[Năm nhất] Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày học bay hôm thứ ba ấy, ánh mắt của Draco mỗi khi nhìn Snape có gì đó mông lung. Thằng nhóc bàng hoàng và không mấy tin tưởng. Nó chẳng biết liệu khả năng tiên tri của Muriel có thật hay không, nhưng dù cho có chuyện gì đi nữa Draco vẫn kính trọng giáo sư môn Độc Dược kiêm Chủ Nhiệm của nó lắm. Và nó tin giáo sư nhất định sẽ không phải người xấu (ít nhất là với Slytherin).

Đối với Draco, Snape là cha đỡ đầu vĩ đại và đáng tôn kính. Là tấm gương mà nó luôn muốn noi theo thửa còn ngây ngô. Draco say mê và ngưỡng mộ tài năng Độc Dược và các phép thuật Hắc Ám của giáo sư lắm. Nó chả để ý gì việc cha đỡ đầu của mình là một máu lai. Vì so với những thuần huyết khác Snape nổi bậy hơn tất thảy. Cha đỡ đầu là người tài giỏi và thông thái nhất mà nó biết (dĩ nhiên, sánh ngang với ba Lucius).

Nhưng rồi khi nghe lời nói mơ hồ của Muriel, Draco rối rắm lắm. Nếu cha đỡ đầu có hạ ngục bất kì ai khác thì nó không buồn để tâm đến đâu, vì chắc hẳn rằng kẻ đó là một tên phù thuỷ xấu xa xứng đáng nhận một vé vào Azkaban. Nhưng lần này khi đối tượng là Dylan Lewis - cậu của Muriel - cầu thủ Quidditch mà bao phù thuỷ hâm mộ. Việc này khiến Draco nhất thời không tài nào tiếp nhận nỗi.

Với chính bản thân nó, Dylan là một người mà nó cũng rất ưa thích. Vì nó cũng như bao đứa trẻ phù thuỷ khác đều coi Quidditch như là nguồn sống. Nó yêu môn thể thao đó; yêu những pha kĩ xảo tuyệt cú mèo mà Dylan thể hiện; yêu những bàn thắng xuất thần và cả những khi cái tên Anh Quốc được réo lên với danh nghĩa người chiến thắng.

Và hơn hẳn bất cứ lí do nào khác, Dylan chính là người thân của Muriel - một trong những đứa bạn của Draco (hẳn vậy).

Tuy rằng hai đứa chỉ quen nhau khi lên mười. Chậm hơn so với đám bạn khác nhưng Draco vẫn thích chơi với nhỏ hơn mấy đứa khác. Một phần do Muriel con đỡ đầu của ba nó; phần nữa chính là tại vì Muriel mang cho Draco cảm giác giống y hệt mẹ Narcissa.

Muriel chẳng bao giờ thèm đụng vào mấy màn chơi khăm của nó (như lúc dụ Harry Potter khiêu chiến vào ban đêm hòng để thằng đó bị giám thị tóm gọn). Con nhỏ sẽ thẳng thừng nói rằng tính của nó xấu quá trời cũng như sẽ mắt nhắm mắt mở mỗi khi con mèo mang tên Helen đó cào vài đường đau rát lên người Draco. Nhưng cũng chính Muriel là người bao che cho mọi hành động xấu xa của nó. Con nhỏ luôn chiều theo Draco một cách kín đáo, như việc tìm cách giúp Draco khỏi việc bị phạt. Hay nhờ Helen đánh lừa giám thị chẳng hạn,... Mặc dù sau đó Muriel đều phê bình thẳng thắn việc làm đó ngu ngốc cỡ nào và đe doạ sẽ gửi thư về cho ba Lucius. Đương nhiên, chỉ nói suông, Muriel khá bao che.

Tính tình dịu dàng được che giấu kĩ càng dưới vỏ bọc nghiêm khắc. Có thương có nuông chiều, và cũng nhiều lần dạy dỗ kín đáo để nó không bị mất mặt. Vì lẽ đó nên Draco thấy nhỏ có phần nào giống với mẹ của mình.

Muriel không phải dạng người nịnh nót. Nhỏ đi theo Draco, nhưng lại theo cách khác hẳn.

Mà cái khác ở đây là việc nhỏ thật sự xem nó là bạn. Draco nghĩ vậy.

Trước đây Draco chưa từng nghe qua việc ba mình có con đỡ đầu. Cũng chưa từng quen Muriel từ nhỏ như bao người đồn đoán. Chỉ là đôi lúc Draco cảm thấy nhỏ rất quái gở. Muriel tưởng chừng như bỡ ngỡ với mọi thứ. Nhỏ chẳng biết gì cả, cứ như một đứa ngu ngốc đần độn (Muriel nhất định sẽ nguyền Draco khi biết cái này) mà Draco khi ấy cảm thấy cứ như vậy thì chơi chẳng vui gì cả. Nên thằng nhóc quyết định sẽ hạ mình một phen và cao ngạo bảo, "Nếu bồ không rành thì cứ đi hỏi tôi."

Lời nói nghe thật xấc xược khiến cho nhiều người dễ chạm vào lòng tự ái. Có lẽ người ta sẽ nghĩ cậu chủ Malfoy này đang xem thường mình. Nhưng Muriel chỉ tròn xoe mắt nhìn Draco đăm đăm và nhỏ thật sự tíu tít hỏi han đủ thứ.

Ừ thì tuy hơi nhức đầu nhưng Draco không thấy phiền lắm mà còn phần nào phồng mũi dương dương tự đắc về kiến thức của bản thân. Thằng nhóc chủ động chìa tay về hướng Muriel và ngỏ lời làm bạn.

Rồi thế là làm bạn thôi.

Mà đã làm bạn thì phải bao che giúp đỡ lẫn nhau.

Draco ngồi trước bàn, nó ngó xuống bức thư đang viết dở dang. Bút lông gõ cộp cộp từng nhịp. Draco cứ viết rồi lại xé, lặp đi lặp lãi mãi. Cuối cùng, trong bức thư mà nó lựa chọn gửi cho cha, Draco chỉ đơn giản bảo rằng Harry Potter là một đứa trẻ ngu đần bị lời nguyền chết chóc đánh rớt não.

"Bồ." Phòng sinh hoạt chung, Draco cười ngạo nghễ đứng trước mặt Muriel, trong cái nhìn quan ngại sâu sắc của nhỏ mà phun ra từng chữ một, "Có gì không hiểu thì cứ tìm tôi."

Muriel chớp chớp mắt. Nhỏ đút tay vô túi áo chùng lấy ra viên kẹo và thảy cho Draco. Mỉm cười.

Thằng nhóc này ngoại trừ những lúc xấu xa thì cũng có nhiều khi tốt lắm.

Nhỏ nghĩ mình nên trò chuyện với Draco nhiều hơn, dù gì thì bài luận Độc Dược mỗi lúc mỗi khó thêm. Xem như cũng không kệ.

"Thành tích Độc Dược sắp tới của tôi trông cậy cả vào bồ."

Harry Potter rất có thể sẽ trở thành cầu thủ Quidditch trẻ nhất trong gần một thế kỉ qua.

Tin tức này chẳng biết bắt nguồn từ đâu. Nhưng một truyền mười, mười truyền trăm và cứ thế lan rộng ra khắp Hogwarts. Nhà nào Nhà nấy tụm năm tụm bảy xì xầm bàn luận không ngớt. Trong khoảng thời gian này, các học sinh của Gryffindor đi tới đâu cũng phồng cả mũi, hếch mặt tự đắc khiến Slytherin gai mắt cực kì.

Pansy phồng má. Con bé đứng giữa Daphne Greengrass và Millicent Bulstrode dậm chân bực dọc, "Không thể tin được mà! Rõ ràng buổi bay hôm ấy bồ mới là người tuyệt vời nhất." Chỉ sang Muriel vẫn đang thờ ơ ngậm kẹo, "Tại sao bồ không phải là người được nhận danh hiệu ấy chứ!?"

"Chân quắc chặt vào thân chổi và nữa thân trên thì lửng lơ." Theodore Nott - một trong những học sinh Slytherin năm nhất là bạn từ nhỏ với nhóm Draco cũng phải bất bình mà lên tiếng, "Một kĩ thuật quá đỗi tuyệt vời."

Draco khoanh tay im lặng nãy giờ. Mặt thằng nhóc chù ụ. Nó không cam tâm về việc mà Potter được hưởng và nó cũng ghét cay ghét đắng cái cách lũ sư tử Gryffindor kia tự đắc.

Vì thế, nó cố tình cao giọng nói giữa đám đông. Mặc kệ việc các giáo sư vẫn còn ngồi ở phía trên thưởng thức bữa ăn cùng học sinh, "Thay vì chọn một đứa chỉ biết bay và chụp đồ như chó kia thì tại sao không căn nhắc tới một học sinh vừa có khả năng thiên bẩm vừa là cháu gái của cầu thủ Quidditch vĩ đại. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, hơn kẻ nào đó chỉ được cái danh nghe thật vĩ đại, chẳng phải sao?"

Muriel cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu. Lưỡi nhỏ khẩy viên kẹo trong miếng. Chớp mắt chán chường.

Mà hẳn là tụi Slytherin năm nhất đã rỉ tai nhau cho đám bạn của mình về hành động của Muriel ở hôm học bay ấy nên bàn ăn vốn đang ồn ào nay lại yên tĩnh trong phút chốc.

Ừ thì bọn nhóc thấy lời của Draco cũng đúng (tuy là hơi khó nghe), nếu chọn Harry Potter vì khả năng bay của thằng chả tốt thì cái pha hành động ngầu ngất ngây kia của Muriel có kém cạnh gì đâu. Còn cứu được một học sinh có nguy cơ té gãy hết đống xương cơ mà.

"Không." Nhưng Muriel đã phủ phàng đánh sập những dòng suy nghĩ đó, "Tôi không hứng thú với mấy trò phá kỉ lục gì đó. Nếu muốn, năm hai tôi sẽ xin vào đội tuyển Nhà sau." Vừa nói nhỏ vừa ngẩng đầu quan sát vị giáo sư Độc Dược cũng như là chủ nhiệm của mình. Nhỏ thấy mặt ông đanh lại tựa như đang suy nghĩ gì đó.

Muriel mím môi thu trọn biểu cảm của bạn học xung quanh vào mắt. Nhỏ văng quả táo xanh của mình cho Draco để cảm ơn vì ý tốt ban nãy rồi rời đi cùng với Pansy và nhóm nữ sinh của mình. Bỏ lại Draco phía sau đang tặc lưỡi bực dọc.

"Lewis!"

Muriel ngừng bước. Ngoảnh đầu lại liền trông thấy Potter và Weasley đang thở hồng hộc vì đuổi theo mình. Nhỏ bèn hỏi, "Các bồ tìm tôi có việc gì không?"

"Là về Quiddich." Potter sốt sắng giải thích, "Buổi học hôm đó bồ mới là người tuyệt vời nhất, lẽ ra bồ nên được đặc cách!" Thằng bé tự chỉ vào mình, "Như tôi, mặc dù tôi chẳng giỏi như bồ." Cứu Thế Chủ nhìn quanh và hạ thấp giọng, "Có phải chủ nhiệm nhà bồ gây khó dễ cho bồ đúng không?"

Muriel nhướn một bên mài, "Sao bồ lại nghĩ vậy?"

"Còn phải hỏi sao." Weasley bên cạnh trả lời thay, "Giáo sư Snape chán ghét cả hai bồ ra mặt. Và cũng dễ hiểu khi mà ông ấy sẽ khước từ việc cho bồ được gia nhập vào đội Quidditch khi mới năm nhất."

Potter gật đầu lia lịa, "Vậy nên bọn tôi muốn bồ cùng bọn tôi tìm giáo sư McGonagall..."

"Chờ đã." Muriel đánh gãy câu nói còn dở dang, nhỏ khó hiểu nhìn cả hai, "Tôi nghĩ hai bồ có hiểu lầm, Potter, Weasley."

Nhỏ giơ ngón trỏ lên, "Thứ nhất, như tôi đã nói ở sảnh đường: Tôi không hứng thú với mấy vụ đặc cách hay phá kỉ lục gì đấy; năm hai tôi sẽ đăng kí vào đội Quidditch nếu muốn."

"Thứ hai." Giơ tiếp ngón giữa, "Mấy bồ chắc hẳn quên mất tôi cũng là Slytherin nhỉ? Và dù cho giáo sư có ghét tôi cách mấy đi nữa thì thầy ấy cũng không giờ để mất cơ hội để nhà Slytherin tiến gần tới Cúp Nhà đâu."

Giơ ngón áp út lên, giọng của Muriel trầm xuống, "Cuối cùng, nhắc nhở thiện ý với hai bồ: Tôi là Slytherin và là bạn của Draco Malfoy. D-R-A-C-O M-A-L-F-O-Y! Nên đừng cố gắng làm thân với tôi, nhớ rõ khoảng cách của tôi và các bồ là gì. Tôi không để bạn bè mình thiệt thòi vì người ngoài."

"Nhưng." Mặt mài Potter trắng bệch, "Bồ rõ ràng không xấu."

Nhưng Muriel lắc đầu, "Slytherin rất giỏi che dấu cảm xúc, Potter. Tạm biệt."

Dứt lời, nhỏ rời đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net