Sauvée -1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Sauvée (verbe- French): Lưu giữ, cất giữ.
-------------

Hôm đó mãi là một ngày cậu không thể quên được.

Cậu lắc nhẹ hỗn hợp đang có trong ly. Chúng tan đều, sóng sánh, óng ánh. Cậu gọi nó là Le Passé. Thật ra, nó đơn giản chỉ là một ly Papa Doble được pha chế từ chính tay cậu, có thêm hương vị của sự cô đơn cùng kỳ.

Thành phố Paris đất chật người đông, những đôi yêu nhau nắm tay trên phố, say đắm trao nhau những cái ôm ngọt ngào. Họ có vẻ chưa bao giờ ngừng yêu Paris.

Nhưng không, Dongpyo ghét nó đến lạ kỳ. Xa hoa? Ừ thì có. Tráng lệ? Ừ thì có. Nhưng đằng sau cái sự hào nhoáng đó, Dongpyo đã chịu những gì, mấy ai hiểu?

Vì thương cha hiếu mẹ, cậu tự gả mình sang đất Pháp lấy một ông ất ơ để đổi lại hai chữ tiền nong để trả hết nợ nần do công ty bố phá sản. Nghe có vẻ như tình tiết trong cuốn tiểu thuyết Kim Vân Kiều của Thanh Tâm Tài Nhân, hoá ra, lại có xuất bản phiên bản đời thực, thật oái ăm.

18 tuổi, cậu có gì trong tay ở cái xứ chết dẫm này?

Tiền ư, cũng có đấy, vì chồng cậu là một tên Tây giàu sụ.
Đồ hiệu ư, cũng có đấy, thậm chí nó chất đống và cậu chưa bao giờ đụng tới nó.

Tất cả những gì ở Paris có, cậu đều không thiếu. Nhưng có vẻ, trong một góc khuất nhỏ nơi sâu thẳm tâm hồn, có một linh hồn tâm cảm đã chết từ lâu.

Cậu uống hết ly này rồi đến ly khác. Là Bartender chuyên nghiệp, cậu biết liều lượng như thế nào là đủ để cậu tỉnh táo để có thể về nhà an toàn. Nhưng đêm nay, cậu thật sự không muốn tỉnh.

Tiếng nhạc trong quán nhẹ nhẹ, đủ để cậu khoan khoái và ngà ngà say. Đôi má ửng hồng, cậu cười bạc bẽo, từ xưa đến giờ, rượu một giọt cũng không uống, vì gì mà cậu đã trở nên như thế này?

Có lần, Hyeongjun, người bạn thân nhất đời của cậu có bảo rằng, cậu là người lận đận nhất mà Hyeongjun từng thấy. Cũng đúng, từ chuyện gia đình đến chuyện hôn nhân, chưa lần nào cậu cảm thấy mình hạnh phúc.

Cậu nghe lời một bà dì họ hàng để sống xa nhà, cứu vớt lấy cuộc sống trầm uất lúc xưa dưới cảnh bạo hành của cha. Tưởng rằng qua đây sẽ có chút thoáng hơn, nhưng cậu sống trong sự kỳ thị của chủng tộc da trắng. Cậu bé da vàng chuẩn Hàn Son Dongpyo đã từng núp trong một góc tối của ký túc xá, nấc lên từng cơn, vì bị làm nhục.

Thân thể này, còn gì để tiếc?

Tiếng nhạc trong pub êm ái, cậu yêu những bản tình ca Pháp đến lạ, những bản tình ca đau đến xé lòng. Cậu gật gù nhẩm theo lời bài hát, tiếng nhạc cứ chảy dài trong đầu cậu, cộng theo thứ men ngọt này thì đúng thật là tuyệt vời.

-"Chào em, liệu tôi có thể ngồi đây không?"

Là giọng một nam nhân nào đó, nói bằng Pháp ngữ. Dongpyo ngước lên nhìn.

-"Anh là?..."

Người đó đẹp trai, có một nụ cười rất đẹp và ấm. Tim Dongpyo đập liên hồi. Anh ta để tóc mái che phủ hết mắt, làm cậu không thể nhìn rõ được khuôn mặt ấy.

-"Một người có cảm tình với em."

-"Tôi không có nhu cầu tiếp xúc với người bản ngữ."

Anh ta cười lớn, cổ họng có chút gì đó lãnh đạm và khô khan.

-"Tôi là người Đại Hàn"

Cậu hơi ngạc nhiên, ở cái đất Pháp xa xôi này cũng tìm được một người đồng hương sao. Cậu cười khẩy. Rồi chìa tay ra tỏ thiện chí

-"Antoine Son- Son Dongpyo"

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy và cười ôn nhu

-"Pluie Han, là tên tôi. Em có thể gọi tôi là Seungwoo."

Anh và cậu ngồi trên quầy, luyên thuyên suốt từ 10 giờ đêm đến 2 giờ sáng, cho đến khi cuộc gọi nào đó vang lên, cậu mới chợt nhận ra, mình giống "nàng" lọ lem, đến giờ phải về nhà.

Cậu bắt máy.

Đầu dây bên kia là tông nam, giọng nó đầy uy lực và có vẻ khá dữ tợn, khiến Dongpyo co rúm người. Seungwoo bỗng thấy thương cảm cho con người này. Chỉ vừa nói chuyện chưa đầy 4 tiếng, sao anh lại cảm thấy muốn bảo vệ đến như thế?

-"Tôi phải về rồi."

Seungwoo gật gù rồi xoa đầu cậu -"Về đi, có việc cần thì gì cứ gọi cho tôi."

Nói xong, anh lấy chiếc bút từ túi áo vest, ghi số lên lòng bàn tay của cậu.

Đồng hồ điểm 2 giờ 30 sáng, cậu xoa xoa hai vầng thái dương. Tên chồng biến thái của cậu sẽ đánh cậu cho tới ngất mất thôi. Đây là lần đầu cậu về khuya đến thế.

Trời xăm xắp mưa, cũng chỉ là vài giọt đá tuyết giữa cái trời đông thôi. Cho mát bớt một tý. Nhưng sao trái tim cậu lạnh lẽo đến lạ. Cậu bước xuống xe, đưa một xấp tiền xu cho gã tài xế.

Cậu mở cửa nhà. Ngôi nhà đã bật lò sưởi tự bao giờ.

Chồng cậu đứng đó, băng lãnh. Anh ta đang bật vài chiếc phim Mỹ trên Netflix.

-"Em về rồi."

Giọng cậu có chút nhỏ dần. Hắn ta không nói, chỉ lẳng lặng tắt tivi.

Hắn ta bước lại gần nhìn cậu bằng một anh mắt sắc lẻm. Cậu run rẩy, sợ hãi. Hắn to người lắm, cậu nhỏ xíu thôi, chỉ sợ một cái vung tay cậu cũng đã ngất xỉu rồi chứ huống hồ gì.

Hắn kéo cổ áo cậu, lẩm bẩm câu chửi thề, ánh mắt toé lửa khiến cậu vô thức chảy hai hàng nước mắt sợ hãi.

-"Em xin lỗi. Hôm nay em uống hơi khuya, tha cho em đi Louisé..."

Hắn ta bỏ ngoài tai lời cầu xin đáng thương đó, vung tay tát cậu vài phát. Cậu không dám hét lên vì đêm đã khuya rồi.

Không dừng lại đó, cậu bị hắn dùng roi đánh tới tấp vào thắt lưng và mông. Lý do hắn đưa ra là vì cậu không nghe lời, tập đòi hư hỏng. Cậu im lặng nhẫn nhục trong đau đớn. Rồi lịm đi lúc nào không hay.

Lúc cậu tỉnh dậy là trời đã rực vàng trên thớ áo xanh. Toàn thân Dongpyo ê ẩm sau trận đòn roi hôm qua. Cậu quen rồi nhưng hình như đã quá sức chịu đựng. Có lẽ giờ này hắn ta đã đi đến cơ quan, đóng vai làm một trưởng phòng hiền lành gương mẫu rồi.

Cậu dọn hết đồ đạc vào vali, cậu chịu đựng vì điều gì nhỉ? Với cái thẻ công dân đất Pháp, cậu có thể kiếm việc mà? Chạy bàn, tạp vụ hay gì gì đó, đều được mà. Ít nhất là phải thoát khỏi cái chỗ quỷ này đã.

Nhưng đi đâu, khi bộn bề xung quanh đều là xa lạ?

Cậu chợt nhớ đến Pluie Han Seungwoo. Bất giác, tim cậu đập mạnh, nghĩ về anh như một chỗ để bấu víu. Cậu nhìn lên lòng bàn tay mình, dấu bút đang mờ dần.

Dongpyo run lên.

Cậu lấy chiếc điện thoại bấm số của Pluie Han. Nhưng số cuối cậu không nhìn rõ hai cuối là gì. Mím chặt môi, cậu lụi đại một đáp án cho riêng mình - số 2.

Đầu dây bên kia ngân vang một hồi tuyệt vọng gần cả phút đồng hồ, Cậu gọi đi gọi lại tầm gần 10 phút.

Dongpyo cắn môi bật máu trong khổ sở.

Đến lần thứ 12

Cậu định bỏ cuộc, thì đầu dây bên kia đã hồi đáp. Một giọng nói cất lên, để trả lời cho cuộc đánh cược của cậu.

-"Thân chào, đây là Pluie Han Seungwoo, xin hỏi, ai đang ở đầu dây bên kia?"

(còn nữa) - phần 2 sẽ được update trong vòng 24h sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net