Một câu chuyện tình, và một nửa còn lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Rất vui vì thời gian vừa qua có các bạn ủng hộ nên tui quyết định tặng mọi người một chap nữa

Fic này khá ổn,....

Author : Calrissian18

Translator : Mint


Disclaimer : Mọi nhân vật trong Harry Potter đều thuộc về J.K.Rowling.

                         ✣✣✣✣✣✣✣✣


Link bản Anh

Harry cảm thấy khá ổn với độ ôm siết của bộ com lê trên người dù nó có hơi cứng nhắc nhưng theo cái cách khiến anh muốn đứng thẳng hơn và hít thở sâu hơn. Anh cười với đôi mắt sáng bừng hướng về phía đôi mắt nâu ấm áp nọ khi ban nhạc tuyệt vời đã vào vị trí. Cạnh răng anh cắn phải môi dưới dù anh đang cố không hồi hộp khiến Ginny bật cười và cô nắm chặt lấy tay anh cho đến khi nó hết run rẩy. Cô ấy trông tràn đầy sức sống và anh vui mừng đến mức đau đớn khi cuối cùng thì anh cũng có thể tuyên bố rằng cô thuộc về mình.

Những nụ cười lóe sáng trước mặt anh có một chút chói mắt nhưng không ai trong số họ cạnh tranh được với ánh sáng từ mái tóc vàng kim đang tỏa ra như một ngọn hải đăng gần tường rào. Harry tiến về phía cậu, bị chậm lại bởi nhiều những cái bắt tay và lời chúc mừng thành tâm. Cậu trai tóc vàng đứng gần mái hiên, nửa trong nửa ngoài, đang nhấm nháp một li vang trắng. Harry thiếu chút nữa đã tự làm đổ rượu vang đỏ lên người.

Harry rón rén đến gần cậu với khoảng cách ngắn nhất mà anh dám và được đáp trả bằng một nụ cười dịu dàng.

“Tôi không nghĩ là em sẽ đến.” Và lời rõ ràng phải nói ấy làm anh gần như rất buồn. Anh tự hỏi phải chăng đó là tất cả những gì còn lại giữa hai người.

“Vậy tại sao lại có thiệp mời vậy Harry?” Malfoy châm biếm, một cú đánh móc vào anh, dù cho nó dường như không có chút ác ý nào trong đó.

Harry bứt rứt liếm môi. Anh không có câu trả lời và Malfoy cũng biết điều đó.

Mắt Malfoy lóe lên. “Bên cạnh đó, tôi cũng sẽ không bỏ lỡ dịp này,” cậu tuyên bố không nao núng. “Ngày chết của anh.”

Hàm Harry nghiến chặt. “Đây là đám cưới, không phải lễ tang, Malfoy.” Anh bắt đầu băn khoăn tại sao chuyện anh thừa nhận sự hiện diện của Malfoy lại có vẻ rất quan trọng. Anh cầm lấy một li vang đỏ trên cái khay trôi nổi đang lượn lờ đủ gần.

“Nếu anh đã nói vậy.” Giọng Malfoy khá dễ chịu và Harry thấy vai mình thả lỏng hơn một chút. Cậu trai tóc vàng bắt lấy ánh nhìn của anh như thể muốn lưu giữ lại mọi thứ trước khi nó biến mất. Harry tự hỏi có phải đó đều là do Malfoy gần như chưa từng dự một đám cưới của riêng mình. “Tôi biết tôi đã thấy chàng trai tôi quen chết hôm nay,” cậu xen vào một cách tự nhiên, ngay khi Harry đang nghĩ có lẽ có cậu ấy ở đây không phải là một sai lầm. “Anh ấy chết đuối trong sự tự tin ấy, hân hoan nói ‘Tôi đồng ý’.”

Harry có thể cảm thấy sự phòng thủ của mình tăng dần và cũng không lâu nữa trước khi cơn giận theo sát gót nó. “Em không biết em đang nói gì đâu,” anh thông báo với tông giọng bị ép phải điềm tĩnh.

“Có thể,” Malfoy lại nhượng bộ mà không gây chiến. Điều đó thật sự rất đáng lo ngại. Cậu cười toe với cái li của mình. “Em không hay đúng lắm khi chuyện đó liên quan đến anh, phải không?”

Harry khó chịu quay đi, bặm môi và một cảm giác không thoải mái khiến bụng anh quặn lại. “Tôi vẫn đang sống khỏe mạnh,” anh cất tiếng sau khi im lặng đủ lâu để thấy sự thay đổi chủ đề có vẻ không khả thi lắm.

“Vâng,” Malfoy thừa nhận, nheo mắt một chút khi cậu ngước lên nhìn Harry. Mặt trời chỉ càng ngày càng chói hơn như thể đang muốn chối bỏ cái chết của chính mình. “Nhưng anh không còn là người đàn ông mà em biết nữa. Chắc chắn không phải là chàng trai mà em đã yêu.”

Cậu nói ra điều đó thật dễ dàng, rất tự nhiên, làm Harry không thể phản ứng một lúc. Tuy nhiên, bộ não của anh cuối cùng cũng bắt kịp. Anh nắm lấy tay Malfoy theo cái cách mà anh biết sẽ gây đau đớn và kéo cậu xa khỏi đám đông. Khi anh chắc chắn hai người họ đã ngoài tầm bị nghe lén, anh rít lên qua kẽ răng nghiến chặt, đôi mắt chuyển qua vẻ đầy lo lắng, “Chúng ta đang không ở riêng, hay là em đã quên mất điều đó?”

“Anh ấy đã có những kế hoạch mà không bao gồm chuyện này, nhớ không?” Malfoy nói và Harry đã mất chút thời gian mới nhớ được cậu đang nói cái quái gì. “Anh ấy muốn mở tiệm chổi của riêng mình, nơi mà ‘tội ác’ sẽ chỉ là tên của phát minh đỉnh nhất của ảnh.” Cậu nhìn thẳng về phía bàn đồng nghiệp của Harry, một số người họ vẫn đang trong bộ áo chùng Thần Sáng màu đỏ thẫm. “Anh ấy muốn nhìn thấy cái thế giới trước khi anh ấy xuất hiện.” Malfoy cụp mắt xuống khi tiếp tục, “Anh ấy đã đủ dũng cảm để yêu một kẻ không được ai chấp nhận.”

Vẻ mặt Malfoy quá đỗi chân thành khiến Harry không thể nhìn thẳng. Anh khoanh tay trước ngực, tự nguyền rủa vì đã để li lại trên bàn. “Tôi chưa bao giờ nói tôi yêu em, Malfoy.” Nó thật yếu đuối và cả hai đều biết thế.

Anh cho rằng Malfoy sẽ vênh váo và nhạo báng về chuyện đó khi anh biện hộ bằng lí do nhạt nhẽo ấy nhưng cậu chỉ cười và đơn giản nói với cái li của mình, “Không, anh đã không.” Cậu tao nhã nhấp một ngụm vang và để chất cồn xoáy vào trong người mình khi cậu nhìn quanh đám đông lộn xộn ở đám cưới của Harry.

“Tôi đã trưởng thành,” Harry gầm gừ, cố lấy lại sự chú ý của cậu. “Đã có những kì vọng và đó là… đó đều là những điều vô nghĩa.”

Malfoy liếc nhìn lại anh với niềm thương xót và Harry siết chặt nắm đấm. “Không, Harry à, đó là những ước mơ,” cậu nói với cái cau mày. “Đó là những điều anh mong muốn cho bản thân trước khi anh cho phép những kẻ khác làm hại nó.”

Harry bắt đầu đánh mất sự kiềm chế mong manh để giữ lại cơn giận. “Tại sao cậu lại đến đây?” anh gằn hỏi.

Malfoy nhún vai và vươn dài một ngón tay quanh vành li. “Tôi muốn nhìn thấy,” cuối cùng cậu cũng quyết định được.

Harry kiềm chế vừa đủ để không dẫm lên chân cậu. “Thấy gì?”

Malfoy nhìn anh trừng trừng không chớp và Harry không thể khiến mình khỏi nao núng khi đôi mắt ấy mở to nhìn anh. Khi cậu nói, giọng cậu thật mềm mại và tránh bất cứ kiểu đổ lỗi nào, “Thấy rằng anh đã vĩnh viễn ra đi để cuối cùng thì em cũng có thể quên được anh. Anh là người anh hùng cả thế giới có thể tự hào. Em hi vọng điều đó mang lại niềm hạnh phúc mà anh xứng đáng được hưởng, Harry.” Cậu vô cùng chân thành và Harry đã rất ngạc nhiên khi anh không hề phản ứng lúc Malfoy vỗ nhẹ vào ve áo khoác của anh một cách đầy yêu thương. “Gửi lời chúc mừng đến cô dâu hộ em, nhé?” cậu nói với một nụ cười. “Cô ấy có được người đàn ông của mình và tất cả những gì phải trả là cái chết của người đàn ông thuộc về em.”

– – – – – –

“Nhất định phải là bây giờ, nhỉ?” anh nói trong lúc vật lộn với bộ đồ da. Anh phải tham dự một trận đấu tự tổ chức với Ron và George cuối tuần đó nhưng sau hàng tháng không được dùng đến thì bộ đồ tập Quidditch trở nên hơi khó bảo.

“Đương nhiên rồi,” Ginny đứng chống nạnh và nhăn nhó trả lời anh. “Mùa mới sẽ bắt đầu trong vài tuần tới hay tầm khoảng đó. Đó là lẽ dĩ nhiên khi một buổi tập sẽ giúp anh làm nóng người.”

“Mình tập ở đây là được rồi,” Harry lầm bầm khi anh cố tách các sợi dây ra.

“Harry,” Ginny nhẹ nhàng nói và anh nhận ra cô ấy đang quì xuống trước mặt mình. Cô ấy đặt bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại lên đôi tay căng thẳng của anh và thì thầm, “anh nói anh hạnh phúc vì em mà.”

Harry cau mày ngẫm nghĩ. “Điều đó không hề thay đổi. Anh chỉ nghĩ là vẫn còn một chút thời gian.”

Gương mặt cô thả lỏng hơn và cô cười. “Em cũng vậy.” Cô giật mạnh cái nút thắt và nhựng sợi dây da tách nhau ra không chút chống cự. Đôi mắt cô tràn ngập tiếng cười khi Harry lắp bắp và cô ấy kéo anh nằm lên trên mình.

– – – – – –

“Cửa hàng trông bận rộn hơn bao giờ hết ha,” Harry quan sát khi lội qua đám đông những đứa nhóc cao ngang thắt lưng mình. Anh gãi gãi đầu, chắc chắn rằng mình chưa bao giờ nhỏ bé như chúng.

Ron cười nhăn nhở, nắm lấy tay giúp anh ra thoát khỏi đám lộn xộn ấy và vòng ra sau. “Đúng thế đó bồ tèo, đúng thế.”

“George sao rồi?” Harry hỏi, biến cuộc đối thoại trong tiệm giỡn trở nên nghiêm trọng hơn cái không khí mà nó nên có.

Ron xoa xoa gáy. “Anh ấy…cả tuần này anh ấy không bị xuống tinh thần tí nào.” Mắt cậu hướng lên trần nhà nơi có phòng George một lúc. Song, nụ cười mau chóng trở lại trên khuôn mặt. “Verity đã bán được rất tốt và bù được một khoản lớn rất lớn cho thời gian buôn bán sa sút, nên cô ấy được trả một khoản lương rất hậu hĩnh.”

Harry cười toét miệng. “Cô nàng may mắn.”

“Bồ thì sao?” Ron hỏi, ngốn nửa miếng sandwich Harry mang đến cho cậu vào miệng. “Thiên đường đó bồ à,” anh đáp ngắn gọn với Ron đang vung vãi vụn bánh. “Có chút cô đơn nào khi Gin không về?”

Harry cắn một miếng bánh gọn gàng, như thể để cho Ron thấy người bình thường ăn ra sao, và nhún vai, cười. “Chắc chắn là ngôi nhà phát ra những tiếng động quái dị hơn mình tưởng.”

Ron khịt mũi. “Chỗ bồ có ma đó!”

“Những cái ống cũ kĩ và một trí tưởng tượng sống động thì đúng hơn,” Harry cười lớn.

– – – – – –

Harry sớm nhận ra rằng càng dành nhiều thời gian ở một mình thì anh càng hay nghĩ đến những điều tốt nhất là không nên được nghĩ tới. Quá nhiều những buổi sáng anh thức dậy và ước rằng Ginny ở đó để đem những suy nghĩ đó ra khỏi đầu anh. Anh rất vui mừng khi cô tìm được điều mình yêu thích nhưng một phần nhỏ nhoi, ích kỉ trong anh ước là cô yêu anh nhiều hơn.

Phần khốn nạn hơn đó là lí do duy nhất mà anh muốn cô ở đó, là để ngăn anh nghĩ về một người khác.

Anh rút bàn tay trơn tuột của mình ra khỏi cái quần pyjama nhớp nháp và nhìn trừng trừng vào nó với sự kinh tởm. Đây là lần thứ ba kể từ khi anh cưới Ginny mà lại thủ dâm nhờ tượng tượng về một kẻ khác và nó vẫn khiến anh phát bệnh. Anh sẩy chân dưới vòi sen, càu nhàu mắng nhiếc bản thân, tự hỏi lần thứ một trăm rằng Malfoy có ý mẹ gì khi nói những lời ấy ở đám cưới.

Harry nhắm mắt lại, thở dài bực tức khi nhận thấy cậu nhỏ cơ hội của mình lại vừa giật nảy lên. Anh chỉnh nước lạnh hơn và hi vọng sẽ có thứ gì đó tẩy được đôi mắt xám và mái tóc bạch kim khỏi trí nhớ mình.

– – – – – –

Harry chỉ có thể kiềm chế được hai ngày sau khi biết được Malfoy đang làm thêm tại hiệu sách Obscurus trước khi anh bắt chuyện với cậu ngoài cửa ra vào khi cậu đang đóng cửa tiệm. Anh thấy mình đã đạt đến giới hạn nhiều tuần rồi và thậm chí cảm thấy sẵn sàng để gây chiến trước cả khi họ bắt đầu nói chuyện. Anh nhấn cậu tì lưng vào cửa với một tay đè lên vai, còn tay kia thì điên cuồng luồn vào tóc cậu. “Tôi vẫn là người ấy,” anh nóng nảy biện hộ. “Ừ, một vài chuyện đã thay đổi,” anh yếu ớt thừa nhận, “nhưng… đó là một phần của quá trình trưởng thành, đúng không? Chúng ta nhìn nhận lại và thi thoảng, ừ, ta phải ổn định cuộc sống vì những giấc mơ, những giấc mơ không phải là thực tế.”

“Đó không phải vì sao mọi thứ thay đổi ở anh, Harry,” Malfoy nhẹ nhàng nói và Harry nhìn thẳng vào cậu. “Anh vẫn muốn những điều ấy và anh đã sẵn sàng từ ngày xửa ngày xưa, anh chỉ sợ hãi thôi.”

Harry đỏ mặt phản đối. “Anh không sợ.”

Malfoy mệt mỏi lắc đầu. “Về nhà với vợ anh đi.” Cậu đẩy bàn tay kìm kẹp của Harry ra. “Tôi sẽ không là nỗi vướng bận của anh nữa đâu. Tôi không chờ đợi anh, hay là anh đã không hiểu những gì tôi cố nói,” và Harry không chuẩn bị thừa nhận chuyện đó nhưng Malfoy đã tiếp tục mà không cần câu trả lời, “tôi không còn biết anh nữa, Harry. Anh không phải là người đàn ông tôi từng nhận thấy và, hơn thế nữa, anh không phải là người mà tôi muốn biết.”

Harry cảm thấy rối bời khi nhìn Malfoy bước đi không ngoảnh lại.

– – – – – –

Harry chỉ nửa ngạc nhiên khi thấy Malfoy ở Leaky. Anh đang ở trạng thái tốt nhất, sẵn sàng đối mặt cậu, kể từ khi họ chia tay nhau gần ba tháng trước và bây giờ, với tất cả mọi thứ, đây có vẻ là thời gian hoàn hảo cho chuyện đó. Harry ngồi phịch xuống phía bên kia quầy mà không thèm chào hỏi lấy một câu và thấy dâng lên một chút niềm vui xấu xa khi Malfoy trợn tròn mắt.

“Tôi đã dâng hết cho họ,” Harry nói, thừa nhận Malfoy đúng. Anh ngước lên và ngạc nhiên thay khi thấy Malfoy không thỏa mãn như mình đã nghĩ. Anh trỏ vào cái nhãn trên li rượu đế lửa của mình. “Ginevra có thai rồi.”

Mặt Malfoy tái đi một lúc trước khi dịu lại và quay về thái độ bình thản. “Chúc mừng, Harry,” cậu nói có vẻ thật lòng. “Anh phải rất hài lòng nhỉ.”

“Ư-Ừ. Đúng vậy.” Harry co người lại. Merlin, anh không nghĩ có điều gì có thể nghe ít đúng hơn thế.

Malfoy nheo mắt trước câu trả lời ngập ngừng. “Tại sao anh lại ở đây?”

Harry nuốt khan và nhìn xuống đường kẻ ngang anh đã vạch lên cái nhãn. “Bởi vì,” anh nói một cách khó khăn, “có một phần trong tôi không hài lòng và đó là lỗi của em.” Malfoy quẳng cho anh một cái nhìn sắc lẹm đầy hoài nghi và Harry lại nhìn cậu một lúc trước khi yếu ớt nói, “tôi biết, cái khoảnh khắc mà cô ấy nói ra điều đó, nó thật sự là dấu chấm hết cho chúng ta và tôi—anh không nghĩ là anh đã sẵn sàng để kết thúc.”

“Nó đã kết thúc từ rất lâu rồi, Harry.” Cậu nhìn thẳng vào chiếc nhẫn cưới của Harry và trong một khoảnh khắc, Harry muốn giật nó ra và quăng về phía bên kia của quán rượu nếu điều đó sẽ khiến Draco cười lại với anh. Malfoy đứng dậy, thảy một vài đồng xu vào cái vòng tròn nước. Cậu chạm vào vai Harry như chào tạm biệt để rời đi. “Cô ấy là lựa chọn của anh và với tất cả lòng biết ơn, cô ấy sẽ sinh cho anh một đứa con. Đó nghe như thể là điều đúng đắn nhất với tôi rồi.”

– – – – – –

Harry cố gắng ghi nhận từng lời của Malfoy, thật lạ khi Malfoy lại là người nói ra chúng. Ginny đang trao cho anh một điều thật quí giá, một điều mà chỉ mãi là của riêng anh mà không phải là người đàn ông nào khác, điều mà anh sẽ không có được nếu anh còn tiếp tục mối quan hệ nửa vời của mình với Malfoy.

Khi thai kì của cô ấy tiếp tục và họ hiểu được tường tận về nó, những nghi ngờ của Harry may mắn thay trở nên yên ắng hẳn đi. Ginny và anh gần gũi với nhau hơn bao giờ hết và, dù phải tự có một số điều chỉnh để làm quen với sự hiện diện bất ngờ và liên tục của cô ấy, anh thấy mình không những không thấy phiền mà còn bắt đầu tận hưởng cuộc sống hai người.

Đó là ba tuần trước ngày sinh theo tính toán, Ginny nắm lấy tay anh, khuôn mặt cô ấy căng phồng lên và ướt đẫm mồ hôi. “Harry, có cái gì đó đang,” cô rên lên và ấn một tay xuống phần bụng dưới đầy ấn tượng của mình, “có chuyện gì đó đang xảy ra. Đứa bé, em nghĩ đó là đứa bé.” Cô ấy hít thở sâu, theo cách họ được dạy từ hàng tháng trước, trong khi Harry cứ nhảy dựng lên. Bộ não của anh đã được dự định rằng chuyện này còn lâu mới đến.

“Cái túi, Harry, cái túi,” Ginny rên rỉ trong đau đớn.

“Phải, phải,” Harry nói, bấn loạn chộp lấy cái túi.

“Không phải cái túi Quidditch của anh, đồ khùng này!” cô hét lên trong tức giận.

“Rồi, rồi,” Harry thở khò khè, kéo cái túi y tế ra khỏi tủ và quẳng nó lên vai trong khi giúp Ginny ra khỏi giường để xuống chỗ Floo.

Lúc anh đang nắm tay Ginny trong phòng hộ sinh, với một Ron đang còn lờ đờ và Hermione chờ ở ngoài, cô lương y bế con trai của anh, James, có một phần ngang bướng trong Harry đã mong rằng Malfoy đang ở đây để nhìn thấy đứa bé.

– – – – – –

“Pa, sanh,” (*) James hớn hở chỉ vào con chim sẻ.

Harry cười và đồng ý, “Ừ, sanh.” Anh bế James lên đặt trên đùi mình. “Dù thỉnh thoảng thì người lớn gọi nó là con chim đó.” James nhìn anh với vẻ hoàn toàn bối rối khiến Harry ngay lập tức phải chữa lại. “Mà điều đấy thì rất là ngốc, nhỉ? Rõ ràng nó là một con sanh.”

Ginny đảo tròn mắt kế bên anh, dù anh có thể thấy cô ấy cũng khá thích thú. “Cũng giống như là cái máy nướng bánh mì, cái bồn tắm và cái ti giả của thằng bé đều là một con sanh.”

Harry gật gù và khẳng định dứt khoát, “Chỉ vì nó là thế mà.”

“Sau này, khi họ có hỏi hình như con trai chúng mình bị chậm thì em sẽ đổ mọi lỗi lên anh đấy,” cô vừa cười lớn vừa nói.

Harry và James chia sẻ một ánh nhìn trước khi Harry lại đùa, “Cứ như thể là họ sẽ bảo nó chậm ấy? Thằng nhóc đã nhận ra rằng toàn bộ hệ thống ngôn ngữ của chúng ta quá đỗi phức tạp và chỉ khi ta đơn giản nó đi thì sự giao tiếp thật sự mới có thể bắt đầu! Thằng bé được sinh ra là để giành giải Nobel, em không thấy thế sao?”

James chọn ngay lúc đó để phun ra một cái bong bóng bọt và Harry thì không thể nào tự hào hơn.

– – – – – –

Harry không nghĩ nhiều về Malfoy trong vòng một năm rưỡi tiếp đó, trách nhiệm làm cha đã khiến mọi thứ khác phải dẹp sang một bên, thế nên là có hơi sốc khi anh chạm mặt cậu tại một nhà hàng khá sang trọng, La Rue, ở Paris khi đang chờ liên lạc từ sở Thần Sáng Pháp.

“Chào,” Harry nói trong hoài nghi khi nhìn Malfoy đang lướt qua thực đơn. Malfoy ngước lên và đóng băng. Harry chỉ vào chiếc ghế trống đối diện cậu và Malfoy do dự xem xét một lúc trước khi lạnh lùng gật đầu đồng ý. Harry kéo ghế ra, bắt đầu một cách khó khăn, “Thật bất ngờ khi thấy em ở đây.”

Anh phải kìm nén một phần ham muốn điên loạn trong mình muốn nhảy ra và bắt đầu kể cho Malfoy nghe về James, muốn nhìn thấy mắt cậu sáng bừng lên như cái cách mà Ginny sẽ phản ứng sau khi anh kể cho cô nghe. Bình tĩnh nào, anh nghiêm khắc tự nhủ. Dĩ nhiên là Malfoy sẽ không quan tâm rồi, James đâu phải là con của hai người. Harry tự mắc nghẹn trước những suy nghĩ của mình và Malfoy nhìn anh khó hiểu.

“Hẳn là bất ngờ rồi,” cậu trả lời sau một nhịp và với tông giọng cực kì khách sáo. Cậu với lấy li vang của mình và chỉ ra xung quang. “Tôi không ngờ là nơi này lại hợp với sở thích của anh.”

Harry để ý thấy chỉ có một cái li được rót đầy, Malfoy ăn một mình ư? Anh khịt mũi như để trả lời cho câu hỏi. “Hầu như không,” anh thừa nhận. “Là một cuộc hẹn vì công việc.”

“À,” Malfoy nói một cách thấu hiểu, “ra thế.”

Harry gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, cảm thấy hồi hộp một cách khó hiểu, cứ như thể Malfoy và anh đang hẹn hò hay gì đó vậy. Nhưng họ gần như chưa từng trải qua chuyện như thế này, kể cả khi hai người đang hạnh phúc nhất. Anh hắng giọng. “Còn em?”

Malfoy vuốt nhẹ cái khăn ăn trên đùi và nghiêm túc trả lời, “Thực sự thì tôi đang có một cuộc hẹn.”

Nỗi đau mà câu nói đơn giản ấy mang lại thật bất ngờ và khiến anh tê liệt. Anh hi vọng sẽ không bị xem là khiếm nhã khi chụp lấy li nước của Malfoy và uống cạn nó, hay thực ra là anh cũng không còn quan tâm là nó có khiếm nhã hay không nữa. Anh cố cười nhưng co rúm lại giữa chừng. “Nhất định là lần đầu rồi,” anh cố nói bằng giọng lãnh đạm, “khi mà anh ta làm đến mức này để gây ấn tượng với em.”

Malfoy mím môi và liếc mắt về phía cửa. “Là một ngày kỉ niệm như nó vẫn thường diễn ra,” cuối cùng cậu nói.

Harry bỗng gặp khó khăn với việc hít thở và có thứ gì đang khiến mắt anh bỏng rát. “Tôi đã không biết là em đang hẹn hò ai đó,” anh nghẹn lời. Mùi nước hoa Pháp ngu ngốc. Tâm trí anh bắt đầu trôi dạt đi, nhớ lại Malfoy đã trông như thế nào khi cậu xuất ra và cậu sẽ trông ra sao, khi đó không phải là tay của Harry vuốt ve cậu lên đỉnh. Harry giận giữ giật ý nghĩ đó ra khỏi đầu, mặt anh đỏ bừng lên.

Malfoy gật đầu cộc lốc. “Có thể hiểu được.” Cậu nhìn Harry lần đầu tiên từ khi anh ngồi xuống và cau mày. “Anh chẳng bao giờ tán nhảm nhiều như Pansy và chúng ta không hẳn là bạn rượu của nhau.”

“Không, chúng ta không phải,” Harry đồng ý. Anh ho khan, cảm thấy bối rối và khó chịu khi không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. “Nhưng tôi—tôi sẽ rất vui nếu thỉnh thoảng chúng ta liên hệ với nhau. Không nhất thiết phải…” anh hắng giọng lần nữa, “nhưng chúng ta đã từng rất gần gũi.”

“Chúng ta từng,” Malfoy gật nhẹ công nhận.

Harry trở nên thiếu kiên nhẫn khi Malfoy không nói gì thêm. “Vậy là?”

Malfoy nhìn thẳng vào mắt anh làm Harry không thể ngoảnh đi đâu khác. “Tôi tin là trước đây tôi đã từng nói với anh rồi, Harry. Tôi không có hứng thú với việc quen biết người đàn ông anh đã trở thành.” Cậu nói ra một cách đơn giản, dễ dàng, như thể những từ ấy không có tác động gì và không có phần nào trong Harry trở nên vụn vỡ vì chúng. Cậu quay đi và

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net