56.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Chương ra khỏi phòng cậu, đi ra bếp mở tủ lạnh lấy hai hộp sữa hai cái bánh mì rồi đem vào trong phòng Vũ Dã Tán Đa.

Anh đẩy cửa vào, ném cho con người lười nhác đang nằm ườn trên giường, tay ném của Lưu Chương càng ngày càng trở nên lợi hại, ném một phát trúng giữa mặt không lệch đi đâu được.

Hắn bị anh ném trúng một cái đau không tả được, bực tức ngồi bật dậy, vừa xoa xoa cái mũi, vừa nói: "Sao mày tự dưng ném vào mặt tao làm gì?"

"Đồ ăn tối nay đấy. Ăn đi." Anh cầm một sữa với cái bánh còn lại ra ghế ngồi xoay người lại đối diện với Vũ Dã Tán Đa, thoải mái gác chân lên giường, bóc bánh ra ăn.

"Thật á? Bạn hiền, bạn có đùa mình không?" Hắn mở to mắt nhìn đồ ăn tối nay của mình.

"Tao đùa mày làm gì. Hôm nay Tiểu Vũ không ăn tối nên tao cũng lười không có hứng nấu ăn, tối nay ăn thế này thôi." Anh trả lời.

"Ồ... Bạn nhỏ làm cái gì mà không ăn tối thế?" Hắn gật gù ngồi dậy để ăn.

"Em ấy mệt, may mà không làm sao cả. Ăn nhanh lên để tao còn giải quyết tí việc với mày đây." Lưu Chương thờ ơ trả lời, nhanh chóng ăn hết cái bánh trong tay.

"Ơ đm, bị nhà đài dí deadline đã mệt lắm rồi giờ đến mày cũng dí deadline tao à?" Hắn bị anh hối thúc đành phải nhanh chóng ăn cho xong cái bánh rồi cắm ống hút vào uống sữa.

Hai người ăn xong rồi, tất nhiên rác là do Vũ Dã Tán Đa vứt. Hắn trèo xuống giường đi dép nhanh chóng ra ngoài vứt rác rồi chạy vào bên trong phòng.

"Bên ngoài lạnh thấy bà, mưa làm sao mà lắm thế không biết." Chui về cái tổ của mình, hắn vừa trùm chăn lên liền ca thán.

"Nào mày muốn nói gì nào." Ổn định chỗ ngồi xong hắn quay ra hỏi anh.

Lưu Chương không nói gì cả, đứng lên ra chỗ hắn, cầm cái gối lên dùng hết sức lực đập một phát vào mặt của Vũ Dã Tán Đa. Hắn không có chút phòng bị nào cả, theo quán tính ngả người ra sau, đầu đập tường.

"Mày lên cơn điên cái gì đấy?" Hắn ôm cái đầu của mình, tức giận nói.

"Vừa nãy tại sao mày không sang bên phòng Tiểu Vũ? Con mẹ mày, bố mày bảo mày sang nhưng mày có sang đâu. Đầu óc ngu si, thiếu suy nghĩ, não mày vứt chỗ nào rồi hả?" Anh trừng mắt quát.

"Ô tao sang làm gì, có làm gì đâu mà sang." Hắn trả lời.

"Ngậm mồm vào. Em tao, hôm nay, may mà nó không sốt, may mà nó không sao, nó mà sốt, mà có chuyện gì, là tao, đập chết mày, rồi vứt xác mày, xuống sông. Mẹ nó thứ âm hồn bất tán." Anh gằn từng chữ một, vừa nói vừa quật cho Vũ Dã Tán Đa túi bụi.

Hắn định nói gì đó nhưng lại bị Lưu Chương đánh cho im miệng.

"Mày giả vờ ngu hay là ngu thật để tao còn biết? Thằng bé chuyển đến đây ở gần một năm luôn rồi, mày còn không biết nó như thế nào nữa à. Hay là mày không để ý thế? Tối nào mưa nó chả sang phòng mày?" Anh ngồi phịch xuống ghế, nói.

"Tao biết mà, lúc nào mưa Lưu Vũ cũng sang cả. Nhưng hôm nay không sang thì làm sao tao biết là vì sao được? Mấy lần trước sang em ấy chắc cũng chỉ muốn mè nheo một chút thôi, bây giờ bắt đầu lớn rồi." Vũ Dã Tán Đa cảm thấy việc này chẳng có gì mà phải căng cả.

"Đấy, tao đã bảo mà, não mày xác thực là hỏng rồi. Để tao nhắc cho mày nhớ nhá, Tiểu Vũ là em trai tao, so với mày tao đối với nó thân thiết hơn nhiều. Nó vì cái quái gì không đi mè nheo tao mà lại đi mè nheo với mày? Tiểu Vũ là đứa cực kì để ý hình tượng bản thân, nó chỉ bung xõa khi ở cạnh người nó rất tin tưởng thôi, cái này thì mày phải biết chứ."

Lưu Chương thực sự không thể hiểu là Vũ Dã Tán Đa có một tí để ý nào đến em anh không? Tại sao mấy việc rõ mồn một này còn không biết?

"Thế trời mưa nó đáng sợ đến mức độ phải sang ngủ với tao à? Thằng bé vốn dĩ rất tự lập, mạnh mẽ." Hắn nhăn mày nói, thì chỉ là mấy tiếng sấm ầm ầm tí thôi chứ có gì đâu căng.

"Đối với mày không đáng sợ, đối với người khác không đáng sợ không có nghĩa là đối với Tiểu Vũ không đáng sợ. Mày cũng biết Tiểu Vũ rất mạnh mẽ, mày không thể suy nghĩ vì sao thằng bé lại sợ mưa à?" Lưu Chương chỉ một chút nữa thôi là cho hắn mặt thêm một cái vả.

"Chẳng nhẽ mưa với thỏ con có liên hệ gì à?" Hắn ngờ vực hỏi.

"Ờ." Thở dài đắng chát, anh bắt đầu kể:

"Ngày bố mẹ của Tiểu Vũ bỏ thằng bé đi là một ngày mưa bão rất to. Chắc mày cũng nghe Kiệt ca kể rồi có phải không? Bọn họ đều không chịu nhận nuôi Tiểu Vũ. Bọn họ không thèm để ý đến Lưu Vũ, cứ như vậy trực tiếp đi mất. Thằng bé đã khóc, đã xin, thậm chí là quỳ xuống cầu bọn họ không bỏ nó, nhưng tất cả đều không có tác dụng. Kể từ sau ngày hôm đó, thằng bé bị ám ảnh luôn với mưa bão sấm chớp."

Vũ Dã Tán Đa im lặng nghe Lưu Chương. Ngày trước, hắn nghe Tô Kiệt nói về Lưu Vũ, vốn dĩ đã cảm thấy cậu đáng thương lắm rồi, ai ngờ sau đó còn kinh khủng hơn nữa.

"Thế nên là tao đã bảo mày sang như mày có sang đéo đâu. Càng nghĩ càng tức!" Anh cầm cái đồng hồ quả quýt trên bàn phi ngay vào chỗ hắn.

"Này, cái này làm chết người được đấy." Hắn vội vã bắt lại, làm thế nào mà thằng kia cứ phải nhằm vào mặt hắn mà ném vậy?

"Chết thì chôn xác. Tao bảo này, mày có nhận ra rằng tình cảm Lưu Vũ đối với mày rất khác không?" Lưu Chương nhìn hắn dò hỏi.

"Khác? Không biết nữa, có lẽ là một chút chăng? Ý mày là bạn nhỏ thích tao?" Hắn lắc đầu trả lời. Nói không là nói dối, nói có cũng là không đúng sự thật. Vũ Dã Tán Đa có thể cảm nhận được Lưu Vũ dành cho hắn một loại tình cảm không giống như bạn bè, hắn chỉ đang phân vân, đó là tình anh em hay là tình yêu.

"Thích á? Không đủ đâu, rất rất thích, tiệm cận yêu. Nó thích mày đến mức độ sẵn sàng bỏ qua tất qua mọi tật xấu của mày, mọi lời nói của mọi người. Mày nghĩ cái lúc biết nó thích mày tao không ngăn cản á? Tao còn bảo nó suy nghĩ lại cơ. Thằng bé chơi thân với vài đứa bạn trên trường, có Gia Nguyên nữa, bọn chúng cũng bảo nó không nên thích kẻ lăng nhăng đâu. Nhưng mà Tiểu Vũ vẫn chấp nhận tiếp tục thích mày." Biểu hiện của Lưu Vũ, quá mức rõ ràng. Rõ đến nỗi chỉ cần nhìn vào đôi mắt của cậu lúc nhìn hắn là anh đủ hiểu.

"Bạn nhỏ, có phải đang tránh mặt tao không?" Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Mày biết à? Không ngu như tao nghĩ. Thằng bé đang cố gắng không quá thân thiết với mày, để ngừng thích mày." Lưu Chương hơi ngạc nhiên vì thằng bạn anh nói ra được câu đó.

"Vì sao?" Đáng nhẽ ra lúc này hắn phải vui mừng mới phải, vì nếu cậu ngừng thích hắn, hắn cũng không cần phải quá lo lắng về cảm xúc của bản thân nữa. Vậy mà hiện tại, Vũ Dã Tán Đa chỉ muốn biết vì sao lại như thế, muốn biết để thay đổi.

"Thằng bé sợ nhất là làm người khác phiền hà, nó luôn nghĩ bố mẹ bỏ mình đi là vì mình quá phiền. Mày nói Tiểu Vũ phiền, tự nhiên nó sẽ giữ khoảng cách với mày, không dám gần gũi với mày nữa." Anh trả lời câu hỏi của hắn.

"Vậy phải làm thế nào bây giờ?"

"Tao không biết, việc này tao không giúp được. Phải phụ thuộc vào mày cố gắng. Nhưng đó chỉ là khi mày thực sự muốn một Lưu Vũ dính người nghịch ngợm trở lại, còn nếu không, cứ để vậy đi." Anh đưa ra cho hắn lời khuyên.

"... Tao biết rồi."

"Nhưng đừng tỏ vẻ thương hại Tiểu Vũ. Nó không cần sự thương hại của mày, thứ nó cần là tình cảm chân thật của mày. Mày có ý định làm lành với nó vì nó đáng thương thì đừng, thằng bé sẽ càng tổn thương thôi. Và em trai tao, là để yêu thương, là để chăm sóc. Mày có được quá nhiều cơ hội từ thằng bé nên đừng có làm cho nó phải đau lòng. Hiểu chưa?" Anh dặn dò hắn một chút, nói là dặn dò nhưng mà gần như là đe dọa.

Hắn yên lặng không nói, chỉ gật đầu vài cái.

"Cứ thử làm thằng bé tổn thương nữa xem, tao không xé xác mày tao không mang họ Lưu. Chuyện lần trước mày nói em tao phiền tao còn chưa tính sổ đâu. Đi tắm đây, từ nãy đến giờ về còn chưa kịp tắm." Anh đứng dậy đẩy ghế về chỗ cũ, đi ra ngoài.

"À đúng rồi." Vừa mới đi xong, Lưu Chương lại quay lại ngó vào trong phòng của hắn.

"Tao không ngại có thêm một đứa em đâu. Chỉ là sẽ bị ghẻ lạnh." Anh nói rồi đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net