Sauvée - 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Sauvée (verbe- French): Lưu giữ, cất giữ.
-------------
Thấm thoắt cũng đã được một cái đông, kể từ ngày cậu rời bỏ cái người chồng khốn khiếp đó mà đi. Nơi ở hiện tại của cậu cách Paris khoảng 2 tiếng đi tàu điện, nơi đây lạnh hơn trung tâm, nhà hoe hoe vắng.

Nhà của Seungwoo khá to, nép mình dịu dàng bên dòng sông Seine. Khu anh ở là thành phố Rouen, xinh đẹp dịu dàng và đằm thắm. Rouen về đêm khá tối, không rực rỡ như kinh đô ánh sáng, nhưng cậu thích điều này vì nó khiến cậu cảm thấy an toàn, chi ít là ám ảnh về tên chồng cũ, hắn sẽ không tìm ra cậu.

Seungwoo hay về muộn, nhưng không bao giờ không về. Ít nhất, sau khi về, anh hay ôm cậu và thơm lên tóc mỗi khi cậu hay nhớ về chuyện cũ.

Seungwoo đặc biệt có những hành tung rất bí ẩn, cậu biết anh đang làm một điều gì đó không hay, nhưng lại không thể hỏi. Anh có quy tắc riêng của mình, yêu đương và công việc lại khác nhau rành rạch.

Hôm nay là một đêm trời dự đoán sẽ tắc tuyết, nên anh ở nhà với cậu, vì đi thì sẽ không về nhà được.

Anh quyết định mở một bộ Netflix lên xem, và cùng cậu uống cocoa nóng. Cũng đã lâu rồi anh không hay ở nhà vào khung giờ này nên cậu hào hứng lắm.

-"Seungwoo, anh thích uống cacao nóng hay cacao vừa đủ"

Anh cốc đầu Dongpyo -"Chúng ta đã giao kèo là không nói tiếng Pháp khi ở cùng mà, ngốc!"

Cậu chu môi, làm nũng -"Em lại quên mất ấy. Xin lỗi anh."

Anh ôm cậu vào lòng, không gian tự nhiên ấm áp đến lạ, Dongpyo mỉm cười, nhắm mắt dựa hẳn vào lòng anh, tận hưởng giây phút này. Đúng là lựa chọn đi theo anh, không bao giờ là sự hối hận của đời cậu. Đó là một trong những điều đúng đắn nhất cậu đã làm, không biết ngày mai ra sao, nhưng chi ít là bây giờ.

-"Dongpyo, nếu chúng ta phải xa nhau thì như thế nào?"

Cậu ngước lên nhìn anh, đôi mắt ôn nhu của anh khiến cậu có chút lo lắng -"Seungwoo à, anh biết không, ngay ngày hôm ấy, khi anh bắt điện thoại lên, thì em đã nghĩ mình sẽ theo anh suốt đời.."

Anh thơm lên môi cậu, một nụ hôn nhẹ, và phớt nhưng đủ để cậu cảm nhận được sự ngọt ngào từ anh.

-"Sao anh lại hỏi như vậy? Có chuyện gì sao?"

Anh cười nhẹ, lắc đầu -"Không có, chỉ là tự nhiên thấy bất an. Anh đột nhiên lại có cảm giác sẽ xa em, cảm giác này không hay, nó làm anh khó chịu, Dongpyo."

Cậu siết chặt anh hơn, nước mắt tự nhiên rơi -"Em không bao giờ xa anh, Seungwoo"

Ừ, câu chuyện của anh và cậu, nó cứ trôi nhẹ nhàng như vậy ngày qua ngày. Rồi cho đến khi, bằng một sự tình cờ, lúc anh đi tắm, những tin nhắn trong điện thoại anh cứ reo rắt liên tục, nó làm cậu khó chịu.

Cậu mở ra xem, và bàng hoàng.

"1 tấn. Nó vừa được cho đi cảng ở Romé"

"Bọn cớm hình như đánh mùi được rồi đấy, cẩn thận anh nhé"

"Lại là em, Yohan đây. Phân lô hàng kỳ này bị kiểm soát chặt lắm. Đúng như anh nói, chúng ta, chỉ còn cách là đi từ cảng Le Havre rồi vận chuyển nó đi đường bộ, may ra mới có cửa vào Paris"

"Mai hàng đến, anh tranh thủ ra xem tình hình như đã hẹn nhé, em đợi anh ngay cửa cảng"

Cậu không biết "hàng" ở đây là gì, nhưng 95% trong tâm thức, cậu nghiệm được, đây là việc làm phi pháp, bởi vậy gói hàng này mới có thể đánh đường vòng.

Cậu bần thần. Thật sự yêu anh được gần một năm, nhưng anh làm gì thật sự cậu không biết, cậu chỉ biết được rằng, anh rất giàu, và có nhiều mối quan hệ khủng khiếp, nhiều đến mức cậu không thể nhớ rõ, bao nhiêu người đã từng lướt ngang cậu và cúi đầu chào anh.

Cậu chợt nhớ đến câu hỏi ban nãy, lỡ anh rời xa cậu thì sao...

Tiếng nước tắt, cậu hoảng loạn tắt điện thoại, xem như chưa biết gì.

Anh bước ra, người còn hơi ươn ướt.

Như một quán tính, anh vừa thấy cậu liền mở một nụ cười ôn hoà. Dongpyo gượng gào nhìn anh.

Cảm giác được gì đó không ổn, anh hỏi ngay -"Pyong, có chuyện gì khiến em không vui?"

Dongpyo im bặt.

Anh càng thấy sinh nghi, hỏi lại lần nữa -"Pyong? Chuyện gì sao?

Cậu lắc đầu. Tự nhiên lại khóc thế này, mắt lại ướt, đỏ hoen. Anh hơi hoảng, anh sợ cậu khóc lắm. Vì chắc chắn phải thương tổn thật nhiều, Dongpyo của anh mới khóc như vậy.

Anh ngồi xuống, xoa lưng an ủi cậu -"Có gì, em nói anh nghe? Anh ở đây nghe Pyong nói nhé!?"

Dongpyo khóc lớn, cậu nức nở -"Pluie, hay là anh đừng giao dịch bất chính nữa ngừng hết lại và sống cuộc đời an nhàn như thế này được không, em sẽ đi làm thêm, kiếm tiền rồi chúng ta sống tiếp cuộc đời vui vẻ..."

Anh chau mày. Hình như cậu đã đọc được tin nhắn, bỗng nhiên anh nổi giận với cậu. Mặt mày anh đỏ au, răng nghiến kèn kẹt -"Dongpyo, anh tin tưởng em sẽ không xâm phạm đời tư của anh. Nhưng tại sao em lại đọc trộm tin nhắn?"

-"Thế em không đọc thì em sẽ bị giấu diếm những chuyện như vậy hoài đúng không?" - lần đầu tiên, cậu thét lớn vào mặt anh.

Anh chết trân.

Cả hai lặng người, không nhìn nhau, cũng không nói gì. Không gian này như bóp chết tim cậu.

Anh bỗng đứng dậy, tiến tới tủ đồ, gấp vội vài bộ quần áo cho vào chiếc vali.

-"Anh đi đâu?"

-"Le Harve"

Dongpyo lúc này như dùng hết sức lực cuối cùng, gào lên trong vô vọng -"Đừng, em xin anh, đừng đi, làm ơn.."

Anh bước ra trước cửa, nửa muốn đi nửa muốn không đi.

Anh không dám nhìn cậu, vì nhìn cậu anh sẽ không nỡ, yếu lòng mà ở lại mất. Đợt hàng này lớn. Anh không thể bỏ dở.

-"Đừng mà.. Pluie..."

Anh chỉ bỏ lại cậu một câu nói -"Mai anh không về, đừng đợi cửa"

Rồi anh đi..

Căn phòng trơ trọi. Cậu cô độc và đáng thương. Chưa bao giờ cậu thấy mình đáng thương đến thế. Han Seungwoo, người nói sẽ luôn cưng chiều cậu, yêu thương và bên cạnh cậu, giờ lại bỏ rơi cậu sao..

Sự đời lắm thứ giả dối.

Cậu khóc suốt đêm, không ngủ được. Đôi mắt sưng húp đỏ hoe, cậu khóc nhiều đến mức mắt đau và khô khốc.

Cả buổi sáng, cậu chỉ luẩn quẩn như một cái xác không hồn, đợi anh về.

Nhưng anh không về.

Cậu mệt lả người, nhưng vẫn cố gắng gượng và chờ anh. Cậu có linh cảm anh sẽ về.

Mệt quá rồi.. Cậu thiếp đi một chút, cậu nhủ lòng rồi sẽ dậy, sẽ chờ anh tiếp.

Mắt cậu nhắm sụp. Cậu chìm vào giấc ngủ vì trận vật vã tốn sức cả đêm qua.

Cách

Tiếng mở cửa.

Cậu giật mình tỉnh dậy.

Có tiếng ai đó đang xồng xộc lên cầu thang. Thì ra là anh, anh về rồi sao Seungwoo.

Lúc anh mở cửa trông có vẻ hớt hải lắm.

-"Anh về rồi sao Seungwoo?"

Anh bỏ hết quần áo còn lại vào chiếc vali, bỏ cả quần áo của cậu nữa. Trông có vẻ như cả hai sẽ có một chuyến đi xa lắm, chắc là sang Ý, vì cậu nói cậu thích Ý lắm.

-"Chúng ta đi đâu sao Pluie?"

Anh không đáp, chỉ nhanh nhanh lẹ lẹ bỏ đồ vào vali. Khi mọi thứ hoàn thành, anh kéo tay xồng xộc Dongpyo ra khỏi phòng.

Nhưng hình như có gì đó lạ lắm.

Phía dưới có một toán người mặc y phục cảnh sát đứng chờ sẵn dưới nhà.

Anh chửi thề một tiếng -"Mẹ kiếp."

Rồi anh rút súng ra, chỉa thẳng vào người bọn họ, họ có vẻ dè chừng anh hơn chứ không xông xáo như lúc nãy nữa.

Cậu thật sự như trên trời rớt xuống, chẳng hiểu chuyện gì đã, đang và sẽ xảy ra. Nhưng cậu cũng phần nào hiểu được, anh đang bị truy bắt bởi cảnh sát.

-"Han Seungwoo không được manh động, nếu anh đầu hàng sẽ nhận được khoan hồng. Tá hàng trắng của anh đã bị niêm phong và Kim Yohan cũng đã bị bắt giữ"

Anh im lặng không nói. Tay vẫn nắm chặt tay Dongpyo, ánh mắt sắc lẻm đáng sợ.

-"Seungwoo..hàng trắng sao...?"

Anh không đáp, chỉ biết là mình có lỗi với cậu rất nhiều.

Hàng chục người trước mắt, đang đối đầu với anh. Pluie Han, thì ra là một tên tội phạm buôn bán chất cấm nổi tiếng thị thành Paris.. Ai cũng biết, chỉ có cậu không biết.

Cậu siết chặt eo Seungwoo, ra ý muốn anh bảo vệ.

Một tên trong đám cảnh sát đó nổ phát súng, anh cũng phản ứng kịp thời mà bóp cò. Hai viên đạn ngược chiều nhau, mũi đạn bên kia nhắm thẳng về phía Seungwoo.

Anh nhắm mắt cam chịu. Biết rằng số phận mình tới đây là hết.

Tự nhiên anh lại thấy tay mình bị hẫng cái gì đó.

Đoàng.

Âm thanh khô khốc.

Anh mở mắt ra đã thấy cậu nằm ở dưới đất một hũng máu đáng sợ.

Anh thét lên một tiếng, quỳ rạp người xuống cậu.

-"Đừng Antoine."

-"Seungwoo ơi, em đau quá.."

Máu trong ổ bụng cậu trào ra không thể nào cầm được.

-"Dongpyo đừng, đừng đi. Anh sẽ thiện lương, sẽ không làm việc này nữa. Em đừng đi.. Làm ơn mà Dongpyo."

Bàn tay cậu run run, đưa lên vuốt nhẹ cánh má của anh. Cậu mỉm cười.

-"Seungwoo, em biết mình không qua khỏi, nhưng anh hãy cố gắng thay em sống nốt cuộc đời còn lại nhé..."

-"Đừng, Dongpyo... Đừng.."

-"Em yêu anh và biết ơn anh. Chưa bao giờ em hối hận vì đi cùng anh cả.. Em buồn ngủ rồi, chào anh, em đi. Chúng ta gặp nhau, ở phần đời sau, anh nhé.."

Cậu nhắm mắt. Đôi mắt đó, đôi mắt xinh đẹp đó, tựa như một vị tiên giáng thế.

Cầu chúa, hãy đem Pyong đi bình an.

Seungwoo hét lớn tên cậu, nước mắt anh chảy dài từ khoé mắt xuống đôi má gầy gò. Điều anh trân quý nhất cuộc đời, đã đi rồi sao.

Tiếng còng tay khô lạnh vang lên, tay anh bị trói chặt bởi thanh sắt tròn vô hồn đó, cái ấm áp từ tay Dongpyo tuột dần. Mãi xa.

Vài năm sau đó, cuộc đời trong phòng giam của anh hạnh phúc lắm. Ở đâu anh cũng thấy cậu mà. Bác sĩ chẩn đoán anh bị tâm thần phân liệt nặng, không điều khiển được ý thức, hành vi của mình. Trên tường phòng giam của anh được khắc đầy chi chít tên của Dongpyo.

Đâu có, anh biết mà, cậu lúc nào cũng ở cạnh anh, đọc sách cho anh nghe và dụi đầu vào người anh mà, sao anh lại là kẻ điên được chứ.

Vào một ngày mùa đông đẹp trời tháng 12, cậu bảo, sao anh không ở cạnh cậu? Cậu lúc nào cũng muốn cạnh anh, không bao giờ xa rời. Cậu hờn trách anh vì anh lúc nào cũng để cậu đơn côi.

Đến lúc, anh phải đi cùng cậu rồi.

Anh nhìn khắp phòng, thấy được một mảnh tưởng tróc ra, sắt nhọn.

Cậu gật đầu nhìn anh, anh chỉ mỉm cười.

Vài phút sau đó, có tiếng la lớn trong phòng giam của Han Seungwoo, là cai ngục, ông ta có vẻ hốt hoảng lắm -"Máu, máu nhiều quá. Có ai không, Han Seungwoo đang tự vẫn trong phòng giam."

Anh không thấy đau, chỉ thấy hơi mệt trong người. Cậu xoa tóc anh, nhủ rằng chỉ vài chút thôi, anh đừng quá lo lắng.

Anh nhẹ nhàng nhìn mọi thứ xung quanh, nhoẻn miệng cười.

Cậu bảo anh nhắm mắt lại, sẽ thấy cậu rõ hơn đó.

Đúng thật, anh chạm được cậu rồi này.

Dongpyo, đợi anh, chúng ta đã xa nhau quá lâu rồi đúng không em?

Tiếng cửa phòng giam mở ra, cũng là lúc, anh trút hơi thở cuối. Nhìn anh bình yên lắm, nụ cười rất nhẹ nhàng như thấy được cái gì đó tuyệt đẹp ở trần đời trước khi ra đi.

Tạm biệt Pluie, tạm biệt Seungwoo, đến lúc, anh thoát kiếp nhân sinh và phải đến với Dongpyo rồi.
Họ nhìn nhau say đắm, và một cuộc đời của họ, cuối cùng cũng đã, trọn vẹn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net