Bóng lưng Huyền Diệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 2: Bóng lưng Huyền DiệpNgười dịch: Vãng Đổng ƯuBeta: Vãng Đổng Ưu

Lam Kỳ chật vật trở lại Chung Túy cung, Vương ma ma biết nàng không đem được tin tức truyền tới chỗ Lý công công liền mắng một trận lại bị Bố Đáp ứng gọi vào: "Phía trước bận rộn như vậy, ai mà rảnh quan tâm đến chỗ này của ta, không ai tới cũng tốt, ta liền có thể ở cùng tiểu công chúa lâu thêm một chút." Sau đó phân phó Lam Kỳ: "Tranh thủ thời gian thay y phục đi, cảm lạnh không tốt. Ta ở nơi này dưỡng bệnh, tiểu công chúa cũng cần được chăm sóc, không thể thiếu người hầu hạ."

"Vâng, nô tì đi ngay." Lam Kỳ không thèm để ý tới sắc mặt của Vương ma ma, thờ ơ rời đi. Lại nói, Vương ma ma nguyên là nhũ mẫu của Tuệ Phi nương nương, chủ nhân Chung Túy cung. Tuệ Phi nương nương qua đời khi còn rất trẻ, bà liền lưu lại chỗ này để quản lý cung điện. Bố Đáp ứng sau khi đến cũng thường phải xem sắc mặt bà ta mà sống, tới tận khi có thai, Thái hậu lên tiếng yêu cầu ma ma chiếu cố mới được tôn trọng chút ít. Còn với Lam Kỳ và những cung nữ nhỏ bé khác đều có thể tha hồ mà khi dễ. Lam Kỳ trở về phòng vội vàng rửa mặt thay y phục, không lâu sau, một cung nữ khác từ ngoài tiến vào, bưng chén canh gừng cho nàng: "Ngươi uống luôn đi kẻo cảm lạnh, người của Đại a ca còn chưa đến đón tiểu công chúa, Đáp ứng ở cữ, công chúa cần được chăm sóc cẩn thận. Chúng ta tất cả chỉ có mấy người, cũng không dám bệnh." "May mắn nhũ mẫu đã được chọn từ sớm..." Lam Kỳ thở dài, trong lòng buồn bực đưa canh lên miệng uống một hơi, gừng cay đến mức khiến nàng đổ cả mồ hôi hột. Hẳn là phòng bếp không muốn cho nàng đường đây mà "Ngươi mau đến trước mặt Đáp ứng, nàng chỉ quen có ngươi hầu hạ." Phán Hạ ở lại dặn dò một câurồi cầm chén ra ngoài. Lam Kỳ mặc xong xiêm y, nhanh nhẹn lau khô tóc rồi ngồi trên chiếc ghế trước gương đồng cũ nát, nhìn dung mạo mơ hồ của chính mình trong mặt gương màu vàng, không hiểu sao thân ảnh Hoàng thượng đứng giữa trời mưa lại hiện lên trước mắt, bậc Cửu Ngũ Chí Tôn chỉ đứng tại đó nhưng sự đau khổ toát ra từ thâm tâm như muốn nhuốm vào cảnh vật, tựa như một nam tử thâm tình không thể chịu đựng nổi nỗi đau mất vợ. Mà đây cơ hồ là lần đầu tiên nàng nhìn kĩ Hoàng thượng. Hoàng thượng bình thường sẽ không đến Chung Túy cung, Đáp ứng thị tẩm đều do người của phủ nội vụ đưa đón, chỉ có vào dịp Tết Nguyên Đán, nàng đi theo Đáp ứng mới xa xa được gặp một lần. Khi ấy, Hoàng hậu ngồi bên cạnh Hoàng đế, ung dung tôn quý, mặt mũi hồng hào, không ai nghĩ rằng, nửa năm sau người ấy đã ra đi. Bóng lưng Hoàng đế đứng giữa mưa khắc sâu trong tâm trí Lam Kỳ thật lâu không phai mờ. Nàng không có lý do gì để đến gần y và cũng không có tư cách mà thực hiện điều nàng mong muốn, nhặt lên cây dù mà y đã đẩy ra để che chở cho y dù chỉ là chút mưa gió. "Đồ ngốc, làm gì có chuyện của ngươi ở đó." Lam Kỳ đưa tay chọc chọc lên mặt rồi tự giễu một câu. Tranh thủ thời gian vuốt sơ mái tóc, không đợi nàng đi ra ngoài, Vương ma ma đã tới thúc giục, hùng hùng hổ hổ: "Ranh con lại lười biếng, còn không mau đi hầu hạ Đáp ứng. " Lại nói tiếp, Bố Đáp ứng cùng Lam Kỳ vào cung cùng một năm, chẳng qua là chủ tử nô tài mệnh bất đồng, nhưng vì tuổi tác tương tự, tính cách lại mềm yếu, Bố Đáp ứng đối với người trong cung từ trước đến nay đều rộng rãi, nhất là Vương ma ma ỷ vào chủ cũ lên mặt, hất hàm sai khiến, cũng không ai dám so đo. Lúc này, Lam Kỳ chạy đến hầu hạ chủ tử uống thuốc, Bố Đáp ứng trấn an nàng: "Nàng vẫn một mực trông cậy, hi vọng vào ta sau khi sinh con bình an, cũng may là trước đó Thái hậu có lên tiếng, chẳng ai biết được hôm nay sẽ là bộ dạng này, nàng khó chịu nên giận cá chém thớt.Coi như nể mặt ta các ngươi đừng tính toán với nàng" Lam Kỳ đau lòng nói: "Đáp ứng, chăm sóc tốt bản thân quan trọng hơn, chúng ta sớm đã quen, thường ngày ấm ức, cũng xem thường nàng đối với người không tôn kính. " "Nàng trước kia là người bên cạnh Tuệ Phi nương nương, ở chỗ này của ta đương nhiên ủy khuất nàng." Bố Đáp ứng thở dài một tiếng, chợt nghe hài nhi ê a, nhanh chóng cho Lam Kỳ đi gọi nhũ mẫu Nhìn nhũ mẫu cho con gái uống sữa, cuối cùng lã chã rơi lệ, "Về sau đến chỗ Đại a ca, một năm khônggặp được mấy lần, ta ngược lại nguyện để vị nương nương nào đó muốn nuôi nnấngàng đưa đi, sau này có thể thường xuyên gặp mặt." Lam Kỳ yên lặng đứng bên cạnh, nghĩ đến hôm nay gặp Vinh Quý nhân, mới nhớ ra con gái nàng hôm nay cũng sinh thần tròn một tuổi, ngày này năm trước cùng sinh ra một vị công chúa, khách quan ngày đó náo nhiệt, càng khiến sự thê lương hôm nay lộ ra rõ nét. "Đáp ứng, Vinh Quý nhân phái người mang đồ tới." Vương ma ma đột nhiên tiến đến, sau lưng là cung nữ vừa rồi dẫn đường cho Lam Kỳ, cung nữ kia giờ phút này thập phần khiêm tốn, cười dịu dàng đặt lễ vật xuống, hướng phía Bố Đáp ứng hành lễ: "Quý nhân nói trước mắt là thời điểm quan trọng, hết thảy lấy nghi lễ để tang Hoàng hậu làm trọng, không chú ý đặc biệt được đến nơi ở của Đáp ứng, xin người vạn phần bảo trọng. " Bố Đáp ứng tạ ơn, cho Lam Kỳ thưởng nàng chút tiền, tự mình tiễn cung nữ kia ra ngoài, đợi quay về liền gặp Vương ma ma đang mở quà, thì thầm trong miệng: "Vẫn là Vinh Quý nhân nghĩ chu đáo, khó trách Vạn tuế gia ưa thích quý nhân. " Lam Kỳ ngoài mặt không phản ứng nhưng trong lòng lại nhớ rõ, Vương ma ma đã từng bất cẩn thể hiện sự coi thường đối với Vinh Quý nhân xuất thân từ cung nữ. Khi đó nàng không minh bạch, rõ ràng Vương ma ma cũng mang thân phận nô tài, vì cớ gì phải cay nghiệt như vậy? Sau đó hai ngày, người chỗ Đại a ca rốt cục cũng hồi phục tinh thần, vội vàng phái người đến đem tiểu công chúa tiếp đi, như thế lục cung đều biết hoàng đế lại có thêm một nữ nhi, có thể bởi vì nghi lễ để tang Hoàng hậu, Chung Túy (*) cung cuối cùng cũng vắng ngắt như trước, có thể giăng lưới bắt chim, điều tốt duy nhất chính là phủ nội vụ cho đủ phân lệ, phòng bếp nhỏ ở bên trong cũng có thể hảo hảo cho Đáp Ứngbồi bổ thân thể.(*): là một cung điện thuộc Đông lục cung tại Tử Cấm Thành, Bắc Kinh. Ngày tiểu công chúa rời đi, Bố Đáp ứng khóc gần ngất, lôi kéo tay Lam Kỳ lặp đi lặp lại từng chữ: "Đến bao giờ ta mới có thể gặp lại con bé......" Thấy Lam Kỳ cũng rơi lệ, Vương ma ma lạnh lùng nói: "Người mau dưỡng tốt thân thể, tương lai được Hoàng thượng ưa thích, đến ngày có địa vị cùng sự sủng ái, còn sợ Hoàng thượng không cho người nuôi dưỡng công chúa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net