Ngoại Truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau đó.

"Minh Hạo à! Chúng tôi sắp kết hôn." Diêm An nói với anh.

Ngạc nhiên.

Đột nhiên anh thấy đau quá.

"Vậy....vậy sao.... chúc mừng hai người...." Anh nói, cố nặn ra một nụ cười nhưng sao cổ họng anh nghẹn đắng.

"Anh sẽ đến dự hôn lễ của chúng tôi chứ...?"

"Có lẽ không được rồi... thời hạn tôi ở trong này chưa hết..." Anh cười , đôi mắt nhìn xa xăm.

"Đừng lo, còn ba tháng nữa là hết thời hạn anh ở trong này rồi nhưng vì anh cải tạo tốt cho nên sẽ được ra sớm. Chỉ khoảng một tuần nữa thôi." Diêm An nói

"Chỉ sợ lúc ấy... tôi không còn ở đây nữa."

"Sao vậy?" Diêm An nhìn anh ngạc nhiên.

"Có thể tôi sẽ đến một nơi khác..." Anh tránh cái nhìn khó hiểu của Diêm An.

~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~

Ba năm, nhanh thật mới đó mà đã ba năm. Thời gian trôi nhanh như một cơn gió, chỉ là thoáng qua nhưng bao chuyện đã xảy ra. Từ lúc vào đây anh đã suy nghĩ rất nhiều về mọi chuyện.

Anh đã ước gì trước đây mình không mù quáng như vậy? Căm hận cậu ư? Để rồi gây bao tổn thương cho cậu và làm đau chính mình. Anh đã ước gì mình không cho bọn chúng cơ hội để hại cậu. Nhưng bây giờ thì sao? Muộn rồi Hầu Minh Hạo à.

Khi anh hiểu ra thì đã quá muộn, khi mà anh tự hứa với lòng mình rằng sẽ sửa chữa, sẽ hết lòng bao bọc cậu, không để cậu phải tổn thương thì lúc ấy anh nhận ra rằng bên cạnh cậu giờ đã có một người khác, đó là Diêm An.

Anh còn nhớ mình đã ngạc nhiên thế nào khi mà Diêm An nói với anh rằng cậu đồng ý yêu Diêm An. Cũng phải, hai người cũng đẹp đôi lắm.

"Minh Hạo à! Gia Thụy sau khi tỉnh lại bị mất trí nhớ." Diêm An ngập ngừng nói với anh.

"Mất trí nhớ ư?"Anh ngạc nhiên.

"Cậu ấy... không thể nhớ lại bất kì cái gì."

"Vậy... Gia Thụy có thể nhớ lại không?" Anh nhìn Diêm An hy vọng.

"Bác sĩ nói có lẽ Gia Thụy sẽ không thể nhớ lại được."

Thế giới như sụp đổ trước mắt anh.

~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~. ~

"Minh Hạo à, Gia Thụy đã đồng ý làm người yêu của tôi."

"........." Anh nhìn người ấy cười trong niềm hạnh phúc.

" Xin lỗi Minh Hạo nhưng... tôi thực sự rất yêu Gia Thụy." Diêm An cúi đầu.

"Có gì mà phải xin lỗi. Trong thời gian Gia Thụy nằm viện cậu đã chăm sóc cho Gia Thụy. Có gì mà phải xin lỗi chứ?" Anh nói, cố giấu đi nỗi đau đang cào xé trong lòng.

"Vì... Minh Hạo cũng yêu Gia Thụy cho nên......" Diêm An ngập ngừng.

"Làm ơn đi. Thụy chấp nhận làm người yêu của cậu, cậu còn nói gì nữa. Lằng nhằng quá, thôi đi ra cho tôi ngủ trưa." Nói xong, anh giả bộ leo lên chiếc chiếu mỏng, gác tay lên trán như đã ngủ.

Diêm An nhìn anh trầm ngâm rồi đi ra.

.........

Khi mà tiếng cửa trầm xuống cũng là lúc một giọt nước khẽ rơi trên khuôn mặt anh. Phải, Gia Thụy đã mất hết trí nhớ. Cậu không còn nhớ được anh là ai nữa. Có lẽ như thế cũng tốt.

Quên đi có lẽ cũng là một niềm hạnh phúc.

Quên đi đớn đau và tổn thương.

Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.

~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~. ~

Nhìn vào tấm ảnh duy nhất của cậu, anh chợt thấy nhói đau, đầu óc trống rỗng. Bao kí ức ùa về.

"Thụy yêu Hạo nên Thụy chấp nhận tất cả..."

.........

"Hạo không cần Thụy đợi cũng không sao... Thụy vẫn sẽ đợi Hạo........."

...............

"Cậu yêu tôi đến vậy sao?"

"Đúng..."

.....................

"Dù anh có tổn thương Thụy đến đâu... Thụy vẫn mãi yêu anh........"

.........

"Thụy không giận Hạo...... bởi vì... Thụy yêu Hạo......"

.........

"Nếu.... nếu...... Thụy không tỉnh lại...... Thụy vẫn muốn Hạo biết rằng...... Thụy mãi yêu Hạo......"

............

"Xin lỗi...."

Dưới ánh trăng ấy.

Có tiếng khóc của một người.

Hối hận.

Có quá muộn rồi chăng?

~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~. ~

"Phew ~ Hầu Minh Hạo đã được tại ngoại." Hít thở một hơi dài anh mỉm cười khoác chiếc túi lên vai đi thẳng về phía trước.

.....

Một tuần lại trôi qua, khoảng thời gian này đối với anh thật bình yên. Anh cũng đang làm lại từ đầu. Công việc của anh bây giờ cũng tốt, lương cao lại không nặng nhọc - người phục vụ ở một quán ăn nhanh. Anh cũng tập cười nhiều hơn. Nỗi đau trong trái tim không còn nhức nhối nhưng cái khoảng trống vô hình vẫn làm anh thấy đầu óc trống rỗng. Khoảng trống dành cho cậu.

Nhiều lúc anh tự hỏi giờ cậu ra sao? Có còn nhớ tới anh không?

Bật cười ...

Cậu đâu còn nhớ đến anh nữa....cậu đã mất hết trí nhớ...

Cậu đã quên anh rồi.

Trong kí ức của cậu...

Chỉ còn hình ảnh Diêm An mà thôi.

~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~. ~

"Minh Hạo, một sandwich và sữa tươi bàn số 7 nhé." Tiếng ông chủ réo gọi.

"Vâng! Tới ngay."

.........

"Của cậu đây thưa cậu." Anh đặt khay thức ăn xuống.

"Cảm ơn..." Tiếng nói trầm ấm vang lên.

...

Thình thịch!

...

Là cậu...

Gia Thụy.

Có phải anh lầm không?

........
.............

................

"Xin hỏi có chuyện gì sao?" Cậu khẽ hỏi.

"Àh... àh không, không có gì. Chúc quý khách ngon miệng." Anh lúng túng nói rồi quay về quầy phục vụ.

Anh nhìn cậu chăm chú.

Trông cậu vẫn vậy.

Đẹp và ngây thơ đến thánh thiện.

Chỉ khác là mái tóc đen dài của cậu đã được thay thế bằng mái tóc bạch kim.

Cậu như một thiên thần lạc lõng trong ánh mai ban sớm.

.......

"Xin lỗi." Giọng nói ấy lại vang lên.

"À vâng, cậu cần gì?" Anh bối rối khi thấy cậu trước mặt.

"Của tôi bao nhiêu tiền vậy?" Cậu hỏi.

"À của cậu... 7000 ạ." Anh lúng túng.

"Đây."

"Cảm ơn."

Cậu quay đi.

Nhưng không hiểu sao cậu lại quay lại.

...

"Xin lỗi."

"Hả?" Anh ngạc nhiên.

"Hình như... chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi phải không?" Cậu nhìn anh.

......
........

Im lặng.

....

"Chắc... cậu nhầm rồi." Anh nói.

"Vậy à, xin lỗi." Cậu bối rối.

"Không có gì..."

"Xin chào..."

Cậu cúi đầu chào anh rồi bước đi.

Thật kì lạ.

Trong thoáng chốc.

Hai con người ấy đều thấy nhói đau.

Như tìm được thứ quan trọng nhất.

Nhưng lại để vuột khỏi tầm tay.

Hụt hẫng.

Cậu tiếp tục bước đi.

Anh lặng người tiếp tục công việc.

Hiện tại của cậu...

Vốn không còn thuộc về anh.

"Đại ca...đại ca vẫn khoẻ chứ ạ?"

"Tất nhiên." Hắn nhíu mày nhìn bọn đàn em "Ba năm ngồi bóc lịch thằng này cũng phải khôn ra chứ." Hắn nhẹ nhàng đưa điếu thuốc lên miệng rồi hất cằm bảo tên đàn em châm lửa.

"Lần này anh có việc cần các chú mày giúp đây. Trước tiên, hãy điều tra tên Hầu Minh Hạo đó bây giờ ở đâu."

"Dạ."

Nhếch mép hắn cười thầm.

"Hầu Minh Hạo, lần này tao sẽ trả lại mày cả vốn lẫn lãi những gì mày gây cho tao..."

~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~. ~

"Xin chào quý khách..." Anh ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng chuông cửa.

.....

Gia Thụy???

......

Cậu nhẹ nhàng tiến đến bên chiếc bàn lần trước, anh bước tới gần đưa cho cậu tờ menu.

"Xin hỏi cậu dùng gì?"

"Cho tôi sandwich và sữa tươi." Cậu nhẹ nhàng nói "Mà hình như tôi đến hơi sớm thì phải." Cậu chợt mỉm cười.

"À vâng." Anh lắp bắp.

"Anh cũng đến sớm thật." Cậu nhìn anh.

"Vâng, vậy cậu đợi một chút thức ăn sẽ mang đến ngay."

....

"Của cậu đây, chúc cậu ngon miệng."

Anh nói thật nhanh rồi quay lưng đi nhưng bất chợt.

"Anh gì ơi." Cậu cất tiếng.

Anh quay đầu lại nhìn cậu.

"À nếu.. nếu không có việc gì anh có thể ngồi cùng tôi được không?" Cậu bối rối.

Anh nhìn cậu chằm chằm trong khi mặt cậu ửng đỏ dần.

Cậu vẫn như vậy, ngây ngô và thánh thiện đến kì lạ.

...

"Anh làm ở đây lâu chưa?" - Cậu gợi chuyện.

"Chưa, tôi mới làm được một tháng." Anh cười cười.

"Anh tên Hầu Minh Hạo?" Cậu nhìn vào bảng tên trên đồng phục của anh.

"Vâng." Anh trả lời, bất chợt thấy nhói đau khi cậu không còn nhớ đến mình ngay chỉ là cái tên.

"Còn tôi là Điền Gia Thụy." Cậu mỉm cười.

"Tôi biết." Anh nói

"Anh biết?" Cậu tròn mắt ngạc nhiên khiến anh bất giác lại mỉm cười.

"Những bài báo nói về cậu tôi có đọc qua." Anh giải thích.

"Ra vậy." Cậu cười.

"Nghe nói cậu sắp kết hôn???" Câu hỏi của chính mình làm anh bị đau.

"Uhm, tôi sắp kết hôn." Cậu trả lời.

"............"

"Thật ra tôi cũng không biết việc mình làm có đúng hay không." Cậu cười.

"Tại sao?" Anh nhíu mày.

"Tôi không chắc người mà tôi yêu có phải là anh ấy không?" Cậu nói "Tôi bị mất kí ức, đã ba năm rồi. Khi tỉnh lại chỉ có anh ấy luôn chăm sóc tôi, luôn lo lắng cho tôi. Tôi thực sự rất cám ơn anh ấy. Tôi cũng biết anh ấy yêu tôi nhưng tôi không biết mình có yêu anh ấy hay không."

"............."

"Ba năm nay tôi luôn tìm lại cho mình kí ức đã lãng quên nhưng tất cả mọi người không ai nói cho tôi cả. Tôi muốn bằng lòng với hiện tại nhưng có điều gì đó luôn thôi thúc tôi tìm lại quá khứ. Cứ như đã có thể nắm bắt một thứ nhưng lại vuột mất khỏi tầm tay." Cậu cười buồn.

"............."

"Xin lỗi, chuyện của tôi vậy mà khiến anh phải nghe." Cậu chợt dừng lại khi thấy anh đăm chiêu suy nghĩ.

"À không, không có gì."

"Xin lỗi, chỉ là gặp anh tôi có cảm giác rất quen thuộc cho nên..." Cậu nói.

"Ừhm.... Có lẽ quên đi cũng là một niềm hạnh phúc."

"Quên đi cũng là một niềm hạnh phúc?" Cậu hỏi.

"Uhm quên đi đớn đau và tổn thương không phải là một niềm hạnh phúc sao?" Anh nhìn cậu.

"Có lẽ. Liệu trước đây... chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?" Cậu hỏi vu vơ.

"Chắc là chưa." Anh gượng cười.

Anh nói rồi im lặng.

Cậu cũng không nói gì thêm.

Tiếng chuông cửa lại vang lên, anh trở lại với công việc của mình.

Cậu lặng lẽ nhìn anh rồi rời khỏi đó.

Khi anh ngước lên thì đã không nhìn thấy cậu.

Nỗi buồn thoáng trên mặt.

Tự cười mình.

Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.......

~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~. ~

"Gia Thụy về rồi à. Hôm nay Thụy đi đâu vậy?" Diêm An khẽ luồn tay qua ôm lấy cậu.

"À hôm nay Thụy đi dạo một chút." Cậu trả lời.

"Mai mình đi thử lễ phục nhé." Diêm An nói trong niềm hạnh phúc.

"Ừm."

"Thụy à An yêu Thụy, yêu nhiều lắm."

" .........."

...

Diêm An đã về, cậu lặng im nhìn theo bóng Diêm An đi khuất. Gió đêm làm cậu thêm nhói lòng. Đã ba năm rồi, cậu không thể hiểu được cái cảm giác của mình. Ngày mà cậu tỉnh dậy cậu chỉ thấy có Diêm An. Diêm An chăm sóc cậu rất cẩn thận, quan tâm đến cậu từng chút một. Cậu thấy thật biết ơn, nhưng chỉ là biết ơn mà thôi. Cậu biết cậu không yêu Diêm An nhưng mà anh yêu cậu. Nhớ lại tất cả cậu thấy mình phải làm sao đây? Những cơn đau nhói không có lý do, những giấc mơ kì lạ về một nụ cười ấm áp, những phút hụt hẫng trong trái tim, những cơn đau quặn tim không lời giải đáp, những giọt nước mắt cay xè. Tất cả đều làm cho cậu cảm thấy khó hiểu.

"Có lẽ quên đi cũng là một niềm hạnh phúc."

Chợt lời anh nói lại vang lên trong tâm trí cậu. Lời anh nói là đúng sao? Liệu con người ta có thể quên đi quá khứ và chấp nhận thực tại?

...

Có lẽ anh đúng, quên đi cũng là một niềm hạnh phúc.

~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~. ~

"Mời vào!" Anh cúi đầu.

"Chào anh!" Cậu cười thật tươi.

...

"Mai tôi sẽ kết hôn mong anh sẽ đến dự." Cậu đưa cho anh tấm thiệp mời.

"Chúc mừng cậu!" Anh gượng cười đau nhói.

"Tôi sẽ sống như anh nói."

"................"

"Có lẽ quên đi cũng là một niềm hạnh phúc."

"..........."

"Anh biết không? Ba năm nay tôi luôn có những giấc mơ kì lạ, một người con trai với đôi mắt ánh nâu và nụ cười ấm áp. Hình như tôi đã vui lắm."

"..............."

"Tôi luôn đi tìm người ấy cho đến khi tôi gặp anh."

"................"

"Liệu... anh có phải là người mà tôi đang tìm không?" Cậu nhìn thẳng vào mặt anh.

Im lặng...

Cậu đang chờ đợi

"Có lẽ cậu lầm rồi."

...

Có cái gì đó hụt hẫng,

"Uhm có lẽ tôi nhầm thật." Cậu cười xoà.

...

Lần thứ ba cậu hỏi, anh vẫn chối bỏ.

Liệu có thật là nhầm???

~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~.~*.*~. ~

Cậu đã đi còn anh cứ mãi đứng đó. Anh biết sau hôm nay anh sẽ mất cậu mãi mãi. Ba lần cậu hỏi anh nhưng anh vẫn chối bỏ. Anh biết đã quá muộn, anh không muốn phá hoại hạnh phúc của cậu và Diêm An. Rồi cậu sẽ dần quên đi những giấc mơ mà cậu nói, giấc mơ hạnh phúc có anh và cậu.

Mệt mỏi lấy chìa khoá anh bỗng nghe thấy một tiếng nói vang lên từ phía sau.

"Lâu lắm không gặp rồi Hầu Minh Hạo." Một giọng nói kinh tởm vang lên trong bóng đêm rập rình.

Là hắn... Vu Chính.

Anh nhíu mày nhận ra hắn xuất hiện từ trong bóng tối.

"Không ngờ lại gặp tao phải không?" Hắn nhếch mép.

"Mày muốn gì?" Anh cau mày.

"Muốn gì à? Anh chỉ muốn đòi lại mối thù cậu cho anh vào bóc lịch ba năm trước thôi." Hắn đưa điếu thuốc lên miệng phì phèo.

"........."

"Không ngờ chú em sống tốt quá nhỉ? Đã gặp thằng nhóc Điền Gia Thụy chưa?" Hắn nói ẩn ý.

"Thực ra mày muốn gì?"

"Muốn gì à? Việc chưa làm xong thì làm nốt chứ sao? Thế nào nhỉ? Một phát súng trong ngày cưới mày thấy thế nào?" Hắn đưa ánh mắt của một con cáo lên nhìn anh.

"Không được hại đến Gia Thụy, không phải người mày hận là tao sao? Hầu Minh Hạo tao sẽ chơi với mày." Anh hét lên.

"Ái chà! Anh hùng quá nhỉ? Hầu Minh Hạo của ba năm trước nói hận Điền Gia Thụy đâu rồi? Bây giờ cũng chỉ là một thằng điên vì tình mà thôi." Hắn cười mỉa mai.

" ..........."

"Được thôi, nếu chú mày chịu đứng yên chịu đòn, anh mày sẽ tha cho tên nhóc Điền Gia Thụy. Thế nào?" Hắn cười.

"...."

"Bọn bây, lên!"

Nói xong, mười mấy tên đàn em xông vào bắt đầu những cú đấm liên tiếp lên mặt anh. Chúng như những con dã thú xông vào xé xác con mồi, chúng thọi vào bụng anh liên tiếp cho đến khi anh nôn mửa, cơn ho khan diễn ra nhanh hơn. Nhưng bọn chúng không buông tha anh một cách dễ dàng như thế, chúng túm lấy tóc, đấm liên tiếp lên mặt cho đến khi anh gục người xuống vì đau đớn. Bọn chúng vẫn chưa thấy thoả mãn. Chúng tiếp tục dùng chân đá vào người và mặt mặc cho anh dẫy dụa trên đất cát. Những vết bầm trên mặt sưng tấy, máu chảy rát buốt.

"Dừng lại." Giọng Vu Chính vang lên.

Hắn chậm rãi bước đến nhìn vào khuôn mặt be bét máu của anh cười khẩy.

"Sao? Đau không?"

Anh nhìn hắn căm phẫn, đôi môi mấp máy không nên lời vì quá đau.

"Mày ngây thơ quá đấy Hầu Minh Hạo." Hắn vừa nói vừa phả khói thuốc vào mặt anh.

"Mày, mày..." Anh chưa kịp nói đã bị tên đàn em thụi vào bụng, ho sặc sụa khi hít phải khói thuốc.

"Hôm nay là mày, mai là thằng nhóc đó."

Nói xong hắn cùng những tên đàn em bỏ đi mặc cho anh nằm quằn quại dưới đất.

Anh gượng dậy, cậu đang gặp nguy hiểm, anh cần báo cho cậu, anh phải bảo vệ cậu.

Nhưng sao trước mặt anh mơ hồ thế này?

Lắc đầu thật mạnh, mọi thứ xung quanh như chao đảo, anh không thể nhận ra điều gì.

Gục ngã, anh ngất đi trong màn đêm lạnh giá.

Nhưng đôi môi anh vẫn rên lên thành tiếng
"Đợi anh. Gia Thụy à."

Đêm yên tĩnh.

Ngày mai.

Số phận sẽ quyết định

Kí ức có lẽ sẽ quay về!!!!

Sáng hôm sau lễ cưới được cử hành một cách trọng thể. Mọi doanh nhân lớn nhỏ trong và ngoài nước đều có mặt để chúc mừng đôi bạn trẻ, không một ai trong số họ mảy may nghĩ rằng hôm nay sẽ có tai họa ập đến.

Diêm An hạnh phúc nhìn Gia Thụy trong bộ đồ trắng tinh khôi trong khi gương mặt cậu vẫn man mác một nỗi buồn không tên.

....

Anh chợt tỉnh giấc, người anh vẫn còn ê ẩm, đầu đau như búa bổ. Những vết trầy xước vẫn còn đang rỉ máu.

Mấy giờ rồi?

Anh sợ hãi nhìn quanh.

"Gia Thụy."

Trong đầu anh lúc này chỉ hiện lên khuôn mặt cậu.

Phải, anh phải đi bảo vệ cậu, anh không thể để cậu bị tổn thương thêm một lần nữa.

Không thể. Gượng dậy. Anh phải đến bên cậu.

----

Giờ cử hành hôn lễ đã bắt đầu, cậu chầm chậm tiến lên bắt đầu đi trên tấm thảm đỏ. Nhìn những khuôn mặt xa lạ đang chúc phúc cho mình không hiểu tại sao cậu lại cảm thấy cô đơn. Cậu hoang mang và cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác đó. Chợt tìm kiếm một đôi mắt màu café ấm áp. Không hiểu tại sao cậu lại muốn nhìn thấy anh trong lúc này. Anh rất đặc biệt ngay từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh. Không biết đã bao lần cậu tự hỏi anh có phải là người mà cậu muốn tìm hay không. Thế nhưng cậu lại không có câu trả lời.

Cố ngoái đầu tìm anh.

Không có ai.

Cậu đành nhắm mắt bước những bước cuối cùng đến bên Diêm An.

ẦM !!!!!!!!!!!

Bất chợt có tiếng động lớn. Mọi người giật mình quay lại.

Từ cửa lớn xuất hiện một nhóm người lạ mặt mang theo vũ khí vào. Mọi người hoảng sợ. Khuôn mặt ai nấy tái xanh không còn một giọt máu.

Một tên to béo cầm theo một khẩu súng lục đi lên phía trước và hét lớn.

"Mọi người nghe đây. Không ai được nhúc nhích cũng như không ai được lên tiếng. Nếu các người biết điều thì các người sẽ giữ được tính mạng, nếu làm điều gì để ông chủ tao ngứa mắt các người sẽ ăn trọn một phát súng vào đầu đấy."

Hắn kéo dài giọng nhìn tất cả mọi người bằng con mắt của loài thú khát máu.

"Thật ra các người muốn gì?" Diêm An đứng lên.

"Lâu quá không gặp nhỉ anh bạn cảnh sát."

"Ông là..." Diêm An nheo mắt.

"Vu Chính. 3 năm trước tôi đã lãnh án 3 năm tù giam và chính anh bạn đây là người bắt giữ và áp giải tôi về đồn nếu như tôi nhớ không nhầm." Hắn nhếch mép nhẹ nhàng ngồi xuống một chiếc ghế cạnh đó.

"Thì ra là ông. Ông đã được miễn án tại sao còn muốn đến đây phá rối? Thực ra là ông muốn gì?" Diêm An tức giận nói.

"Anh bạn đừng nóng, thời gian hẵng còn dài mà. Chuyện ba năm trước từ từ mình hàn huyên cũng được mà đúng không? Thật không ngờ anh lại là chú rể của buổi tiệc hôm nay. Anh cũng thật là có tài, có thể kết hôn với chủ tịch của tập đoàn Điền thị cậu Điền Gia Thụy đây." Hắn liếc nhìn cậu bằng con mắt của một con cáo già.

"Thật ra ông muốn gì?" Cậu nhíu mày.

"Thực ra thì tôi cũng không muốn phá vỡ ngày vui của các bạn nhưng đáng tiếc. Cậu là nguyên nhân đấy cậu Điền à." Hắn rít một điếu thuốc rồi khẽ nói.

"Tôi là nguyên nhân?" Cậu không hiểu.

"Chắc cậu cũng không nhớ gì đâu nhỉ? Cậu đã bị mất trí nhớ mà. Đến Hầu Minh Hạo mà cậu còn quên thì chuyện này cũng chẳng có gì mà cậu không thể quên được cả đúng không?" Hắn nói giọng đầy ẩn ý.

"Hầu Minh Hạo?" Cậu bất chợt thấy tim mình đập mạnh. Đó... đó không phải là tên của anh sao? Sao... sao lại có anh ở đây?

"VU CHÍNH. Tôi không cho phép ông nói nữa." Diêm An hét lên.

"Sao? Không nói nữa à. Ah đúng thôi, cậu lấy người mà hắn yêu thương, sợ bị bóc trần sự thật phải không?" Hắn nhếch mép.

"Ông ta nói vậy là sao?" Cậu sững người.

"............." Diêm An chỉ im lặng.

"Trả lời Thụy đi." Cậu gần như gào lên.

"Anh bạn muốn tự nói hay để tôi nói hộ?" Vu Chính nhìn anh đầy khiêu khích.

"Tôi sẽ nói, không cần ông chen vào." Diêm An nhìn hắn với vẻ mặt tức giận.

...

"Gia Thụy à thực ra...." Diêm An ngập ngừng.

"Thực ra là sao? " Cậu nhìn anh.

"Ba năm trước khi em bị thương và vào bệnh viện, anh đã chăm sóc em cho đến tận bây giờ. Sau đó em đã bị mất trí nhớ và... và anh đã không nói cho em chuyện trước kia. Thực ra, trước đây em đã từng kết hôn."

"Kết hôn?" Giọng cậu như vỡ ra, cậu không tin ở tai mình, sao lại có thể.

"Thụy đã từng kết hôn với một người tên là Hầu Minh Hạo."

Hầu Minh Hao? Là anh?....Là anh sao?

"Hầu Minh Hạo vì tiếp tay cho ông ta hại Thụy cho nên... Hầu Minh Hạo cũng bị lãnh án tù ba năm."

"Vậy... Hầu Minh Hạo biết Thụy bị mất trí nhớ?" Giọng cậu run

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net