01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Trạch Vũ chưa ngủ, mặc dù cậu và Trương Tuấn Hào đã chúc nhau ngủ ngon lâu rồi. Trương Trạch Vũ chỉ nhắm chặt mắt rồi nằm gọn trong vòng tay của bạn trai nhỏ, chờ cho đến khi nghe được tiếng thở đều đều mới len lút he hé mắt ra nhìn. Trương Trạch Vũ thở dài. Lúc tối cậu và Trương Tuấn Hào làm hòa rồi, nhưng Trương Trạch Vũ vẫn không nhịn được mà nghĩ nhiều.

Sau khi than vãn với Tả Hàng chán chê, Trương Trạch Vũ đi về phòng vì bị xua đuổi vì đã quá giờ đi ngủ của anh hai. Trương Trạch Vũ lẳng lặng về phòng. Cậu nghĩ là Trương Tuấn Hào đã ngủ, nên lúc vào phòng còn rón rén đóng cửa, song, lại phát hiện cậu ấy vẫn còn đang chờ cậu ở trên ghế sofa.

"Bảo Bảo, cậu về rồi." Trương Tuấn Hào đang ngồi chống tay trên ghế sofa, yên tĩnh cực kì, nhưng khoảnh khắc Trương Trạch Vũ bước vào, cậu ấy lại có vẻ mất bình tĩnh. Trương Trạch Vũ thấy đầu tóc bạn trai nhỏ rối bời, có lẽ cậu ấy đã tự mình vò xù mái đầu lên. Đây không phải lần đầu cả hai cãi nhau và cạch mặt nhau trong vòng hơn hai tiếng, nhưng mỗi lần chạm mặt lại, Trương Tuấn Hào đều khiến Trương Trạch Vũ bất ngờ.

"Bảo Bảo, tớ mua cho cậu." Trương Tuấn Hào lấy ra một bịch nilon lớn, đựng bên trong là đồ ăn vặt Trương Trạch Vũ thích nhất.

Trương Trạch Vũ nhìn Trương Tuấn Hào, rồi lại nhìn túi đồ ăn. Túi đồ ăn ngon mắt trước mặt không thu hút cậu bằng đôi mắt sâu thẳm. Nữa rồi, càng về sau này, mỗi lần cãi nhau, Trương Tuấn Hào sẽ căng thẳng hơn lần trước đó, khiến cho Trương Trạch Vũ cảm thấy càng khó chịu.

"Thuận Thuận, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi." Trương Trạch Vũ nhận lấy túi đồ ăn nhưng lại để lên cái bàn gần đó.

Trương Tuấn Hào càng thêm căng thẳng, cắn chặt môi, hai tay cũng vô thức vò gấu áo phông xanh. Cậu ấy đang phát hoảng, Trương Trạch Vũ không mấy khi đòi nói chuyện nghiêm túc với cậu. Trương Tuấn Hào len lén nhìn biểu cảm của Trương Trạch Vũ, sau cùng lựa chọn né tránh ánh mắt của bạn trai.

Trương Trạch Vũ thở dài, tiến lên phía trước ôm lấy Trương Tuấn Hào thật chặt. Cậu cảm thấy cả người cậu ấy căng cứng, chết tiệt, Trương Trạch Vũ biết căng thẳng không phải trạng thái tốt đẹp gì.

"Đừng như vậy. Tớ chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi."

Trương Tuấn Hào chần chừ mãi mới đáp lại cái ôm của Trương Trạch Vũ bằng một cái ôm khác thật chặt, rồi vùi đầu vào hõm cổ của cậu chầm chậm phả ra hơi nóng đều đều.

"Ừ, cậu nói đi."

Trương Trạch Vũ cùng Trương Tuấn Hào ngồi trên sofa, cậu vẫn nắm chặt lấy tay bạn trai nhỏ kể cả khi không còn ôm nữa, điều đó có thể giúp cho Trương Tuấn Hào bớt căng thẳng đi phần nào, cho dù là một chút xíu cũng được. Trương Trạch Vũ đã nghĩ như thế.

"Thuận Thuận, cậu có yêu tớ không?"

Tay Trương Tuấn Hào ở trong tay Trương Trạch Vũ bắt đầu run rẩy. Cái cách mà cậu ấy khó khăn trả lời không phải là ngập ngừng đứt quãng, mà là nhanh đến kích động.

"Tất nhiên rồi, Tiểu Bảo, tớ sao có thể không yêu cậu."

Trương Tuấn Hào đang sợ, càng như vậy Trương Trạch Vũ càng đau lòng. Cậu đã giành lấy được một Trương Tuấn Hào mà biết bao nhiêu người mong muốn, nhưng lại để cho cậu ấy ở trong vòng tay mình run rẩy, sợ hãi một câu nói ba từ.

Trương Trạch Vũ nhướn người hôn lên môi Trương Tuấn Hào một cái nhẹ, cậu mong rằng có thể trấn an cậu ấy.

"Tớ chỉ muốn hỏi thôi" Trương Trạch Vũ ngưng lại đôi lát mới nói tiếp. "Thuận Thuận. Nếu cậu yêu tớ, cậu có thể đối xử công bằng với bản thân một chút không?" Càng về cuối câu, giọng cậu càng khàn đi, Trương Tuấn Hào nhìn thấy đôi mắt cún con của bạn trai đang buồn.

"Tiểu Bảo..." Trương Tuấn Hào đã nghĩ sẽ không cho phép bản thân là nguyên do làm cho bạn trai lớn phải suy nghĩ nhiều, nhưng hết lần này đến lần khác lại cãi nhau với cậu ấy, làm cho cậu ấy buồn rầu. Mỗi lần như vậy Trương Tuấn Hào lại dằn vặt nhiều, nhưng cậu suy nghĩ mãi lại chẳng biết mình sai ở đâu.

Trương Trạch Vũ hít một hơi thật sâu, ngắt lời Trương Tuấn Hào. "Thuận Thuận, đôi khi tớ cảm thấy cậu không yêu tớ, cậu chỉ là đang nâng niu một con búp bê sứ và lo sợ rằng nó sẽ vỡ ra thành hàng trăm mảnh." Ý tứ của Trương Trạch Vũ khiến Trương Tuấn Hào ngỡ ngàng, cậu không cảm thấy được yêu.

"Không, Tiểu Bảo. Tớ chưa bao giờ... coi cậu chỉ là đồ vật." Trương Tuấn Hào đè nén tâm trạng mất bình tĩnh, so với nỗi sợ rằng Trương Trạch Vũ sẽ bỏ rơi mình, Trương Tuấn Hào sợ rằng bản thân sẽ làm đau Trương Trạch Vũ nhiều hơn.

"Thuận Thuận, tớ là bạn trai cậu, nhưng tớ lại không có cảm giác như vậy." Trương Trạch Vũ biết rằng nói ra mấy câu này sẽ khiến bạn trai nhỏ tổn thương, đặc biệt khi cậu ấy lại là một người nghĩ nhiều. Cậu cũng suy nghĩ rồi, không nói như vậy Trương Trạch Vũ cũng chẳng còn câu khác.

"Tiểu Bảo, tớ xin lỗi." Trương Tuấn Hào cụp mắt, cho đến cuối cùng vẫn nhận lỗi về mình.

Trương Trạch Vũ hít một hơi thật sâu, cố nén lửa giận trong lòng. "Trương Tuấn Hào, cậu xin lỗi chỉ là cho có thôi." Dáng vẻ tội nghiệp của Trương Tuấn Hào khiến cậu đau lòng, nhưng hơn cả, cậu không thể thôi giận được. "Cậu thử nói xem cậu sai ở đâu?"

Trương Tuấn Hào ngẩng đầu, hai mắt mở to: Trương Trạch Vũ không gọi nhũ danh của cậu nữa, tức là cậu ấy giận thật rồi. Trương Tuấn Hào dần trở nên hoảng loạn, hai tay nắm chặt bàn tay của Trương Trạch Vũ.

"Tiểu Bảo, đừng giận nhé? Cậu nói xem tớ sai ở đâu tớ sẽ sửa. Được không?"

Ánh đèn vàng phản chiếu dưới đáy đáy mắt trong veo ánh nước, Trương Tuấn Hào đau lòng như vậy, Trương Trạch Vũ cũng chẳng vui vẻ gì.

"Cậu... Thuận Thuận, cậu thấy mọi người yêu nhau thì sẽ thế nào?"

Trương Tuấn Hào mím chặt môi. Hai người không phải là đang yêu sao? Tiểu Bảo lại chưa từng cảm thấy được yêu, vậy cậu nên làm như nào mới được cho là đúng đây ?

"Được rồi, đừng nói nữa, đi ngủ thôi." Lòng bàn tay Trương Trạch Vũ từ cứng đờ chuyển sang mềm mại một cách đột ngột. Cậu muốn Trương Tuấn Hào phải tự biết nên làm sao. Trương Trạch Vũ biết , nếu cậu nói ra Trương Tuấn Hào sẽ lại nghe lời rồi làm theo. Tất cả rồi lại trở về một vòng lặp.

Trương Trạch Vũ không để Trương Tuấn Hào nói nốt, ép cậu ấy đi ngủ. Túi đồ ăn vẫn còn để trên bàn, cậu cũng không đảm bảo được cậu có hứng ăn vào sáng mai hay không, sắp tới có nhiều chuyện phải lo, mà chuyện của cậu hiện tại một tay ôm không nổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net