Q2. Chương 17.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểuhoanhi



Không biết có phải tin tức dư luận quá lớn, mà sau khi cuộc chiêu đãi ký giả kết thúc, Kiều Tịch Hoàn cử luật sư lập tức đến cơ quan công an để báo án. Buổi chiều hôm đó, Dụ Tĩnh bị cảnh sát tiến hành lý do tạm giữ vì tội xui khiến người khác phạm pháp. Tạm giam đến ngày thứ hai, luật sư của Kiều Tịch Hoàn cung cấp chứng cứ phạm tội của Dụ Tĩnh cùng Kiều Vu Huy. Ngày thứ ba ti cảnh sát hạ lệnh bắt người, đến ngày thứ tư bắt đầu mở phiên tỏa thẩm tra xử lí.

Phiên tòa thẩm tra xử lí đưa ra nhân chứng cùng vật chứng, Dụ Tĩnh phạm tội. Ở cơ quan điều tra đã tìm được clip của Kiều Tịch Hoàn bị tung ra cho truyền thông, xác định có liên quan đến Dụ Tĩnh. Chu Chính Phú ở phiên tòa cũng chỉ ngón tay vào Dụ Tĩnh nói bà ta xui khiến ông ta cưỡng gian Kiều Tịch Hoàn, sau đó cho ông ta một khoản tiền để bịt miệng. Mà Kiều Vu Huy, cảnh sát cũng điều tra ra được hành vi bạo lực, xác định ông ta mê cờ bạc, cũng vì thế mà thua hơn nửa gia sản. Điều tra những người thân thích cũng tra ra được Kiều Tịch Hoàn cùng mẹ Kiều Tịch Hoàn đã từng bị bạo lực gia đình. Cũng trong ngày hôm đó, mẹ Kiều Tịch Hoàn đích thân ra toà, đem vết sẹo bỏng mà bản thân đã từng bị Kiều Vu Huy dí tàn thuốc vào. Trải qua giám định vết thương, tội danh Kiều Vu Huy bạo lực gia đình thành lập.

Ngày mở phiên tòa, tòa án phán quyết tại chỗ, xử Dụ Tĩnh cố ý xui khiến tội cưỡng gian, tội đồng lõa với tội phạm, nhưng vì cuối cùng chưa thực hiện được, không đủ gây tội quá lớn, phán xử 2 năm tù. Xét xử Kiều Vu Hay bạo lực gia đình, tuy vết thương nhẹ, nhưng thời gian bạo hành kéo dài mang tính chất tồi tệ, phán xử tù thời hạn 4 năm.

Dụ Tĩnh cùng Kiều Vu Huy không thuận theo phán quyết của tòa án, xin kháng án.

Thời gian kháng án trong vòng hai tuần.

Nhưng căn bản không mang lại nhiều kết quả, Kiều Tịch Hoàn tháng được màn vô cùng đẹp.

Phiên tòa kết thúc.

Kiều Tịch Hoàn để Võ Đại bí mật chở mẹ của cô về trước, không cần nghĩ cũng biết bên ngoài đang có rất nhiều ký giả chờ cô. Cô đã đáp ứng không để mẹ của cô gặp ký giả, đây cũng là cho cỗ thân thể này một công đạo.

Xử lý tốt mọi chuyện, điều chỉnh tâm tình, đi ra ngoài.

Dụ Tĩnh và Kiều Vu Huy bị cảnh sát áo giải ra trước cửa tòa án, trên bậc thang cao trước cửa tòa án, ký giả chen chúc dưới cửa. Hướng phía Dụ Tĩnh cùng Kiều Vu Huy chụp không ngừng, đem bộ dáng chật vật của bọn họ quay chụp vô cũng tinh tế.

Những câu hỏi sắc bén cũng thi nhau tuôn ra.

"Kiều Vu Huy, ông bị chính con gái ruột của mình kiện ra tòa, ông có cảm nhận gì?"

"Dụ Tĩnh, bà là mẹ kế, ngược đãi con gái riêng của chồng, bà không cảm thấy xấu hổ sao?"

"Kiều Vu Huy, ông khi đó giúp Dụ Tĩnh hành hung con gái ruột của mình, có nghĩ tới cảm nhận của con gái mình không? Ông làm cha lại không có trách nhiệm của người cha, lại còn giật dây để người phụ nữ khác tới chèn ép con gái mình, ông không thấy áy náy sao?"

. . . . . .

"Không được chụp hình, xin tránh ra cho!" Càng đi về phía trước càng bị ký giả chặn đến sít sao, cảnh sát có chút nghiệm giọng nói.

Ký giả nhất quyết không buông tha, không nhận được câu trả lời, dĩ nhiên sẽ không cam lòng.

Đột nhiên, một quả trứng gà hung hăng rơi xuống mặt Dụ Tĩnh, vỏ trứng vỡ tan, lòng trắng trứng cùng lòng đỏ chứng theo khuôn mặt chảy xuống, có chút chật vật.

Dụ Tĩnh ngẩng đầu, nhìn xa xa có người cầm trứng gà nhằm vào bà ta mà ném.

"Thượng Hải có một người mẹ kế cặn bã như ngươi, ta cảm thấy thật là sỉ nhục!" Một giọng nói hung tợn của người phụ nữ trung niên vang lên.

Bên cạnh còn có rất nhiều người phụ nữ trung niên khác, nhìn họ đứng trên khoảng sân của tòa an không khác gì dáng dấp đang khiêu vũ. Giống như tổ chức thành một đoàn đến đòi nợ, liên tiếp trứng gà bay tới kèm theo những lời mắng :"Người cặn bã, bại hoại, không bằng heo chó, khiến dân Thượng Hải thấy sỉ nhục, nên ngâm lồng heo. . . "

Âm thanh ác độc cứ thế tạo thành một lớp sóng dài.

Chưa từng nghĩ tin tức này sẽ biến dạng đến mức độ này, công an có chút không kịp chuẩn bị, cho nên cũng không có tăng số người bảo vệ để ngăn cản dòng người phẫn nộ kia. Đại khái cũng sấp sỉ mất 20 phút mới có cảnh sát tới chặn dòng người. Nhưng trong 20 phút ấy, các bác gái cũng đã tùy tiện mà trả thù. Dụ Tĩnh cùng Kiều Vu Huy nhìn thật nhếch nhác kinh khủng.

Cũng có thể ngay cả bản thân cũng chưa bao giờ tưởng tượng được sẽ có một ngày như vậy, sẽ bị người đợi căm hận.

Dưới sự giám sát của cảnh sát, tòa án cuối cùng cũng khôi phục trật tự như lúc đầu. Kiều Tịch Hoàn thừa dịp này chậm chạp từng bước một đi xuống cầu thang.

Dụ Tĩnh và Kiều Vu Huy đang chuẩn bị lên xe cảnh sát, nháy mắt quay đầu liền thấy Kiều Tịch Hoàn bị ký giả vây quanh. Cách đối xử với bọn họ khác biệt vô cùng. Dụ Tĩnh nghiến răng nghiến lợi, thật không bao giờ nghĩ tới, bản thân sẽ bị Kiều Tịch Hoàn hại cho đến tình trạng như hiện nay.

Bà ta hiện tại bị toàn bộ người Thượng Hải khinh bỉ, cũng sẽ không có thể ngẩng đầu sống qua ngày.

Kiều Tịch Hoàn nhìn chiếc xe cảnh sát rời khỏi, ngoái đầu nhìn về phía ký giả.

"Kiều Tịch Hoàn, rốt cục bản thân cũng được minh oan, cô có muốn nói gì không?" Ký giả giữ thái độ ôn hòa hỏi.

Kệ là ai, ở trong mắt người ngoài ký giả luôn luôn không có nhiều thiện cảm, nhưng rõ ràng với Kiều Tịch Hoàn vẫn còn rất thiên vị. chuyện lần này không phải Kiều Tịch Hoàn chỉ thắng mỗi quan tòa mà thôi, còn thắng ở chỗ người dân Thượng Hải hoàn toàn ủng hộ cô.

"Tôi thật sự rất khó chịu." Kiều Tịch Hoàn nói, trên mặt có chút mộc mạc, nhìn động lòng người :"Tôi chưa từng nghĩ sẽ cùng bọn họ đi đến nước này. Tôi vừa nhìn thấy có bác gái ném trứng gà hướng về phía cha tôi cùng mẹ kế tôi, tôi biết họ là vì đồng tình với tôi. Thế nhưng tôi hi vọng họ đừng nhằm vào cha tôi và mẹ kế, dù sao cha tôi và mẹ kế cũng đã bị pháp luật trừng phạt, không nên chịu thêm tổn thương nữa. Người xưa có câu, biết sai có thể sửa. Tôi mong bọn họ sau khi ra tù có thể thật tốt mà sống, bắt đầu lại cuộc sống mới, nếu như có thể, tôi vẫn như cũ nguyện ý báo hiếu."

Kiều Tịch Hoàn nhẹ nhàng, giọng nói chân thành.

Ký giả không khỏi đối với Kiều Tịch Hoàn lại nhìn ra thêm được mặt khác. Coi như là giả bộ cũng tốt, có điều nói đến mức này, người phụ nữ này vẫn có thể nói ra như thế khiến người khác không khỏi cảm phục.

Kiều Tịch Hoàn từng bước một đi xuống cầu thang trước cửa tòa án, trong chốc lát, Võ Đại đã lái xe tới đón cô.

Cô ngồi trong xe, khuôn mặt ngày càng trầm xuống.

Kiều Vu Huy cùng Dụ Tĩnh nhận được kết quả như vậy, cô cũng sẽ không vì thế mà cảm động. Đây là báo ứng mà họ nên nhận, trên thế giới này không phải ai muốn làm gì thì làm, làm sai thì nên bị trừng phạt, bằng không cần tới pháp luật làm gì ?!"

Cô chuyển mắt về phía Võ Đại nói :"Dựa theo lời tôi nói, đem tấm thẻ kia đưa cho mẹ tôi rồi chứ ?"

"Vâng." Võ Đại gật đầu.

"Bà ta có nói gì không?"

"Không nói gì, vốn không muốn, nhưng em vẫn đưa cho bà ấy, bà ấy đã cầm rồi. Lúc rời đi viền mắt có chút đỏ, còn nói bà ấy rất có lỗi với chị. Tôi nghĩ chị cũng không muốn nghe những lời như vậy, không nói với bà ấy nhiều lời, liền rời đi."

"Ừ, đã nhận tiền là được. Tôi cũng không muốn nợ ân tình của ai."

Trước giờ bản thân không thích nợ ân tình của ai, làm như vậy bản thân cảm thấy không được tự nhiên.

"Bà ấy là mẹ của chị, không tồn tại thứ ân tình đó đâu!." Võ Đại không hiểu mẹ giúp con gái là chuyện đương nhiên!

Kiều Tịch Hoàn nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.

Cô không phải.

Thế nên cô không cần phải. . . Đối với Võ Đại giải thích.

Võ Đại cũng không truy hỏi đến cùng, cho nên cũng không hỏi thêm gì nữa.

Chỉ là nói sang chuyện khác :"Bây giờ trở về biệt thự Cố gia sao?"

"Không phải, đi xem nhà tạm giam trước."

"Xem ai?"

"Dụ Tĩnh."

Võ Đại mấp máy môi :"Hành tung của chị thật sự khiến người khác không đoán ra được."

"Vậy thì không cần đoán." Kiều Tịch Hoàn tựa lưng vào ghế, buông lỏng thân thể, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Xe lái thẳng để trại tạm giam.

Kiều Tịch Hoàn đi vào, ngồi ở sảnh chờ Dụ Tĩnh.

Dụ Tĩnh vừa mới tới lần đầu đã nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, liền hận không thể nhào tới xé nát mặt của cô, bị quản giáo ngăn cản, ghìm xuống chiếc ghế ở trước mặt, uy hiếp nói :"Bình tĩnh một chút!"

Dụ Tĩnh bị quản giáo quát lên như thế, cũng không còn dám gây chuyện.

Quản giáo nhìn thấy Dụ Tĩnh đã bình tĩnh trở lại, buông bà ta ra, đi sang bên cạnh nhìn chằm chằm hai người bọn họ nói chuyện với nhau.

"Mày tới làm cái gì?" Dụ Tĩnh nói chuyện lạnh đến dọa người.

"Đương nhiên là tới chế giễu rồi, bằng không bà cảm thấy tôi có thể đến để quan tâm đến bà sao?" Kiều Tịch Hoàn thờ ơ cười.

Dụ Tĩnh hung hăng siết chặt ngón tay, hận không thể giết được người.

"Đã từng có lúc bà chèn ép tôi, có nghĩ tới hay không, có một ngay tôi cũng chèn ép lại bà!"

Dụ Tĩnh run run :"Mày đổ oan cho tao, sẽ có một ngày tao sẽ kiện mày ra tòa, Kiều Tịch Hoàn mày chờ đấy."

"Đổ oan?" Kiều Tịch Hoàn nheo mắt :"Bà cũng đã từng đổ oan cho tôi đấy thôi? Dụ Tĩnh, cái này gọi là ăn miếng trả miếng, để cho bà tự trải nghiệm cảm giác này không phải tốt sao?"

"Mày!" Dụ Tĩnh hận không giết được Kiều Tịch Hoàn.

"Có điều, từ lúc chuyện phát sinh cho tới bây giờ, xin hỏi con gái ruột của bà Dụ ALjc Vi đang ở đâu?" Kiều Tịch Hoàn hỏi bà ta, rõ ràng giọng nói nhẹ nhàng, nhưng khiến người ta cảm thấy chói tai vô cùng.

Dụ Tĩnh đột nhiên trầm mặc.

"Ở một góc nào đó mà len lén khóc, hay là đã trốn mất vì sợ đối mặt với truyền thông. Hoặc căn bản không muốn chấp nhận các người?" Kiều Tịch Hoàn tiếp tục châm chọc.

"Vi Vi không phải người như vậy, mày đừng có nói lung tung. Chính tao không muốn để cho con bé trong khoảng thời gian này xuất hiện." Dụ Tĩnh lớn tiếng phản bác.

Chuyện bắt nguồn từ con gái bà ta, nhưng bà ta lại luôn bao che khuyết điểm của con gái mình.

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh một tiếng :"Chỉ mong là như thế."

"Kiều Tịch Hoàn, mày đừng có ở trước mặt tao mà ra oai. Cái này có tính là gì, không phải chỉ là ngồi tù hai năm thôi sao. Tao căn bản không sợ!." Dụ Tĩnh hung hăng nói.

"Không sợ sao?" Kiều Tịch Hoàn đứng lên, không để ý nói :"Quả thật, chuyện này chưa tính là gì! Dụ Tĩnh, khi bà chính thức bị tiễn vào nhà tù thì bà sẽ biết, bà rốt cuộc là người nào ?! Bà có khả năng gì lớn ?! Khi đó bà mới có tư cách nói là bà không sợ gì?!"

"Mày có ý gì ?!" Dụ Tĩnh nhìn Kiều Tịch Hoàn xoay người liền vội vàng hỏi.

Kiều Tịch Hoàn dừng lại một chút :"Về sau bà sẽ biết tôi có ý gì."

Nói xong, rời nhanh khỏi đó.

Thời gian trước đó cô ở nhà tù không phải chỉ có đợi.

Cô ra khỏi nhà tạm giam, ngồi vào xe nhìn Võ Đại vừa nói vừa cười.

"Đến nhà tù, chúng ta đi xem người đã từng là bạn bè."

"Người nào?" Võ Đại có chút khó hiểu.

"Em nói xem?" Kiều Tịch Hoàn khóe miệng khẽ cong.

Võ Đại sửng sốt một giây, nháy mắt liền hiểu.

Xe nổ máy, hướng nhà tù lái đi.

Hai người đi về phía quản giáo nhà tù, vẫn là quản giáo cũ làm thủ tục. Thời điểm bọn họ tới còn nhiệt tình chào hỏi, vừa nói vừa cười, vì có rất ít người sau khi rời khỏi đây, còn trở về.

Kiều Tịch Hoàn cùng Võ Đại cũng chỉ cười nhạt.

Hai người đi đến sảnh chờ, gặp được bạn bè trong tù của bọn cô.

Một người nhìn như là đàn ông, nhưng lại là phụ nữ để đầu đinh, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc. Khói thuốc nhả ra còn quấn lấy ở trước mặt các cô.

Mặc kệ là nhà tù nào, bên trong đều có một thủ lĩnh, trợ giúp các quản giáo giám sát trật tự trong tù. Loại người như vậy thông thường phải có năng lực tốt, cũng được cảnh sát đãi ngộ đặc biệt. Chỉ cần không làm chết người, thì họ có thể ở trong tù muốn làm gì thì làm.

Mà người phụ nữ trước mặt này đơn giản chính là thủ lĩnh trong tù.

Cô hít sâu một hơi khói, chân mày giơ giơ lên :"Yêu, còn nhớ về thăm tôi, xem ra sau khi rời khỏi đây vẫn không đổi."

Kiều Tịch Hoàn cười cười :"Vẫn không đổi, cho nên nếu như cô sau khi ra tù, có thể tới tìm tôi."

"Được, giả tình giả ý. Biết rõ loại như tôi được xét xử tù chung thân, cô lại trở lại đây nói đùa với tôi sao. Nói đi, cô tìm đến tôi có chuyện gì?" Người bạn cũ nói thẳng thăn, giọng không nặng cũng không nhạt.

"Giúp tôi ở đây chiếu cố đến một người. Tên gọi là Dụ Tĩnh, nếu không có gì bất ngờ sẽ xảy ra, hẳn là 1 tháng nữa sẽ vào đây."

"Chiếu cố thế nào?" Người bạn cũ hít một hơi thuốc, hỏi.

"Năm đó chiếu cố tôi như thế nào, liền chiếu cố bà ta tệ hại hơn." Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ.

"Xem ra là kẻ thù a." Người bạn cũ kết luận.

Kiều Tịch Hoàn nhún vai cam chịu.

Người bạn cũ tắt mẩu thuốc lá, thờ ơ nói :"Yên tâm đi, chuyện của cô chính là chuyện của tôi. Tôi sẽ giúp bạn của cô ở trong này. . . Sống không được mà chết cũng không xong."

Kiều Tịch Hoàn khóe miệng cười :"Cám ơn."

"Còn chuyện gì nữa không?" Người bạn cũ nhìn cô.

"Nhanh như vậy muốn đuổi chúng tôi đi?" Kiều Tịch Hoàn cười giỡn nói.

"Bằng không cô đi theo tôi vào đây ở vài ngày?"

"Vậy tôi đi a!" Kiều Tịch Hoàn đứng lên, lúc rời đi bỗng nhiên nói :"Được rồi, bên trong nhà tù có phải hay không có một người tên là Vương Quế Hòa?"

"Vương Quế Hòa?" Người bạn cũ suy nghĩ một chút :"Hình như là có một người như vậy, làm sao vậy, cô ta chọc giận cô sao?"

"Đứa em gái không giữ mồm giữ miệng, muốn dạy dỗ một chút." Kiều Tịch Hoàn nói.

Vì bận lo tới biểu hiện với gia đình, văn bản có nhiều chuyện vẫn chưa lo được.

Nhưng không phải Kiều Tịch Hoàn sẽ quên được, cô nhớ rất rõ ràng. Trước đây Ngôn Hân Đồng mang theo một đám người ăn mừng vì Dụ Lạc Vi, một người phụ nữ đứng trước mặt mọi người mà cười nhạo cô. Cô cũng không phải loại người dễ bắt nạt như vậy.

Người bạn cũ gật đầu :"Đã biết."

"Mặt khác." Kiều Tịch Hoàn từ trong ví lấy ra một cái thẻ :"Biết cô không thiếu tiền, thế nhưng có đôi khi vẫn sẽ dùng tới cái này. Mật mã là sinh nhật của cô, cô ngàn vạn lần đừng cảm động, sinh nhật của cô tôi không phải là cố ý nhớ. Đơn giản là quá dễ nhé, 0803, tránh để cô thấy khó nhớ." Kiều Tịch Hoàn nói xong, nửa điểm kích động cũng không có.

Không hiểu vào giờ phút ấy, lại khiến người khác có một chút cảm động.

Có đôi khi chính là ở chỗ này một lúc lơ đãng nói một vài lời đã khiến tâm tình của người khác thật sự chịu không được.

Người bạn cũ dừng một chút, nhiều năm như vậy đợi ở nhà tù, chưa ai có thể khiến cô ấy xúc động qua.

Cô ấy nhận lấy tấm thẻ kia, khóe miệng cười cười, ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn qua không có tâm tình gì đặc biệt :"Tôi rất thiếu tiền, lần sau không ngại nếu có nhiều hơn."

"Vậy tôi ở ngoài kia sẽ cầu nguyện cho cô."

Người bạn cũ đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Kiều Tịch Hoàn :"Bảo trọng."

"Ừ, bảo trọng."

Bạn bè tốt, không cần nói quá nhiều, trong lòng hiểu rõ là được.

Kiều Tịch Hoàn cùng Võ Đại rời khỏi nhà tù.

Hai người ngồi trên xe. Võ Đại nhìn Kiều Tịch Hoàn qua kính chiếu hậu nói :"Lần này về nhà?"

"Ừ, về nhà." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Một giây kia có chút hơi mệt.

Mọi chuyện đều đã giải quyết xong rồi. Từ nay về sau những chuyện gây phong ba bão tạp ở Thượng Hải cũng coi như đã chấm dứt.

Cô dựa vào ghế, thả lỏng bản thân. Một mảnh yên tĩnh.

Võ Đại đưa Kiều Tịch Hoàn đến trước cửa biệt thự Cố gia, tới nơi thấy Ngôn Hân Đồng đang đứng trước cửa.

Cô ta còn cầm hành lý, có lẽ vừa mới xuống máy bay liền về nhà luôn.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, chỉnh lại tâm tư một chút. Thật vất vả xử lý xong một vài chuyện vốn nghĩ có thể ung dung tự tại hai ngay, thật sự đúng là âm hồn bất tán.

Cô xuống xe, trên mặt không hề lộ một chút điểm khó chịu nào, đi về hướng Ngôn Hân Đồng khuôn mặt còn cười nghênh đón :"Em dâu từ Mỹ trở về rồi?"

Ngôn Hân Đồng liếc mắt nhìn cô, bộ dạng đã biết còn hỏi.

Kiều Tịch Hoàn cũng không dừng ở cửa mà hướng thẳng biệt thự đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net