Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu Vũ vào phòng, lập tức nằm xuống giường trùm chăn kín mít. Cậu lăn lộn trên giường một hồi vẫn cảm thấy ngượng. Thật sự xấu hổ chết mất. Bây giờ cậu lấy đâu ra mặt mũi gặp người nữa.

Không được, cậu phải bình tâm lại. Chỉ là hôn nhẹ một cái ở trán thôi, không phải chuyện gì to tát. Coi như bị muỗi cắn một cái là được rồi. Không có chuyện gì, không có chuyện gì hết. Đúng vậy, chính là như vậy. Giống như muỗi cắn thôi.

Cậu tự mình an ủi bản thân, sau đó cầm theo đồ đi tắm. Tắm xong, cậu nhìn mình trước gương, thật sự không biết phải làm sao. Cái bộ quần áo này cũng hơi rộng đi. Trông cậu không khác gì đang bơi trong đó cả. Càng giống trẻ con lén mặc đồ người lớn.

Mà bộ đồ này, liệu có phải là đồ của anh không thế? Hình như rất có khả năng. Đâu thể kiếm được bộ đồ mới cho cậu ngay được. Nghĩ đến anh từng mặc qua bộ đồ này, không hiểu sao mặt cậu lại có chút nóng lên. Bất giác nhớ lại vừa nãy, anh vai rộng eo thon, chân cũng dài.

A, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Cậu nhất định điên rồi, không được nghĩ nữa.

"Cốc cốc.."

Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa. Cậu dè dặt hỏi lại.

— Ai vậy?

— Là tôi, Santa.

— Anh có chuyện gì sao?

— Mang cho em chút đồ. Mau mở cửa đi.

Cậu có chút chần chờ, cuối cùng vẫn mở cửa, nhưng chỉ ló ra một cái đầu nhỏ. Santa nhìn thấy liền bật cười, là vẫn thẹn thùng sao?

— Em làm gì vậy?

— Anh có đồ gì thì đưa đây. Tôi tự cầm vào.

— Không thích.

Anh nhất quyết không đưa, cậu cũng không có cách nào. Bây giờ chẳng lẽ nói không cần nữa. Ở nhờ nhà anh mà làm như vậy thì có vẻ không được tốt lắm.

Cậu mở lớn cửa phòng ra, nhường cho anh bước vào. Lúc này anh rốt cuộc cũng nhìn thấy bộ quần áo cậu đang mặc. Sao lại giống trẻ mầm non mặc áo của bố thế này. Anh lập tức phì cười.

— Anh cười cái gì chứ?

— Nói em kén ăn em còn không tin. Trông em bé như cái kẹo vậy.

— Chẳng qua là tôi chưa phát triển hết thôi. Nam sinh còn phát triển tới năm 23 tuổi cơ.

— À, vậy chúc em mau ăn chóng lớn.

— Không cần.

— Được rồi, vậy bé ngoan mau uống sữa đi cho nhanh cao nè.

Anh đưa cho cậu ly sữa ấm. Trước khi đi ngủ uống một ly sữa rất tốt cho giấc ngủ cũng như phát triển chiều cao. Hơn nữa cậu đặc biệt thích uống sữa nên anh đặc biệt pha rồi mang lên cho cậu.

Cậu nhận ly sữa, có hơi bất ngờ. Đúng là trước giờ cậu thường uống một ly sữa trước khi đi ngủ, gần như là một thói quen vậy, không có thì thấy thiếu thiếu. Không ngờ anh lại đúng lúc mang lên như vậy. Sao anh biết được chuyện này?

— Mau uống đi. Là mẹ tôi pha cho em đó.

— À, vậy phải cảm ơn dì rồi.

Cậu cầm ly sữa uống hết. Một chút sữa vẫn còn dính trên khoé miệng, cậu theo thói quen liếm môi một cái. Cậu hồn nhiên không biết rằng động tác này đã lọt vào mắt Santa, anh còn dừng lại ở môi cậu rất lâu.

— Đưa cốc đây, tôi rửa giúp em.

— Không cần đâu, tôi tự rửa là được. Muộn rồi, anh cũng về ngủ đi.

Cậu cầm cốc xuống bếp rửa, ai ngờ anh cũng theo xuống. Cậu nghi ngờ quay lại nhìn anh, anh tỏ vẻ vô tội nói.

— Tôi xuống uống chút nước thôi.

Thật ra thì hồi nhỏ cậu có hơi nhát gan, sợ phải ở một mình. Thế nên anh hiện tại muốn đi theo nhìn cậu một chút thôi.

Cậu rửa xong, lau tay đi ra ngoài. Ai ngờ đúng lúc này, cậu dường như nhìn thấy cái gì đó. Nhìn kỹ lại thì là một vật thể màu đen đang động đậy, bò gần về phía cậu.

Cậu theo bản năng, sợ hãi hét lên, lao tới chỗ anh.

— Aaaaaaa, nhện kìa.

Santa còn chưa kịp phản ứng gì đã bị cậu đu lên người. Cậu sợ hãi nép vào người anh, hai tay ôm lấy cổ anh, chân cũng câu lên người anh. Tư thế này quả thực có chút ám muội. Anh một tay đỡ lấy lưng cậu, sợ cậu bị ngã xuống. Một tay đuổi con nhện dưới đất đi, sau đó vỗ lưng an ủi cậu.

— Đừng sợ, tôi đã đuổi nó đi rồi.

— Thật không?

— Thật.

— Nó... sẽ không quay lại chứ?

— Có tôi ở đây rồi. Ngoan, không cần sợ.

— Ừm.

— Nhưng mà em định dùng tư thế này để tôi đưa em lên phòng sao?

— A, xin lỗi.

Cậu nhanh chóng nhảy xuống khỏi người anh. Nào ngờ hậu đậu thế nào lại bị trượt chân ngã về phía sau. Anh đưa tay đỡ lấy cậu nhưng cũng bị mất đà ngã theo. Cũng may trước khi tiếp đất, anh kịp thời xoay người, lấy thân mình làm cái đệm để cậu không bị ngã đau.

Thế nên tư thế lúc này là cậu ngã đè lên người anh, gần như là mặt đối mặt. Cậu ngây người không kịp phản ứng, chỉ biết mở to mắt nhìn anh. Anh cũng không động, nhìn bộ dạng ngơ ngác của cậu mà muốn cười.

— Chuyện gì vậy?

Mẹ anh nghe thấy tiếng động liền tới xem, nào ngờ lại gặp ngay cảnh tượng này. Thật sự là quá kích thích đi.

Cậu rốt cuộc cũng tìm lại được phản ứng, nhận ra tình huống lúc này cực kỳ dễ gây hiểu lầm. Cậu vội vã đứng lên giải thích, ai ngờ mẹ anh đã nhanh chóng nói.

— Mẹ không nhìn thấy hết, hai đứa cứ tự nhiên. Cứ tự nhiên.

— Dì, không phải như thế đâu...

Mẹ anh không để ý, một bên nháy mắt với Santa rồi xoay người trở về phòng. Lần này thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không xoá hết được hiểu lầm. Vậy mà Santa bên cạnh còn cười được.

— Đều tại anh.

Cậu nhanh chân chạy lên phòng, đóng cửa cái rầm một cái. Xem ra lần này thẹn quá hoá giận rồi. Không biết sẽ giận dỗi đến bao giờ đây? Xem ra anh phải tốn chút công sức dỗ dành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC