Q2. Chương 21.1: Dùng tình cảm, giá rẻ lại hiệu quả!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểuhoanhi



Nghỉ một ngày, thật tốt nghỉ ngơi sau đêm say rượu.

Thứ hai.

Kiều Tịch Hoàn tự nhiên tỉnh dậy, rất sớm.

Cô vặn eo bẻ cổ, vào phòng tắm rửa mặt một cái, thờ ơ xuống lầu.

Bước chân cô đột nhiên dừng lại, nhìn phía trước không xa là Cố Tử Hàn, mặc bộ âu phục cầm túi công văn, chuẩn bị đi làm.

Cố Tử Hàn cũng nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt có chút thay đổi.

Kiều Tịch Hoàn một lần nữa nhấc chân lên, từng bước từng bước đi về phía anh ta :"Đi làm sao?"

Cố Tử Hàn không nói gì.

"Thật tốt, vẫn có thể đi làm." Kiều Tịch Hoàn cảm thán.

Cố Tử Hàn lạnh lùng nhìn cô :"Kiều Tịch Hoàn cô muốn tôi rời khỏi công ty, cô còn chưa có khả năng đó."

"Vì sao anh cứ luôn xuyên tạc ý tốt của tôi. Tôi thật chỉ là tùy tiện cảm thán một chút mà thôi."Kiều Tịch Hoàn vô tội nói :"Xem ra sau này tôi cũng phải suy nghĩ kĩ trước khi nói với anh, miễn gây nên hiểu lầm a."

"Tôi không cảm thấy đây là hiểu lầm." Cố Tử Hàn hừ lạnh, đi nhanh xuống lầu.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Hàn.

Người đàn ông này bắt đầu từ đầu tới cuối mà phòng bị cô, nói cách khác anh ta thỉnh thoảng tỏ ra khôn vặt. Không thể khiến cho anh ta thả lỏng cảnh giác, cũng tốt, nhưu thế chính diện đối lập nhau. Cô thật không thích làm nhiều tiểu xảo sau lưng người khác, cảm thấy không cần thiết, cũng cảm thấy thắng không được đẹp.

Mím môi, Kiều Tịch Hoàn chậm rãi xuống lầu.

Cố Tử Hàn đã rời khỏi phòng khách đi làm, Kiều Tịch Hoàn đi tới nhà ăn, ăn điểm tâm.

Cố Tử Thần rời giường đặc biệt sớm, cho nên thời gian này Cố Tử Thần không có ở trên bàn ăn, cũng chỉ có Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân. Còn Ngôn Hân Đồng vì nhìn thấy Cố Tử Hàn rời khỏi nên tiễn anh ta ra cổng.

Cố Diệu tuy là còn đi làm ở công ty, nhưng thời gian bình thường làm việc so với Cố Tử Hàn nhàn nhã hơn nhiều. Thời gian Cố Tử Hàn cùng Kiều Tịch Hoàn rời giường liền đi làm, Cố diệu thì ở nhà không lo lắng vui vẻ ăn sáng. Lão đầu tử này quả nhiên cũng bắt đầu từ từ về hưu.

Kiều Tịch Hoàn cúi đầu, không điếm xỉa gì ngồi ăn cháo.

Nói cách khác, Cố Diệu không đi làm lâu nữa, có thể sẽ đem công ty giao ra.

Trong lòng không khỏi có chút lạ lùng, cô chưa từng nghĩ sẽ có được Cố thị, cũng biết theo như lão già xảo quyệt Cố Diệu. Dù cô có coi như thật tâm thật ý vì ông ta, vì công ty mà liều mạng trả giá, Cố Diệu cũng sẽ không có khả năng giao cho công ty cho một người khác họ như cô. Mà chính cô cũng chưa từng nghĩ qua sẽ dùng cách thức ác ý gì để đạt được Cố thị. Cô chỉ muốn lợi dụng Cố thị để đạt được mong muốn của bản thân mà thôi.

"Kiều Tịch Hoàn." Cố Diệu mở miệng.

"Ba." Kiều Tịch Hoàn cung kính gọi.

"Hôm nay ban giám đốc sẽ đưa ra kết quả của con, con yên tâm ở nhà đợi đi."

"Vâng." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Cố Diệu có lẽ đã ăn xong, buông chén đũa xuống, đứng đậy rời đi.

Tề Tuệ Phân nhìn Cố Diệu ăn xong, theo tiễn ông ta ra cửa.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bọn họ một trước một sau, quay đầu tiếp tục ăn sáng.

Ở Cố gia, đàn ông chính là trời.

Bất kể là Cố Diệu hay là Cố Tử Hàn, luôn cảm thấy lúc nào cũng hơn người khác. Nếu như Cố Tử Thần cũng hoàn hảo mà sống, như vậy thân phận của cô bây giờ có phải hay không cũng như vậy. Coi chồng là ông trời.

Cúi đầu lẳng lặng ăn đồ ăn sáng xong.

Cô đi ra phòng khách, hướng hoa viên đi tới.

Cố Tử Thần đang trong nhà kính của hoa viên mà chăm sóc hoa. Lúc Kiều Tịch Hoàn đi tới, Cố Tử Thần cũng không quay đầu nhìn cô, vẫn tiếp tục làm chuyện của mình. Kiều Tịch Hoàn đang suy nghĩ, Cố Tử Thần làm sao mà thích hoa hoa cỏ cỏ như vậy, điều này khiến người khác thật không thể tưởng tượng nổi.

Nghĩ lại lại cảm thấy, ngoài trừ làm những thứ này, Cố Tử Thần ở nhà còn có thể làm cái gì?

"Cố Tử Thần." Kiều Tịch Hoàn đặt mông ngồi xuống đất, chống cằm nhìn người đàn ông trước mặt.

"Ừ." Cố Tử Thần vẫn thế cứ ngồi sửa hoa sửa cây.

"Anh đã bao nhiêu năm không đi dạo phố rôi?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Tôi không cần đi dạo phố." Cố Tử Thần nói.

"Tôi biết, định kỳ sẽ có người đem quần áo tới cho anh." Kiều Tịch Hoàn đương nhiên biết tất cả sinh hoạt của Cố Tử Thần đều có người chuyên phục vụ. Chẳng qua cô cảm thấy ở nhà một mình lâu rồi, có lẽ sẽ khó chịu đi!

Cố Tử Thần không muốn cùng cô nói nhảm.

Kiều Tịch Hoàn dường như không nhìn ra Cố Tử Thần đang sốt ruột, lại mở miệng nói :"Cố Tử thần, nếu không chúng ta hôm này đi shopping nhé. Tôi cũng đã lâu không có mua thêm quần áo rồi, tiện thể mua cho anh cùng khỉ nhỏ luôn."

"Không muốn." Cố Tử Thần không suy nghĩ, lạnh như băng không chút thỏa hiệp.

Kiều Tịch Hoàn khó chịu cau mày.

Cố Tử Thần lại sửa nhánh hoa, dùng hai tay chống đỡ từ dưới đất ngồi lên xe đẩy, lúc rời đi còn nói :"Đừng đem ý nguyện của mình đặt lên trên người khác."

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng lạnh lùng của Cố Tử Thần, trong lòng có chút không thoải mái.

Cô vội vã từ dưới đất đứng lên, nhanh chóng đuổi theo xe lăn của Cố Tử Thần. Nhanh tay nắm lấy tay vịn của xe lăn, ép buộc Cố Tử Thần không thể rời khỏi :"Tôi chính là muốn đem ý nguyện của tôi áp đặt lên trên người của anh, tôi không muốn cùng ai đi dạo phố, chính là muốn anh đi cùng!"

Cố Tử Thần mặt lạnh hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn.

"Anh trừng mắt thế với tôi không có tác dụng." Kiều Tịch Hoàn không quan tâm nói. Rồi đẩy Cố Tử Thần đi ra ngoài, vừa đi còn vừa gọi cho Võ Đại :"Võ Đại đến biẹt thự đón tôi. Tôi phải ra ngoài."

Nói xong liền trực tiếp đẩy Cố Tử Thần tới cửa chính của biệt thự.

Cố Tử Thần hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Cô đủ rồi!"

"Không đủ, không đủ!" Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói :"Tôi nói Cố Tử Thần. Tôi đi mua quần áo cho anh anh còn than thở, nếu như có ai mua quần áo cho tôi, tôi sẽ hạnh phúc tới chết!"

Cố Tử Thần nhịn không nói câu nào.

Kiều Tịch Hoàn cũng vậy, mặc kệ Cố Tử Thần tức giận ra sao, cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ như là điêu đương nhiên.

Không lâu sau. Võ Đại lái xe xuất hiện, nhìn Cố Tử Hàn ở cửa đôi mắt hơi dừng một chút.

Kiều Tịch Hoàn cũng không có giải thích, đỡ Cố Tử Thần ngồi vào ghết sau.

Võ Đại tụe nhiên sẽ khiêng xe đẩy vào cốp xe.

Kiều Tịch Hoàn cũng chui vào ghế sau, ngồi cạnh Cố Tử Thần. Võ Đại cất xe đẩy xong cũng trở về ghế lái.

"Đi đâu?"

"Thương mại quốc tế Mậu Sâm, đi dạo phố." Kiều Tịch Hoàn nói.

Tay lái Võ Đại rõ ràng dừng một chút :"Hai người là đi dạo phố?"

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái :"Có chuyện gì sao?"

Võ Đại lắc đầu.

Đương nhiên không có vấn đề, chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi.

Khóe miệng Võ Đại lôi ra một nụ cười nhạt, quả nhiên trong lòng người đàn ông này Kiều Tịch Hoàn vẫn có chút khác biết a! Thậm chí còn so với trước kia...

Cô hơi hơi chuyển con người, nhìn qua kính chiếu hậu khuôn mặt không thay đổi của Cố Tử Thần.

Thật ra như vậy cũng rất tốt.

Những chuyện trước kia, để nó trở thành quá khứ đi!

Xe thẳng đến <Thương mại quốc tế Mậu Sâm>, Võ Đại đem xe xuống hầm để xe, ba người ngồi thang máy đi lên.

Bởi vì là thứ hai, người đi shopping không có nhiều lắm.

Kiều Tịch Hoàn đẩy Cố Tử thần, vừa đi vừa nói chuyện :"Anh xem tôi thật khôn khéo a, nếu như cuối tuần đi dạo phố sẽ bị người đè chết rồi. Anh còn bày ra cái bộ mặt cá chết đó, thật sự là không biết cảm ơn."

Cố Tử Thần đúng là không muốn cùng người phụ nữ này nói một câu. Anh vốn không muốn đi dạo phố, cùng chuyện có người hay không ở trung tâm thương mại chẳng liên quan!

Anh nhịn không nói gì.

Kiều Tịch Hoàn tựa hồ chưa từng nghĩ Cố Tử Thần sẽ cùng cô <Vui vẻ> trao đổi, cho nên Cố Tử Thần <Im lặng là vàng> biểu thị đối với cô là đồng ý a.

Ba người đi tới khu mua sắm.

Kiều Tịch Hoàn tùy tiện đi vào một cửa tiệm, nhân viên bán hàng nhiệt tình ra chào hỏi. Trong khoảng thời gian này Kiều Tịch Hoàn luôn xuất hiện trên tin tức rất nhiều, cho nên nhân viên lập tức nhận ra được vội vàng nói :"Phu nhân là Kiều Tịch Hoàn, đại thiếu phu nhân của Cố gia a!"

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày một cái.

Cái cảm giác này thật không hay lắm, cô luôn không thích nhiều chuyện.

"Tôi có xem qua xét xử trên tòa của phu nhân, tôi cảm thấy phu nhân thật tuyệt vời. Tiệm chúng tôi tất cả nhân viên đều ủng hộ phu nhân." Nhân viên bán hàng nhiệt tình nói.

Kiều Tịch Hoàn chỉ lãnh đạm gật đầu.

Nhân viên bán hàng tự như hiểu được Kiều Tịch Hoàn có chút sốt ruột, vội vã đổi đề tài :"Đại thiếu phu nhân ngày hôm nay muốn chọn quần áo gì? Chúng tôi vừa mới nhập về một ít kiểu mới, đặc biệt thích hợp với khí chất của đại thiếu phu nhân. Tôi đi lấy tới cho phu nhân xem một chút.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu, đẩy Cố Tử Thần ngồi cạnh bên ghế sofa.

Nhân viên cầm nhiều kiểu dáng qua, một ít thấy được Kiều Tịch Hoàn đem đi mặc thử.

Vóc người cùng khuôn mặt Kiều Tịch Hoàn, trời sinh chính là móc quần áo. Mỗi một bộ quần áo mặc trên người cô đều có một phong vị khác. Bất kể là thục nữ, khiêu gợi, dí dỏm, hay là thời trang công sở.

Kiều Tịch Hoàn thay một đống, nhìn Cố Tử Thần hỏi :"Anh thấy có đẹp không?"

Cố Tử Thần mặt không chút thay đổi :"Tự quyết định."

Kiều Tịch Hoàn trợn mắt khó chịu :"Để cho anh tới là làm trang trí sao?"

Cố Tử Thần cau mặt :"Tôi nói muốn tới sao?"

"Thế nhưng anh đã tới!" Kiều Tịch Hoàn trừng hai mắt.

"..." Cố Tử Thần á khẩu không trả lời được.

Người phụ nữ này đúng là suy luận của cướp, không ai bằng.

Kiều Tịch Hoàn lại được vẻ đắc ý, hoàn toàn mặc kệ cảm xúc sợ hãi của Cố Tử Thần, lại hứng thú vội vàng hỏi :"Mau nhìn xem, cái nào đẹp?"

Kiều Tịch Hoàn mặc trên người một bộ váy gợi cảm màu đen, trên tay còn hai bộ màu sắc có chút hơi sặc sỡ, đi qua đi lại, chờ đợi Cố Tử Thần đánh giá.

Cố Tử Thần thật sự không muốn mất nhiều thời gian, chỉ chỉ bộ quần áo bên tay trái cô :"Lấy cái đó."

"Cái này sao?" Kiều Tịch Hoàn giơ giơ lên, rồi hướng phía gương khoa chân múa tay một cái :"Màu sắc có chút nhạt a! Tôi cảm thấy cả người không có kín đáo."

"Cái bên phải." Cố Tử Thần nhịn không được lại chỉ vào một bộ khác.

Kiều Tịch Hoàn cầm bộ còn lại ở trên người khoa tay múa chân nói :"Anh không cảm thấy bộ này quá bảo thủ sao? Anh xem chiều dài của làn váy đều che hết chân nhỏ rồi, sẽ có vẻ như cả người tôi không đủ cao gầy..."

"Vậy thì lấy cái trên người cô. Màu sắc đủ thẫm, váy đủ ngắn." Cố Tử Thần có chút nổi giận.

Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười, cố ý nói :"Anh không sợ tôi thu hút người khác sao? Để người đàn ông khác nhìn thấy bên trong, anh sẽ không ăn dấm chua đi!"

Cố Tử Thần nắm chặt ngón tay :"Cô đến cùng có muốn mua hay không?"

"Đương nhiên mua, không thấy được tôi rất quấn quýt sao?" Kiều Tịch Hoàn kệ Cố Tử Thần tức giận, cầm ba bộ quần áo, bên trái khoa tay múa chân một cái, bên phải khoa tay múa chân một cái, bắt trước quấn quýt tới nỗi không gì sánh được.

Cố Tử Thần rất ít khi bị người khác chọc cho phát cáu đến mức này.

Anh thậm chí cảm thấy được người phụ nữ này sẽ không có nửa phần ôn hòa nhã nhặn.

Anh vẫy tay về phía nhân viên bán hàng :"Đem bộ trên người cô ấy cùng hai bộ kia đem gói lại, sổ sách tính vào Cố thị, buổi chiều tới lấy tiền."

"Vâng." Nhân viên bán hàng cười híp mắt vội vã đi tính tiền, khuôn mặt cười đến hỏng.

Quá phóng khoáng, cô thích khách hàng như vậy.

"Chờ đã." Cố Tử Thần đột nhiên gọi nhân viện lại :"Đem hết quần áo mà cô ấy vừa thử qua gói lại."

"Hết tất cả sao?" Người bán hàng run run nói, có chút hoài nghi bản thân nghe lầm hay không.

"Đúng, tất cả."

"Được, tôi lập tức đi ngay." Nhân viên bán hàng chỉ sợ khách hàng đổi ý, một mạch chạy tới quầy tính tiền.

Thử đồ trước kính, khóe miệng Kiều Tịch Hoàn lôi ra một nụ cười như ý.

Cô biết là Cố Tử Thần không nhịn được kích động.

Một khi kích động như thế, liền giống như cô mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net