[Năm nhất] Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở Hogwarts cũng có một thang điểm dùng để đánh gia năng lực của học sinh và xếp qua môn. O bằng với xuất sắc; E là giỏi, kì vọng; A có nghĩa chấp nhận được; P chính là dở; D bằng với tệ và T đồng nghĩa là bét.

Muriel quan ngại sâu sắc nhìn con điểm P trên bài luận môn Độc Dược của mình. Nhỏ nhìn nhìn, nghĩ nghĩ, rồi tuyệt vọng cất sâu bài đấy vào cặp.

"Đừng buồn quá." Zanibi ngó được con điểm của nhỏ bèn an ủi, "Không còn nhiều thời gian đâu. Tới giờ học môn tiếp rồi."

Môn tiếp theo là Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám. Muriel chớp mắt, nhỏ có hơi chần chừ mỗi khi bước vào phòng học môn này. Vì nhỏ cứ thấy sao ấy. Muriel thậm chí còn có thể liệt kê được những thứ khiến mình khó chịu để khỏi phải học môn này nữa.

Nguyên do đầu tiên chính là tại giáo sư đứng lớp môn này - Quirinus Quirrell - cái người lúc nào cũng nồng nặc mùi tỏi. Thú thật Muriel chẳng thích gì cái bộ dạng khi đứng lớp của giáo sư. Mỗi cái khăn dày dặc quấn đầu kia cũng khiến nhỏ ngai mắt rồi. Nói gì thêm cái điệu cà lăm cà lắp khi giảng bài của ông nên nhiều khi Muriel không nắm được thầy đang dạy về cái gì, đoạn văn thầy đọc là ở đâu. Và Muriel không thích mấy người giảng bài mà nhỏ một chữ cũng hiểu chẳng nỗi, trừ giáo sư Snape.

Còn nguyên nhân thứ hai, nó tới từ chính bản thân Muriel. Không biết vì lí do gì mà nhỏ ưa gặp ảo giác khi đang trong lớp lắm, lạ nữa là nhỏ chỉ bị vậy mỗi môn này thôi.

Vì thế Muriel chắc ham hố tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám tí nào.

"Lại nữa rồi." Muriel lầm bầm khó chịu khi nhận ra cơ thể mình bắt đầu lâng lâng. Hình ảnh trước mặt nhỏ xoè đi, mấy đốm trắng cứ nổi lềnh đềnh trong con ngươi xanh sẫm. Nhỏ thấy phía trước, bộ dạng của giáo sư Quirinus bị hình dáng của ai đó chồng lên. Một người trông như vừa hứng chịu lời nguyền tra tấn. Bóng người ấy đổ xuống, máu chảy lênh lánh; hai mắt trợn sọc lên, chết tức khì.

"Trò Muriel?"

Giọng giáo sư Quirinus vang lên, lắp bắp gọi họ của Muriel khiến nhỏ bừng tỉnh. Vội vàng đứng dậy, mồ hôi trán không biết tự lúc nào đã làm bết tóc mái của nhỏ. Muriel vén nó ra sau vành tai. Nhỏ xin lỗi giáo sư vì sự lơ đễnh của mình. Nhỏ hối lỗi và mong giáo sư nhắc lại câu hỏi ban nãy một lần nữa để nhỏ có thể trả lời. Nhưng trước khi kịp nghe thầy Quirinus lặp lại câu hỏi, phía trước của Muriel bỗng chốc trắng xoá. Rồi nhỏ chẳng còn suy nghĩ được gì nữa. Bốn bề xung quanh dần lặng im lúc nào không hay. Rồi nhỏ xỉu trong tiết học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.


"Bồ không sao chứ?" Pansy lo lắng cầm lấy tay Muriel hỏi han.

Nhỏ ngượng cười, "Tôi không sao, cảm ơn bồ."

Draco khoanh tay đứng giữa Goyle và Crabbe nhăn mài, "Bồ phải báo cho cậu của bồ về việc này, Muriel, sức khoẻ của bồ có vấn đề."

"Không!" Nhỏ lắc đầu, quả quyết chối từ, "Tôi tự biết cơ thể mình ổn hay không, đừng nói với cậu."

Muriel không muốn việc bản thân gặp ảo giác bị cậu Dylan phát hiện.

Draco tậc lưỡi bực bội. Thằng nhóc nhìn Muriel đâm chiêu rồi mới từ từ nói, "Bồ không được lòng Slytherin, Muriel thân yêu.

Muriel nhíu mài, nhỏ vậy mà một chút ý thức về vụ này cũng chẳng có.

"Tại ghen tị đấy." Pansy dẫu môi, "Bồ thân thiết với Malfoy. ồ rõ ràng chẳng có gì nhưng luôn được mấy dòng họ thuần huyết bao quanh." Con bé bày vẻ mặt khinh khỉnh, "Với lại bồ đẹp quá xá khiến nhiều người bị lu mờ, nên họ không ưa bồ cũng dễ hiểu. Đừng để tâm quá."

Muriel cụp mắt nhìn xuống bàn tay trắng nhợt của mình. Nhẹ giọng bảo mình biết.

Slytherin trọng quyền lực. Mà Lewis thì chỉ còn lại quá khứ.

Tuy rằng Lewis vẫn giàu có nhưng so với các gia tộc khác thì thua xa.

Sau chiến tranh, tuy rằng không liên quan gì tới Chúa Tể Hắc Ám nhưng Lewis vẫn chịu nhiều tổn thất hết sức nặng nề.

Dylan Lewis bị trúng nguyền rủa hắc ám - chỉ cần trở thành gia chủ của Lewis thì sẽ mất mạng tức khắc.

Còn Layla Lewis - mẹ của Muriel thì hôn mê sâu mãi không tỉnh. Nhưng bên ngoài không ai biết tin này. Người ta chỉ nghĩ rằng bà bị ảnh hưởng tâm lí nặng nề sau sự ra đi của chồng nên mới biệt tích trong phủ không bước ra ngoài.

Và cũng vì thế Lewis chính thức mất đi người kế thừa phù hợp. Một gia tộc mà không có ai dìu dắt lụi tàn nhanh chóng, vô phương cứu chữa. Cậu Dylan bắt buộc phải phong bế toàn thái ấp rồi trầm mình vào Quidditch.

Mãi đến mười năm sau, Muriel Lewis mới được đón trở về. Mang trong mình trọng trách lớn lao - bằng mọi giá phải phục hưng lại gia tộc.

Nhưng nhỏ không lường được tới việc bản thân sẽ khiến Nhà của mình mất lòng. Dù rằng tự Muriel cũng nhận thấy mình tốt quá trời.

Máu thuần, dòng họ có lịch sử cao quý, quan hệ sâu rộng với các gia tộc thuần huyết, xinh đẹp và thành tích tốt.

Vậy tại sao Slytherin lại không thích nhỏ?

Thấy Muriel đột nhiên im ắng quá nên bọn nhỏ đến thăm đều lo quýnh, sợ rằng bản thân đã nói điều không phải làm Muriel buồn. Cả bọn đưa mắt nhìn nhau, và Crabbe buộc phải lên tiếng phá vỡ thế im lặng sau khi bị Draco huých một cái đau điếng vào eo, "Bồ đừng buồn quá, bọn tôi sẽ ở cạnh bồ mà."

"Đúng đó." Goyle phụ hoạ, "Bọn tôi có thể giúp bồ chép bài mỗi khi bồ thấy không khoẻ." Thằng nhóc lấy ra cuốn sổ, hai cánh tay bụ bẫm của nó chìa đến trước mặt nhỏ, "Tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám hồi sáng, của bồ."

Muriel nhận lấy cuốn sổ, mở ra.

Nội dung tóm gọn một cách đầy đủ, dễ hiểu; các mục quan trọng đều được tô điểm lên, kèm theo đó là những lưu ý cần nhờ và những việc tránh phạm phải. Quá tuyệt vời cho một bài học đã bỏ lở.

"Cảm ơn mấy bồ."

Muriel cười, tươi tắn.

"Còn Helen để tôi cho." Pansy vỗ ngực, tự tin, "Bồ không cần đau đầu vì việc chăm sóc nó nữa đâu. Bồ nên nghĩ ngơi nhiều thật nhiều vào, dạo này trông bồ nhợt nhạt quá." Con bé vuốt má Muriel, dịu dàng, "Cứ chuyên tâm vào nghỉ ngơi, nhé?"

Draco hiếm khi không xấu tính, nhưng cái việc hếch cái chiếc cằm nhọn hoắt đã là thói quen khó bỏ rồi, "Tôi sẽ kiềm bồ môn Độc Dược, đảm bảo bồ sẽ được A trở lên, và miễn phí."

"Nghe Zanibi bảo bồ rầu thúi vì con điểm P nhỉ?" Draco bồi thêm, cười khúc khích.

"Ôi mấy bồ." Muriel cảm động, "Mấy bồ đúng là những viên kẹo ngọt ngào."

Nhỏ nhìn sang Draco, bổ sung, "Và tôi không rầu thúi, Draco yêu dấu."

Buổi học bay đầu tiên diễn ra vào chiều thứ ba.

Muriel phán xét cây chổi Sao Xẹt do trường cấp cực kì. Vì có người cậu là siêu cầu thủ Quidditch nên đối với việc lựa chổi thì nhỏ cực kì nghiêm khắc. Và cũng khó chấp nhận phải cởi lên cái thứ cũ òm, rách rưới này để bay tới bay lui.

Muriel khá đồng tình với Draco về cái ý kiến nên cho học sinh năm nhất mang chổi riêng đến trường.

Nhắc tới Draco, nhỏ đưa mắt nhìn sang cái người từ nãy giờ vẫn huênh hoang chưa hết về những trận bay hết sức tuyệt vời của mình và Muriel dám thề với Merlin rằng thằng đó đang xạo ke.

Draco có thể là thằng bạn tốt. Nhưng tính cách thì không.

Muriel nhận xét thật lòng.

Giáo viên dạy môn bà như đã giới thiệu từ trước - bà Hooch - một phù thuỷ với mái tóc xám ngắn và đôi mắt vàng như chim ưng.

Đầu tiên, bà dạy cho lũ nhỏ cách để hô cây chổi cho nó tự nhảy gọn vô tay mình. Trong lớp, Harry Potter là đứa thực hiện nhanh nhất. Thằng nhóc đó chỉ mất vài giây để hô và thành công.

Muriel là đứa thành công thứ hai sau Potter vài tích tắc. Nhỏ có kinh nghiệm rành rọt về mấy cây chỗi nhưng không thích phô ra. Phòng nếu sơ sảy làm sai cái gì thì sẽ không bị quê độ.

Như trường hợp của Draco chẳng hạn.

Giáo sư chuyển sang chỉ cách làm sao để trèo lên chổi để không bị rơi xuống đúng cách. Bà Hooch đi đi lại lại sửa tư thế cho từng học sinh một. Muriel là đứa duy nhất được giáo sư khen trong lớp. Bà chỉ vào nhỏ và kêu lũ trẻ hãy nhìn theo và học hỏi.

Ơn cậu Dylan.

Nhưng mà cậu bạn 'tốt' Draco lại không được như nhỏ. Thằng nhóc bị giáo sư mắng tại chỗ suốt vì tác phong của mình. Bà Hooch cứ mắng nhiết nó rằng "tại sao học mấy năm rồi mà cứ làm trật". Nhìn mặt mếu máo đó trông tội. Muriel đảo mắt chán chường, nhỏ đi tới thấp giọng chỉ ra những điểm cần sửa. Tay và chân nên làm sao cho đúng rồi điều chỉnh lại hơi thở. Kêu nó thả lỏng, đừng gồng quá. Sau vài ba quận, Draco cũng miễn cưỡng đạt yêu cầu.

Muriel nâng mắt nhìn sang Gryffindor đang cười trộm đằng kia. Không nói năng gì.

Tuy rằng tư thế của Draco không tốt, nhưng ít ra nó không bị chổi đập thẳng vào mặt như Ronald Weasley lúc hô câu chú "Lên!"

Cuối cùng, phần được mong đợi nhất - bay đã diễn ra. Với độ cao an toàn, nếu không muốn gọi là quá thấp - một thước. Học sinh cần học cách hạ xuống bằng cách chồm người về phía trước một chút và phải chú ý lắng nghe kĩ tiếng còi của giáo sư Hooch.

Muriel có hơi loạng choạng chập đầu. Tuy nhiên, thân là cháu gái của cầu thủ Quidditch vĩ đại nhất Anh Quốc (Cậu Dylan bảo vậy) nhỏ đã có thể sà tới sà lui một cách nhanh chóng hoặc cũng có thể lượn tới xoay một vòng trước Draco - người vẫn đang đen kịt mặt tìm cách khiến cây chổi nghe lời mà nhếch mép cười tươi.

"Muriel!"

Draco bực tức gào lên, còn nhỏ thì ha hả cười và bay sang chỗ khác.

Trong lúc Muriel đang chỉ cho Pansy cùng Goyle và Crabbe cách dừng lại đúng thì nhỏ nghe thấy tiếng thét kinh hoàng từ phía Gryffindor. Ngó nhìn thử, Muriel trợn tròn mắt khi bắt gặp cảnh Longbottom mất khống chế mà bay lên cao tít. Lạy Merlin, đó là cỡ bảy thước đó! Té là gãy xương chứ nhỏ nhặt gì!

"Cứ vậy thì nó rớt là cái chắc." Pansy nhận xét với thái độ bàng hoang. Và không chỉ mỗi mình cô nhóc như vậy, hầu hết Slytherin đều chẳng mấy mặn mà với vụ này. Dù gì thì người bị thương cũng nào phải họ. Thậm chí đó còn không phải thành viên của Slytherin.

Muriel nhíu mài. Nhỏ nắm chặt cán chổi, chồm người lên và bay nhanh.

Tuy nhỏ là Slytherin thiệt, nhưng rõ ràng Nón phân loại cũng từng bảo nhỏ có tố chất của cả bốn nhà (dù không có cái nào đủ yêu cầu) nên không thể mắt nhắm mắt mở nhìn một người té ngã như vậy.

Huống hồ...

Nghĩ đến vẻ mặt khó ở của giáo sư Snape. Muriel cay đắng thừa nhận sự thật là do nhỏ muốn kiếm nhiều điểm cho Slytherin để thầy bớt bắt bẻ và đay ghiến nhỏ sau cái đợt thư sấm kia.

Muriel hướng lên phía trên, dùng hết sức và dang tay quá cỡ để cố chụp lấy Longbottom đang rơi tự do xuống. Tuy thằng nhóc còn chưa to con bằng Goyle hay Crrabe nhưng so với Muriel vẫn nặng khiếp. Hại Muriel suýt thì té chỏng vó theo.

Muriel nghĩ mình không tài nào kéo cái người to hơn mình mấy xác như vậy lên chỉ bằng một tay được. Nên nhỏ đã mất đà suýt rớt. Nhưng nhỏ sực nhớ tới những trận đấu của cậu mà nhỏ được coi. Trong đó có lần Tầm Thủ Anh Quốc đã thả người tự do xuống để có thể vươn tay dài hơn chụp lấy trái Snitch, còn mu bàn chân thì bám trụ vào cán chổi. Một hành động cực kì nguy hiểm nhưng cũng nổi bật và hoàn hảo rực rỡ.

Để cứu Longbottom cũng như tránh thảm cảnh bản thân té gãy xương theo thì Muriel quyết định đánh liều bằng cách đó.

Muriel bỏ tay nắm chặt cán chổi của mình ra và chộp lấy Longbottom. Nương theo sức nặng mà hạ tay xuống, nhỏ hít sâu một hơi rồi trở người nhảy khỏi cán chổi. Trong khi hai chân cố gắng quắp chập lấy cái thân chổi bong tróc và sần sụi.

Và rồi trong tiếng la đầy kinh hãi kèm thán phục. Muriel Lewis thành công ngăn được cú rơi thảm hoạ của Neville.

Ngặt cái, nhỏ chỉ có thể lơ lửng trên không chứ không thể đáp xuống vì chẳng đủ sức để kéo hai đứa ngồi lại cái chổi đàng hoàng. Muriel giương ánh mắt cầu cứu về phía giáo sư Hooch - người vẫn đang bàng hoàng về chuyện vừa mới diễn ra.

Nhận thấy ánh mắt của nhỏ, bà Hooch vội vã bay đến chỗ cả hai. Cẩn thận đỡ Longbottom sang chổi của mình và giúp Muriel ngồi lại an toàn trên cây chổi.

Muriel đáp xuống đất. Đá đá chân cho vơi bớt cơn tê ban nãy. Nhỏ nghiêng đầu đánh giá Longbottom một lát rồi đi đến chỗ bọn Draco.

Ôi thôi.

Muriel rên rỉ trong lòng. Ông trời con giận rồi.

"Bồ." Draco gằn giọng, "Biết mình đang làm gì không?"

"Kiếm điểm."

Muriel ăn ngay nói thật đáp.

"Kiếm điểm?"

Draco nhướn một bên mài.

Nhỏ gật đầu, "Đúng." Muriel giải thích suy nghĩ của mình trước khi thực hiện hành động rất Gryffindor ban nãy, "Cứu bạn học gặp nguy hiểm nhất định sẽ được cộng từ mười đến năm mươi điểm, như thế thì chúng ta sẽ bỏ xa ba nhà còn lại một khoản rất xa."

Nói xong nhỏ còn giơ tay ra làm dấu.

"Lạy Salazar!" Pansy chạy tới. Nét mặt còn hơi tái, nắm chặt tay Muriel mà kiểm tra, "Bồ có nghĩ tới việc lỡ như mình ngã theo không?"

"Tôi sẽ không ngã."

Muriel nói như đinh đóng cột.

"Nó quá nguy hiểm, Muriel!" Pansy không hài lòng, "Bồ có thể giúp Slytherin kiếm điểm bằng nhiều cách khác. Bồ thông minh mà. Đừng làm việc rất Gryffindor như thế."

"Đúng vậy." Draco chen vào, "Nên nhớ bồ là Slytherin, Muriel Lewis."

"Tôi biết."

Muriel ỉu xìu, môi hơi bĩu ra, đáp lại, nhỏ xíu.


"Cộng Slytherin 30 điểm vì việc làm anh hùng của trò Muriel."

Bà Hooch hài lòng nói: "Tiếp theo tôi sẽ cho các trò bay tự do, nhưng phải trong điều kiện là hai người lập thành một nhóm. Và không được bay cao quá một thước. Phải đảm bảo an toàn tuyệt đối, các trò đã rõ chưa?"

"Dạ rõ!"

Muriel lập nhóm với Pansy. Nhỏ vừa bay chầm chậm vừa nghe con bé kể về nhóm nhữ sinh mà bản thân mới thành lập. Muriel nhướn mài, từ chối khéo lời mời gia nhập của Pansy. Sau đó nhỏ chuyển đề tài sang mấy sỏi thon và dược làm đẹp, cùng với mấy bộ trang phục thích hợp để mặc khi tuyết trời mùa đông sắp sửa tới. Đương nhiên, con bé cũng hào hứng mà bàn lắm, kể tới say mê luôn là đằng khác.

"Malfoy! Trả quả cầu cho Neville ngay!"

Muriel nghe giọng đanh thép của Potter. Nhỏ ngừng tán ngẫu với Pansy mà nhìn theo hướng mái tóc bạc kim nổi bật dưới cái nắng chói kia. Thấy trên tay của cậu chủ nhỏ Malfoy là một quả cầu tròn nhỏ vừa lòng bàn tay. Muriel tậc lưỡi chuyển ánh nhìn sang Potter và Weasley đang thay bạn học nhút nhát của mình đòi lại công bằng. Nhỏ lựa chọn sẽ không can ngăn hay giúp đỡ ai cả.

"Rất tiếc là không, thưa Potter vĩ đại." Draco nhếch mép. nó thảy thảy quả cầu lên không trung vài lần rồi chụp lại, "Đây là lộ phí cho vụ ban nãy."

"Nhưng đó là công của Lewis!" Potter gào lên, "Không phải mày."

Weasley cũng rầm rú không kém, "Và mày không có quyền đòi hỏi!"

Draco ồ một tiếng đầy khoái chí. Nó ngồi trên chổi và cười ngặt nghẽo. Thằng đó đưa tay lên vuốt sóng mũi, "Vậy thì để người xứng đáng nhận lấy nó cầm lấy hen?"

Nói dứt lời, Draco lập tức gào lớn tên nhỏ: "Muriel!"

Muriel: "...?"

Ôm lấy quả cầu được phi đến với tốc độ đáng sợ. Muriel chớp chớp mắt nhìn màu sắc của quả cầu chuyển dần sang đỏ mà nghệch ra. Bộ nhỏ quên chuyện gì hở ta?

"Văng nó ra xa!" Draco hét lớn và chỉ tay về một hướng trống hoắc, "Dùng lực mạnh vào!"

Thằng nhóc này, giận cá chém tùm lum quá trời.

Muriel nhìn vẻ mặt nôn nóng cùng chút gì đó thất vọng (?) của Potter rồi liếc sang bộ dáng đáng thương của Longbottom, sau đấy liếc nhìn vẻ nghênh nghênh tự đắc của Draco.

Thở hắt ra một hơi, nhỏ vung tay và văng thật mạnh.

Sau đấy, Muriel mở căng mắt nhìn quả cầu đập cái bộp vào đầu Draco và tiếp tục bay thẳng ra xa. Nhưng Cứu Thế Chủ đã leo lên chổi và bay với cái tốc độ còn kinh hơn nữa và thành công chụp lấy quả cầu gợi nhớ trong ánh mắt tròn xoe của mấy đứa năm nhất.

Potter nhìn cục u trên trán của Draco một cách đầy hàm ý rồi vui vẻ cười tít mắt khi nhìn sang Muriel.

Muriel nuốt nước bọt trước ánh nhìn căm tức, giận dữ của Draco liền vội vàng giải bày: "Tôi không cố ý ném trúng bồ đâu."

"Vậy cái trên đầu tôi là gì!?" Chỉ vào chỗ sưng vù, Draco la lên anh ách.

Muriel ngoài việc hứng chịu cơn thịnh nộ ngút ngàn của Draco thì còn cảm nhận được ánh mắt đầy biết ơn của Longbottom. Và có lẽ thằng nhóc chuẩn bị tinh thần đứng lên nói thay nhỏ để Draco trút giận sang mình.

Mặc dù là Longbottom có chút hiểu lầm về việc làm của Muriel. Nhưng hành vi biết lấy ơn trả ơn sắp sửa diễn ra của thằng nhóc cũng làm nhỏ phần nào hài lòng.

Nhỏ không buồn kiếm chuyện với Draco chỉ vì những chuyện con cỏn như này. Nói chi Draco còn đang tranh cãi với Gryffindot - kẻ thù truyền kiếp của Slytherin. Hơn nữa, Draco mới chân chính là bạn của nhỏ. Và nhỏ thì chẳng có lí do chính đáng nào để làm bạn mình bẽ mặt cả.

Nhưng ảo giác đột ngột xuất hiện khiến nhỏ không kịp định hình nên ném hướng bị lệch đi quỹ đạo dự tính, thế là Draco xui xẻo dính đạn thôi.

Mồ hôi thấm ướt hết phía sau lưng áo của nhỏ nhưng đã bị áo chùng đen che lại hết. Muriel nén lại hơi thở nặng nhọc khi giáo sư McGonall bắt ngờ đi tới và kéo Potter đi đâu đó. Nhỏ cố tỏ cho bản thân ổn tới khi tan học. Và sau khi giáo sư Hooch thông báo hết tiết, Muriel đã nhanh chóng kéo tay Draco đi tới góc khuất. Nhỏ suy nghĩ một lát rồi kể hết cho Draco tình trạng ban nãy của mình.

"Tại sao?" Draco nghiêm trọng hỏi, "Bồ có khả năng tiên tri hả?"

"Không biết nữa." Muriel lắc đầu, "Nhưng mà nó khiến tôi mệt mỏi lắm."

Draco như hiểu ra điều gì đó, thằng nhóc đập tay, "Hoá ra ban sáng bồ ngất đi là vì lí do này?"

"Có lẽ."

"Bồ nên nói với người lớn về việc này." Mài Draco nhăn lại, nó chắp tay sau lưng đi đi lại lại, "Đây là vấn đề lớn đấy! Tôi sẽ gửi thư cú cho cha!"

"Đừng!" Muriel vội vàng ngăn cản, "Tôi không muốn!"

"Vì sao?"

Nhỏ bặm môi, nhìn thẳng vô đôi mắt xám xịt của Draco. Đấu tranh tư tưởng một hồi rồi nói thẳng, "Tôi nhìn thấy người đã sử dụng lời nguyền với cậu Dylan."

"Là ai?" Draco ghé lại gần, giọng nó cứng ngắt.

"Giáo sư Snape."

"Gì cơ!?"

Draco thét đảm cả lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net