Q2. Chương 20.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểuhoanhi



Cả người Tiêu Dạ chợt ngừng một chút.

Diêu Bối Địch kéo người từ dưới ghế sofa nâng lên, cả người cũng chật vật ngồi dậy. Váy của cô tự nhiên cũng buông xuống, chặn lấy thân thể của cô. Nhưng bởi vì áo ngực cũng không có cài lại, một giây kia có chút như ẩn như hiện...

Cô lôi kéo tay Tiêu Dạ, chịu đau phía sau lưng tự mình đứng dậy, mặt đối mặt nhìn anh.

Cô đột nhiên nhón chân lên.

Giơ tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau chùi bờ môi anh, môi anh có chút mỏng, mỗi lần ở chung với nhau, luôn có một loại khiến người khác không dám tới gần.

Cô xoa xoa, cảm thấy mình dường như đã lau sạch, cô nhắn mắt lại đem môi mình in lên.

Tiêu Dạ cả quá trình đều lạnh nhath, chỉ mờ nhạt nhìn Diêu Bối Địch, nhìn cử động của cô. Ngầm đồng ý.

Hôn, cũng chỉ giằng co một giây.

Diêu Bối Địch buông anh ra, xoay người muốn chạy.

Coi như là tác dụng của rượu cũng tốt.

Cô từng bước một chạy lên lầu, chuẩn bị trở về phòng.

Bước chân vừa mới giơ lên, Tiêu Dạ đột nhiên lôi kéo cô. Xoay người một cái liền nặng nề hôn xuống.

Không phải giống lúc nãy như chuồn chuồn lướt nước (hời hợt.)

Môi lưỡi của anh hung hăng cắn môi cô, dây dưa, thâm nhập...

. . . . . .

Kiều Tịch Hoàn rời khỏi <Suối nước gia đình>

Võ Đại tới đón cô.

Cô ngồi đằng sau xe không nói câu nào.

Võ Đại nhìn qua kính chiếu hậu thấy bóng dáng cô, trên xe còn tản ra mùi rượu khá nồng. Kiều Tịch Hoàn có lẽ uống khá nhiều rượu.

Là mượn rượu giải sầu sao?

Cô không nghĩ người phụ nữ đang ngồi đằng sau sẽ làm một chuyện điên rồ như thế. Có điều trước giờ Võ Đại không phải người lắm chuyện, cho nên vẫn cứ im lặng.

Đến biệt thự Cố gia, Kiều Tịch Hoàn xuống xe.

"Có cần em đưa chị vào không?" Võ Đại hỏi cô.

Kiều Tịch Hoàn khoát tay áo.

Cô uống nhiều thế nhưng cũng không say để mức không thể bước đi.

Bước chân xiêu vẹo cứ thế đi vào trong biệt thự.

Bây giờ đã khuya lắm rồi, cô thận trọng đi vào phòng khách, lên lầu.

Kệ là như thế nào, cô để bản thân uống như vậy rồi nửa đêm mới về nhà. Chung quy đối với thế hệ trước mà nói, sẽ không hiểu.

Cô kìm nén giọng nói, thật vất vả đi vào phòng Cố Tử Thần.

Vừa mới vào, cả người liền không dữ hình tượng nữa.

Cô cầm túi sách ném đi, cũng không biết ném tới chỗ nào. Sau đó bắt đầu cởi giày, cởi quần áo không chút kiêng kỵ.

Cởi chỉ còn lại có áo ngực cùng quấn lót nhỏ.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên dừng lại một chút, ánh mắt mê man nhìn phía giường lớn. Cô nhìn không rõ có phải người trên giường kia đang mở mắt hay không, cho nên tiến gần tới, lại đến gần thêm một chút. Thậm chí nửa người trên đã nằm ở trên giường, trừng mắt tò nhìn người đàn ông trên giường kia :"Anh không ngủ à?"

Cố Tử Thần chuyện động con ngươi.

Người phụ nữ này vừa mới vào cửa, đã phi túi sách lên người của anh, anh vẫn nhịn.

Sau đó nhìn thấy người phụ nữ này điên cuồng cởi quần áo, cởi xong thì thành cái bộ dạng này.

"Cố Tử thần, anh có muốn nhìn cơ thể tôi một chút không?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên lôi ra một nụ cười, giảo hoạt hỏi.

Cố Tử Thần không nói gì.

"Rất muốn a!." Kiều Tịch Hoàn đặt mông ngồi xuống sàn nhà, bám lầy đấu nhìn người đàn ông trên giường :"Kỳ thật tôi rất hài lòng với vóc dáng của cỗ thân thể này, chỗ nên có thì có, chỗ khôgn cần có thì sẽ không có. Tôi tự nhìn còn muốn xịt máu mũi a..."

Cố Tử Hàn nhăn mày lại.

"Chỉ là không biết cỗ thân thể này đã chịu qua bao nhiêu đàn ông..." Kiều Tịch Hoàn lại nghĩ nghĩ, rồi lại tự lẩm bẩm :"Thân thể đẹp như vậy, dù có nhiều đàn ông một chút, cũng sẽ không bị ghét bỏ đi!"

"Đáng tiếc, tôi cũng chưa từng có một lần..." Kiều Tịch Hoàn ghé vào đầu giường, có chút phiền muộn nói.

Người phụ nữ này đến cùng là đang nói cái gì?!

Cố Tử Thần thật có chút chịu không nổi.

Trên người đầy mùi rượu, cũng không đi tắm, ghé vào đầu giường anh làm cái gì?!

Càng mệt chính là anh còn nghe được tiếng hít thở đều đều của người phụ nữ này đi.

Tư thế này cũng có thể ngủ.

Anh khẽ nâng thân thể mình nhìn Kiều Tịch Hoàn thời khắc này, dưới ánh sáng của đèn ngủ, mặc một cái quần lót nhỏ ngồi trên sàn nhà. Thân thể ghét vào bên giường, cứ vậy mà ngủ rất nghiêm trang...

Cố Tử Thần lại nhịn.

Thật sự là chịu đủ với người phụ nữ này, không giải thích được.

Anh nằm xuống, đắp chăn, ngủ.

Anh không có tốt bụng như vậy, đem cô bê lên giường.

Anh xoay người, đưa lưng về phía cô.

"Cố Tử Thần, anh nói đi làm sao anh ác như vậy a?!" Phía sau đột nhiên vang lên tiếng Kiều Tịch Hoàn, có chút căm thù đến tận xương tận tủy.

Cố Tử Thần không quay đầu lại.

"Chị đây có lạnh đến chết anh cũng không phải ứng a !!" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên từ bên giường đứng lên, lung la lung lay đi tới phòng tắm.

Cố Tử Thần quay đầu nhìn về phía phòng tắm.

Người phụ nữ này, đến cùng vẫn là không giống trước kia.

Hoàn toàn không giống.

Chỉ là đến cùng làm sao thay đổi ?!

Đến cùng vì sao lại phải thay đổi ?!

Thật sự không thể phân biệt được ?!

Không bao lâu, cửa phòng tắm mở ra.

Kiều Tịch Hoàn mặc một bộ đồ ngủ từ phòng tắm đi ra, bò lên giường của anh, ngủ.

Không gian yên tĩnh.

Kiều Tichj Hoàn không dám nhắm mắt lại, bởi vì sợ cơn choáng váng này có thể khiến cho cô ói ra mất.

Cô liền trừng hai mắt nhìn ngọn đèn ngủ, đột ngột mở miệng nói :"Cố Tử Thần, anh từng có bạn bè chứ?"

Cố Tử Thần vẫn đưa lưng về phía cô, không nói gì.

"Anh máu lạnh như vậy, hẳn cũng không có bạn bè a!"

Cố Tử Thần mấp máy môi, chuẩn bị đáp trả.

"Cho nên hẳn là không cảm giác được, có đôi khi lúc bạn bè khó chịu. Thì bản thân còn khó chịu gấp trăm lần! Kiều Tịch Hoàn nói, xoay người đột nhiên tới gần Cố Tử Thần.

Cánh tay liền ôm hông của anh, thân thể dán lên lưng anh. Anh thậm chí con có thể cảm giác được tư thế lồi lõm của cô, gắt gao kề nhau.

"Môi lần nói với anh luôn cảm thấy là đang nói với một đống không khí." Kiều Tịch Hoàn oán giận, nguyên cái đầu chôn ở gáy của anh, còn nói thêm :"Thật là muốn có một chỗ dựa vào đêm nay, cho nên đừng đẩy tôi ra được không?"

Cơ thể Cố Tử Thần tựa như cứng lên một cái, lại tựa như là ảo giác của cô.

Khi đó dạ dày đang khó chịu, đầu cũng có chút váng, căn bản không muốn suy nghĩ nhiều.

Ở trong mắt của cô, Cố Tử Thần không có nửa điểm phản ứng với cô.

Người đàn ông này.

Nửa thân dưới không được.

"Ngủ ngon, Cố Tử Thần." Không có đẩy cô ra, khóe miệng Kiều Tịch Hoàn mỉm cười, nhắm mắt lại nói.

Cơ thể Cố Tử Thần cứng ngắc, làm thế nào cũng không ngủ được.

Bên tai rất nhanh truyền đến tiếng hít thờ đều đều của Kiều Tịch Hoàn.

Cảm giác Kiều Tịch Hoàn đã ngủ, anh giật giật thân thể muốn tránh khỏi tay Kiều Tịch Hoàn, càng tránh thì người phụ nữ kia càng dựa vào chặt hơn.

Cuối cùng anh cũng buông tha.

Chỉ là tư thế như vậy, anh rất khó mà ngủ.

Thật sự anh cũng không có suy nghĩ gì, cũng quen ẩn dấu bản thân.

Nhưng không rõ lại vẫn là mất ngủ.

Đêm càng sâu, cũng không biết qua bao lâu, thật vất vả rốt cục cũng ngủ được.

Chưa ngủ được đến hai phút, cảm giác Kiều Tịch Hoàn bên người đột nhiên từ trên giường nhảy xuống. Sau đó hướng WC chạy đi, bên trong truyền đến tiếng nôn mửa, ói thật lâu. Người phụ nữ kia mơ mơ màng màng đi lên giường, ngủ.

Yên tĩnh trong chốc lát.

Người phụ nữ kia lại chạy vào Wc, lại một hồi nôn mửa.

Liên tiếp.

Buổi tối kia, nhất định không náo loạn không thể yên.

Cố Tử Thần nắm chặt ngón tay, anh biết không nên đối với người phụ nữ này có nửa điểm nhân từ. Cô luôn cố ý cùng anh đối nghịch, rõ ràng với anh là trời sinh xung khắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net