Q2. Chương 11.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi


"Lăn lộn xã hội không phải đánh lộn sao? Chỉ cần tôi có thể đánh lộn là được." Diêu Bối Khôn nhìn anh ta.

"Đánh lộn?" Tiêu Dạ nhìn chân tay Diêu Bối Khôn khinh thường nói :"Cậu có thể đánh thắng được ai?"

"Tôi, TM*, không quen nhìn anh rất lâu rồi, Tiêu Dạ. Đừng cho là tôi thưởng thức anh, tôi có thể dung túng cho anh nhiều năm đối xử với chị ta mà làm ra những chuyện này. Thừa dịp lần này, tôi phải vì chị của tôi mà lấy lại công đạo." Nói xong Diêu Bối Khôn giơ nắm đấm lên hướng mặt Tiêu Dạ phóng đến.

[*TM = là một từ chửi bậy thôi!]

Tiêu Dạ tay mắt lanh lẹ, dùng sức một cái đã bắt được tay Diêu Bối Khôn, dùng sức một lần nữa liền đem Diêu Bối khôn đẩy ra, ít nhất khoảng 2 mét.

Diêu Bối Khôn không có ý dừng lại, một chút chiêu thức nào cũng không có cứ vậy lao vào Tiêu Dạ.

Đánh thật dữ dội a.

Kỳ thật chỉ có mỗi Diêu Bối Khôn là đang đánh, Tiêu Dạ đang đùa mà thôi. Diêu Bối Khôn bị đánh cho vết thương chằng chịt, Tiêu Dạ dường như vẫn thế thờ ơ mà lạnh nhạt.

Không biết qua bao lâu.

Diêu Bối Khôn bị đánh cũng mệt mỏi, đặt mông ngồi dưới đất. Vẫn không nhúc nhích, toàn bộ thân đều đau nhức, còn nhiều lần đụng phải bàn trà, da đầu đều sứt mẻ.

Anh thở hổn hển nói :"Đừng đánh, tôi về."

Nói là đi về, nhưng nửa điểm đứng dậy cũng không có.

Thân thể thận sự vừa mệt vừa đau.

Tiêu Dạ lạnh lùng nhìn Diêu Bối Khôn, cầm lấy áo khoác treo ở một bên mặc vào, lôi đầu Diêu Bối Khôn :"Đi bệnh viện."

"Tôi không đi. . . Này, anh nhẹ tay chút, đau chết, anh có thể hay không nhẹ tay chút. Aiya.. Thời điểm anh cùng với chị của tôi ở trên giường có phải hay không cũng thô lỗ như thế... Aiya.. Anh đừng có đánh vào mặt tôi, tôi còn muốn tán gái a. . ."

Cả đường đi không ngừng kêu to, không ngừng kéo nha léo nhéo.

Lôi Lôi nhìn Tiêu Dạ rời khỏi, cũng vội vội vàng vang đuổi theo ra ngoài.

Tên tiểu tử này là em trai Diêu Bối Địch, cô cũng không nhớ rõ. Có điều quá giống Diêu Bối Địch rồi, liếc mắt cũng có thể nhận được ra.

Sắc mặt cô có chút không tốt.

Tên tiểu tử thúi này, luôn cảm thấy Tiêu Dạ đối với anh ta, có chút để ý.

Bởi vì là em trai Diêu Bối Địch sao? Còn rất thưởng thức cái tên tiểu tử phá hoại này ?!

Thưởng thức ?!

Lôi Lôi sắc mặt lạnh lẽo, theo Tiêu Dạ lên xe, ngồi chung ở trên xe nhỏ tiễn Diêu Bối Khôn đến bệnh viện.

Ở trên xe Diêu Bối Khôn cũng không ngừng nói.

Tiêu Dạ trừ sắc mặt có chút khó coi, cũng không có lộ ra vẻ gì khác.

Lôi Lôi nhiều lần không chịu nổi muốn gào lên với Diêu Bối Khôn, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn.

Đến bệnh viện, Diêu Bối Khôn lại khóc một hồi quỷ khóc sói tru khi khử trùng băng bó. Lôi Lôi, Tiêu Dạ đứng ở bên cạnh anh. Vì bệnh viện đang yên tĩnh, nên đã có rất nhiều ánh mắt khác thường ném về phía họ, Lôi Lôi cảm thấy thật rất mất mặt.

Dựa vào cái gì mà em trai Diêu Bối Địch, khiến cô ta ở chỗ này phải xấu hổ. Càng nghĩ càng khó chịu, xoay người về phía Tiêu Dạ nói :"Dạ, em có chút mệt, đi về trước ha. Anh ở lại với em trai nha!."

"Ai là em trai của cô, đồ không biết xấu hổ." Vốn đang gào khóc Diêu Bối Khôn đột nhiên quay đầu nói.

Sắc mặt Lôi Lôi càng thêm khó coi.

Tiêu Dạ không có ý kiến gì, chỉ gật gật đầu :"Được, em về trước đi."

"Ngày mai lại tìm anh."

"Được." Lôi Lôi mau chóng rời khỏi.

Tiêu Dạ nhìn Diêu Bối Khôn, thấp giọng nói :"Được rồi, mục đích của cậu đã đạt được."

Diêu Bối Địch toét miệng hung hăng cười cười :"Đã nhiều năm như vậy, sao mức độ thưởng thức của anh vẫn kem như vậy ?! Thật không biết chị của tôi kém cô ta chỗ nào ?!"

Gương mặt Tiêu Dạ lạnh lùng không nói chuyện.

Diêu Bối Không cũng không nói thêm nữa, đã nói rất nhiều rồi, mà vẫn còn như thế. Băng bó xong, Tiêu Dạ tiễn Diêu Bối Khôn trở về.

"Gương mặt như thế này mà trở về không bị cha tôi chặt đứt chân mới là lạ, tôi muốn tới nhà anh tránh mặt vài ngày." Diêu Bối Khôn tự nhiên nói.

Tiêu Dạ nhíu chân mày một cái.

"Làm sao chứ, tôi đi tới nhà chị gái tôi, không được sao?" Diêu Bối Khôn mặt dày lên tiếng.

Tiêu Dạ thật sự lười nói dong dài với Diêu Bối Khôn, dặn tài xế lái xe trở về tiểu khu. Lúc bọn họ trở về, trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.

Diêu Bối Khôn từ trước tới giờ vốn không phải là người yên tĩnh, vừa đi vào phòng khách liền hô to :"Chị, em tới rồi, chị mau xuống đây."

Âm thanh thật vang dội.

Diêu Bối Địch còn đang ngủ, nghe thấy âm thanh, mơ mơ màng màng rời giường. Thậm chí đến dép cũng không xỏ vào, đi chân trần trên sàn nhà, tóc rối tinh rối mù. Đồ ngủ cũng thả lỏng lỏng lẻo lẻo, nhìn qua còn chút ý thức, từ lầu 2 đi xuống dưới.

Cô kinh ngạc nhìn Tiêu Dạ, sau đó nhìn mặt Diêu Bối Khôn toàn vết thương, cô còn chưa mở miệng, Diêu Bối Khôn lập tức hỏi :"Chị. ở trước mặt em trai chị, chị có cần mặc gợi cảm như thế không?"

Diêu Bối Địch ù ù cạc cạc, đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu nhìn bản thân có chút ẩn hiện dưới đồ ngủ tơ lụa. Nhưng thứ đồ ngủ này đều là muốn bản thân cùng Tiêu Dạ có chút gì đó phát sinh mới mua. Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị Tiêu Dạ nhìn thấy, lại còn đúng tình huống thật xấu hổ. . . Hơn nữa lúc này, chiếc cổ áo còn khẽ rơi xuống bả vai cô, lộ ra chiếc bra đen cô đang mặc. Cùng một mảng da thịt trắng noãn, rất gợi cảm. . .

Diêu Bối Địch vội vã chỉnh lại chiếc áo ngủ, nhanh chóng hướng lầu 2 mà chạy.

Đúng là xấu hổ mà!

Diêu Bối Khôn nhìn dáng Diêu Bối Địch chạy nói :"Ngốc như vậy, trách không được người ta không thèm để ý là đúng rồi."

"Cậu sao nói nhiều lời lảm nhảm như vậy." Tiêu Dạ rốt cục không chịu được, lạnh lùng nói.

Diêu Bối Khôn mắt trợn lên, sau đó cũng nhanh chóng đi lên lầu 2.

Tiêu Dạ không nhanh không chậm cũng theo lên lầu 2, đẩy cửa phòng mình ra, nhìn Diêu Bối Khôn thanh thơi mà nằm ở trên giường của anh ta. Nhìn anh ta, còn rất tự nhiên mà nói :"Tôi ngủ ở phòng này rồi."

"Phòng này là phòng của tôi!" Tiêu Dạ nghiến răng nghiến lợi.

"Anh không ngủ cùng chị tôi sao ?!"

Tiêu Dạ không nói lời nào.

"Anh là Liễu Hạ Huệ sao?" Diêu Bối Khôn nhìn anh ta.

Tiêu Dạ cũng lại nhìn Diêu Bối Khôn.

"Chị của tôi dáng người đẹp như vậy. . ."

Tiêu Dạ đi thẳng qua, cầm đầu anh, trực tiếp đem anh ném ra ngoài.

"Tiêu Dạ, anh muốn chết à, đem tôi ném ra ngoài. Tôi đây cũng không phải rác a!" Diêu Bối Khôn rống lên.

Diêu Bối Địch thay đổi một bộ quần áo khác rồi bước từ phòng ngủ ra, cứ nhìn Diêu Bối Khôn ngồi ở trước cửa phòng Tiêu Dạ mà mắng to.

"Em ồn ào đủ chưa?" Diêu Bối Địch trợn mắt lườm.

"Chị nói người đàn ông này làm sao có thể khiến người ta ghét như thế, chị dứt khoát cùng anh ta ly hôn đi." Diêu Bối Khôn khó chịu từ dưới đất đứng lên.

Diêu Bối Địch không muốn cùng Diêu Bối Khôn bàn luận về vấn đề này, nhìn mặt của anh mà hỏi :"Chuyện gì xảy ra với em? Em đánh nhau với người ta sao?!"

"Em bị Tiêu Dạ đánh."

"Anh ta làm sao tự dưng đánh em được."

"Ai biết, chắc bị điên." Diêu Bối Khôn chửi bới.

Diêu Bối Địch trợn tròn mắt, không tin tưởng lời em trai minh nói, cô mấp máy môi, nhìn đồng hồ. Đã rạng sáng, bất đắc dĩ nói :"Em đêm nay ngủ ở phòng của chị, ngày mai chúng ta lại nói."

"Nếu không có thể làm gì ?! Em lại đánh không lại anh ta." Diêu Bối Khôn thở phì phò đi vào căn phòng của chị gái, đóng cửa phòng.

. . .

Diêu Bối Địch không biết phải làm sao với Diêu Bối Khôn.

Người em trai này từ nhỏ đến lớn không bao giờ khiến người khác ngừng lo lắng, luôn thích làm những chuyện cổ quái kỳ lạ. Thân chí lần đầu tiên anh ta phát sinh quan hệ với bạn nữ, cũng chỉ bởi vì tâm huyết dâng trào nghe nói rất thoải mái liền tìm một bạn nữ, làm.

Khi đó Diêu Bối Khôn mới học trung học phổ thông, còn bị trường học phát hiện anh ta mang con gái nhà người ta đi mướn phòng, suýt chút nữa là bị khai trừ!

Ba luôn của thấy Diêu Bối Khôn là do năm đó ở bênh viện bị ôm nhầm, căn bản là Diêu gia bọn họ không có manh mối nào, có điều dáng dấp Diêu Bối Khôn cùng Diêu Bối Địch, ba Diêu quá giống nhau. Cho nên coi như có nghi ngờ, ngay cả đi xét nghiệm ADN cũng không cần làm, vì xem xong cũng hiểu.

Diêu Bối Địch hít sâu, nhìn cửa phòng đóng chặt. Cô đứng yên thật lâu, vẫn là quyết tâm gõ cửa. Cửa vừa mở ra, vẻ mắt thờ ơ kia xuất hiện.

"Ngày hôm nay Bối Khôn. . ." Diêu Bối Địch nói.

"Đúng, là tôi đánh." Tiêu Dạ hào thản nhiên thừa nhận.

"Tôi muốn nói. . . Nếu như thằng nhóc đó giống như trước cứ quấn quít muốn theo anh đi làm việc, anh trực tiếp cực tuyệt thằng nhóc đó là được. Nó còn nhỏ, không thích hợp tiếp xúc với người ở thế giới của các anh. . ." Diêu Bối Địch nói xong có chút ấp a ấp úng.

"Thế giới của tôi ?" Tiêu Dạ lạnh lùng, châm chọc nói :"Thế giới của tôi là rất xấu xa, quả thật không thể làm bẩn người dòng máu cao quý Diêu gia các người."

Diêu Bối Địch cắn cắn môi :"Tôi không có ý này. . ."

"Diêu Bối Địch, thật ra thế giới của hai người chúng ta, từ lúc vừa mới bắt đầu đã không nên quấn quít cùng một chỗ, cô cố ý nói thế, chắc chắn sao ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net