Q2. Chương 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi



Cũng từ lúc đó biết Tiêu Dạ có bạn gái, cô gái đó gọi là Lôi Lôi, là hoa khôi của lớp bên.

Bất quá khá tốt, bởi vì lúc đó còn nhỏ tuổi, cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy.

Ngẫm lại coi như là thầm mến, thời học sinh thầm mến bạn khác nhiều không kể xiết. E rằng bản thân không thể dễ dàng quay ngược thời gian nữa.

Cô vẫn luôn an ủi bản thân như thế, lại không nghĩ rằng, cô và Tiêu Dạ luôn xuất hiện cùng một lúc. Hơn nữa một lần lại thêm một lần!

Cô bình thường chưa bao giờ cùng học sinh lớp khác vui đùa, có thể xuất hiện cùng lúc với Tiêu Dạ, thật lạ, lần đầu tiên.

Ngày đó bầu trời trong xanh, trên tiết thế dục.

Lớp bọn cô vừa học xong môn thể dục, mọi người đang nghỉ ngơi tại chỗ.

Một trái bóng nặng nề đập vào đầu của cô.

Bên tai chỉ nghe được có người nói câu :"Tiêu Dạ, cậu đá phải hoa khôi lớp bên cạnh rồi."

Tiêu Dạ.

Cô quay đầu, che lấy đầu của mình. Tiêu Dạ mặc đồng phục đá bóng, trên người còn đầy mồ hôi. Anh từ trên cao nhìn xuống mặt cô hỏi :"Cần phải đi phòng y tế không?"

Cô lắc đầu.

Tiêu Dạ cầm theo trái bóng, rời đi.

Tuy là đầu đầu đau muốn chết, sau khi tan học về nhà mới biết được đầu sưng thành một cái bọc lớn. Có điều lúc đó lại cảm thấy, Tiêu Dạ vẫn như cũ đẹp trai long trời lở đất. Hơn nữa vết sưng kia, khiến cô cảm thấy hạnh phúc muốn chết. Vết sưng kia lâu tan, còn khiến ba mẹ lo lắng thật nhiều ngày.

Lần thứ hai xuất hiện cùng lúc là ở giữa kỳ thi trắc nghiệm. Toàn trường mở cuộc thi sát hạch. Cô ngồi phía sau Tiêu Dạ. Vừa mới bắt đầu kiểm tra Tiêu Dạ đã nằm ngủ.

Thành tích Diêu Bối Địch luôn luôn tốt, thi trắc nghiệm đối với cô mà nói dễ như bài tập của trẻ con. Cô làm rất nhanh, sau đó, len lén viết đạp án xuống tờ giấy.

Cô đá đá chân Tiêu Dạ, sau đó đem tờ giấy đưa cho anh.

Kỳ thật đây cũng là lần đầu tiên cô chuyển đáp án bài thi cho người khác, bản thân cô cũng hồi hộp đến gần chết!

Tiêu Dạ cầm tờ giấy có đáp án phía trên, cảm thấy quái lạ.

Rất khinh thường đem tờ giấy ném lại cho Diêu Bối Địch.

Thế nhưng Tiêu Dạ gây ra tiếng động, mắt của giáo viên coi thi lập tức nhìn thấy. Lôi hai người vào phòng làm việc, viết bản kiểm điểm.

Tiêu Dạ đen mặt :"Tự mình đa tình."

Diêu Bối Địch cắn môi.

Cô chỉ là muốn giúp anh thôi mà, bởi vì mỗi lần mở cuộc thi trắc nghiệm, ai xếp hạng sau thứ 50 đều bị mời phụ huynh.

Chuyện này, rất nhanh liền bị đồn đại khắp trường.

Lúc đầu thì nói Diêu Bối Địch cùng Tiêu Dạ trong lúc thi gian lận liền bị giáo viên bắt được nên phải viết bản kiểm điểm. Sau đó không biết trải qua bao nhiêu cái miệng, chuyện biến thành Diêu Bối Địch thích Tiêu Dạ. Trong lúc thi ném tờ đáp án cho Tiêu Dạ, không may bị giáo viên bắt được. . .

Cũng lại một nữa, Diêu Bối Địch biết Lôi Lôi.

Là bạn gái chính thức của Tiêu Dạ, lời đồn đãi truyền ra đến mức độ ấy, cô ta không ra mặt. Thì không xứng với cái danh bạn gái rồi.

Lôi Lôi kéo Diêu Bối Địch lên sân thượng của trường.

Trước đây lúc đi học, tất cả mọi chuyện đều được giải quyết trên sân thượng.

"Cô thích Tiêu Dạ?" Lôi Lôi đi thẳng vào vấn đề.

Diêu Bối Địch cúi đầu.

Thích, nhưng không có nghĩ qua sẽ cùng cô ta tranh dành.

Cô cắn môi, cảm giác có chút xấu hổ vô cùng.

"Nói cho cô biết, đừng cho là mình có chút xinh đẹp liền muốn câu dẫn Tiêu Dạ. Tình cảm của tôi với Tiêu Dạ căn bản cũng không phải là thứ cô có thể tưởng tượng được! Cô phải tự biết mình là ai, lần sau đừng để cho tôi phát hiện cô đối với Tiêu Dạ có chuyện gì. Coi chừng tôi lột da của cô." Lôi Lôi uy hiếp.

Bên cạnh Lôi Lôi còn có vài ba cô bạn.

Sau khi Lôi Lôi dọa dẫm xong, liền mang theo người rời khỏi.

Lúc rời đi mấy cô bạn kia còn cố ý dùng cánh tay đụng vào người cô, cô đau đến cắn răng.

14 tuổi năm đó, cô khóc.

Thật sự không biết là do bị khi dể rồi khóc, hay là bởi vì bản thân không được phép thích người kia rồi khóc.

Nói chung, khóc đến tê tâm liệt phế.

Cô kể khổ cho Hoắc Tiểu Khê, nói bị oan ức.

Cô chăng qua chỉ là đơn thuần thích Tiêu Dạ mà thôi, cô không không bao giờ nghĩ đến chuyện tranh dành. Bọn họ làm chi đối với cô dữ dằn như vậy, hơn trên người còn bị đụng đau chết đi.

Hoắc Tiểu Khê nghe được chuyện Diêu Bối Địch nói với cô ấy. Ngày đó không nói hai lời, mang theo mấy tên côn đồ tới lớp Lôi Lôi kéo ra trước cửa lớp. Ngay trước cả lớp, ở trên hành lang hung hăng quăng cô ta mấy bạt tai, miệng còn uy hiếp nói :"Diêu Bối Địch là em gái tôi, cô dám động thử vào nó mà xem!"

Đúng ngày đó Tiêu Dạ không có ở trường.

Thật ra bình thường Tiêu Dạ không mấy khi ở trường.

Bối cảnh gia đình bọn họ rất đặc biệt, toàn trường đều biệt chuyện đó.

Thế nhưng Diêu Bối Địch lại không biết. Cô vẫn rất đơn thuần.

Lôi Lôi cùng một ngày bị Hoắc Tiểu Khê bắt nạt rất thảm, luôn luôn kiêu ngạo, bên người còn dẫn theo một đám thuộc hạ đến giáo huấn cô ta như vậy. Trên mặt đau nhức muốn chết không nói đi, lòng tự trọng bị tổn thương còn đau hơn mặt mũi bị thương.

Đương nhiên, sau đó có người nói Tiêu Dạ vì Lôi Lôi cũng đi tìm Hoắc Tiểu Khê.

Diêu Bội Địch không hiểu rõ nội tình lắm, dù sao thì bị đánh rất đau đi. Thời gian đó Hoắc Tiểu Khê đi học trên mặt có một đống vết thương, có người nói trên mặt Tiêu Dạ cũng đầy băng dán. Bởi vì không có tới trường, nên Diêu Bối Địch không biết vết thương nghiêm trọng đến mức nào. Bất quá sau lần đó, hai người đều bị mời phụ hynh, viết giấy bảo đảm.

Rất nhiều năm sau Diêu Bối Địch hồi tưởng lại cũng không nhịn được mà rùng mình. Cũng may mà bọn họ đánh nhau là ở thời học sinh, nếu đổi lại là bây giờ, thì đã sớm xảy ra án mạng a !!

Một số chuyện cũ, cứ lặng yên mà trôi qua.

Diêu Bối Địch nằm ở trên giường, ép buộc bản thân đi ngủ.

Hầu hết thời gian, cô thật không muốn nhớ tới hồi ức. Luôn cảm thấy cũng không quá vẻ vang.

Cô nhắm mắt lại, rất nhanh thì đã ngủ.

Ở Tứ Xuyên 7 ngày nghỉ ngơi cũng không được tốt, trong lòng có chuyện cũng không nói đi. Nhưng cô cũng không có thói quen ngủ ở bên ngoài, cô nhớ cái giường ở nhà hơn.

Ngủ một giấc đến lúc đồng hồ báo thức vang lên.

Cô mơ mơ màng màng từ trên giường ngồi xuống, nhìn đồng hồ.

Nói về nhà mẹ ăn cơm. Cô vội vàng rửa mặt, thay quần áo.

Đem quà tặng cho ba mẹ cùng Tiếu Tiếu kiểm tra lại, rồi đem theo túi đựng quà đi xuống lầu dưới.

Vừa mới đi tới bậc thang, mẹ Diêu đã gọi điện thoại cho cô.

"Mẹ."

"Con vẫn chưa qua sao? Cả nhà đang đợi con."

""Lúc này đã mấy giờ ?!" Diêu Bối Địch biết mẹ là người khá nóng tính, vội vã lựa ý hùa theo :"Con lập tức ra cửa, tối đa 20 phút sẽ tới."

"Đừng quên quà nhé." Mẹ Diêu nhắc nhở.

"Đã biết. Con nói mẹ này, cả ngày không lo lắng gì cho con gái của mình, chỉ lo lắng quà tặng, quà tặng, quá tham tiền a!" Diêu Bối Địch bất mãn.

"Mẹ nói này con gái, mẹ chính là sợ con quên nên mới nhắc nhở con mà thôi. Còn bị con nói như vậy." Mẹ Diêu lại nói tiếp :"Ba cũng ở nhà rồi, qua đây sớm một chút."

Nói xong bên kia liền cúp máy.

Diêu Bối Địch mím môi cười.

Mấy năm nay cô cùng với ba quan hệ đều không tốt, mẹ cô gói điện thoại tới, thật chất là muốn nhắc nhở cô, đem quà tặng tới mà thật tốt lấy lòng ba cô a.

Với mẹ con cái giống như báu vật. Nhạc thiếu nhi hát quả nhiên rất đúng. Mím môi, đi xuống phòng khách.

Cả người đột nhiên ngẩn ra.

Trên ghế sofa phòng khách, Tiêu Dạ nằm ở nơi đó. Cũng không có xem ti vi, tựa hồ là đang nghịch di động.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh, không giống như mới từ ngoài trở về, nhìn như vẫn đợi ở nhà.

Diêu Bối Địch trầm mặc một giây, nhìn thoáng qua anh.

Ánh mắt Tiêu Dạ cũng hướng về phía cô mà nhìn một chút.

Tay Diêu Bối Địch vẫn nắm chặt túi quà tặng, đứng ở nơi đó, bỗng nhiên xoay người đi về phía cửa chính.

Tiêu Dạ nhìn bóng lưng của cô, nhìn tay còn xách một túi đồ lớn, đôi mắt nhíu chặt. Diêu Bối Địch lấy giày xỏ vào, mở cửa chính. Không do dự đi thẳng ra ngoài, cửa chính vang lên tiếng sập cửa.

Ánh mắt Tiêu Dạ rời đi.

Điện Thoại vào lúc này đột ngột vang lên.

Tiêu Dạ nhìn điện thoại, nhấc máy :"Lôi Lôi."

"Dạ, không phải buổi chiều anh nói sẽ tới Hạo hãn sao? Em chờ anh nguyên một buổi chiều, anh thế nào vẫn chưa tới? Em ở đây một mình thần buồn chán." Lôi Lôi oán giận.

"Tôi lập tức đến."

"Được, em chờ anh."

Điện thoại dứt, Tiêu Dạ từ trên ghế sofa đứng lên.

Anh thờ ơ, nghiêm mặt hướng cửa chính. Bản năng kéo tủ giày ra, đôi mắt lại dừng khá lâu, không tìm thấy đôi giày đã đi trước đó. Chân mày nhíu chặt, ánh mắt khẽ nhìn xuống. Thấy đôi giày da của anh vẫn nằm xiêu vẹo trên tấm thảm.

Trầm mặc hai giây. Anh ngồi xổm xuống thay giảy, mở cửa chính rời khỏi.

Cả quá trình, mặt không chút thay đổi.

. . . . . .

Diêu Bối Địch xách theo quà đến biệt thự Diêu gia.

Cô đem cảm xúc của mình điều chỉnh đến mức tốt nhất, đẩy cửa biệt thự ra, người giúp việc giúp cô xách túi quà đi vào phòng khách.

Ba Diêu, mẹ Diêu cùng với Tiếu Tiếu đều ở phòng khách đợi cô, nhìn cô bước vào, Tiếu Tiếu kích động nhất. Lập tức nhào vào trong lòng cô :"Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ."

"Mẹ cũng nhớ con." Diêu Bối Địch đem Tiếu Tiếu ôm vào trong ngực, sau đó hướng ba Diêu mẹ Diêu, lễ phép nói :"Ba, mẹ !"

"Lần này đi Tứ Xuyên thế nào?" Ba Diêu rất nghiêm túc.

"Rất tốt ạ." Diêu Bối Địch vừa cười vừa nói.

"Về sau nếu có thể tham sự những loại xã giao này, đối với con sẽ rất tốt."

"Vâng." Diêu Bối Địch đáp ứng, còn vội vã nói thêm :"Ba, con mang cho ba một bình rượu thuốc của núi Nga Mi ở Tứ Xuyên về. Nghe nói hưởng được tiên khí, Vương tẩu, làm phiền cô mang mấy thứ lấy ra để cháu cho ba xem một chút."

"Được, đại tiểu thư." Vương tẩu đem túi quà của Diêu Bối Địch mở ra.

Diêu Bối Địch nói tiếp :"Cái áo choàng là cho mẹ cháu, còn cái con rối hình gấu trức kia là cho Tiếu Tiếu."

Tiếu Tiếu thoát khỏi cái ôm ấm áp của Diêu Bối Đich, kích động chạy tới ôm con rối hình gấu trúc la lên :"Mẹ, con rất thích."

"Con thích là tốt rồi." Diêu Bối Địch nhẹ nhàng sờ sờ mặt Tiếu Tiếu cười.

Mẹ Diêu cũng bắt đầu thử áo choàng, biểu hiện trên mặt rất hài lòng, duy chỉ có ba Diệu dường như chẳng có hứng thú gì.

Diêu Bối Địch cắn cắn môi :"Ba, có muốn con rót ra cho ba thử trước một ly không."

"Không cần, những thứ này ở mấy chỗ thắng cảnh đó bán rất nhiều. Thật ra ở Thượng Hải, có cái gì không mua được, lãng phí tiền." Ba Diêu thẳng thắn nói.

Diêu Bối Địch ủy khuất nhìn mẹ Diêu.

Mẹ Diêu đẩy ba Diêu một cái nói :"Ông à, đây là tấm lòng của con gái ông, ông vẫn cứ tính toán chi li vậy à. Chớ giả bộ nữa, trong lòng vui thì biểu hiện ra ngoài, ông xem bộ dạng gấp gáp của con gái kìa."

"Tôi vui cái gì mà vui, thanh niên không có nhiều dự tính tốt, tiền cũng không biết quản lý cho tốt ."

"Quản lý tốt như vậy làm cái gì? Nhà của chúng ta lại không thiếu thứ gì."

". . . " Ba Diêu trừng mắt nhìn mẹ Diêu.

Diêu Bối Địch cười thầm trong bụng.

Ở trong nhà ba có lẽ rất hung dữ, hơn nữa cũng là đứng đầu một nhà, chuyện lớn hầu như đều do ba quyết định! Nhưng chỉ cần mỗi lần mẹ phản đối ý kiến của ba, ba tuy sẽ không cao hứng, nhưng vẫn sẽ nghe lời. Cho nên nhiều năm như vậy, vẫn cứ hạnh phúc.

Cô thật sự rất hâm mộ.

Nếu như lấy hôn nhân của bản thân so sánh cùng hôn nhân của ba mẹ, cô cảm giác mình chỉ muốn độn thổ.

Cô nhoẻn miệng cười, không để lại dấu vết, kiềm chế lại cảm xúc bản thân.

"Mọi người hẳn đã đem con quên rồi sao!." Đột nhiên một tiếng nói từ cửa chính vang lên.

Diêu Bối Địch xoay người, nhìn thấy một thanh niên, 20 tuổi. Lúc này trên người còn mặc đồ tây trang, tóc được làm rất khoa trương, điển hình như mào gà trên đầu. Trên mặt đeo một chiếc kính đen, da rất trắng, ngũ quan cân đối. Chớp mắt nhìn qua tựa như thần tượng Hàn Quốc. Có chút đàn ông, là thể loại mà mấy cô gái nhỏ hay thích.

"Diêu Bối Khôn, con đã về?" Diêu Bối Địch kích động.

"Mới xuống máy bay, trực tiếp trở về nhà." Diêu Bối Khôn khóe miệng cười đến rất khoa trương :"Có phải rất ngạc nhiên hay không ?!"

"Con có phải hay không lại gây họa rồi!" Diêu Bối Địch còn chưa mở miệng, sau lưng truyền đến giọng nói nghiêm túc của ba Diêu.

Mẹ Diêu đang định đi qua xem thật kỹ con trai nhỏ, đã bị giọng nói của ba Diêu làm cho giật mình.

"Con trai lâu như vậy mới từ Mỹ trở lại. Vừa về tới nơi sắc mặt ông đã không tốt, ông nói ông làm sao lại nghi ngờ con rồi." Mẹ Diêu khó chịu.

Ba Diêu tức giận đến phẫn nộ.

"Con trai à, con tại sao trở về mà không nói tiếng nào, để mẹ còn đến sân bay đón con." Mẹ Diêu bắt đầu ân cần hỏi han rồi :"Con ở bên Mỹ sinh hoạt có tốt không? Thức ăn ăn không quen sao, nhìn, con gầy quá..."

Diêu Bối Địch cũng gia nhập cùng :"Tiểu tử thối, trở về sao không nói trước một tiếng."

Diêu Bối Khôn được hai người phụ nữ vây quanh cảm giác rất hưởng thụ, đặc biệt gấu quần còn bị một cô gái bé bỏng kéo kéo :"Cậu, con rất nhớ câu..."

Trong lòng toàn người đẹp a.

Anh ta đương nhiên không nói cho bọn họ biết, anh ta bị đuổi học.

Sau một hồi hỏi han, đem Diêu Bối Khôn sắp xếp thỏa đáng. Mẹ Diêu đột nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng :"Bối Địch, ngày mai Tiếu Tiếu biểu diễn, còn đừng có quên."

"Biết, con sẽ tới đúng giờ."

"Ông, ông cũng đừng có đến muộn đấy."

"Đã biết, đã biêt, nguyên ngày hôm nay bà đã nhắc tới mấy lần rồi!" Ba Diêu không kiên nhẫn nói.

"Bối Khôn, ngày mai con cũng đi cổ vũ cho Tiếu Tiếu đi." Mẹ Diêu hướng phía Diêu Bối Khôn nói.

"Dĩ nhiên, nhà của chúng ta có một tiểu mỹ nhân, làm bảo hộ như cậu, làm sao lại không them gia, đúng hay không tiểu công chúa." Diêu Bôi Khôn đem Tiếu Tiếu ôm vào trong ngực, cưng chiều nói.

"Con yêu cậu nhất rồi." Nói xong Tiếu Tiếu còn hôn một cái thật kêu lên mặt Diêu Bối Khôn, khiến Diêu Bối Khôn cứ cười ha hả.

Bầu không khí trong nhà rất tốt.

Diêu Bối Địch nghĩ, ở cái <nhà> kia, mãi mãi không bao giờ có thể thắng thắn mà hạnh phúc một màn.

"Được rồi chị, anh rể đâu?" Diêu Bối Khôn hỏi.

Diêu Bối Địch đột nhiêm trầm mặc.

Sắc mặt của những người khác trong nhà dường như cũng có chút biến hóa.

"Quan hệ vẫn không tốt ư?" Diêu Bôi Khôn một chút cũng chưa từng nghĩ qua hai chữ khéo léo, trực tiếp hỏi.

"Em vừa mới về, không cần hỏi đến anh ấy." Diêu Bối Địch nói.

Người sáng suốt đều biết, cảm tình của bọn họ thật sự không tốt.

Mắt Diêu Bối không dừng một chút, không nói thêm gì nữa.

Diêu Bối Địch sau khi ăn cơm tối xong, đợi Tiếu Tiếu đi ngủ mới rời khỏi.

Lúc cô về nhà, trong nhà đen kịt một màu.

Tiêu Dạ không có nhà.

Cô trở lại căn phòng của mình, vốn là muốn hỏi anh một chút, ngày mai Tiếu Tiếu biểu diễn anh có đi không?

Có điều cảm cảm thấy, cũng không cần thiết nữa.

. . . . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net