06. bệnh mãn tính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi có một tật xấu, thứ tôi xem là điều tồi tệ thì Nhân Tuấn lại ao ước được như tôi, đó là chỉ cần nạp cồn vào người là tôi quên tất cả mọi thứ đang diễn ra. Và cũng như mọi khi, chuyện xảy ra vào tối hôm đó, mãi mãi là một bí ẩn đối với tôi.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc tôi muốn bổ ra làm hai. Tôi khổ sở lồm cồm ngồi dậy, lưng dựa thành giường, day day trán. Miệng tôi khô khan, tôi theo quán tính bước xuống giường đi tìm nước. Khi hai chân chưa kịp chạm đất, tôi thấy một bình nước giữ nhiệt ở trên tủ đầu giường. Tôi rụt chân lại vào trong chăn, với tay lấy bình nước cùng tấm giấy nhỏ đặt ở phía dưới.

"Em có làm một bình nước gừng nóng, anh thức dậy nhớ uống hết để giải rượu nhé. Dưới nhà em cũng đã để sẵn đồ ăn, anh hâm nóng lại rồi ăn cho khỏe. Uống rượu không tốt, ảnh hưởng đến rất nhiều cơ quan trong cơ thể, em không có quyền cấm anh uống rượu, chỉ nói cho anh biết thế thôi. Tới giờ em đi làm rồi, anh tỉnh dậy nhớ ăn uống đầy đủ rồi nghỉ ngơi nha. À với lại, nhà anh là do em hỏi Tại Dân ấy, anh khỏi thắc mắc. Vậy nhé!

Hạ Chi Quang."

Tôi nhìn bình nước gừng nóng trong tay mình đến ngây ngốc, thường nếu như không có Nhân Tuấn chăm sóc tôi thì tôi chỉ biết lê thân mình nấu nước giải rượu. Thế nhưng bây giờ, tôi lại được Hạ Chi Quang nấu cho một bình gừng nóng, được em đưa về nhà rồi còn chuẩn bị đồ ăn nữa.

Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch. Uống rượu quả thật tổn hại tới tim.

Tôi tự nhủ rồi nhanh chóng uống hết bình gừng nóng. Sau đó, tôi vào nhà vệ sinh thay một bộ đồ mới, rồi xuống lầu hâm bữa sáng em để lại trên bàn. Lâu lắm rồi, tôi mới cảm nhận được một thứ đồ ăn ngon ngoài lẩu.

Tôi vừa ăn vừa cầm điện thoại nhắn tin cho Hạ Chi Quang, tôi muốn cảm ơn em và cũng muốn hẹn em vào tối nay để xin lỗi vì đã làm phiền em.

"Được, tối em sẽ đến đón anh. Đừng khách sáo nữa, một mình anh em chăm sóc được." Tôi cười trong vô thức khi thấy tin nhắn được gửi đến. Tôi ăn nhanh chóng rồi tìm một bộ đồ bình thường nhưng ổn nhất trong tổng thể. Tôi nhớ, tôi hẹn em lúc bảy giờ tối nhưng khi đồng hồ chỉ mới điểm một giờ chiều, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để gặp em.

Hạ Chi Quang đến trước cửa nhà tôi vào lúc bảy giờ một phút, khi ấy tôi còn đang đi đi lại lại trong nhà mình như được lập trình rồi nhướng mắt ra cửa sổ tìm kiếm bóng hình em. Tôi giật thót khi thấy em đang đứng trước mui xe vẫy tai nhìn lên cửa sổ phòng ngủ của tôi. Hôm nay em không đi xe phân khối lớn nữa mà chỉ lái một chiếc ô tô màu trắng.

Bác sĩ giàu như vậy ư? Tôi vừa khóa cửa, vừa nghĩ nghĩ trong đầu.

"Chào em." Tôi ngượng ngùng nhìn em, cố gắng nặn ra một nụ cười kiểu mẫu, thỏ thẻ nói.

Tôi thấy Hạ Chi Quang nhìn lướt từ đầu đến chân tôi, sau đó em nở nụ cười rất tươi, em chỉ chỉ vào bộ quần áo mà tôi mặc. "Hôm nay anh diện đồ đẹp thế." Tôi nhanh chóng đỏ mặt, không trả lời em rồi đi vòng qua cửa ghế phụ, trước khi vào chỗ, tôi nhìn thẳng vào em rồi mím môi nói. "Anh mặc như mọi khi thôi."

Tôi mở cửa rồi trèo vào ngồi im thin thít ở ghế phụ, tôi thậm chí còn không dám thở mạnh. Hạ Chi Quang thấy tôi vào xe thì cũng mở cửa rồi ngồi vào ghế lái.

Tôi thầm ước bác sĩ Hạ Chi Quang bị lãng tai ngay lúc này, để không nghe được tiếng tim tôi đập mạnh một cách bất thường.

Trong lúc tôi đang thầm ước, Hạ Chi Quang nhoài người qua bên chỗ tôi, cài dây an toàn cho tôi. Sau đó em dừng chừng một phút trước ngực tôi rồi lấy tay chỉ vào tim.

"Anh có vừa tập thể dục hay vận động mạnh không? Nếu không thì em sẽ xếp lịch khám, anh vào bệnh viện một ngày nhé. Tim anh đập mạnh quá." Em thốt ra một cách thản nhiên, đương nhiên rất bình thường bởi vì em là bác sĩ mà.

Ông trời rõ ràng không thương tôi, không biến điều ước của tôi thành hiện thực.

Em nói xong thì cũng rút người lại về ghế của mình, khởi động xe và sau đó phóng như bay đến quán lẩu tôi muốn đến ăn.

Bác sĩ Hạ Chi Quang quả là bác sĩ giỏi, nghe em phán đoán bệnh tình của tôi, thậm chí tim tôi đã ngừng đập trong phút chốc rồi thậm chí còn không thở được nữa.

Thật ra, tôi nghĩ Hạ Chi Quang mới là loại bệnh đáng sợ nhất, là căn bệnh mãn tính duy nhất của tôi. Tôi bị bệnh này nặng đến nỗi, hình ảnh tôi siết chặt eo em vào đêm say hôm ấy như khắc sâu vào tâm trí tôi, đến nỗi khi tôi bắt đầu bắt tay vào vẽ một bức tranh, thứ tôi muốn vẽ là em chứ không một cái gì khác.

Tôi cần phẫu thuật để cắt em ra khỏi mọi suy nghĩ của mình, thế nhưng, lúc nghĩ tới tôi lại cảm thấy tiếc. Không biết nữa, tôi thấy tiếc cho tôi vì đã quên một bác sĩ đẹp trai và tài giỏi.

Tôi đương nhiên không yêu em, chỉ là bệnh này nặng, cần thời gian chữa trị thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net