày 3 bữa, lúc ít lúc nhiều! Mới nãy nếu em nói thì đã không thành như thế này rồi!
Gã nghĩ xong, trong lòng lại càng cồn cào hơn, muốn nhanh chóng đi lấy thuốc cho em, hết cách đành dần dần gỡ tay em ra ..

~ Ư..m..u..m hức hức...
Em nửa tỉnh nửa mê cảm nhận được hơi ấm của mình đang dần bị cướp đi, liền ấm ức khóc nhỏ mè nheo với gã !
Phải bằng được giữ lấy cái ấm này, em lại càng bấu chặt lấy gã hơn!

Gã giật mình liền đáp ứng lại với em

- À thôi thôi, tôi đưa em xuống lấy thuốc!

Ngoan đừng khóc!
_ gã nói xong liền lập tức hành động, chân vừa di chuyển nhẹ nhàng vừa đung đưa dỗ em

Em rúc vào cổ gã, tham lam muốn cướp đi tất cả, em bệnh rồi không muốn nhượng bộ nữa..

Gã trên tay cầm ly sữa nóng vừa mới pha, miệng không ngừng thổi, mắt liếng thoáng nhìn em ..
Ruột gan em bây giờ háu đói, co lại mà kêu gào trong bụng, làm tay nhỏ phải lấy hết sức bóp lại..
Mùi thơm từ sữa nấu bay lên, làm em bỗng chốc tỉnh dậy trong mơ màng, nhắm vào ly sữa nóng hổi vừa mới pha ..

~ Thơm đúng không? Uống xong cái này sẽ hết đau dạ dày nhé!

Gã dùng giọng nói cuốn hút lấy em, hành động cũng thật nhẹ nhàng, khiến đối tượng của em từ ly sữa lại bắt đầu chuyển sang gã đàn ông trước mặt
Gã ta cứ theo nhịp nhón lên rồi nhón xuống, tạo cảm giác dễ chịu cho em rồi từ từ đưa ly sữa dốc cho em uống..
Em ngoan ngoãn tiếp nhận nhưng chỉ được vào lúc bắt đầu, còn chưa được nửa ly, em liền muốn dứt ra không muốn uống nữa !
Rón rén núp vào người gã, sữa ấm làm bụng đỡ hơn phần nào nhưng cái lạnh cũng từ lúc đó phát lên!

Còn gã ta bên trên nhìn vào ly sữa rồi quan sát biểu hiện của em, hình như là hết đau rồi, lỗ hỗng dạ dày được tạm thời vá lại
Gã tiếp tục bỏ ly sữa sang một bên, bắt đầu dã thuốc pha cho em..

Mùi thuốc hôm nay bỗng bốc lên vị đắng nồng khi tiếp xúc với nước, cho dù gã người yêu có nghĩ kế dỗ bao nhiêu thì cũng khiến em chỉ muốn trốn tiếp vào người gã
Nói không đắng thì không phải, vì chính em là người uống cũng ngửi thấy được vị đắng của nó, hết cách gã chỉ đành nghĩ đến biện pháp cuối cùng,.

~ Tetta, nếu em không uống thì tôi không bế em nữa đâu nhé!
_ gã nhọc lòng vừa nói vừa bắt đầu kê em về phía bàn, tay cũng bắt đầu thả lỏng dường như muốn thả em ngồi trên đó _

Thả ra hết rồi, em cũng ngồi trên bàn nhưng cánh tay nhỏ vẫn níu chặt lấy cỗ gã không buông, mắt em bắt đầu líu ríu mở ra trong mệt mỏi, hơi thở đã chuẩn bị chuyển sang gấp rút, môi nhỏ đỏ au lên vì sốt cao, thế rồi em lại rươm rướm nước mắt nhìn gã, ý như muốn cầu xin gã hãy bế em lên

Khung cảnh bây giờ thật khiến ai kia đau lòng, răng cắn chặt nhưng lại không nhìn thẳng mặt em, cương quyết muốn em uống thuốc mà không như thường ngày chiều chuộng nữa!
Em thấy thế liền cứ như vật nhỏ đau lòng nhìn gã, tiếng khóc thút thít bắt đầu rõ hơn nhưng lại không nhận được sự chiều chuộng từ đối phương nữa!
Em dần dần chuyển hướng sang nhìn ly thuốc đắng ai kia đang cầm, tay nhỏ đưa sang kéo ly thuốc lại rồi dốc lấy một hơi uống!
Vị đắng này không còn khiến em để tâm bằng việc gã ta ngó lơ em nữa

Em vừa uống vừa nhìn gã! Hết rồi liền bổ nhào vào lòng người thương muốn bắt gã mau bế em lên

Đến đây rồi lòng gã không  chịu nổi nữa, liền nhấc tay bế em lên, đôi đồng tử cam chuyển sang màu trầm, ánh lên vẻ đượm buồn!
Gã nhanh chóng dán miếng hạ sốt lên trán cho em, dịu dàng bế em vào phòng .

_______________________
____________________________

Cuối tuần vui vẻ nha, mấy cô!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net