Q2. Chương 16.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểuhoanhi



Kiều Tịch Hoàn bảy tỏ, ký giả dường như có chút đồng tình nhẹ nhàng gật đầu.

"Kỳ thật tôi không bao giờ nghĩ, mẹ kế tôi sẽ chọn cách thức cực đoan này để trả thù tôi. Thậm chí khi biết sự thật ở thời điểm này, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới người ngoài sẽ nhìn tôi như thế nào. Tôi chỉ là đang nghĩ, chúng tôi cùng sống chung một chỗ nhiều năm như vậy, mặc kệ là nhiều lúc chung đụng không được thoải mái. Nhưng dù sao chúng tôi cũng là người một nhà, người một nhà cứ coi như là chung đụng không được tốt, nhiều lúc không quen nhìn đối phương, nhưng cũng không muốn để người ngoài bình luận gì. Mà bà ấy lại đem tôi đẩy ra ngoài, làm cho tất cả mọi người đều có thành kiến với tôi, khiến tôi bị người Thượng Hải chê cười."

"Tôi bây giờ không có chứng cứ để chứng minh cái clip đó là do mẹ kế tôi tung ra ngoài, nhưng may mắn là hành động này cơ bản rất dễ suy đoán. Tôi muốn nói suy luận của tôi, đoạn clip này quay chụp tại nhà, hơn nữa mọi chuyện trong nhà đều chỉ có mẹ kế tôi biết, cho nên không cần suy đoán nhiều quá, ngoài trừ bà ấy, không thể có người có được đoạn clip này. Dĩ nhiên nếu không có người nào có được, mà clip kia lại cứ thế bị tung ra, mũi nhọn này chỉ hướng vào bà ấy là đương nhiên rồi."

"Cha cô cũng đứng ra nói giúp mẹ kế cô nói chuyện, cha cô chính là người cô thân nhất. Ông ta không cần thiết phải vô duyên vô cớ để cho cô trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích a!!" Một ký giả đột nhiên nói.

Cũng trong khoảng thời gian này nghi vấn về cô vẫn rất mâu thuẫn.

Kiều Tịch Hoàn mắt khẽ di chuyển.

Cố Diệu tìm ký giả, vẫn là rất biết nhìn ra chuyện.

Cô cắn môi, biểu hiện trên mặt càng thêm khó chịu, cô đang nỗ lực không chế tâm tình, không gian im lặng, một lần nữa ánh đèn loáng lên âm thanh <Răng rắc.>, ký giả có chút nóng nảy đợi Kiều Tịch Hoàn mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bọn họ, cực kỳ lâu :"Tôi thật sự không muốn nói ra, bởi vì tôi vẫn cho là ông ấy làm bất cứ chuyện gì cũng vẫn là cha ruột của tôi. Tôi hẳn là nên cảm ông ấy đã mang sinh mệnh đến cho tôi, nuôi nấng tôi cho đến lớn. Thế nhưng. . . Tôi nghĩ với tình trạng này, tất cả mọi chuyện đã lộ rồi, người khác cũng đã đánh giá không hay rồi, nên chắc không cần thiết phải dấu diếm gì nữa."

"Cha tôi Kiều Vu Huy, tôi nghĩ mọi người với ông ấy cũng không quá quen thuộc, đương nhiên cũng có một vài ký giả tài chính và kinh tế quen mặt ông ấy. Ông ấy là con trưởng của xí nghiệp Kiều thị, đương nhiên cũng là người thừa kế. Thời kỳ của ông nội tôi, Kiều thị là công ty lớn, gia tộc Kiều thị là nhà giàu có, thuộc hàng quý tộc, thời điểm giao cho cha tôi có rất nhiều tiềm lực để phát triển. Nhưng để sinh tồn được ở Thượng Hải lại không phải dễ. Thế nhưng cha tôi, vì thích đánh bạc, có thời điểm đã bỏ bê gia nghiệp, thậm chí suýt chút nữa táng gia bại sản. Mỗi lần đánh bạc xong, tâm tình không tốt liền đánh đập mẹ con chúng tôi, năm tôi 6 tuổi mẹ tôi rốt cuộc không chịu nổi cha tôi đánh đập đã rời khỏi nhà. 2 năm sau, mẹ kế tôi xuất hiện. Mẹ kế tôi mang theo con gái của bà ấy xuất hiện ở nhà chúng tôi, tôi thật sự đã cố gắng là một người con gần gũi, nhưng đổi lấy một kết quả không tốt. Không chỉ không ngăn cha tôi đánh đập tôi, ngược lại bà ấy còn giúp ông ấy, khiến ông ấy đánh chửi tôi càng nhiều."

"Sau đó tôi kết hôn, gả cho Cố Tử thần của Cố thị, cha tôi vẫn như cũ không ngừng đòi tiền từ tôi. Tôi vì tội ngộ sát mà phải ngồi tù, cha tôi cũng chưa từng tới thăm tôi, tất cả các quản giáo ở nhà giam có thể làm chứng. Cũng có thể là do bọn họ lạnh lùng, mọi thứ đều không thấy không hỏi. Tôi ở nhà tù ba năm, hoàn toàn suy tính đến cuộc sống thật tốt, bản thân cả đời này sao phải tự hạ thấp như thế. Suy nghĩ qua có chút hối hận, nên mới tức giận rồi phấn đấu liên tục không ngừng nghỉ, đến sau khi ra tù rồi mới tới Cố thị làm việc, cũng bắt đầu từ cấp thấp để rèn luyện bản thân. Tôi vẫn nghĩ cuộc sống như vậy đã thỏa mãn rồi, lại không ngờ, cha tôi cùng người nhà cứ như vậy khiến tôi lãnh đủ mọi khó chịu. Tôi cảm thấy không đáng giá. Thật sự không đáng giá. Tôi không thể giống như mọi người có thể có được cha mẹ tốt để yêu thương, quan tâm đến cảm nhận của tôi, cổ vũ tôi phát triển. Thế nhưng tôi thật sự không nhịn được, bọn họ ở trong cuộc đời tôi không ngừng ngăn cản bước chân tiến lên của tôi."

"Cho nên." Kiều Tịch Hoàn càng nói càng kích động :"Tôi không phải là vì bản thân, nhưng tôi cũng muốn cho những người làm cha làm mẹ khác một lời khuyên, không phải mọi người cứ sinh con cái ra thì có thể muốn làm gì thì làm. Họ cũng sẽ phản kháng, cũng sẽ có những suy nghĩ. Một ngày nào đó giống như tôi sẽ bùng nổ. Có điều bây giờ chuyện tôi cần làm chính là tố cáo chuyện mẹ kế tôi giật dây cậu của tôi thực hiện hành vi hèn hạ đối với tôi. Tố cáo cha tôi đánh đập tôi. Tôi không muốn tranh thủ cảm tình của mọi người, coi như tôi nói nhiều như vậy, kết quả cuối cùng người ngoài sẽ bình luận cái gì tôi thật sự không thể biết. Thế nhưng đây tuy là một việc làm có phần cực đoan, nhưng tôi muốn lúc này pháp luật có thể bảo vệ tôi. Cho tôi một cái công đạo, tôi rất muốn mọi người thấy đến cùng thế nào là sự thật !"

Giọng nói của Kiều Tịch Hoàn rất lớn, rất cương quyết.

Từng câu từng chữ làm cho cả khán phòng đều có chút khiếp sợ.

"Ý là, cô bây giờ muốn đem cha ruột cùng với mẹ kế của cô kiện ra tòa?" Ký giả vội vàng hỏi.

"Đúng, hơn nữa tôi có đầy đủ chứng cứ."

"Chứng cứ gì?" Ký giả tiếp tục tra hỏi.

"Tạm thời không thể trả lời. Đến lúc lên tòa, mọi người tự nhiên sẽ biết." Kiều Tịch Hoàn dõng dạc trả lời.

Ký giả suy nghĩ cũng biết đây là bí mật của Kiều Tịch Hoàn, khẳng định sẽ không dễ dàng nói ra, dời vấn đề đi tiếp tục hỏi :"Bây giờ cô cùng cha mẹ của cô đã đi đến bước đường này, cô có nghĩ qua hậu quả chứ?"

"Nếu như không có nghĩ đến hậu quả, nếu như không bị ép buộc đến mức này. Tôi cũng sẽ không phải ngồi ở đây." Kiều Tịch Hoàn hướng về phía ký giả nói.

"Kiều Tịch Hoàn." Một ký giả đột nhiên tiếp lời hỏi :"Từ khi tin tức của cô bùng nổ đến giờ, cô giả vào Cố gia nhưng không có ai vì cô đứng ra nói một câu. Tôi nghe nói cô gả cho Cố Tử Thần những vẫn không được lòng ai, lại từng có 3 năm ở trong ngục giam. Đối với người Cố gia mà nói, cô không có hề có địa vị có phải hay không?"

Người ký giả này hỏi một vấn đề bén nhọn hơn bình thường, thậm chí không hề che giấu.

Đôi mắt cô hơi căng thẳng.

Nhìn các ký giả truyền thông khác dường như đối với vấn đề này vô cùng cảm thấy hứng thú.

Kiều Tịch Hoàn ở xã hội thượng lưu bị cười nhạo. Kiều Tịch Hoàn ở Cố thị gia tộc không hề có danh dự tất cả mọi người đều biết đây là sự thật.

Hiện rại lại xảy ra chuyện như vậy.

Về tình về lý về công về tư, Cố thị là nhà chồng Kiều Tịch Hoàn, hẳn nên đứng ra nói vài câu công đạo, dù sao đấy cùng là vợ của mình. Chuyện cũng đã phát sinh lâu như vậy, Cố thị vẫn trầm mặc không nói gì. Tựa như đã quên mất có loại chuyện như vậy, cũng như không liên quan đến họ. Khiến người khác cũng không thể không hoài nghi, trong lòng người ở Cố gia đối với Kiều Tịch Hoàn không hề để ý.

Kiều Tịch Hoàn hít sâu.

Những vấn đề ký giả hỏi cô đều đã nghĩ qua, bằng không cô sẽ không muốn nhờ tới Cố Tử Thần đứng ra.

Kế hoạch của cô vốn là đi qua lần đại nạn này, làm sáng tỏ lời đồn đại của người ngoài. Làm sáng tỏ mấy chuyện bản thân bị xã hội thượng lưu chế nhạo. Chí ít cô cũng không phải Kiều Tịch Hoàn năm đó, chí ít cô hiện tại được người Cố gia công nhận, chuyện này đối với cô về sau ở thương trường phát triển tuyệt đối là có lợi chứ không có hại. Hơn nữa người nào lại không muốn để người khác biết bản thân mình sống rất tốt. Người nào không muốn để cho người khác biết bản thân mình được che chở, bảo vệ.

Thế nhưng. . . Cố Tử Thần không muốn giúp cô.

Cô khẽ đảo mắt, mặt bình tĩnh nói :"Từ khi gả vào Cố gia đến bây giờ, tôi không biết vì sao người ngoài lại đồn đại đến tình trạng thế này, đương nhiên, chỉ là hiểu lầm mà thôi, theo như lẽ thường lúc này người Cố giả hẳn nên đứng ra nói một vài câu. Nhưng gia đình chúng tôi không như vậy, ở trong nhà mỗi người đều là một cá nhân độc lập. Tất cả những chuyện xảy ra đều phải tự mình đối mặt thật tốt mà không phải ở dưới sự che chở và bảo vệ của ai khác. Cố thị có thể phát triển đến bây giờ, vẫn là làm theo quan điểm như vậy. Hơn nữa tôi nghĩ không cần nói nhiều đến việc khác, sau tội ngộ sát, người Cố gia cũng không bài xích gì với tôi. Bây giờ tôi cũng có trọng trách đi làm ở Cố thị, chuyện này đều là sự thật trong mắt mọi người. Gia đình nhà chồng tôi đối với tôi như thế nào, không cần phải nói thêm, mọi người đều nhìn thấy."

Vài ba ký giả gật đầu, ghi lại.

Một vài ký giả vẫn có chút không tin câu trả lời của cô.

Kiều Tịch Hoàn cũng không cần nói quá nhiều, nói nhiều lại thành ra là nói dối, nói nhiều rồi thành ra dễ bị bại lộ. Cố mím mím môi, cho tới bây giờ có lẽ nên kết thúc cuộc chiêu đãi ký giả này được rồi.

Mục đích của cô đã đạt được.

Kiều Tịch Hoàn bất ngờ nhìn thấy Cố Diệu xuất hiện ngoài cửa, trực tiếp đi tới cạnh chỗ cô, tự nhiên ngồi bên cạnh, hướng về phía microphone nói :"Hy vọng không có trễ."

Lúc đầu tất cả mọi người nghĩ cuộc chiêu đãi ký giả đã kết thục, nhưng giờ lại có chút dao động.

"Mọi người không cần cảm thấy kinh ngạc, tôi là ba chồng Kiều Tịch Hoàn, chủ tịch của Cố thị. Lúc này tôi xuất hiện ở nơi này không hề muốn mạo phạm ai." Cố Diệu nói dõng dạc :"Vốn dĩ tôi không muốn xuất hiện, bởi vì đây dù sao cũng là chuyện của Kiều Tịch Hoàn. Chúng tôi muốn thấy con bé làm sao có thể giải quyết được chuyện của bản thân, cũng muốn khảo nghiệm con bé. Nhưng bây giờ, tôi nghĩ tôi không nhẫn nại được, con bé không có nhà mẹ đẻ để có thể dựa dẫm vào. Tôi giờ là cha con bé, là người nhà của con bé, tôi hẳn nên vì con bé mà nói mấy lời công bằng."

"Chuyện phát sinh cho tới giờ, Kiều Tịch Hoàn vẫn rất kiên cường. Không khóc cũng không náo, con bé biểu hiện ra nghị lực kinh người, điều này quả thực khiến cho tôi không kịp chuẩn bị. Nhưng hầu hết thời gian còn lại, con bé lại yếu ớt mà khóc thầm. Ngày hôm nay con bé có thể dũng cảm đứng ở chỗ này, tôi cũng nên làm một chỗ dựa cho con bé, đại biểu cho toàn gia đình Cố gia cùng hết thảy công nhân ủng hộ cũng như cổ vũ con bé. Tôi không muốn bình luận về việc mẹ kế của con bé đã khiến con bé tổn thương đến thế nào. Tôi chỉ cảm thấy tôi không có tư cách nhúng tay vào chuyện nhà mẹ đẻ của con dâu, nhưng tôi nên nói cho Kiều Tịch Hoàn cũng như toàn bộ ký giả biết. Mặc kệ kết quả cuối cùng là gì, gia đình chúng tôi đều sẽ là hậu thuẫn kiên cố nhất của con bé. Chúng tôi không để bụng chuyện quá khứ của con bé, hơn nữa tất cả những chuyện trong khoảng thời gian vừa qua phát sinh chúng tôi thấy được con bé là một người vợ tốt. Con bé là kiêu ngạo của Cố gia, tôi tin tưởng sự kiêu ngạo này sẽ không bởi vì ai mà thay đổi."

Cố Diệu nói mấy câu, âm thanh mạnh mẽ.

Tất cả mọi người đều không nghĩ qua Cố Diệu sẽ xuất hiện ở nơi này.

Dự đoán nhiều nhất cũng có thể là chồng của Kiều Tịch Hoàn hoặc mẹ chồng của Kiều Tịch Hoàn. Dù sao Cố Diệu ở Thượng Hải cũng được coi là một nhân vật lớn, bọn họ đều không nghĩ vì chuyện này mà ông ta sẽ xuất hiện.

Mà đã như vậy, không thể nghi ngờ tầm quan trọng của Kiều Tịch Hoàn ở Cố gia nữa.

Có thể tưởng tượng, tin tức ngày hôm sau chắc chắn sẽ chuyển biến thật lợi hại.

"Cố chủ tịch, tại sao ông lại xuất hiện ở đây mà không phải con trai ông, Cố Tử Thần chồng của Kiều Tịch Hoàn?" Một ký giả hỏi ra nghi vấn của bản thân.

Cố Diệu nhìn ký giả :"Chuyện của con tôi có lẽ mọi người biết rõ, nó quả thật không tiện khi xuất hiện ở nơi công cộng, hy vọng ký giả không nên hỏi quá phận."

Ký giả gật đầu, dường như cũng hiểu.

Mấy năm trước phát sinh sự cố kia, ký giả có thâm niên tự nhiên sẽ biết rõ.

Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, Cố tử Thần dường như đã biến mất, cũng không còn xuất hiện ở trước mặt truyền thông nữa.

"Tôi muốn kết thúc hội chiêu đãi ký giả ở đây. Con dâu tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần nộp lên tòa án, cảm ơn mọi người hôm nay đã đến, cực khổ rồi." Cố Diệu đứng lên, vừa vặn nói.

Ký giả cùng nhân viên công tác cùng nhau đứng dậy tốp năm tốp ba rời khỏi.

Kiều Tịch Hoàn cũng đi theo Cố Diệu ra ngoài.

Kiều Tịch Hoàn thật không hề nghĩ tới Cố Diệu sẽ đích thân xuất hiện. Cô cảm thấy đối với Cố Diệu rất khó giải thích, ông ta tuyệt nhiên sẽ không để cho bản thân đến một nơi nước đục như vậy. Kiều Tịch Hoàn tuyệt đối không quan trọng đến nỗi dùng tới gia tộc Cố thị cùng xí nghiệp Cố thị để đảm bảo cùng che chở cô.

Hành động như vậy không thể nghi ngờ chính là chấp nhận người con dâu như cô.

Sự cố phát sinh này cô cũng đã nghĩ qua, Cố Diệu hiện tại thái độ đối với cô là nửa nửa, không thể nghi ngờ chính là đem chuyện này giải quyết cho xong. Ông ta sẽ có vài phần được kính trọng, sau đó suy nghĩ đến bước tiếp theo của cô. Không giải quyết tốt, ha hả, thật ngại quá, đi xa chừng nào tốt chừng đó, đừng nghĩ ông ta sẽ làm bất cứ thứ gì cho cô.

Cố Diệu chỉ cần ngồi đợi kết quả là xong.

Đột nhiên nhúng tay như vậy.

Được rồi.

Cô thừa nhận, một giây kia nhìn thấy Cố Diệu xuất hiện, cô thật sự có nửa phần cảm kích.

Cô điều chỉnh tâm tình có chút bừa bộn, ngước mắt nhìn Cố Diệu cảm kích nói :"Ba, cảm ơn ba."

Cố Diệu quay đầu nhìn cô một cái :"Không cần nhiều lời, đem chuyện giải quyết cho tốt là lời cảm ơn lớn nhất đối với ta."

"Con nhất định sẽ." Kiều Tịch Hoàn kiên định gật đầu.

"Ta còn phải đi làm, chuyện về sau thì tự bản thân con đi."

"Vâng." Kiều Tịch Hoàn dùng sức gật đầu.

Cố Diệu gật đầu, lời nói thấm thía vỗ vỗ bả vai Kiều Tịch Hoàn :"Làm thật tốt, về sau sẽ có phát triển."

"Cám ơn ba."

Cố Diệu xoay người đi vào xe con của ông ta.

Kiều Tịch Hoàn ngạc nhiên nhìn Cố Diệu.

Cái gì gọi là <Về sau sẽ có phát triển> ? Biểu hiện hôn nay của Cố Diệu có chút kỳ quái, đã xảy ra chuyện gì sao !?

Cô cao mày, đi vào xe của mình.

Võ Đại ngồi vào ghế lái, quay đầu hỏi :"Chúng ta bây giờ đi đâu?"

"Đi sở luật sư."

"Ah." Võ Đại gật đầu.

Xe thẳng đến sở luật sư, Kiều Tịch Hoàn đi thẳng vào trong tìm được một người luật sự đáng tin cậy. Đem vụ án của mình giao cho anh ta, để anh ta giúp cô lên hết việc kế tiếp.

Xử lý xong tất cả giấy tờ trên tay, từ hội chiêu đãi ký giả kết thúc không đến 2 giờ đồng hồ, tin tức chấn động đã phát ra.

Kiều Tịch Hoàn cầm điện thoại xem nội dung tin tức bên trong.

Tốt.

Họp ký giả quả là tốt đến kỳ lạ.

Này <Lên án, trả hết nợ trắng> câu chữ rõ ràng, tất nhiên còn có hình ảnh của Cố Diệu, làm trong Kiều Tịch Hoàn ở trong mắt người ngoài lại bắt đầu rõ ràng cảm thấy người phụ nữa này, càng ngày càng có nhiều sắc thái thần bí.

Tựa như tất cả bình luận trước đó với cô bắt đầu có nhiều chuyển biến, tin đồn trong giới xã hội thượng lưu gây bất lợi cho cô cũng dần dần bị người đời chất vấn.

Cô nhìn tiếp thêm vài bình luận.

Tất cả đều biểu thị không rõ tình huống hiện tại, chỉ ngồi đợi pháp luật chứng minh.

Pháp luật chứng minh ?!

Khóe miệng cô nhếch lên, nhìn màn hình điện thoại sáng lên hiển thị một số điện thoại quen thuộc.

Nở nụ cười lạnh lẽo, nhấn nút nghe :"Alo."

"Kiều Tịch Hoàn, mày có tư cách gì vu khống tao, tao từ lúc nào giật dây Chu Chính Phú đi cưỡng gian mày." Bên kia truyến tiếng âm thanh điên cuồng giận dữ của Dụ Tĩnh.

Đến mức này, Dụ Tĩnh cảm thấy tin tức truyền đi như vậy đã không thể vãn hồi.

"Có hay không, giao cho luật pháp định đoạt đi, có nói thêm gì cũng không được nữa rồi." Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ một.

"Mày chớ đắc ý, Kiều Tịch Hoàn mày chớ đắc ý." Dụ Tĩnh nóng giận quát.

"Tôi không có đắc ý, dì à." Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nói :"Tôi đang rất bình tĩnh xử lý chuyện giữa chúng ta thôi. Bà cũng biết từ nhoe đến lớn tôi đều bị người khác khi dễ, chưa từng phán kháng một lần. Lần này để cho bản thân vùng lên một chút, tôi cũng phải hạ quyết tâm rất lớn. Bà nên cảm thấy chính bà đã kích động khiến cho tôi có gan lớn như vậy."

Dụ Tĩnh tức giận ngút trời cúp điện thoại.

Có lẽ bà ta cũng không nghĩ đến chuyện lần này đã ầm ĩ tới mức như thế này.

Coi như người thường cũng cảm giác được, chuyện lần này đã không chỉ đơn giản là tin tức của dư luận nữa.

Kiều Tịch Hoàn còn chưa để điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên. Kiều Tịch Hoàn thờ ơ cười :"Alo."

"Kiều Tịch Hoàn, mày cần gì phải làm đến nước này?"

"Ba, khi ông cùng với dì viết ra tin tức kia, ông có nghĩ tới hay không, tại sao ông muốn làm đến nước này ?!"

"Kiều Tịch Hoàn, tao cuối cùng vẫn là ba mày."

"Nhưng căn bản ông không coi tôi là con gái ông." Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ một.

"Mày!" Kiều Vu Huy tức không nói được câu nào.

"Tôi thật sự không muốn cùng ông nói thêm gì nữa, chờ luật pháp trừng trị đi !!" Kiều Tịch Hoàn mạnh mẽ nói.

Lần này, cô đem điện thoại dập máy.

Cô khó có khi khiến cho người của Kiều gia, tức giận đến thổ huyết, cô cảm thấy thật là có thành tựu a.!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net