Q2. Chương 8.1: Tác phong của Khỉ nhỏ (tam)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi



Một tuần sau.

Diêu Bối Địch trở lại sân bay Pudong ở Thượng Hải.

Cô ở Tứ Xuyên mấy ngày nay, lúc nào cũng suy nghĩ, bản thân cuối cùng cũng có một ngày sẽ phải trở về nhà.

Trở về để đối mặt với tất cả mọi thứ.

Quả nhiên, thời gian không thể... xóa đi hết mọi thứ.

Dường như chỉ mới chớp mắt một cái thời gian đã trôi, lại phải trở về cái thành phố quen thuộc này.

"Để tôi đưa cô về trước." Ân Bân đem hết hành lý ở sân bay bỏ vào xe taxi, nói.

"Không cần, tôi tự lái xe về được."

"Tôi biết nhà cô có nhiều tiền, nhưng cũng không cần phải lãng phí như thế a! Dù sao cũng cùng đường." Ân Bân bất đắc dĩ nói.

Diêu Bối Địch cắn cắn môi :"Vậy làm phiền anh."

"Vào đi thôi." Ân Bân mở cửa xe phía sau ra, còn bản thân thì ngồi bên cạnh tài xế lái xe.

Thật lâu trước đây anh ta đã phát hiện ra người phụ nữ rất bài xích tiếp xúc với thân thể của người khác. Cho nên lần này đi Tứ Xuyên lâu như vậy, anh ra vẫn rất chú ý không động chạm gì đến cô.

Bất kể như thế nào, con gái ông chủ, dĩ nhiên là vẫn muốn lấy lòng à.

Cả đoạn đường chỉ có trầm mặc.

Ân Bân nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn người phụ nữ ở đằng sau vẫn luôn im lặng.

Ở Tứ Xuyên một tuần, cô dường như đều như vậy, không nói quá, nụ cười thậm chí đều rất ít. Anh ta nhiều lần cũng muốn hỏi cô rốt cục đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho cô khó chịu như vậy. Nhưng cuối cùng, vẫn không dám hỏi gì, có một số việc, có lẽ bản thân cũng không muốn nói ra với người ngoài.

Xe sắp tới khu nhà của Diêu Bối Địch.

Ân Bân chủ động xuống xe, mở cốp xe, lấy hành lý của cô ra.

Lúc Diêu Bối Địch rời Thượng Hải, cũng không mang bao nhiêu đồ. Nhưng thời gian ở Tứ Xuyên lại mua chút quần áo cùng đồ lưu niệm, dọc đường đi cứ thế mà mua, lúc về đã là một bao hành lý lớn :"Nếu như không được, tôi giúp cô đem đến trước cửa a !."

"Không cần, tôi có thể. Hơn nữa tài xế taxi cũng không hi vọng phải chờ đợi quá lâu đi !." Diêu Bối Địch vừa cười vừa nói.

Mỗi lần đều cảm thấy, nụ cười của người phụ nữ này, đều có vẻ đang kiềm chế.

Ân Bân cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là gật đầu :"Vậy cô cẩn thận một chút, đi thong thả."

"Được, tạm biệt."

Ân Bân trở lại bên trong xe taxi, quay đầu nhìn người phụ nữ kia vác theo hai cái vali một lớn một nhỏ. Thời gian ở Tứ Xuyên, để dễ bề hoạt động, cô đều mặc quần áo màu trắng. Một cái quần jeans ngắn, trên trân là một đôi giày vải màu trắng, nhìn từ xa, còn rất giống một sinh viên đại học.

Sinh viên ?!

Ân Bân nhịn không được cười một tiếng.

Đã là mẹ của một đứa trẻ, aiya.. tướng mạo của phụ nữ dễ khiến người ta nhầm lẫn a.

Chỉ có điều, 20 tuổi liền có con? Đối với phụ nữ hiện đại thời nay mà nói, cần bao nhiêu dũng khí ?!

Hơn nữa theo gia thế bối cảnh của Diêu Bối Địch, không phải là bởi vì rất yêu chồng của mình. Chắc sẽ không nhanh như vậy mà đem tuổi thanh xuân của mình mà hao tốn ở gia đình cùng con cái đi.

Có thể. Diêu Bối Địch cũng không vui.

Dường như anh ta còn nhận ra, cô từ trước tới nay chưa bao giờ có bộ dáng vui vẻ.

Thỉnh thoảng cũng sẽ cười, cười rộ lên, nhưng lại là cái loại không thể nói được. Cảm giác kìm nén, luôn cảm thấy, đó không phải là từ sâu trong nội tâm mà cười. Nụ cười của cô, cho tới bây giờ cũng không đủ rực rỡ.

. . . . . . . .

Diêu Bối Địch đem vali xách đến cửa.

Cô đứng ở cửa một hồi, thời gian này có lẽ Tiêu Dạ không có nhà. Thật ra cô cũng không lo lắng gì cả, thế nhưng lúc này. Đứng trước cánh cửa này, lần đầu tiên do dự, bản thân rốt cục có nên vào hay không.

Cô mím môi, ấn mật mã cửa. Cửa nhà mở ra.

Cô đẩy cửa. Không ngờ chỗ để giày, một đôi giày da nam đặt ngay ngắn.

Cô mím môi, đây là giày Tiêu Dạ.

Mà những đôi giày khác của Tiêu Dạ cô luôn xếp ngay ngắn vào trong tủ. Mỗi lần chỉ khi anh về nhà, cô chưa kịp thu dọn lại, mới đặt ở trước cửa thế này.

Cô đứng ở cửa đã lâu. Mắt nhìn đôi giày da kia, hoàn hảo chỉ có một đôi.

Một giây kia cô còn cảm thấy may mắn, chí ít chỉ có mỗi đôi giày da này mà không có đôi giày của phụ nữ nào. Bằng không, cô không biết lúc này có nên bước vào hay không.

Cô tháo giày ra, đem bỏ vào trong tủ giày.

Lần đầu tiên không để ý đến giày của Tiêu Dạ, lần đầu tiên mặc kệ giày của anh, cứ như thế xiêu xiêu vẹo vẹo để trước cửa.

Cô đổi dép, đi vào.

Trong phòng khách rất im ắng.

Tiêu Dạ sẽ không ở nhà, trừ khi về ngủ.

Cho nên có lẽ Tiêu Dạ hẳn là đang ngủ bù.

Cô kéo vali của mình, không cố ý nhẹ chân nhẹ tay, cũng không cố ý phát ra tiếng động gì. Vẫn bộ dạng bình thường đi lên tầng, trở về phòng của mình.

Bước chân của cô đột nhiên dừng một chút, ở cánh cửa phòng ngủ trước mặt đang hé mở.

Tiêu Dạ xuất hiện ở cửa, đôi mắt nhìn cô.

Diêu Bối Địch cũng nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau.

Tiêu Dạ quần áo mặc chỉnh tề, có lẽ chuẩn bị ra cửa.

Không gian trầm mặc, người nào cũng không mở miệng nói một chữ.

Diêu Bối Địch nghĩ, trong 7 ngày đột nhiên biến mất đối với Tiêu Dạ cũng chẳng có nghĩa lý gì. Anh cũng chẳng thèm gọi điện, chẳng thèm gửi tin, dĩ nhiên, cô cũng chẳng bao giờ hi vọng xa vời. Cô thậm chí nghĩ, nếu như Tiêu Dạ gọi điện cho cô, có lẽ là bàn luận chuyện ly hôn rồi.

Anh với Lôi Lôi đã phát triển đến tình trạng thế này, ly hôn có lẽ là chuyện phải làm.

Tốt thôi.

Trong 7 ngày này coi như cô cũng được thanh tịnh.

Hai người trầm mặc trong gần nửa phút, Tiêu Dạ lướt qua thân thể cô, trực tiếp đi xuống lầu.

Cũng không nói một chữ, cũng không hỏi nhiều một câu.

Diêu Bối Địch cúi đầu nhìn bản thân mình cùng bộ quần áo, vẫn là tùy ý với lôi thôi lếch thếch.

Thời gian trước kia mặc kệ anh có nhìn hay không, cô luôn tận lực khiến mình ăn mặc xinh đẹp hơn. Cô là đang suy nghĩ, có lẽ anh sẽ nhìn dù chỉ là một cái chớp mắt.

Hiện tại, hẳn là không cần nữa.

Cô trở lại căn phòng của mình, bỏ ba lô trên lưng xuống, tìm một bộ đồ ngủ rồi đi tắm.

Mỗi một lần mua đồ ngủ, thậm chí là mua nội y, cô đều tỉ mỉ chọn lựa. Nhưng cuối cùng, quần áo mặc đến cũ rồi vứt đi, anh cũng chưa từng nhìn thấy.

Cô rửa mặt qua loa xong, ngồi trên giường lớn, bắt đầu đem đồ vật trong hành lí ra tiến hành sắp xếp. Một cái là mua cho ba mẹ, một cái là mua cho Tiếu Tiếu, còn cái này là mua cho Cổ Nguyên, cái này là cho. . . Được rồi, mặc dù không biết Kiều Tịch Hoàn là người như thế nào, cô cũng vẫn chuẩn bị cho cô ấy một món quà.

Cô đem toàn bộ đồ đạc dọn dẹp xong, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.

"Alo, mẹ."

"Bối Địch, con đã về chưa?"

"Vâng, đã trở về. Vừa mới về đến nhà, con có mua chút đặc sản Tứ Xuyên. Buổi tối sẽ mang qua đấy, thuận tiện về nhà ăn cơm tối luôn." Diêu Bối Địch hồn nhiên nói.

"Được, mẹ sẽ bảo đầu bếp nếu nhiều món mà con thích ăn."

"Cám ơn mẹ."

"Mấy giờ con qua đây?"

"Bây giờ con đi ngủ một giác, đại khái nhiều nhất là 5 giờ con sẽ qua."

"Tốt. Được rồi, ngày mai nhà trẻ của Tiếu Tiếu có hoạt động biểu diễn tiết mục. Tiếu Tiếu độc tấu đàn dương cầm, con đừng có quên." Mẹ Diêu nhắc nhở.

"Con chưa lúc nào quên chuyện của Tiếu Tiếu đâu, yên tâm đi. Chờ con, buổi tối con sẽ qua dùng cơm. Tạm biệt mẹ." Giọng nói Diêu Bối Địch nghe ra được tâm tình có chút tốt.

"Được, mẹ chờ con. Tạm biệt."

Điện thoại vừa dứt, mắt Diêu Bối Địch hơi rủ xuống.

Coi như là giả bộ cũng được, mặc dù họ đều biết cô có cuộc sống như thế nào. Nhưng cứ coi như lừa mình dối người cũng được, cô như vậy, chí ít một giây kia, nhìn cô vẫn là vui vẻ.

Cô thật sự không muốn ba mẹ phải lo lắng cho cô quá nhiều.

Luôn cảm thấy bởi do bản thân lựa chọn cuộc hôn nhân này, khiến cho bọn họ đau lòng!

Không trì hoãn tâm tình thêm, cô gọi điện thoại cho Cổ Nguyên, sau đó gọi điện cho Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn nhận điện, âm thanh nhàn nhạt nói :"Đã về rồi?"

"Làm sao cô biết?" Diêu Bối Địch nhíu mi.

Cô luôn cảm thấy người phụ nữ này cùng bản thân vô cùng khó hiểu.

Kiều Tịch Hoàn mắt trợn ngược.

Diêu Bối Địch là người đơn giản, một giây kế tiếp muốn làm gì, cô biết rất rõ. Chỉ là không muốn đả thích cô ấy thôi, thuận miệng nói :"Đoán!"

"Tôi thật sự đã trở về, còn mang quà về cho cô nữa. Cô chừng nào rảnh rỗi, tôi đem qua cho cô." Diêu Bối Địch nói.

"Quà gì?"

"Một con rối hình gấu mèo."

". . . " Quà của Diêu Bối Địch, mãi mãi cũng ngây thơ như vậy. "Lúc rảnh rỗi tôi tự mình đến lấy đi !."

"Cũng được, tôi cúp máy đây." Diêu Bối Địch nói thêm.

"Chờ đã." Kiều Tịch Hoàn đột nhiên mở miệng.

"Chuyện gì?"

"Bao giờ cô cùng Tiêu Dạ ly hôn?" Kiều Tịch Hoàn hỏi thẳng.

"Vì sao cô gấp gáp như vậy?" Diêu Bối Địch nhăn mặt.

"Tôi chính là thích nhìn thấy... Vợ con ly tán." Kiều Tịch Hoàn thản nhiên.

"Tôi không nói với cô nữa!" Diêu Bối Địch cúp máy.

Cái giọng này, rõ ràng rất giống với Hoắc Tiểu Khê.

Hoắc Tiểu Khê cũng luôn hư hỏng như vậy, trên miệng không bao giờ nói những lời tốt đẹp. Nhưng chỉ cần cô phải chịu oan ức gì, so với ai khác cũng nhảy lên phía trước, giống như thời còn đi học.

Hoắc Tiểu Khê ở trường học điển hình là loại phụ nữ ngang ngược.

Rất nhiều bạn cùng khối, hay thậm chí là tiền bối khối trên, kệ là nam hay nữ đều không dám tùy tiện trêu chọc đến cô ấy.

Cô lúc đó mới học cấp hai, Hoắc Tiểu Khê học lớp 11.

Hoắc Tiểu Khê lớn hơn cô 3 tuổi.

Mùng hai năm ấy, 14 tuổi, cũng là lần đầu tiên cô biết yêu.

Một năm kia cô biết tới Tiêu Dạ.

Không phải biết ở trường học, là theo ba ba tham gia một buổi tiệc mà biết. Tính cách Tiêu Dạ lúc đó với hiện tại cũng không quá khác biệt, lạnh lùng như băng, trong cả bữa tiệc nhiều thanh thiếu niên, cũng chỉ có bọn họ không quá quá khác biệt về tuổi tác. Những người lớn nói chuyện phiếm, cô một chút cũng không có hứng thú nghe, không ngừng nhìn Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ thật ra dáng dấp cũng không phải thuộc loại đặc biệt đẹp trai, nhưng tình tuổi tác, lại thích thể loại con trai lạnh lùng này. Cảm thấy đặc biệt cá tính a.

Hơn nữa một năm kia Tiêu Dạ đã rất cao, cao hơn cô một cái đầu. Cô vẫn luôn thích thể loại nam sinh cao lớn. Cô cảm thấy tương đối rất an toàn.

Sau hồi tưởng lại, cô có phải từ cái nhìn đầu tiên kia liền thích Tiêu Dạ đi.

Bởi vì từ đó về sau, mỗi lần cô cùng Hoắc Tiểu Khê hoặc Cổ Nguyên nói chuyện phiếm. Đều sẽ nói đến tên Tiêu Dạ, nói anh có bao nhiêu lạnh lùng, có bao nhiêu cá tính. Nói anh mặc quần áo có bao nhiêu đẹp, nói âm thanh của anh có bao nhiêu mỏng manh ?!

Cứ như thế một lần, hai lần, không ngừng nhắc tới. Đến nỗi Hoắc Tiểu Khê không thể nhịn được nữa rống lên :"Nếu thích anh ta như thế, thì theo đuổi đi, dù sao cũng cùng học chung trường."

Lúc đó Diêu Bối Địch sửng sốt nửa ngày mới nói :"Anh ấy cũng học ở trường chung ta sao?"

Hoắc Tiểu Khê mắt trợn trắng tại chỗ.

Diêu Bối Địch thật không biết.

Cô là điển hình của loại con gái ngoan ngoãn, nghe lời của thấy cô. Chưa bao giờ cùng học sinh xấu cùng thành tích kém kết giao bạn bè, cô chỉ kết bạn duy nhất với người ngang ngược chính là Hoắc Tiểu Khê, thế nhưng không thế so sánh với Hoắc Tiểu Khê, vì họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Hơn nữa trong mắt của cô, Hoắc Tiểu Khê không phải là đứa trẻ hư!

Cho nên, Diêu Bối Địch ngoan ngoãn như vậy, vẫn luôn là bộ dạng < không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền >

Cô đâu biết rằng, cô vẫn luôn tập trung suy nghĩ về Tiêu Dạ, lại không biết là học cùng trường với cô, hơn nữa còn là lớp bên cạnh!

Từ đó về sau, cô bắt đầu chú ý đến Tiêu Dạ nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net