Q2. Chương 11.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: tiểu hoa nhi



Diệp Mị thả bộ đồ trang điểm xuống, quay đầu đối mặt với Kiều Tịch Hoàn, hỏi :"Cô muốn hợp tác thế nào."

"Để cho tôi ở lại Cố thị thuận lợi, tôi sẽ để cho cô ngồi vào vị trí nhị thiếu phu nhân của Cố gia."

Diệp Mị nhíu mày một cái. Lòng có chút lung lay.

"Làm sao? Không tin năng lực của tôi." Kiều Tịch Hoàn dụ dỗ cô ta :"Con trai Cố Tử Hàn còn bị tôi đưa đi Mỹ, chỉ là một Ngôn Hân Đồng. Cô cảm thấy tôi không có năng lực khiến cô ta thu dọn đồ đạc mà rời đi sao ?!"

"Cô bây giờ muốn tôi làm cái gì?" Diệp Mị không lãng phí miệng lưỡi, trực tiếp hỏi.

"Rất đơn giản, tôi muốn thuận lợi ký hợp đồng với tập đoàn Huyền Phi, tôi biết Cố Tử Hàn đang ở sau lưng tôi giở trò rồi." Kiều Tịch Hoàn nhẹ giọng nói.

Đôi mắt Diệp Mị nhìn chằm chằm Kiều Tịch Hoàn, người phụ nữ này quả nhiên không đơn giản.

Cô ta vốn cho là Kiều Tịch Hoàn so với mấy người phụ nữ xinh đẹp bình thường khác cũng chỉ là có đầu óc hơn một chút thôi. Lại thật không ngờ, năng lực Kiều Tịch Hoàn lại có thể vượt ra khỏi suy đoán của cô ta.

Cô ta cắn cắn môi, tựa như đang suy nghĩ gì đó, nửa ngày mới lên tiếng :"Cố Tử Hàn rất phòng bị đối với cô."

Nếu đã tính chuyện hợp tác, cô ta cũng không cần phải che che giấu giấu nưa.x

"Cho nên, tôi cần sự trợ giúp của cô."

"Cô cứ nói."

"Cố Tử Hàn lấy đi cái dự án kia, tôi cần ngươi đổi một phần khác để đưa đi." Kiều Tịch Hoàn nói.

Nếu như cô ta vừa rồi chỉ mới thừa nhận Kiều Tịch Hoàn một cách ngoài ý muốn, thì lúc này chính là dao động đến long trời lở đất. Kiều Tịch Hoàn làm sao có thể biết được nhất cử nhất động của Cố Tử Hàn, nếu như không phải bởi vì Cố Tử Hàn ở công ty chỉ tín nhiệm một mình cô ta. Cô ta thực sự còn hoài nghi, Kiều Tịch Hoàn là dán điệp của Cố Tử Hàn.

Người phụ nữ này có thể nhìn xuyên tường sao ?!

"Không nên dùng loại ánh mặt này nhìn tôi, tôi chỉ là dùng suy luận của bản thân mà suy đoán thôi. Tất nhiên, nhìn biểu tình của cô, thì tôi đoán trúng rồi." Kiều Tịch Hoàn thờ ơ nói.

Diệp Mị nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Chuyện này.. đối với tôi mà nói có chút nguy hiểm. Cố Tử Hàn đã xem qua cái dự án kia, số liệu bên trong có lẽ đã nắm rõ, nếu như đối phương nói ra. Hai bản tài liệu mà không giống nhau, như vậy dĩ nhiên cái dự án này ngoài trừ tôi ra sẽ không có qua tay bất cứ ai cả. Tóm lại sẽ trách tội lên đầu tôi, như vậy tôi đã không được lại còn mất."

"Rất nhiều chuyện đều cần tiền đặt cược, không có chuyện gì có thể thành công 100%. Giống như chuyện hợp tác giữa chúng ta, tôi cũng không có khả năng cam đoan với cô hạng mục này có thể thành công hết. Cô cũng không có khả năng trăm phần trăm tín nhiêm tôi việc tôi để cho cô ngồi vào vị trí nhị thiếu phu nhân Cố gia. Cho nên... Diệp Mị, cô với Cố Tử Hàn qua lại không phải một năm hai năm, nếu như cô nguyện ý chờ đợi như thế, tôi sẽ không khuyên giải cô. Nếu như cô hiểu cô đã chịu đủ rồi, sao không bắt lấy cơ hội ?!"

Diệp Mị trầm mặc.

Chuyện này đối với cô ta mà nói, quả thật có chút mạo hiểm.

Kiều Tịch Hoàn nhìn biểu cảm của Diệp Mị còn nói thêm :"Hạng mục này tôi đã cùng nhân viên chuyên môn quyết định vào chiều nay, chiều mai tôi sẽ đi Anh Quốc để bàn về hợp đồng. Tôi chỉ muốn thả tin tức này ra ngoài, bên kia tuyệt đối cũng sẽ lập tức theo đi Anh Quốc. Ngày mai cô có thể kéo dài thời gian để tôi có thể qua đó trước, trong thời gian ngắn ngủi như thế, tôi cũng không muốn đúng lúc đó lại đụng phải chuyện vừa mới nói."

Diệp Mị mấp máy môi :"Kéo dài thời gian?"

"Đúng, cô chắc chắn sẽ làm được, không cần tôi phải dạy cho cô làm cách nào kéo dài thời gian chứ !"

"Được." Diệp Mị đột nhiên nghĩ thông, nói :"Tôi đáp ứng cô, ngày mai lúc nào cô đem dự án đó qua cho tôi ?"

"Tôi sẽ cố gắng trước 10 giờ rưỡi."

"Vậy tôi chờ cô."

Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Diệp Mị rời khỏi toilet trước.

Hai người mà đồng thời đi vào, bất kể thế nào cũng sẽ khiến người khác chú ý. Cô không muốn kế hoạch của cô có bất kỳ sơ xuất nào. Mấp máy môi, cần điện thoại lên gọi :"A Miêu."

"Quản lý Kiều."

"Đã trễ thế này còn làm phiền cô, tôi có chuyện nhờ cô."

"Quản lý Kiều, cô cứ nói đi."

"Về dự án của tập đoàn Huyền Phi, báo cáo của dự án này cô phải viết tay, chờ tôi một lúc tôi sẽ gửi cho cô một ít số liệu qua điện thoại cho cô. Cô đem bản báo cáo gốc sửa lại số liệu theo dữ liệu tôi gửi cho cô. Sau đó bỏ vào một túi văn kiện, buổi sáng ngày mai trước 10 giờ cầm đến cho tài xế của tôi. Tôi sẽ đem số điện thoại của tài xế gửi luôn cho cô. Chuyện này trừ tôi ra, không được nói cho bất cứ ai cả."

"yên tâm đi quản lý Kiều." a Miêu vội vã đáp ứng.

"Cám ơn."

"Không cần khách khí, tôi lập tức tới công ty làm ngay."

"Được."

Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, cô hít sâu, nhìn mình lần nữa trong gương rồi ra khỏi toilet.

Đi qua một đường hành lang thật dài, bước chân Kiều Tịch Hoàn đột nhiên dừng lại một chút.

Nếu như nhìn không lầm, không phải người đứng ở xa kia có chút giống Ngôn Hân Nghiên. Chỉ là thời khắc này trang điểm có chút diêm dúa lòe loẹt, cùng cái dáng vẻ lúc ở biệt thự Cố gia khác nhau một trời một vực.

Cô cau mày.

Bên kia Ngôn Hân Nghiên cũng phát hiện Kiều Tịch Hoàn, trên mặt cô ta tỏa ra một nụ cười lạnh lùng, bước chân hướng phía cô mà đi tới, đứng trước mặt cô hỏi :"Bất ngờ khi thấy tôi sao?"

Kiều Tịch Hoàn nhìn bộ dạng cô ta nói :"Tôi nghĩ hẳn là cô còn đang bị cấm túc."

"Cấm túc? Như vậy không phải bị phạt quá nhẹ rồi sao!" Ngôn Hân Nghiên châm chọc nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta.

"Tôi nghe nói cô bây giờ ở Cố gia rất oai nha, đưa con trai Ngôn Hân Đồng đi, còn ở Cố thị khua tay múa chân, khắp nơi chèn ép Cố Tử Hàn." Ngôn Hân Nghiên gằn từng chữ hỏi.

"Cô nghe ai nói?"

"Nghe ai nói có gì quan trọng đâu? Sự thật là thế mà." Ngôn Hân Ngiên hung hăng nói :"Tôi thật hy vọng có một ngày, cô có thể cho Ngôn Hân Đồng cùng Cố Tử Hàn, cùng với người Ngôn gia chết không có chỗ chôn."

Kiều Tịch Hoàn nhìn khuôn mặt dữ tợn của Ngôn Hân Nghiên.

Ngôn Hân Nghiên không có nói thêm gì khác, xoay người đi.

Ngôn Hân Đồng, Cố Tử Hàn thậm chí là người nhà họ Ngôn đến cùng đã làm gì với Ngôn Hân Nghiên, để cho cô ta với những người này căm thù đến tận xương tận tủy như thế ?!

Cô dời mắt nhìn đi chỗ khác, không rảnh nghĩ nhiều.

Đôi với người không quan trọng, cô cho tới bây giờ đều không thích đặt quá nhiều tâm tư như vậy. Xoay người đi vào trong phòng bao.

Kiều Tịch Hoàn vừa xuất hiện, Cố Tử Hàn cố ý nói :"Chị dâu đi ra ngoài lâi như vậy, là do uống nhiều nên khó chịu sao?"

"Chỉ là thuận tiện đi nhà vệ sinh mà thôi. Cám ơn Tử Hàn đã quan tâm." Kiều Tịch Hoàn tiếp lời Cố Tử Hàn, nửa điểm xa cách cũng không có.

Cố Tử Hàn mang vẻ mặt châm chọc nói Kiều Tịch Hoàn muốn tránh uống rượu, lại bị Kiều Tịch Hoàn cứ như vậy mà hóa giải một cách đơn giản.

Anh ta nhắm chặt mắt lại.

Kiều Tịch Hoàn vẫn như cũ ngồi ở vị trí của mình, vội vã chủ động mời rượu.

Vừa mới mời rượu xong, Diệp Mị cũng chủ động đứng lên không ngừng mời rượu.

Người phụ nữ này quả nhiên không cần cô nói liền biết rõ làm sao để kéo dài thời gian.

Dựa theo cách uống rượu của Diệp Mị, không phải đem bản thân uống say, thì cũng làm bản thân uống cho chết.

Khéo miệng cô nhếch lên, tâm tình tự nhiên, thật tốt.

. . . . . .

Một bữa cơm như vậy, coi như là vui vẻ đi.

Đơn giản chỉ là một bữa cơm bình thường, không nói chuyện quyền lời, thế nên cũng sẽ không có quá nhiều điểm mâu thuẫn.

Cố Diệu cùng lãnh đạo thành phố đi phía trước.

Cố Diệu tiễn lãnh đạo thành phố đến xe con, sau đó bản thân cũng chở lại chiếc xe con của mình rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn cũng ngồi vào xe Võ Đại, quay đầu nhìn Cố Tử Hàn, anh ta đem Diệp Mị đưa lên xe, sau đó quay người đi vào trong nhà hàng Giang Hoàng.

Kiều Tịch Hoàn vốn tưởng rằng Cố Tử Hàn là đi lấy đồ đạc xuống, cũng không quá để ý, đang chuẩn bị kêu Võ Đại lái xe đi. Đột nhiên chứng kiến lãnh đạo thành phố quay xe trở lại, sau đó trực tiếp xuống xe đi vào nhà hàng.

Kiều Tịch Hoàn nheo nheo mắt lại.

Chuyện trùng hợp như vậy, cô sẽ không tin đấy là duyên phận.

Cô mấp máy môi, nhìn Võ Đại nói :"Em chờ tôi một chút."

Võ Đại gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn cũng đi theo vào nhà hàng Giang Hoàng.

Đi vào phòng khách, cô đảo mắt nhìn một cái, vội vã đi về phía thang máy. Nhìn mấy con số không ngừng đi lên, thẳng đến tầng 22, phòng khách cao cấp.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, xoay người rời khỏi.

Có thể biết đại khái Cố Tử Hàn đang giở trò quỷ gì rồi.

Không cần suy nghĩ nhiều, Cố Tử Hàn nhất định là làm chuyện mờ ám rồi, muốn lấy lòng lãnh đạo thành phố.

Cô mím môi, trở lại xe :"Đi thôi."

"Được." Võ Đại nổ máy xe.

Cố Tử Hàn làm thế chỉ là muốn có chỗ dựa vững chắc, nhưng đôi khi cũng không nhất định toàn bộ đều sẽ là chuyện tốt. Không biết chừng một ngày kia cái chỗ vững chắc đấy sẽ sụp đổ thôi!

Cô vẫn bình thường, dựa lên ghế xe. Không thể không nói, đêm nay cô cũng uống không ít, tuy tửu lượng khá tốt, nhưng căn bản vẫn có chút say.

Bất quá cái loại này tựa như say nhưng không phải say, cô không biết nói sao nhưng cảm thấy rất thoải mái cùng dễ chịu.

Cô nghĩ, cô vẫn còn là người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh...

Thích ứng trong mọi hoàn cảnh sao, nếu như thân phận này thực sự có thể khiến cô hài lòng được.

Cô thật sự có thể chọn ở lại.

. . . . . .

Vẫn là buổi tối đó.

Biệt thự Diêu gia.

Diêu Bối Địch dỗ cho Tiếu Tiếu ngủ, có chút mệt mỏi từ bên trong phòng của bé rời khỏi, hướng phòng khách đi tới.

Sinh hoạt nhà Diêu gia có thói quen rất quy củ, ở thời gian này cơ bản đều đã về phòng nghỉ ngơi rồi.

Duy chỉ có Diêu Bối Khôn.

Là tên tiểu phá hoại, không biết có phải do bị lệch múi giờ hay không, luôn là thời gian đảo ngược.

Diêu Bối Địch đặt mông ngồi bên cạnh Diêu Bối Khôn, cầm đồ ăn vặt trên tay anh ta, như thường hỏi :"Khi nào em quay lại trường học ?"

"Không đi nữa." Diêu Bối Khôn không có ý định cướp lại đồ ăn vặt, vặn eo bẻ cổ tiếp tục xem tiết mục trên tivi.

"Em bỏ học sao?" Diêu Bối Địch kêu lên.

"Xuỵt, nhỏ giọng một chút." Diêu Bối Khôn vội vàng che mặt của cô :"Chị muốn em bị ba đánh chết sao ?"

"Vậy tại sao lại nói không muốn đi, chẳng có ai như em cả."

"Em bị đuổi học rồi."

"Cái gì ?!" Diêu Bối Địch lớn tiếng kêu.

"Đại tiểu thư, chị có thể bé bé cái miệng thôi được không." Diêu Bối Khôn nóng nảy hỏi :"Em không đi học, vẫn có thể cứ như vậy mà học hỏi cũng được chứ sao?"

". . . Em chỉ có 20 tuổi, không đi học thì làm cái gì?"

"Có thể làm rất nhiều a, ví như đánh điện tử này, xem ti vi này, tán gái này, lăn lộn xã hội này. . ."

"Em muốn chết sao!" Diêu Bối Địch gõ một phát lên đầu của anh ta.

"Đau quá." Diêu Bối Khôn lấy tay che đầu.

"Đau là đúng." Diêu Bối Địch tức giận nói :"Ngày mai chị sẽ thu dọn đồ đạc, em về Mỹ đi, qua đó học cho giỏi."

"Em thật sự bị khai trừ rồi. Hơn nữa trường học ở Mỹ không giống Trung Quốc chúng ta, có tiền thì chuyện gì cũng đều có thể giải quyết. Em nhất định sẽ không có cơ hội đi nước Mỹ nữa, chị nên dẹp ý định đó đi!." Diêu Bối Khôn cáu mù lên.

"Nếu em để cho ba biết được, không đánh em gãy chân mới là lạ."

"Cho nên chị cũng đừng có nói cho ba." Diêu Bối Khôn dáng vẻ như là chuyện đương nhiên nói.

"Chị nói em. . ."

"Dừng có em em em, em tự biết chuyện của em, em không phải mới ba tuổi, bản thân em muốn gì em đều biết rất rõ. Nhưng chị thì sao, chị với anh rể thì thế nào ?" Diêu Bối Khôn hỏi.

Diêu Bối Địch lườm nói :"Đừng nói tới anh ta."

"Nhiều năm nhưa vậy, còn không có cách giải quyết! Em nhìn chị có chút hoảng sợ."

"Chuyện của người lớn, em không cần phải lo."

"Nói như kiểu có nhiều kinh nghiệm hơn em ấy." Diêu Bối Khôn trợn mắt. biểu tình tự nhiên còn ní :"Không lo được, em còn trải qua nhiều chuyện hơn so với chị đấy."

Diêu Bối Địch vừa mới bắt đầu đã không nghe được ý tứ gì, đằng sau còn nghĩ. Cái tên tiểu thứ phá hoại, ngay cả chút xấu hổ cũng không có sao !?

"Ở nước Mỹ bên kia rất phóng khoáng." Diêu Bối Khôn giải thích :"Chỉ có điều nghe nói hiện tại ở Trung quốc cũng đã cởi mở hơn, thậm chí so với nước ngoài còn điên cuồng hơn. . ."

"Được rồi được rồi, em đừng có mà lảng sang chuyện khác." Diêu Bối Địch thực sự không chịu nổi em trai quá cởi mở như thế, liền nói sang chuyện khác :"Chính mình suy thật kỹ làm sao nói với ba đi! Chị đi về trước."

"Em tiễn chị!."

"Không cần."

"Em đưa chị đi, một cô gái như vậy, thế anh rể lại không thích chị a!" Diêu Bối Khôn miệng không chừng mực nói.

Diêu Bối Địch lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì thêm.

Diêu Bối Khôn lôi kéo tay Diêu Bối Địch đi ra khỏi biệt thự, sau đó lái xe đưa cô về. Dọc đường đi hai chị em vừa nói vừa cười. Tính cách Diêu Bối Khôn khác Diêu Bối Địch một trời một vực.

Diêu gia là gia đình truyền thống, dòng dõi nhà thu hương (người có học). Diêu Bối Địch cùng với người nhà họ Diêu giống nhau, điển hình là loại tiểu thư khuê các, là một cô gái ngoan ngoãn. Mà Diêu Bối Khôn lại hoàn toàn trái ngược với nhà họ Diêu nho nhã lịch sự. Anh ta nghịch ngợm gây sự, chuyên gây rắc rối, chưa bao giờ xuất hiện một cách bình thường cả. Từ nhỏ đến lớn không biết Diêu gia đã phải thu dọn bao nhiêu cục diện rối rắm, thật vất vả mới đem hắn đưa ra nước ngoài 2 năm đã bị đuổi trở về rồi. Nhất định ba Diêu cùng mẹ Diêu trong lòng sẽ như bị gai đâm mất.

Diêu Bối Khôn đưa Diêu Bối Địch đến tiểu khu dưới lầu :"Em sẽ không lên nhà cùng chị đâu."

"Được, em một mình lái xe trở về cẩn thận một chút." Diêu Bối Địch quan tâm.

"Được." Diêu Bối Khôn gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền hỏi :"Anh rể bình thường mấy giờ sẽ về nhà ?"

Diêu Bối Địch nhìn anh ta nửa ngày nói :"Em có thể không hỏi đến anh ra được không?"

"Anh ấy bình thường đều ở Hạo Hãn sao?"

Diêu Bối Địch chịu không nổi đuổi khéo :"Về sớm một chút."

Diêu Bối Khôn nhún vai, lái xe, cũng chính là đến thẳng Hạo Hãn.

. . . . . . . . .

Hạo Hãn trong ấn tượng vẫn là cái không khí sôi động này, khắp nơi tập nập đều là người, chỉ là thiết bị lặp đặt có chút xa hoa thôi mà.

Anh dựa vào trí nhớ cũ mà đi thẳng vào trong, bước chân dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn thấy hai người mặc bộ quần áo vest màu đen nói :"Tôi tìm Tiêu Dạ."

"Anh là ai?"

"Tôi là Diêu Bối Khôn." Diêu Bối Khôn trực tiếp nói.

"Cùng đại ca chúng tôi là quan hệ như thế nào?"

"Tôi là em vợ của anh ấy." Diêu Bối Khôn có chút bực bội.

Tên áo vest đen nhíu mày một cái :"Anh đợi một chút."

Diêu Bối Khôn cứ vậy mà đứng ở đó chờ.

Một lát sau, tên áo vest đen đi tới nói :"Đại ca chúng tôi nói, không biết anh."

"Cái gì ?! Anh nói Tiêu Dạ không biết tôi ?!" Diêu Bối Khôn tựa hồ có chút không tin.

Tên áo vest đen lạnh lùng, trên mặt không có một chút biếu cảm nào dư thừa. Cũng không muốn nói thêm một câu nào nữa. Diêu Bối Khôn khó chịu cực độ, muốn dùng sức đẩy tên áo đen sang một bên mà vọt vào. Tên áo đen đứng vững như bức tường, không chút sứt mẻ.

Diêu Bối Khôn tức giận đến thổ huyết, những người này ăn cái gì mà khỏe kinh người như vậy, trên người y chang sắt thép. Xém nữa còn đem mình đụng chết mất. Anh nhìn xung quanh một chút, thấy bản thân thật không thể dùng sức mạnh mà đi vào được, gân giọng rống lên :"Tiêu Dạ, tôi là Diêu Bối Khôn. Tôi muốn gặp anh, tôi tìm anh có chuyện. . ."

Không người nào để ý tới anh.

Anh lần nữa kêu lên :"Tiêu Dạ, tôi biết anh ở đây ngoại tình với phụ nữ. Tôi sẽ không nói cho chị của tôi. . ."

Vẫn như cũ không người để ý tới anh.

"tiêu Dạ, chúng ta đều là đàn ông, anh có bản lĩnh thì đi ra, chúng ta một mình đấu, ẩn núp như thế còn ra gì nữa. . ."

<Loảng xoảng> tên áo đen rốt cục không chịu được, một phát đánh tới.

Diêu Bối Khôn bị đánh ngã xuống đất, vẫn không nhúc nhích.

Anh khẽ đảo mắt, hung hăng nhìn tên áo đen trước mặt. Tên áo đen ngồi xổm xuống chuẩn bị nâng anh lên rồi ném ra ngoài, Diêu Bối Khôn đột ngột xoay người, ngay lúc tên áo đen không chú ý. Liền vọt vào trong phía hành lang, đẩy ra cánh cửa bên trong kia.

Bên trong, Tiêu Dạ ngồi ở trên ghế sofa, hai chân bắt chéo hút thuốc. Bên người có có một phụ nữ, nhìn qua có chút quen mắt.

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Khôn một cái.

"Anh dựa vào cái gì mà bảo không biết tôi?" Diêu Bối Khôn khó chịu.

Trên người vừa bị đánh một kiều, suýt chút nữa bị đánh chết.

Tiêu Dạ nhíu mày :"Tôi có lý do gì phải biết cậu

"Anh. . . Này, đừng đụng tôi." Diêu Bối Địch muốn mở miệng nói nữa, tên áo đen đã bước tới khiêng anh.

Tiêu Dạ khoát tay áo. Tên áo đen liền lui xuống.

Diêu Bối Khôn thở phào nhẹ nhõm. Bước đến gần Tiêu Dạ, đứng trước mặt anh ta nói :"Tôi đã nghĩ kĩ, về sau tôi muốn theo anh làm việc."

Tiêu Dạ hung hăng hít một hơi thuốc, đem đầu mẩu thuốc là dập tắ, nhẹ nhàng đẩy nữ nhân ở trên người ra, từ ghết sofa đứng dậy. Anh ta so với Diêu Bôi Khôn cao hơn, vóc người vạm vỡ nhiều lắm, nhìn qua thật mạnh mẽ. Anh ta từ trên nhìn xuống Diêu Bối Khôn :"Cậu đã tốt nghiệp đại học rồi?"

"Tôi nghỉ học."

"Tôi nhớ năm đó lúc cậu đi Mỹ tôi đã nói, chờ sau khi tốt nghiệp hẵng nói."

"Anh là xã hội đen, lẽ nào cũng phải nhìn bằng cấp !?" Diêu Bốn Khôn nhìn không được nói thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net