Chương 202: Bên trong Di Tích (25).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ Dung Hằng tiếp lấy bình dược Bạch Ngạo Phong ném qua để lên mũi gửi gửi, khuôn mặt còn tính anh tuấn càng ngày càng trở nên hung ác khó coi lên, cũng chưa chờ người xung quanh hiểu ra chuyện gì thì Mộ Dung Hằng một cước thật mạnh đá thẳng vào ngực tên thị vệ đội trưởng đang chật vật nằm dưới đất mắng lên .

"Cẩu đồ vật! Nói, là ai cho ngươi lá gan dám mưu hại bản điện tính mạng? Là ai chỉ thị ngươi làm chuyện này? " lại là một cước đá vào ngực.

Tên thị vệ đội trưởng bị đá lăng vài vòng trên mặt đất, máu tươi trong miệng không ngừng học ra. Đôi mắt sợ hãi đầy tơ máu vì nhịn đau, hắn nhìn Mộ Dung Hằng trên tay xuất hiện đao dài, đầu đao sắc bén lôi kéo trên mặt đất, đao đi đến đâu cỏ nơi đó đều bị cắt đứt từ từ đến gần hắn. Đại hoàng tử có bao nhiêu hung tàn hắn không phải không biết, hắn biết rõ hậu quả của việc phản bội chỉ có sống không bằng chết, chỉ có không toàn thi thể kết cuộc. Đã vậy... Hắn hung ác tập trung cuối cùng linh khí trên bàn tay sao đó đập thẳng vào trán mình chỉ nghe được thanh âm của xương đầu nức vỡ ...

Chuyện xảy ra quá nhanh làm những thân tính bảo vệ xung quanh Mộ Dung Hằng muốn đi lên ngăn cản đã không kịp. Một tên thuộc hạ đi lên thăm dò mũi mạch nói.

"Điện hạ, hắn đã chết!"

Mộ Dung Hằng sắc mặt chỉ còn lại hung ác cùng thâm trầm nhìn thi thể tên thị vệ như muốn phanh thây hắn ra thành trâm mảnh vậy.

Bạch Ngạo Phong thấy vậy cười mang theo ý châm gồi li gián nói.

"Xem ra Bạch gia ta cùng điện hạ ngài đi cùng một đường hình như có người không hài lòng lắm mới mua chuộc thị vệ của điện hạ ngài dùng ra thủ đoạn dơ bẩn này, nếu hôm nay không phải Bạch gia ta sớm phát hiện ra hắn khả nghi hành vi thì không biết đêm nay tệ tử Bạch gia cùng điện hạ thị vệ ngài có bao nhiêu người uổng mạng nơi này nữa? Đến lúc đó chẳng những Bạch gia ta trở thành Đế Đô chê cười mà ngay cả điện hạ ngài cũng không ngoại lệ, thành đám người con em thế gia trong miệng phế vật rồi! Một mũi tên bắn hai con nhạn cũng không biết ai sẽ là người chiếm lợi nữa? Ta xem điện hạ ngài về sau vẫn nên cẩn thận chút đi. "

Vài trưởng lão thân tính đứng bên cạnh Mộ Dung Hằng cũng nghe ra Bạch Ngạo Phong trong lời nói có ý châm gồi ly gián, nhưng Bạch Ngạo Phong nói không sai, đối phương tuy dùng Linh thú dễ động dục phấn hoa, cấp bậc Thánh thú trở xuống mới bị ảnh hưởng, nhưng nơi này là Di tích nơi nơi đều là Linh thú, bọn họ giết hết sao? Mà mùi máu tươi sẽ lại dẫn đến một đám Thiên Thú cấp bậc quây quanh đây là muốn lấy toàn bộ mạng của bọn họ a, đáng chết ngàn lần cũng không hạ giận nói gì đến đối phương còn muốn cùng chủ tử tranh Quốc chủ chi vị, ta không muốn chết thì chỉ có ngươi chết câu nói bọn họ sớm hiểu thấu rồi. Bởi vậy cả đám nhìn nhau im lặng không nói gì, vì bọn họ cũng biết chủ tử nhà mình tâm địa có bao nhiêu nhỏ nhoi, bọn họ chỉ cần nghe lệnh là được.

Bạch Lam Y thấy mọi chuyện đã làm xong nàng cũng không muốn ngốc tại nơi này liền nói.

"Điện hạ còn không đến một tách trà nơi này sẽ bị Linh thú bao vây, ngài có thời gian ở đây tức giận không bằng ra lệnh cho mọi người nhanh chóng rời khỏi, chúng ta cũng phải trở về thông báo với mọi người phải rời đi, cáo từ."

Nàng không cho Mộ Dung Hằng kịp đi lên nắm lấy tay giữ nàng lại, nhân lúc xoay người không ai chú ý đến từ lòng bàn tay bay ra một ít màu trắng phấn lên người Mộ Dung Hằng, ánh mắt giảo hoạt làm chuyện xấu ý cười giống với Vân Phong Nhã không sai biệt lắm. Mộ Dung Chính không phải thích nhất trò ném đá giấu tay sao? Lão làm mùng một nàng làm mười lăm xem ai chơi chết ai...

Mộ Dung Hằng tuy tiếc nuối nhưng hiện tại cũng không phải là lúc thích hợp làm chuyện đó, đứng trước nguy hiểm không có bất cứ cái gì quan trọng bằng mạng hắn. Huynh đệ tình thâm? Phi...hắn phỉ nhổ vào, muốn cùng hắn đoạt vị trí đó nằm mơ đi, ngươi làm mùng một đừng trách hoàng huynh làm mười lăm.

Mộ Dung Hằng âm trầm hung ác ánh mắt nhìn trưởng lão thân tính đứng bên cạnh, lão hiểu ý liền gật đầu đáp trả rồi rời đi. Mộ Dung Hằng nhìn về phương hướng Mộ Dung Kỳ nghĩ ngơi nham hiểm cười, tứ đệ ngươi thích chơi Linh thú bao vây vậy hoàng huynh ta sẽ mãn nguyện ngươi.

Bạch Ngạo Phong đi bên cạnh nhìn tiểu cô nhà mình mà khâm phục không thôi hiếu kỳ hỏi.

"Tiểu cô người sao biết được sẽ có người muốn xuống tay với Mộ Dung Hằng mà kêu con chú ý tên thị vệ đó vậy? "

Bạch Lam Y mắt đào hoa sắc bén nhếch môi cười nhẹ nói." Về sau con nhiều đi ra ngoài rèn luyện đi, gặp nhiều sẽ hiểu. "

Bạch Ngạo Phong khóe môi giật giật nghĩ, gặp một lần là đủ lấy mạng rồi, còn gặp nhiều lần còn mạng sao?

Bạch Lam Y trước lúc đi gặp Mộ Dung Hằng cũng đã sớm an bài cho các trưởng lão dẫn các đệ tử rời đi rèn luyện cùng tìm Linh bảo ở một phương hướng khác theo như kế hoạch mà trước khi rèn luyện nàng đã cùng phụ thân bàn luận qua.

Nàng phụ trách đi tìm bí mật mà hoàng gia muốn che giấu, đội còn lại do vài vị trưởng lão dẫn dắt ở bên ngoài rèn luyện, đạo lý Trứng không thể để cùng một rỗ nguyên tắc, có chuyện gì không mai ít nhất bọn họ Bạch gia phải giữ lại một nửa dòng máu mới để chống đỡ Bạch gia trăm năm sao này.

Mà Bạch Thần lúc đó biết được ý định của nữ nhi thì cương quyết không đồng ý nữ nhi mạo hiểm, nhưng hắn biết với tính tình đã quyết định phải làm của nữ nhi giống mình, một khi quyết định thì không ai có thể ngăn cản. Nếu hắn không phải gặp được thê tử rồi thành thê nô mới bắt đầu thu liễm lại một ít tính tình, cả lão tử nhà hắn hắn còn không sợ chỉ sợ mỗi thê tử cùng sủng nữ nhi thôi. Xem ra muốn nữ nhi thu liễm lại tính cách xấu này chỉ có thể cho nữ nhi sớm cưới phu quân về nhà quản quản nàng mới được. Lúc này trong đầu Bạch Thần lại xuất hiện khuôn mặt bạch kiểm của Vân Phong Nhã, nghĩ đến cãi trắng nhà mình bị tên tiểu bạch kiểm Vân Phong Nhã ủng đi liền không thoải mái rồi, vẫn là hắn từ từ khuyên nữ nhi đi.

Mà tên tiểu bạch kiểm trong lòng nhạc phụ tương lai, Vân Phong Nhã nàng cũng không biết được nhạc phụ tương lai xem nàng thành tiểu bạch kiểm câu dẫn Bạch Lam Y. Nàng hiện tại trên người tràn ngập sự nguy hiểm, ánh mắt nhìn Kiều gia người như nhìn người chết vậy, sát phạt hơi thở nài đừng nói là con em thế gia, ngay cả những tán tu dẫm lên mạng người mà tồn tại trong lòng cũng phải cả kinh không thôi. Sự sợ hãi này là linh hồn bên trong sợ hãi cảm giác, mà cảm giác này chỉ có Linh Hoàng cấp bậc mới có thể làm được linh hồn công kích, nhưng thiếu niên lại không giống, thiếu niên trên người giống như từ trong xương cốt vốn là một vị vương giả...

"Vân Phong Nhã ngươi cho rằng nơi này là nơi nào? Ngươi nghĩ với ngươi một người thực lực có thể giết được chúng ta Kiều gia? Còn có nơi này có không ít người cùng Kiều gia ta có quan hệ không thiển, ta tin chất bọn họ cũng không làm ngơ để ngươi làm bậy? "

Kiều Gia Hạo tuy mạnh miệng nhưng thanh âm bên trong khó nén được sự rung ý mà nhìn những gia tộc từng có trao đổi qua không ít lợi ít với Kiều gia, còn có gia tộc có ý muốn kết thân với Kiều gia bọn họ, nhưng hiện tại mỗi lần bị hắn nhìn đến thì bọn họ đều né tránh ánh mắt của hắn. Thấy như vậy tình huống Kiều Gia Hạo muốn học máu rồi, những người ngu xuẩn này cứ nhiên sợ tên tiểu tử miệng còn hôi sửa kia...

Kiều Gia Hạo hiện tại hắn đã không còn sự cao ngạo của ngày xưa nữa, trong lòng chỉ có sự khủng hoảng. Hắn lúc này có chút hối hận bản thân nhanh miệng, hắn vì sao lại không kiềm chế được bản thân đâu? Hắn biết rõ tên ác ma này không dễ chọc vì sao lại không kiềm chế được lời nói? Hắn biết đây là hắn đố kỵ là hắn ghen ghét đối phương may mắn có được nghịch thiên thiên phú mà không phải là hắn, nhưng lời nói hắn đã lỡ nói rồi chỉ mong tên ác ma này có sự kiên kị mà không ra tay với Kiều gia bọn họ.

Tuy hắn không tin Vân Phong Nhã một người có thể đem Kiều gia bọn họ đều giết hết, nhưng Kiều gia hiện tại không thể thiệt hại thêm nữa bằng không vài tháng còn lại sao tồn tại đây? Còn có Tuyết thiếu chủ của Tuyết Sơn Thành nữa cùng tên ác ma này quen biết sẽ không đứng nhìn Kiều gia bọn họ hợp lực lại giết tên ác ma này. Nhưng hiện tại làm hắn càng giận đó là những người phía trước còn nịnh bợ Kiều gia bọn họ cả đám đều do dự không lên tiếng, đây là ý tứ bọn họ chờ xem thế cục, đáng chết đồ vật.

Kiều Mỹ Nhi nghe Vân Phong Nhã như vậy láo xược khẩu xuất cuồng ngôn muốn giết Kiều gia bọn họ làm sao có thể nhịn được? Ở Minh Thành con em thế gia có ai gặp Kiều gia tỷ đệ bọn họ mà không nịnh bợ đâu, vậy mà hắn ta hết lần này đến lần khác muốn cùng Kiều gia bọn họ đối nghịch, cho dù ả rất yêu thích khuôn mặt khuynh thành dụ hoạt tà mị đó, nhưng dám chống đối với Kiều gia ả chỉ có con đường chết. Nếu chiếm không được thì ả sẽ hủy nó đi, ả không chiếm được cũng không muốn người khác chiếm được.

"Vân Phong Nhã ngươi dám láo xược với Kiều gia bổn tiểu thư? Ngươi cho rằng bổn tiểu thư thích ngươi thì ngươi có thể láo xược. Đừng trách bổn tiểu thư không cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi hảo hảo nhận sai ta sẽ nói giúp ngươi với đại đệ vài câu."

Đám người trên đầu đều đầy quạ bay qua nghĩ...kỳ ba ở đâu ra vậy? nữ nhân này đầu óc có bệnh đi?

Bạch Hổ quản gia tốt bụng lén ghi lại nhật ký. "Chủ nhân lại bị người nhớ thương!"
________________________________

Đáp ứng chúc mừng chap cho bé AnhPhan nha🥳🥳

Chúc mọi người ngủ ngon ❤❤








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bh #tutien